Bạn đang đọc Dụ Dỗ – Mộ Nghĩa FULL – Chương 69: Ngoại Truyện 13
Edit+Beta: Selbyul Yang
“Cậy vào việc bây giờ anh không thể làm gì được em đúng không?”
Lương Chi Ý ở đầu bên kia nghe thấy tiếng của rất nhiều người thì đầu óc ngập tràn bàng hoàng, cô khẽ hỏi: “Bùi Thầm à, có nhiều người ở cạnh anh lắm sao…?”
Mọi người ở trong phòng họp nở nụ cười, chân mày của Bùi Thầm cũng có vẻ vui cười, anh hơi khum tay lại khẽ ho mấy tiếng, ngắt kết nối di động với máy tính, đôi mắt lướt qua những ánh mắt hóng hớt của mọi người, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng họp, không cho bọn họ có cơ hội nghe trộm tiếp.
Khi ra tới bên ngoài, Bùi Thầm dịu dàng nói với đầu bên kia điện thoại: “Hồi nãy bọn anh đang họp, di động kết nối với máy tính, nên tiếng của em đã bị bọn họ nghe thấy rồi.”
???
Cô gái nghĩ tới việc giọng nói ngây thơ của mình bị nhiều người nghe thấy như thế vào lúc nãy thì mặt đỏ bừng trong tích tắc, cô vùi vào gối: “Hu hu hu, xấu hổ quá đi mất…”
Dù sao thì cô cũng là một trong những chủ sở hữu của công ty, chẳng lẽ không cần thể diện ư QAQ.
Bùi Thầm khẽ cười một tiếng: “Không sao, bây giờ anh ra ngoài rồi.”
Nhưng hiện tại anh nghĩ tới chuyện quan trọng hơn: “Chi Chi, em bảo là, em phát hiện mình mang thai rồi sao?”
“Ừ, sáng nay em chợt nhận ra bà dì cả của em bị muộn hai tuần rồi mà vẫn chưa tới, hồi nãy bèn mua que thử thai kiểm tra thử.
Nhưng mà em vẫn chưa tới bệnh viện, cũng không thể chắc chắn 100%, bây giờ em cũng không dám ra ngoài một mình…”
Người đàn ông nghe thế thì cũng bị tin tốt này làm chấn động tới nỗi nhịp tim tăng lên: “Chi Chi à, em ở nhà chờ anh, anh họp xong rồi sẽ về đi cùng em tới bệnh viện, nhé?”
“Không sao đâu, anh bận chuyện công ty trước đi, đừng lo cho em, em sẽ nằm yên trên giường.”
Người đàn ông lại dịu dàng dặn dò cô rất nhiều việc, cô gái đồng ý từng cái một, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Bùi Thầm à, anh có vui không?”
Bùi Thầm nhếch khóe môi: “Em nghe mà không biết anh vui tới cỡ nào sao?”
Lương Chi Ý nghe thấy vẻ vui cười trong lời nói của anh thì mặt mày cũng cong lên.
Cô biết là trước giờ anh còn chờ mong có một bé cưng thuộc về bọn họ hơn cả cô.
Cô bảo anh họp tiếp.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Bùi Thầm quay về phòng họp, Lương Đồng Châu ngồi ở bên trong cũng thấy vui khi mình sắp lên chức cậu:
“Chị của mình mang thai thật rồi ư?”
Quý Phỉ Nhi cũng hỏi: “Thật hả thật hả?!”
“Ừ, lát nữa mình sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.”
“Òa, chúc mừng giám đốc Lương…”
Trước sự quan tâm và chúc mừng của rất nhiều người, Bùi Thầm mỉm cười mở miệng: “Cảm ơn mọi người, chờ kiểm tra xong, chắc chắn là có tin tốt thì sẽ thông báo cho mọi người, tới lúc đó sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người nở nụ cười, Tuyên Hạ giơ tay nói: “Mình muốn làm bố nuôi! Bùi Thầm à, mình với cậu làm anh em nhiều năm như thế, mình muốn làm bố nuôi!”
Quý Phỉ Nhi cũng nói: “Mình cũng muốn làm mẹ nuôi!”
Lương Đồng Châu ở bên cạnh bật cười, gõ cái đầu ngốc nghếch của cô nàng, “Mẹ nuôi cái đầu em ấy, em là mợ đó okay?”
Khuôn mặt Quý Phỉ Nhi đỏ ửng, đuôi mày cong lên: “Cũng phải ha, hì hì…”
Tuyên Hạ ở bên cạnh chỉ ước gì có thể đá bay hai người này: “Đi chỗ nào cũng thể hiện tình cảm!”
Mọi người cười như điên, Bùi Thầm nói: “Họp trước đã, chuyện khác lát nữa rồi nói.”
“Nào nào nào, họp thôi.”
***
Cuộc họp kéo dài một tiếng.
Với tư cách là tổng giám đốc, Bùi Thầm nói xong phần quan trọng nhất, Tuyên Hạ cân nhắc tới việc anh đang lo chuyện Lương Chi Ý mang thai nhất vào lúc này, bèn bảo anh đi trước, phân đoạn kế tiếp có cậu ta và Lương Đồng Châu là được.
Bùi Thầm thấy thế thì cũng không cương quyết ở lại.
Sau khi ra khỏi công ty, anh lái xe quay về Hải An Vân Hoa.
Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Trọng Tâm Nhu nói chuyện này, Trọng Tâm Nhu ở đầu bên kia cũng vui vô cùng, bảo bọn họ lát nữa tới bệnh viện kiểm tra, bà sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Một lát sau, Bùi Thầm về tới nhà.
Từ huyền quan về phòng ngủ, anh nhìn thấy Lương Chi Ý dựa nửa người vào cạnh giường.
Cô gái nhỏ nắm lấy tai của con búp bê trong lòng mình, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, đôi mắt hạnh màu đen lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, thấp thoáng lúm đồng tiền bên môi.
Cô cứ ngoan ngoãn như thế mà chờ anh về.
Người đàn ông đi vào, cô gái nghe thấy tiếng, đưa mắt nhìn sang thì thấy anh, đôi mắt sáng lên:
“Anh về rồi à…”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay ôm cô vào lòng, hôn môi cô: “Xin lỗi em nhé, họp hơi lâu, có phải trong lúc chờ anh thì thấy chán lắm không?”
“Không đâu…”
Anh xoa đầu cô, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, hồi nãy mẹ em gọi điện thoại cho em rồi, anh nói với mẹ rồi hả?”
“Ừ, vừa khéo để mẹ sắp xếp bên chỗ bệnh viện.”
Lương Chi Ý giơ tay lấy que thử thai đặt ở trên tủ đầu giường cho anh, tươi cười xinh đẹp: “Đây này, anh xem.”
Bùi Thầm nhìn trên đó, “Hai vạch nghĩa là có à?”
“Đúng đó, em kiểm tra nhiều cái lắm rồi, đều như thế cả,” Khóe mắt cô cong lên, “Bây giờ người nào đó vui rồi chứ hả?”
Bùi Thầm cong khóe môi, tiện thể cầm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô sáng rực, giọng trầm thấp: “Cũng nằm trong dự đoán, dù sao đã nhiều lần như thế thì cũng phải có rồi.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, khẽ mắng anh:
“Đúng thế, không uổng công người nào đó bỏ nhiều công sức như vậy.”
Trước đó cô và Bùi Thầm đã kiểm tra sức khỏe, cơ thể đều rất khỏe mạnh, với cả người đàn ông thường xuyên tập luyện, tinh lực dồi dào, chuyện cô mang thai đúng thật chỉ là vấn đề thời gian.
Bùi Thầm vuốt ve mái tóc dài của cô, đau lòng nói: “Nhưng mà kế tiếp Chi Chi sẽ rất vất vả.”
Cô gái tựa vào đầu vai anh: “Bùi Thầm à, em hơi sợ, em không biết phải làm một người mẹ tốt như nào…”
“Đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây.”
“Chúng mình hãy cùng nhau học cách làm bố mẹ nhé, có được không?”
Trái tim cô cảm thấy ấm áp và rung động, cô gật đầu.
Bùi Thầm xoa mặt cô, nụ hôn nhẹ nhàng lấp kín đôi môi cô, vị ngọt thanh của hoa sơn chi và hơi thở mát lạnh hòa quyện vào nhau.
Nụ hôn của anh kéo dài cực hạn.
Không liên quan tới tình dục, chỉ có tình yêu.
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm chậm rãi dừng lại, nhìn cô chăm chú: “Thế bây giờ chúng ta tới bệnh viện nhé?”
“Ừ.”
Anh ôm cô xuống giường, khoác thêm áo khoác cho cô.
Sau khi lấy xong đồ đạc, anh ôm lấy cô đi tới huyền quan, nhắc cô cẩn thận lúc đi lại.
Lương Chi Ý nhìn dáng vẻ trúc trắc căng thẳng của anh thì không nhịn được bật cười: “Bùi Thầm à, anh đừng căng thẳng thế, em cũng có phải là búp bê sứ chạm vào là vỡ đâu.”
“Chẳng phải ba tháng đầu tiên nhất định phải chú ý sao?”
“Thế thì cũng chẳng lố như anh vậy đâu…” Mặt mày cô gái cong cong.
Khi tới ga ra, hai người lên xe.
Bùi Thầm kiểm soát tốc độ xe, không dám chạy quá nhanh, Lương Chi Ý hỏi anh: “Bùi Thầm này, nếu lát nữa tới bệnh viện kiểm tra mà phát hiện em không mang thai thì làm sao đây?”
Vẻ mặt Bùi Thầm cứng đờ:
“Chẳng phải cái que thử thai đó đã kiểm tra ra rồi sao?”
“Có đôi khi que thử thai cũng không chuẩn mà, thường hay xảy ra chuyện nhầm lẫn,” Cô cười, “Nếu lúc tới bệnh viện kiểm tra mà phát hiện vốn không hề mang thai thì sao?”
Bùi Thầm ngớ ra, rồi giữ bình tĩnh nói: “Nếu không mang thai thì cũng không sao cả, dù sao chúng ta cũng không vội.”
Lương Chi Ý nhìn anh cố gắng che giấu vẻ hụt hẫng thì không khỏi mỉm cười: “Đồ ngốc ạ, em trêu anh thôi.”
Người này đúng thật là nghĩ theo chiều hướng đó.
Thật ra thì cô thật sự cảm giác được có một sinh mạng bé nhỏ đang tồn tại trong bụng cô, tựa như thần giao cách cảm vậy.
Một lát sau, khi hai người tới bệnh viện, có Trọng Tâm Nhu đi cùng, sau khi kiểm tra thì phát hiện đúng là đã mang thai hơn một tháng.
Tin khẳng định này không thể nghi ngờ là đã khiến hai người vừa yên tâm vừa vui vẻ, Trọng Tâm Nhu cũng báo tin này cho Lương Thiên Minh, đầu bên kia vô cùng vui vẻ, bảo hai người tối nay về nhà ăn cơm.
“Bố con biết ông ấy sắp làm ông ngoại rồi thì vui lắm.” Trọng Tâm Nhu cười.
Cô gái nhếch môi, Trọng Tâm Nhu xoa đầu cô, cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá, trong mắt mẹ con vẫn còn là một đứa con nít, mới đó mà đã phải làm mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, con thấy hơi căng thẳng…”
“Căng thẳng là bình thường, thật ra không cần lo quá đâu.”
Trọng Tâm Nhu nói cho Lương Chi Ý và Bùi Thầm những chuyện cần chú ý trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
Bùi Thầm ghi lại hết mọi thứ, Trọng Tâm Nhu thấy thế thì cười: “Có tiểu Bùi chăm sóc con thì mẹ yên tâm, nếu các con thật sự bận quá thì cũng có thể dọn về nhà ở.”
“Không sao đâu mẹ, hồi nãy trên đường tới đây con và Bùi Thầm đã bàn với nhau rồi, bọn con tính thuê một người giúp việc tại nhà.”
“Được, hoặc là để má Trương của nhà mình qua chăm sóc cho con.”
Dù sao thì với điều kiện sống hiện tại của họ, những chuyện này cũng không khó khăn gì.
Trọng Tâm Nhu vẫn còn công việc ở bệnh viện, Bùi Thầm bèn đưa Lương Chi Ý về nhà nghỉ ngơi trước.
Sau khi về tới nhà, Bùi Thầm cũng gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Hạ nói việc này.
Bùi Vĩnh Hạ và Củng Cầm Tâm biết được chuyện này thì cũng vô cùng mừng rỡ, quan tâm Lương Chi Ý một cách ân cần chu đáo, bảo cô nhất định phải chú ý sức khỏe, rồi nói là ngày mai sẽ tới thăm cô.
Sau khi cúp máy, cô gái khoan thai nói: “Có cảm giác sau khi mang thai thì bây giờ em đã thành quốc bảo của cả nhà.”
Bùi Thầm nhếch môi, ôm cô từ phía sau: “Ừ, đúng là báu vật thật”
Cô gái nhìn lên, tay Bùi Thầm xoa bụng cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Chi Chi à, anh vui lắm.”
Bùi Thầm nói rằng, cuộc hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ lúc ban đầu đã khiến anh không hề có chút khao khát nào với tình yêu và hôn nhân.
Anh cảm thấy thà không có con còn hơn là có con mà nó phải sống trong sự tra tấn giống như anh.
Nhưng hiện tại, sau khi kết hôn với cô gái rồi thì anh nghĩ rằng nếu trong nhà có một đứa nhóc đáng yêu như cô, mỗi ngày bám lấy anh gọi bố ơi, anh có thể chậm rãi đồng hành cùng nó trên con đường trưởng thành thì lại cảm thấy rất tuyệt vời.
Lương Chi Ý nghe thế thì đau lòng cầm lấy tay anh, cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt rơm rớm nước: “Bùi Thầm, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt, sẽ thương yêu nó hết lòng.”
Cô sẽ không để cho bi kịch thời thơ ấu của Bùi Thầm tái diễn với đứa con của họ, “Em sẽ mãi mãi ở bên anh và bé cưng, gia đình ba người chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ lọt vào trong, Bùi Thầm ôm chặt cô trong lồng ngực.
Đương nhiên rồi, chắc chắn họ sẽ vô cùng hạnh phúc.
***
Sau khi mang thai, má Trương-người vốn là giúp việc ở nhà họ Lương tới chăm sóc Lương Chi Ý.
Trước đây má Trương cũng từng làm bà đỡ, có kinh nghiệm ở phương diện này, bình thường bà sẽ nấu một ít đồ bổ của phụ nữ có thai cho cô gái.
Nhưng má Trương không ở cả ngày, sau bữa tối thì sẽ rời đi.
Mỗi ngày hai người họ đi từ công ty về nhà thì vẫn có thể sống trong thế giới của hai người, đương nhiên là bây giờ còn có thêm một em bé trong bụng nữa.
Đồng thời, Lương Chi Ý cũng báo tin tốt này cho những người bạn thân, trong số đó thì Tri Miên khá là có kinh nghiệm trong chuyện này, thế nên Lương Chi Ý thường xuyên tham khảo ý kiến của cô ấy.
Trong đó Tri Miên có nhắc tới một chuyện, chính là ở giai đoạn đầu của thai kỳ thì tốt nhất là đừng có sinh hoạt gì đó, dù sao thì kịch liệt quá sẽ dễ tổn thương thai nhi.
Lương Chi Ý nghe thế thì cười xấu xa: “Đoạn Chước chịu nổi ba tháng à?”
Tri Miên đỏ mặt, xấu hổ nói nhỏ: “Dù sao thì cố hết sức kiềm chế chút, nếu không được thật, thì, thì làm bên ngoài…”
Lương Chi Ý cười, “Xem ra người nào đó có kinh nghiệm quá nhỉ?!”
“Ây dà Chi Chi…”
Buổi tối, lúc Bùi Thầm xử lý công việc xong rồi vào phòng ngủ thì thấy Lương Chi Ý đang tựa vào cạnh giường gọi điện thoại, cười vui vẻ.
Một lát sau, Lương Chi Ý và Tri Miên kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Thầm đứng trước tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi quay đầu hỏi cô: “Nói cái gì mà vui thế?”
“Không có gì, chỉ là hồi nãy Tri Miên nói với em là ba tháng đầu của thai kỳ không thể ấy ấy, em chợt muốn phỏng vấn thử xem là, trong khoảng thời gian tiếp theo đây người nào đó không ăn được thịt thì có cảm nghĩ gì? Có phải là cực kì khó chịu không?”
Bùi Thầm đóng tủ quần áo lại, anh quay đầu đối diện với đôi mắt sang trong của cô, cô cố ý trêu chọc trái tim anh, nghịch ngợm như một con cáo nhỏ.
Sau đó cô thấy anh đi tới trước mặt, hai tay chống lên giường cúi người đối diện với ánh mắt của cô, giọng thấp xuống: “Cậy vào việc bây giờ anh không làm gì được em có đúng không?”
Cô cười đáng yêu, “Em ăn ngay nói thẳng mà.”
“Khoe khoang cái gì, sau này em sẽ phải bù thôi.”
Sắc mặt cô đỏ ửng, “Hừ, đồ lưu manh…”
Phũ thì phũ, nhưng đúng là ở thời gian đầu của thai kỳ, dù Bùi Thầm có khó chịu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chịu đựng không chạm vào cô, bây giờ điều quan trọng nhất là cô và bé cưng.
Lương Chi Ý vốn còn cậy việc mang thai mà tác oai tác quái trước mặt Bùi Thầm, nhưng ai ngờ sau đó cô mới nhận ra là cô đã quá ngây thơ QAQ.
Tháng tư nhanh chóng đi qua.
Vào một buổi tối cuối tuần nào đó, hai người cơm nước xong thì ở lì trong nhà.
Trong nhóm đi biển bắt hải sản, Phàn Cao đề nghị gọi video nhóm.
Gần đây cậu ta tới tỉnh khác làm blogger* khám phá những quán ăn ngon, không ở thành phố Lâm, thấy nhớ bọn họ nên đề nghị nói chuyện với nhau.
(*)
Bảy người lần lượt nối máy, Tuyên Hạ thấy Bùi Thầm và Lương Chi Ý mỗi người một camera thì hỏi, “Sao thế, hai người không ở cạnh nhau hả?”
Lương Chi Ý làm tổ trên tấm thảm lông cừu trong phòng ngủ ăn kem, tươi cười xinh đẹp: “Mình đang ở trong phòng ngủ, Bùi Thầm ở phòng sách, mình lười di chuyển.”
Bùi Thầm ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc, anh quay đầu, đôi mắt nhìn Lương Chi Ý trong video qua tròng kính của chiếc kính gọng vàng, lạnh nhạt ra lệnh:
“Ăn hết cái này thì không được ăn nữa.”
Lương Chi Ý càu nhàu: “Dạ…”
Bùi Bùi nghiêm khắc quá đi.
Phàn Cao cười khinh bỉ: “Hai cậu không ở trong cùng một khung hình mà vẫn thể hiện tình cảm cho được!”
Lương Chi Ý cười hì hì: “Hâm mộ ghen tị chứ gì?”
“Hờ hờ, không hâm mộ ghen tị, chỉ có oán hận.”
Quý Phỉ Nhi: “Ha ha ha…”
Lương Đồng Châu ôm lấy Quý Phỉ Nhi, nói với Phàn Cao: “Yên tâm, mình và Phỉ Nhi đang trong cùng một khung hình.”
“Ghét mấy cậu vãi…”
Mọi người nói chuyện trong nhóm, Lương Chi Ý vừa nói chuyện lại vừa thấy chán nên lướt phần mềm mua sắm, đúng lúc được đề cử cho mấy chiếc váy ngủ rất sexy, là cái kiểu mà vừa nhìn đã khiến người ta phun máu.
Chủ yếu là do hồi trước cô đã mua một chiếc váy Giáng Sinh nên Big Data lập tức ghi nhớ* cô…
(*)
Cô lướt một vòng, rồi chợt nhanh trí nảy ra một ý, chụp màn hình hai tấm rồi gửi riêng cho Bùi Thầm: [Anh* ơi, anh thấy bộ nào đẹp?]
(*)
Cô cố ý gọi anh như thế.
Mấy giây sau, cô nhìn trong camera của cuộc gọi nhóm, Bùi Thầm đang cúi đầu nhìn di động, đôi mắt đen đằng sau tròng kính dần trở nên sâu thẳm.
Sau một hồi lâu, tin nhắn của đối phương được gửi tới: [Chọn cái này làm gì vậy?]
Lương Chi Ý: [Thì chọn trước thôi.]
Cô lại gặng hỏi một lần nữa, mấy giây sau đầu bên kia trả lời: [Bộ thứ hai.]
Bộ thứ hai là bộ ren trắng, phong cách vừa trong sáng vừa gợi cảm đúng là mãi đỉnh.
Cô lại bảo anh chọn thêm mấy bộ, sau đó thấy người đàn ông vừa trả lời lại vừa nói chuyện với mọi người trong nhóm với vẻ mặt tự nhiên.
Bên ngoài sắc mặt anh bình tĩnh không dao động, mang vẻ nhã nhặn lạnh lùng giả tạo.
Cô gái cảm nhận được ánh mắt nhìn vào cô qua camera của anh, nụ cười nghịch ngợm lộ ra, ánh mắt đong đưa quyến rũ.
Tựa như đang lén lút tán tỉnh anh ngay trước mặt nhiều người như thế.
Cô thật sự muốn xem thử xem người này có thể giả vờ bình tĩnh tới lúc nào?
Sau một lúc lâu, anh chọn xong hết, cuối cùng hỏi: [Em muốn mua à?]
Dường như cô có thể cảm nhận được sự mong đợi bị đè nén của anh, rồi không khỏi bật cười, ngả bài: [Tất nhiên là không mua rồi, chỉ là cho anh chọn đại thôi.
Bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, người nào đó vẫn còn có suy nghĩ xấu xa gì ư?]
Dù sao bây giờ cô có quậy thì anh cũng không dám làm gì cô, he he.
Cô đang vui vẻ thì ngay sau đó, Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn vào camera, trực tiếp mở miệng nói trong cuộc gọi nhóm: “Chi Ý, tới phòng sách một chút.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh, như đang gọi cô lúc bình thường.
Nhưng Lương Chi Ý nhìn thấy ánh mắt anh thì lại nhận ra ham muốn đang âm thầm cuộn trào mãnh liệt.
Không ổn rồi, sao lại cảm thấy không phanh được xe* vậy nhỉ?…
(*)
Nhưng đang trước mặt nhiều người, cô không dám thể hiện ra.
Cô đáp lại, sau khi do dự một lúc lâu thì đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Khi tới phòng sách, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, trên sống mũi cao là một chiếc kính, cơ thể như vầng trăng chìm dưới đáy hồ, khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Cô đi tới trước mặt anh, nhịn cười, giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Tìm em làm gì vậy…”
Còn chưa dứt lời thì Bùi Thầm lật úp iPad xuống mặt bàn, rồi giơ tay kéo cô tới trước mặt, lập tức đặt cô lên bàn làm việc.
Đám người nhìn thấy một vùng đen ngòm trong camera ở đầu bên kia: “Ấy ấy ấy, Bùi Thầm đâu rồi?”
Lương Chi Ý sợ tới mức mở to mắt, tim đập như trống dồn, thấp giọng nói:
“Bùi Thầm…”
Người đàn ông cúi người, cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nóng bỏng, anh lại gần tai cô: “Em nói xem anh muốn làm gì?”
Tay cô muốn với tới cái iPad nhưng lại không chạm tới được, sắc mặt đỏ ửng, cô cắn chặt môi không dám phát ra tiếng.
“Chẳng phải là thích chơi sao?”
Anh chậm rãi tháo chiếc kính gọng mỏng ra, tay còn lại thì luồn vào nơi quyến rũ.
Anh nghiêng đầu cắn vành tai cô, khàn giọng hỏi:
“Vừa gọi điện thoại với bọn họ, vừa chơi em, em thấy thế nào?”
Hết ngoại truyện 13..