Dụ Dỗ Mỹ Nam Quật Cường

Chương 10


Đọc truyện Dụ Dỗ Mỹ Nam Quật Cường – Chương 10

Thân thể cao ráo,tròng mắt màu đen lóe ra tia lạnh khóc,đôi môi mang theo mùi vị tàn nhẫn,ngũ quan điêu khắc tựa như Đỗ Sùng Hòe,từ trên người hắn phát ra khí thế lạnh lẽo làm người khác không rét mà rung tựa như tính cách lãnh huyết vô tình của hắn.

Người tới không phải ai khác,chính là người hại Tĩnh Ngôn – Đỗ Sùng Phi.

“Là anh!” Không thể hình dung oán giận sôi sùng sục trong người Tĩnh Khiêm,hắn không chút sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt,hận không thể giết hắn ngay bây giờ.

“Bảo bối,là ai vậy?” Đỗ Sùng Hòe ngay sau đó đuổi theo,vừa cởi xuống áo khoác phủ  lên cho hắn,vừa tò mò nhìn sang phía cửa,muốn nhìn một chút người nào đến phá hỏng chuyện của hắn.”Đại ca!!” Hắn mở to hai mắt

“Anh tới đây làm gì?” Vẻ mặt Tĩnh Khiêm không vui,Đỗ Sùng Phi tại sao tìm được đến nơi này,vì không để cho hành tung Tĩnh Ngôn bị phát hiện,hắn đặc biệt dọn đến đây,ngay cả bạn tốt cũng không tiết lộ địa chỉ nhà mới,chẳng lẻ Đỗ Sùng Phi thần thông quảng đại như thế?


“Tôi tới tìm Tĩnh Ngôn,hắn ở đâu?” Đối mặt vẻ mặt tràn đầy địch ý của người kia,Đỗ Sùng Phi mặt không chút thay đổi cũng không có một tia giận giữ,vẫn duy trì thói quen dùng giọng lãnh đạm.

“Anh vẫn còn mặt mũi đến tìm nó? Anh hại em trai tôi còn chưa đủ thảm sao? Tôi cho anh biết,tôi sẽ không cho nó gặp anh,nó cũng không muốn gặp,anh tốt nhất mau cút,vĩnh viễn đừng đến đây!” Tôi còn chưa tìm anh tính sổ,anh đã tự tìm đến cửa,trên đời này thật có thiên lý? Tĩnh Khiêm nổi lên gân xanh,nói những câu tràn đầy oán hận,rõ ràng có ý đuổi người.

“Tiểu tử thúi,ngươi có biết ngươi đang nói với ai không? Ngươi chán sống rồi sao? Đừng tưởng rằng đại ca ta khách khí thì ngươi làm tới,có tin ta đem ngươi chặt thành chín khúc,sau đó quẳng xuống cho cá ăn!” Người đàn ông to con đứng phía sau Đỗ Sùng Phi,hết sức bất mãn thái độ của y,hung dữ đe dọa nói.

“Không được vô lễ!” Đỗ Phi đưa tay ngăn Đao Ba Nam tiếp tục nói.

“Nhưng đại ca, hắn…” Đao Ba Nam không hiểu đại ca tại sao nhẫn nhịn thằng nhóc lớn lối trước mặt.

“Hắn là anh trai người quan  trọng nhất của tôi,cũng như anh trai của tôi,sau này các người phải lễ phép với hắn!” Đỗ Sùng Phi quay đầu ra lệnh cho Đao Ba Nam, trong lời nói uy nghiêm của hắn không cho bất ai can thiệp vào.

“Dạ,đại ca,em biết sai rồi,xin tha thứ em không biết!” Đao Ba Nam cúi đầu nói xin lỗi, đầu rỉ ra mồ hôi lạnh,không nghĩ tới tên nhóc yếu ớt trước mặt lại là anh trai người đại ngày nhớ đêm mong.


Ánh mắt Đỗ Sùng Phi lần nữa nhìn về Tĩnh Khiêm, “Xin lỗi,đàn em của tôi đã thất lễ với anh hai!”

“Ai là anh hai của anh? Tuổi anh so với tôi lớn hơn rất nhiều,đừng nói giỡn,không nên tự nhiên xưng anh em! Nhà chúng tôi cũng không dám” với cao” vị thủ lĩnh ‘Long Phượng bang”!” Tĩnh Khiêm cầm thương mang côn châm chọc nói.

“Bảo bối,đừng nói vậy chứ,anh trai đặc biệt đến gặp em bảo bối mà!” Thấy vẻ mặt Tĩnh Khiêm xúc động phẫn nộ,Đỗ Sùng Hòe đành phải nói thay anh trai.

“Hừ,chồn đến chúc tết gà,ai biết hắn lại muốn làm gì!” Tĩnh Khiêm khịt mũi khinh thường,trong mắt tràn đầy gió bão giương cung bạt kiếm,hận cả người bên cạnh.”Anh và hắn đều không phải người tốt,cút đi cho tôi!”

“Em bình tỉnh một chút!” Đỗ Sùng Hòe ôm lấy vai hắn,thử trấn an cảm xúc kích động của hắn.

“Đừng đụng tôi!” Tĩnh Khiêm bày ra thái độ kiên cường cự hắn ngàn dặm,chỉ cần là chuyện liên quan đến Tĩnh Ngôn,hắn sẽ trở nên không thể nói lý.


“Tĩnh Khiêm!” Đỗ Sùng Hòe không có cách giữ hắn.

“Em trai,em dường như không ứng phó nỗi tiểu mèo hoang này.” Xem ra em trai luôn được yêu thương làm việc gì cũng thuận lợi lần này gặp được đối thủ,Đỗ Sùng Phi mang theo ngữ điệu đồng tình nói với Đỗ Sùng Hòe.

“Anh hai,anh không phải cũng vậy sao?” Đỗ Sùng Hòe cũng phản bác lại.

Hai anh em này rốt cuộc đang nói chuyện gì,hắn tại sao nghe không hiểu?”Ơ,các ngươi nói đã chưa,nói xong nhanh cút khỏi nhà tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.