Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa

Chương 50


Bạn đang đọc Dụ Dỗ – Mộ Nghĩa FULL – Chương 50


Edit+Beta: Selbyul Yang
“Hu hu hu cậu cắn mình…”
Lương Chi Ý nói với Bùi Thầm là muốn hôn cậu, ý định ban đầu của cô là muốn trêu cậu, dù sao thì một người hướng nội ngại ngùng như Bùi Thầm sẽ không làm gì cô ở nơi công cộng.
Nhưng ai biết được cô vừa nói thế xong thì chàng trai nắm lấy tay cô, kéo cô vào cầu thang thoát hiểm phía trước.
Trong cầu thang, ánh đèn lọ mọ, không có ai qua lại.
Cô vẫn còn lơ mơ thì đã thấy Bùi Thầm đóng cửa cầu thang thoát hiểm lại, ngăn cách tiếng nói chuyện và đi lại trên hành lang ở bên ngoài, sau đó ôm lấy vòng eo thon của cô, một tay khác bảo vệ gáy cô, đè cô lên vách tường của cầu thang.
“Bùi Thầm…” Cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng.
Cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau.
Cầu thang yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, nhiệt độ dường như tăng lên.
Trái tim cô gái đập dồn dập trước hành động mạnh mẽ của cậu, khi cô ngước mắt lên thì đối diện với đôi mắt tối đen nặng nề như mực của cậu.
Đôi mắt chàng trai gợn sóng cuồn cuộn, hoàn toàn không che giấu được cảm xúc.
Bùi Thầm nhìn chằm chằm cô, giọng bặt tiếng: “Chẳng phải cậu bảo là muốn hôn mình sao? Muốn hôn như nào?”
Tim Lương Chi Ý đập nhanh hơn, cô thấy dáng vẻ cố gắng kiềm chế của cậu thì không khỏi cong khóe môi, ánh mắt quyến rũ, giọng nhẹ nhàng:
“Bạn Bùi à, sao cậu lại gấp gáp thế hả?”
Cô giơ tay ôm cổ cậu, kiễng mũi chân, ranh mãnh nở nụ cười, rồi hôn lên một chỗ.
Sau đó chàng trai cảm thấy được một cảm giác tê dại truyền tới từ yết hầu, cảm nhận được hàm răng của cô khẽ va chạm, hàng mi đen của cậu rung mạnh lên, yết hầu lên xuống mạnh mẽ:
“Chi Chi à…”
Có đôi lúc cậu sẽ gọi nhũ danh của cô.
Lương Chi Ý cảm nhận được một bàn tay của cậu đi xuống, hai tay giữ lấy eo cô, cô khẽ cười: “Đừng có gấp.”
Cô không vội vã, chậm rãi hôn từ một bên cổ đến cằm, sau một lúc lâu, cô tiếp tục dịch lên trên, khi đôi môi đỏ sắp chạm vào môi cậu…
Thì chàng trai cúi người, nụ hôn nóng bỏng nhanh chân tới trước một cách mạnh mẽ, lấp kín hơi thở của cô.
Trái tim cô run rẩy, cơ thể dựa ra sau, bị bao vây chặt chẽ giữa vách tường và vòng ôm của cậu.
Quả nhiên là người này căn bản không thể chịu được sự trêu chọc.
Cậu hôn rất dữ dội, mang theo ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Cậu muốn nhiều hơn, thử luồn vào hàm răng thăm dò, mặt mày Lương Chi Ý cong lên, cố tình không cho.

Ý thức được rằng cô đang nghịch ngợm, Bùi Thầm khó chịu tột đỉnh, hơi thở không ổn định phả vào mặt cô, khàn giọng dụ dỗ: 
“Chi Chi à, mở miệng ra được không?”
Âm thanh này khiến trái tim cô hoàn toàn mềm nhũn.
Ai có thể ngờ được một người trước giờ luôn giữ một cái đầu lạnh như cậu sẽ có một mặt như này chứ, cơ thể Lương Chi Ý nhũn ra trước cảm giác tương phản mạnh mẽ của cậu, cô hoàn toàn đầu hàng, ngoan ngoãn để cậu nắm quyền chủ động.
Cầu thang im ắng lạ thường, chỉ có tiếng nước nho nhỏ của những cái đụng đạm và thân mật.
Hơi nóng lan tràn trong không khí.
Một lát sau, cô gái cảm nhận được một cách rõ ràng rằng thứ ‘đặc biệt’ đó đang thường xuyên đụng vào bụng cô, có chút hung hăng, thể hiện sự tồn tại của mình, đầu óc cô rền vang, nóng lên, tuy biết điều này rất bình thường nhưng vẫn bị thiêu đốt tới mức mặt đỏ bừng…
Sau một lúc lâu, có tiếng nói chuyện loáng thoáng vọng vào từ ngoài cửa:
“Ấy, lớp trưởng đi đâu rồi? Chẳng phải hồi nãy cậu ấy đứng ở hành lang bên này sao?”
Nghe thấy âm thanh, động tác của hai người thoáng dừng lại, trán kề trán, hơi thở hòa lẫn vào nhau.

Lương Chi Ý đối diện với đôi mắt đen như vẩy mực của cậu, chớp hàng mi, hoảng sợ tới mức tim đập như trống dồn.
Sao mà lại có cảm giác như đang lén lút làm chuyện đó vậy trời…
“Không biết nữa, có thể là lớp trưởng xuống dưới tầng đón các bạn, cậu tìm cậu ấy làm gì vậy?”
“Không có gì, cậu đi tìm lớp phó với mình đi…”
Tiếng bước chân ở bên ngoài dần đi xa, cô gái thoáng thở phào, đôi môi đỏ lại bị ngậm lấy lần nữa.
Sao người lại còn muốn tiếp tục nữa vậy…
Lần này nụ hôn của chàng trai có phần dịu dàng, mang theo sự kiềm chế.
Sau một lúc lâu, cậu mới lưu luyến dừng lại.
Lương Chi Ý mở đôi mắt ngập nước nhìn cậu, môi đỏ cong lên, khẽ trêu chọc: “Lớp trưởng à, người ta có biết là cậu căn bản không phải đang bận mà là đè người ra hôn ở chỗ này không thế?”
Yết hầu cậu lên xuống: “Là ai quyến rũ mình trước?”
“Ai bảo cậu dễ dàng sập bẫy như vậy chứ?”
Cô gái nở nụ cười, cũng cân nhắc tới thời gian: “Bây giờ có phải là lớp trưởng đại nhân cũng nên đi về rồi không?”
Cậu bỏ tay xuống, giọng thoáng dừng, “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Hửm?”
Cậu mím đôi môi mỏng, tai hơi nóng lên, “Mình, mình gọi điện thoại đã.”
Cô gái ngớ ra, rồi gật đầu: “Thế thì mình đi trước nhé.”
Cô đẩy cửa cầu thang thoát hiểm rồi đi ra, trái tim tê dại, không khỏi có chút buồn cười trước vẻ đáng yêu của người này.
Cậu cho rằng cô không nhìn ra được là cậu đang ‘cái đó’ sao?
Lạnh nhạt như núi băng gì chứ, đều là giả dối hết, bây giờ cô mới biết được bộ mặt thật của con mọt sách này…
Mặt cô đỏ ửng, nhìn về phía cuối hàng lang ở đằng trước rồi phát hiện đã không thấy Ôn Tùng Nguyệt đâu nữa.
Lương Chi Ý vẫn luôn biết về tình hình của Ôn Tùng Nguyệt ở lớp.

Kể cả việc hồi trước đối phương theo đuổi Bùi Thầm như nào, sau đó lại bị bẽ mặt ra sao, Quý Phỉ Nhi đã nói hết với cô.
Khi thấy Ôn Tùng Nguyệt nói chuyện điện thoại với người ta hồi nãy, cô đã nhanh trí nghĩ ra một ý, muốn trêu chọc cô ta.

Chắc là hồi nãy đối phương đã nhìn thấy cô đi tìm Bùi Thầm, Bùi Thầm chẳng những không đẩy cô ra mà còn kéo cô vào cầu thang thoát hiểm nữa, đoán là cô ta đã tức chết rồi.
Ánh mắt cô thoáng dịch chuyển, rồi nhìn thấy Tri Miên đang đứng đằng trước gọi điện thoại, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười ngọt ngào.
Cô đi qua, Tri Miên nói chuyện điện thoại xong, cô gái quàng vai cô ấy, tươi cười xinh đẹp: “Nói chuyện điện thoại với anh Đoạn Chước nhà cậu đấy hả? Cười vui vẻ thế?”
Tri Miên thoạt nhìn là người ngoan ngoãn nhất, ai ngờ cô ấy lại yêu đương trước khi tốt nghiệp.
Đối tượng yêu đương của cô ấy không phải ai khác mà lại chính là huấn luyện viên Đoạn Chước cô đã gặp hồi đi quân sự trước đây, anh ta là anh trai không chung huyết thống của Tri Miên, cô gái vẫn luôn yêu thầm anh ta.
Trước hôm sinh nhật tuổi mười tám cô gái vẫn luôn do dự xem có muốn dũng cảm một lần, chủ động tỏ tình với Đoạn Chước hay không, sau đó Lương Chi Ý đã cổ vũ cô ấy, nếu do dự thì chi bằng hãy bất chấp một lần, dù có thất bại, nhưng chỉ cần không hối hận là được.
Cô ấy tỏ tình xong, Đoạn Chước đồng ý, bọn họ ở bên nhau.
Dù năm ngoái Lương Chi Ý rời khỏi trường THPT Số 1 nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với Tri Miên, hai cô gái cũng trở thành đôi bạn thân thiết không giấu nhau điều gì, thế nên cô biết tất cả những chuyện này.
Tri Miên nghe thấy lời trêu chọc của cô thì ngại ngùng cười: “Gần đây anh ấy đang đi thi đấu ở nơi khác, mới hỏi mình là đã bắt đầu bữa tiệc tri ân thầy cô chưa.”
Hai cô gái tán gẫu về trường đại học mà mình muốn tới, một lát sau, Lương Chi Ý đảo tròng mắt thì thấy Bùi Thầm ra khỏi cầu thang thoát hiểm, lại quay lại dáng vẻ tuấn tú ngày thường.
Đúng là biết giả vờ thật.
Bùi Thầm nhìn thấy cô, không ngờ cô vẫn đang còn ở hành lang, cậu đi qua, mặt mày cô gái cong lên: “Mình đang nói chuyện với Tri Miên, vừa khéo chờ cậu rồi cùng nhau vào luôn.”
Tri Miên mỉm cười, bảo họ đi trước.

Hai người đi về phía trước, Bùi Thầm thấy cô cách xa mình hơn chút thì nhíu mày, kéo cô tới bên cạnh, nắm chặt lấy tay cô, giọng rất thấp: “Dắt tay.”
Lương Chi Ý không nhịn được mà bật cười, “Chẳng phải cậu bảo là mình quyến rũ cậu sao? Mình phải giữ khoảng cách với cậu.”
“Chờ khi bữa tiệc tri ân thầy cô kết thúc thì cậu quyến rũ thoải mái.”
“…”
Hừ, nhìn người này là biết bụng dạ khó lường.
Hai người đi tới sảnh tiệc.
Mà tại sảnh lớn bữa tiệc, Ôn Tùng Nguyệt ngồi trên sô pha, tức giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Năm phút trước, khi cô ta ở trên hành lang, nhìn thấy Bùi Thầm và Lương Chi Ý tương tác với nhau thì ngạc nhiên há hốc mồm.
Sao Bùi Thầm lại có thể gần gũi với một cô gái đến mức đó?
Cô gái đó là ai vậy chứ?!
Ôn Tùng Nguyệt nhớ lại ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét khi Bùi Thầm nhìn cô ta hồi nãy thì không hiểu sao lại cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta giận dữ cực kỳ, tức tối quay về.
Cô ta ngồi trên sô pha, lúc này Dương Lãng lại gần, nhỏ nhẹ xin lỗi cô ta: “Tùng Nguyệt à, cậu đừng giận, hồi nãy mình tưởng là cậu nghiêm túc…”
Lúc này cô ta đâu còn tâm trạng mà phản ứng cậu ta nữa, cô ta tức giận đẩy cậu ta ra, “Cậu đừng có làm phiền tôi có được không?”
Rất nhiều học sinh ở xung quanh nghe thấy tiếng thì nhìn sang, thấy thái độ hất hàm sai bảo của Ôn Tùng Nguyệt với Dương Lãng thì thầm thấy khinh thường trong lòng, ai cũng chán ghét cái tính tiểu thư của cô ta.
Lúc này có người hỏi Bùi Thầm ở đâu, người bên cạnh cười nói:
“Điều này mà còn phải nghĩ nữa sao, chắc là Bùi Thầm đi đón bạn gái rồi.”
“Ấy, mình mới nhìn thấy lớp trưởng và Lương Chi Ý đi với nhau đấy!”
Ôn Tùng Nguyệt nghe nói như thế thì đầu nổ bùm một tiếng, cô ta sững cả người.
Đầu óc cô ta đang mơ hồ, giả bộ bình tĩnh hỏi người bạn ở bên cạnh: “Bùi Thầm và cái bạn Lương Chi Ý đó yêu đương à?”
Người bạn gật đầu, “Đúng vậy.”
“Bọn họ bên nhau lúc nào vậy?”
“Chắc là sau khi thi đại học xong, trước đó Bùi Thầm có nói trước lớp là cậu ấy đang theo đuổi Lương Chi Ý.”
???
Người như Bùi Thầm mà lại theo đuổi người ta ư?
Ôn Tùng Nguyệt còn chưa phản ứng được thì chợt có tiếng xì xào vang lên ở cửa, khi mọi người quay đầu, thấy Bùi Thầm nắm tay Lương Chi Ý đi tới thì cả sảnh tiệc bùng nổ những tràng pháo tay thật to trong tích tắc.
“Chúng ta hãy chào đón cặp đôi mới cưới nhập tiệc nào!”
“Chúc mừng lớp trưởng nhé, cuối cùng cậu cũng đã ôm được người đẹp về rồi!”
“Bùi Thầm! Lương Chi Ý! Bùi Thầm! Lương Chi Ý!”
Hai người đi tới trước mặt mọi người, khuôn mặt Bùi Thầm để lộ nụ cười bất đắc dĩ: “Có đến mức phải kích động như thế không?”
“Lớp trưởng à, bọn mình đang thấy kích động dùm cậu đó ha ha ha!”
“Lớp trưởng này, cậu còn không chính thức giới thiệu đi à?”
Bùi Thầm nhìn về phía cô gái, đôi mắt dịu dàng, mở miệng nói: “Chính thức giới thiệu một chút, bạn gái mình, Lương Chi Ý.”
“Ồoooo…”
Mọi người làm ầm ĩ, còn ở bên cạnh, trong đầu Ôn Tùng Nguyệt chỉ còn hai chữ khiếp sợ.
Thế nên cô gái bảo muốn bắt chuyện với Bùi Thầm hồi nãy ra là Lương Chi Ý ư?!
Cô ta còn muốn nhìn cảnh đối phương bị bẽ mặt nữa chứ, không ngờ đối phương lại xoay cô ta như chong chóng.
Cô ta nhìn cô gái trong sáng rung động lòng người trước mắt, nhan sắc đỉnh cao, bộc lộ khí chất tiểu thư nhà giàu cao quý nhưng cũng không kiêu căng.
Nghĩ tới câu “Nam quất Bắc chỉ” mà Bùi Thầm từng nói đó, lại nhớ tới câu “Tằng kinh thương hải” được dùng để đánh giá Lương Chi Ý, bây giờ người thật xuất hiện trước mặt, cô ta có cảm giác bản thân như một phiên bản lỗi, bị người ta đạp mạnh một cước.
Lúc này các giáo viên cùng nhau xuất hiện, các học sinh đứng dậy chào hỏi thầy cô, hiệu trưởng Giang cũng tới.
Hiệu trưởng Giang cười: “Năm nay hai lớp thi rất tốt, thầy tới đây để chúc mừng các em.”
“Hiệu trưởng quá khen rồi ạ…”
Hiệu trưởng Giang cười nói với mọi người, sau đó nói: “Hôm nay thầy tới đây vì muốn đặc biệt tuyên dương bạn Bùi của chúng ta một chút.


Chắc là có một vài bạn vẫn chưa biết, Bùi Thầm là thủ khoa của tỉnh trong kì thi đại học, khiến trường THPT Số 1 chúng ta nở mày nở mặt!”
Đám người vừa nghe thế thì ngạc nhiên kích động: “Đệt mợ, lớp trưởng à cậu cũng trâu bò quá rồi đó!”
Ôn Tùng Nguyệt nghe thế thì ngạc nhiên.
Bùi Thầm giỏi đến thế ư…
Hiệu trưởng Giang vui mừng nói: “Lúc trước thầy đã đánh giá rất cao Bùi Thầm, trước đây em ấy và các thành viên thuộc đội bóng rổ trường giành được chức vô địch giải bóng rổ liên trường, lần này em ấy lại giành danh hiệu thủ khoa tỉnh, hai danh hiệu đứng nhất trong tay, Bùi Thầm à, em thật sự rất xuất sắc.”
Hiệu trưởng Giang và Bùi Thầm ôm một cái, chàng trai cười: “Cảm ơn hiệu trưởng ạ.”
Mọi người bảo Bùi Thầm nói mấy câu, cậu bày tỏ lòng biết ơn đối với các thầy cô bộ môn, cũng cảm ơn các học sinh tương thân tương ái ngày thường, “Lớp chín là một tập thể rất đoàn kết yêu thương nhau, làm lớp trưởng hai năm rưỡi ở lớp chín cũng vĩnh viễn là một kỷ niệm quý giá của mình.”
“Lớp trưởng à, bây giờ cậu thu hoạch chuyện học và tình yêu cùng lúc đó hả!”
“Ấy, có phải là chúng ta nên bình chọn thử xem học sinh tinh mắt nhất lớp mình là ai không?”
“Chuyện đó mà còn phải nói nữa sao?”
Mọi người đồng thanh: “Chính là Lương Chi Ý đó!”
Mọi người đùa giỡn bảo Lương Chi Ý phát biểu ‘cảm nghĩ khi nhận giải thưởng’ một chút, các thầy cô cũng nở nụ cười, cuối cùng cô gái ngước mắt nhìn về phía Bùi Thầm, rồi mỉm cười mở miệng:
“Mình rất vui khi Bùi Thầm có thể thi tốt như thế, mình rất tự hào khi làm bạn gái của cậu ấy.”
Sau đó cô đưa mắt nhìn Ôn Tùng Nguyệt: “Có lẽ sẽ có người có cái nhìn khác về Bùi Thầm vì lý do này lý do nọ, nhưng mình cảm thấy sự xuất sắc của một người không phụ thuộc vào gia cảnh giàu có hay gia thế khủng, chỉ đơn giản vì cậu ấy là Bùi Thầm, trong mắt mình, cậu ấy là người xuất sắc nhất.”
Cô mỉm cười, “Vả lại, khinh thường người khác thì tốt nhất là nên nâng cao bản thân trước đã, thế thì mới không bị người khác khinh thường.”
Rất nhiều người nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lương Chi Ý, vỗ tay khen ngợi, cả khuôn mặt của Ôn Tùng Nguyệt cứng đờ.
Sau khi trò chuyện mấy câu, hiệu trưởng Giang rời đi trước, mọi người cũng mời các thầy cô ngồi vào bàn.

Lúc này Ôn Tùng Nguyệt đâu còn mặt mũi mà ở lại nữa, cô ta xấu hổ và giận dữ, quay đầu bước đi, Dương Lãng đuổi theo mà chẳng hiểu tại sao.
Bữa tiệc tri ân thầy cô chính thức bắt đầu, mọi người kính rượu các thầy cô, cùng nhau nhớ lại những chuyện thú vị hoặc xấu hổ xảy ra trong thời cấp ba, tiếng nói cười vui vẻ vang lên không ngớt trong phòng bao.
Các học sinh lớp chín kính rượu chủ nhiệm lớp, thầy chủ nhiệm cười: “Mấy em đừng tưởng là thầy không biết mấy em lén gọi thầy là ‘Phương trượng’, cả đám còn định giấu thầy nữa chứ? Nhưng nói đi nói lại thì để mỗi người các em có thể cố gắng học tập, thầy cũng vui lòng làm một hòa thượng!”
Mọi người cười ầm lên: “Phương trượng à, bọn em yêu thầy quá trời…”
Khi nói xong lời cuối cùng, Phương trượng nói với các học sinh:
“Các em à, rất vui vì chúng ta có thể cùng nhau vượt qua khoảng thời gian hai năm rưỡi này, dù sau này mọi người đi tới đâu thì xin hãy nhớ kỹ rằng, lớp chín mãi mãi là nhà của các em.”
Mọi người cùng nhau nâng cốc, rất nhiều người đỏ hốc mắt.
Tuy rằng mọi người đã từng hy vọng kỳ thi đại học có thể tới nhanh, nhưng khi kì thi đại học thật sự kết thúc rồi thì cũng có nghĩa là đã tốt nghiệp, có nghĩa là phải chia xa.
Thời gian một đi không trở lại, trong ba năm học cấp ba này, dẫu là ngọt ngào hay đắng cay, là cười hay là khóc, thì sau khi đã trải qua, cuối cùng nó cũng chỉ có thể trở thành hồi ức để mà nhớ lại.
Nhưng cũng may là con đường phía trước càng rộng mở hơn, không cần quá thương cảm vì sự chia ly, mà càng nên hướng tới tương lai.
Dù sao thì hiện tại và tương lai vẫn còn nằm trong tay chúng ta.
… 
Mọi người quẩy một lúc lâu, hơn mười giờ tối, bữa tiệc tri ân thầy cô cũng tới hồi kết thúc.
Lương Chi Ý chụp ảnh lưu niệm cùng các thầy cô và cả mấy người bạn chơi thân.

Một lát sau, cô nghe thấy có người gọi cô, quay đầu nhìn thì thấy là Tang Tầm Lăng:
Tang Tầm Lăng nhìn cô, áy náy nói:
“Chi Ý à, xin lỗi cậu nhé, tôi nợ cậu một lời xin lỗi.

Trước đây vì tôi thích Bùi Thầm nên vẫn luôn rất ghét cậu, cả bạn của tôi cũng nói rất nhiều lời công kích cậu nữa, nhưng sau đó tôi đã biết được là cậu và Bùi Thầm thích nhau thật lòng, tôi chúc phúc cho hai cậu.”
Thật ra từ năm ngoái, sau khi Bùi Thầm tuyên bố thích Lương Chi Ý ngay trước mặt mọi người thì Tang Tầm Lăng biết bản thân đã hoàn toàn không có cơ hội nữa, nên cô ta dần buông bỏ tình cảm dành cho cậu, bây giờ nhìn thấy Lương Chi Ý và Bùi Thầm đến với nhau, cô ta cũng không còn cảm thấy ghen tị nữa.
Mà thật ra trước giờ Lương Chi Ý cũng không hề để ý tới: “Không sao, đã qua cả rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, những chuyện trong quá khứ đó cũng tiêu tan.
Cuối cùng mọi người rời đi.

Khi tới cửa nhà hàng chào tạm biệt, Bùi Thầm dắt tay Lương Chi Ý, có người trêu chọc: 
“Lớp trưởng à, hai người phải hạnh phúc cho mình đấy nhé, sau này bọn mình còn muốn uống rượu mừng của các cậu nữa đó!”
Bùi Thầm cụp mắt đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của cô gái, sau đó thì nở nụ cười, vành tai hơi nóng.
Sau khi hai người chào tạm biệt bọn họ rồi đi về phía trước thì cô gái mỉm cười:
“Bùi Thầm à, hồi nãy cậu đã nghe thấy bọn họ nói gì chưa, cậu không tỏ thái độ à?”
Bùi Thầm kéo cô vào lòng, đôi mắt nhìn cô trào dâng nét dịu dàng, nói nghiêm túc:
“Ừm, mình nhất định sẽ cố gắng.”
Cố gắng mang lại cho cô một tương lai tốt đẹp, có thể ở bên cô đến hết cuộc đời.
***
Hàng năm, rất nhiều địa phương sẽ trao tiền thưởng cho những học sinh có thành tích thi đại học xuất sắc, bởi vì Bùi Thầm là thủ khoa tỉnh, chính quyền địa phương, trường THPT Số 1 và một doanh nghiệp của địa phương đã trao cho cậu một khoản tiền thưởng khuyến khích.
Cậu vốn còn đang lo lắng chuyện học phí học đại học, khoản tiền thưởng này được trao tới rồi thì tạm thời cậu sẽ không cần phải lo lắng về học phí học đại học của cậu và chi tiêu sinh hoạt hằng ngày của Bùi Vĩnh Hạ.

Bây giờ chiếc di động cậu đang dùng chạy chậm quá, cuối cùng cũng có thể thay cái khác.

Cậu cũng thay cho bố một chiếc di động tốt hơn chút, để bình thường lúc ở nhà ông có thể lên mạng, sẽ không thấy nhàm chán.
Cùng lúc đó, Trọng Tâm Nhu ở bệnh viện bên kia cũng đã sắp xếp xong, bảo Bùi Thầm có thể mang bố tới khám bệnh.
Vì thế sau khi tiệc tri ân thầy cô kết thúc, sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Bùi Thầm giúp Bùi Vĩnh Hạ mặc quần áo, sau đó sắp xếp những thứ liên quan tới ca bệnh cần phải mang tới bệnh viện.
Một lát sau, Lương Chi Ý cũng tới nhà cậu, hôm nay cô nói là cũng sẽ đưa chú tới bệnh viện cùng Bùi Thầm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, đầu tiên Bùi Thầm ôm bố tới sô pha ngồi, sau đó chuyển xe lăn tới dưới tầng trước, rồi cậu lại lên tầng cõng bố xuống, Lương Chi Ý cầm đồ giúp.
Sau khi ôm bố lên xe lăn lần nữa, Bùi Thầm đẩy ông ra cổng khu chung cư.
Hôm nay vạn dặm không mây, trời nắng đẹp.
Cô gái đi ở bên cạnh, Bùi Vĩnh Hạ hỏi cô: “Chi Ý à, cháu đã ăn sáng chưa?”
“Cháu đã ăn rồi ạ.”
Bùi Vĩnh Hạ cười, trên khuôn mặt bãi bể nương dâu toàn là nếp nhăn: “Chi Ý à, hôm nay vô cùng cảm ơn cháu vì đã tới giúp đỡ, cả việc mẹ cháu có thể khám cho chú nữa, thật sự cảm ơn các cháu…”
Lương Chi Ý vội vã lắc đầu, cười ngọt ngào đáng yêu: “Chú à, chú đừng khách sáo như thế, bây giờ cháu là bạn gái của Bùi Thầm, tất nhiên là cũng muốn đối xử tốt với chú, những việc này đều nằm trong khả năng của cháu, cơ thể chú khỏe mạnh là tốt rồi ạ.”
Bùi Vĩnh Hạ nghe thế thì thấy ấm lòng mà nở nụ cười, ông thật sự rất thích đứa bé Lương Chi Ý này, ấm áp lương thiện, đúng là khiến người ta càng nhìn càng quý mến.
Bùi Thầm đảo tròng mắt, đối diện với nụ cười mềm mại ngốc nghếch của cô, rồi mỉm cười giơ tay xoa đầu cô, “Sao mà đáng yêu thế?”
Lương Chi Ý cười lộ lúm đồng tiền, giọng nhẹ nhàng: “Bởi vì mình thuộc về cậu đó.”
Chàng trai nhìn cô, vẻ tươi cười càng rõ ràng.
Khi tới cổng chung cư, Bùi Thầm đã gọi xe, dưới sự hỗ trợ của tài xế và Lương Chi Ý, Bùi Thầm ôm Bùi Vĩnh Hạ vào xe, sau khi ba người lên xe thì xe chạy tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

Sau khi vào bệnh viện, Trọng Tâm Nhu biết bọn họ đã tới thì cũng ra đón.
Bùi Thầm và Bùi Vĩnh Hạ chào hỏi và cảm ơn Trọng Tâm Nhu, Trọng Tâm Nhu mỉm cười nói với Bùi Vĩnh Hạ: “Không có gì, sẽ không có thêm vấn đề gì đâu, nhà chúng tôi cũng rất thích tiểu Bùi, vào khoảng thời gian trước tôi cũng mới nghe nói về tình trạng sức khỏe của anh, đúng là nên tới khám.

Bây giờ y học phát triển, phương pháp điều trị cũng tân tiến hơn, biết đâu lại có khả năng chữa khỏi.”
Bùi Vĩnh Hạ gật đầu: “Nếu tôi có thể đứng lên một lần nữa thì tốt quá, thế thì sau này Bùi Thầm chăm sóc tôi cũng sẽ không vất vả như vậy nữa.”
“Là thế này…”
Trọng Tâm Nhu tiến hành tìm hiểu toàn diện về tình hình bị thương và phác đồ điều trị của Bùi Vĩnh Hạ trước, sau đó sắp xếp cho ông đi làm một loạt các bước kiểm tra, phải mấy ngày nữa thì mới có kết quả.
Bùi Vĩnh Hạ được y tá đẩy đi kiểm tra, Lương Chi Ý đi nộp phí với Bùi Thầm trước.

Ở bên này, Bùi Vĩnh Hạ đang chờ gọi tên ở cửa thì di động trong túi chợt vang lên.
Ông lấy ra nhìn thì hóa ra là Củng Cầm Tâm.
Ông sững ra, rồi nghe máy, giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới từ đầu bên kia: “Alo, Vĩnh Hạ hả…”
Ông trả lời, Củng Cầm Tâm vừa định nói chuyện thì chợt nghe thấy có y tá tới hỏi Bùi Vĩnh Hạ: “Lát nữa ông phải lấy máu, ông cầm tờ đơn này trước nhé ạ.”
Củng Cầm Tâm nghe thế thì sững ra, lo lắng hỏi ông: “Ông đang ở bệnh viện sao? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì đâu…”
Ban đầu Bùi Vĩnh Hạ không muốn nói, dưới sự gặng hỏi liên hồi của Củng Cầm Tâm, ông mới nói ra tình hình thực tế: “Là đứa bé Chi Ý đó, mẹ con bé là một bác sĩ rất giỏi của khoa chấn thương chỉnh hình, hôm nay đúng lúc Bùi Thầm đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, xem thử tôi có còn khả năng hồi phục được nữa không.”
Củng Cầm Tâm nghe thế thì cũng bày tỏ sự ủng hộ: “Đúng là nên đi khám, nếu có thể có chiều hướng tốt thì tốt quá.

Phải rồi, có điểm thi đại học rồi đúng không? Bùi Thầm thi thế nào?”
Bùi Vĩnh Hạ nói xong, Củng Cầm Tâm biết được Bùi Thầm là thủ khoa tỉnh thì cực kì vui mừng, “Thế nó định đăng ký trường đại học nào vậy?”
“Mấy hôm nay tôi vẫn chưa nói chuyện với nó về việc điền nguyện vọng, nhưng tôi biết nó vẫn luôn muốn tới đại học C.”
“Với thành tích của nó thì chắc chắn sẽ đỗ đại học C.”
Giọng Củng Cầm Tâm thoáng dừng, rồi nhắc tới một chuyện:
“Mấy hôm tới ông rảnh lúc nào? Tôi muốn tới tìm ông một chuyến, nói chuyện với ông về con trai.”
Bà không nghe thấy giọng của Bùi Vĩnh Hạ thì vội bổ sung: “Ông đừng hiểu lầm, không phải là về quyền nuôi con, chỉ là nói về chuyện nó đi học đại học sau này thôi.”
Dù sao thì Củng Cầm Tâm cũng là mẹ đẻ của Bùi Thầm, Bùi Vĩnh Hạ cũng không đành lòng từ chối, bèn đồng ý, “Thế bà phải vội vã chạy về từ tỉnh khác à?”
“Không,” Giọng bà hơi dừng, “Thật ra thì tôi đã về thành phố Lâm rồi.”
“Về thành phố Lâm ư?”
“Mới về tuần trước, đã mua nhà ở bên này rồi, sau này sẽ ở lại đây.”
Bùi Vĩnh Hạ ngạc nhiên, Củng Cầm Tâm thì chỉ cười khẽ, nói rằng sẽ giải thích chuyện này với ông sau.

Bùi Vĩnh Hạ nói buổi sáng khám xong là có thể về nhà, vì thế hai người hẹn nhau vào buổi chiều, Củng Cầm Tâm sẽ tới nhà tìm ông.
Sau khi cúp máy, Bùi Vĩnh Hạ để di động xuống, đúng lúc Bùi Thầm và Lương Chi Ý nộp phí xong rồi quay lại tìm ông.
Bùi Thầm thấy ông mới nghe điện thoại thì tiện miệng hỏi: “Bố à, bố nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Bùi Vĩnh Hạ có chút sững ra, rồi cười: “Không, người ta vừa hay gọi nhầm số thôi.”
Bùi Thầm trả lời, hoàn toàn không hỏi nhiều.
Bùi Vĩnh Hạ nhìn con trai, nghĩ tới chuyện cậu và Củng Cầm Tâm đã cãi nhau nảy lửa vào sinh nhật cậu năm ngoái thì âm thầm thở dài.
Thật ra trước đây khi Củng Cầm Tầm tìm đến người đàn ông khác, tuy Bùi Thầm chưa nói nhưng sao ông có thể không biết được, chỉ là ông không thể bảo vệ được ngôi nhà này, lại còn trở thành gánh nặng của bà, nên ông cũng có thể hiểu cho quyết định đề nghị ly hôn của Củng Cầm Tâm.
Nhiều năm như thế rồi, những ân oán này đã sớm đi qua, Bùi Vĩnh Hạ không hận, cũng chẳng yêu Củng Cầm Tâm, thứ duy nhất có thể gắn kết họ cũng chỉ có Bùi Thầm.
Chỉ là ông tạm thời không dám nói cho Bùi Thầm chuyện Củng Cầm Tâm hẹn gặp ông, chủ yếu là vì sợ Bùi Thầm tức giận, vẫn nên đợi buổi chiều gặp mặt, biết là chuyện gì rồi nói sau.
Sau một lúc lâu, tới lượt Bùi Vĩnh Hạ, ông gác chuyện này sang một bên trước, yên tâm kiểm tra đã.
Cả một buổi sáng, Bùi Vĩnh Hạ làm xong hết toàn bộ các bước kiểm tra, kế tiếp về nhà chờ kết quả là được.
Trước khi đi, Bùi Thầm tới phòng làm việc tìm Trọng Tâm Nhu, bày tỏ sự biết ơn thêm một lần nữa.

Trọng Tâm Nhu mỉm cười vỗ vai cậu:
“Không có gì, không cần phải khách sao đến thế đâu, dì cũng biết từ nhỏ cháu đã chăm sóc bố rất vất vả, nếu sau này ông ấy có thể hồi phục, bản thân ông ấy có thể có một cuộc sống về già tốt hơn thì cháu cũng yên tâm.”
Bùi Thầm gật đầu.
Trọng Tâm Nhu mỉm cười, “Dạo gần đây cháu với Chi Ý thế nào? Nếu có lúc nào con bé lộ tính tiểu thư kiêu căng quậy phá thì cháu cứ nói với dì.”

Bùi Thầm nhếch môi, lắc đầu: “Thưa dì, Chi Ý cậu ấy mặt nào cũng tốt ạ, cháu rất thích cậu ấy, cũng rất vui khi có thể ở bên cậu ấy.”
Trọng Tâm Nhu mỉm cười, “Nó mà nghe thấy cháu nói thế thì chắc chắn sẽ vui muốn ngất xỉu mất.”
Sau khi nói mấy câu với Trọng Tâm Nhu, cuối cùng Bùi Thầm chào tạm biệt bà rồi rời đi, tụ họp với Bùi Vĩnh Hạ và Lương Chi Ý.
Khi ra khỏi bệnh viện thì đã là buổi trưa, cô gái đã gọi xe, nói bọn họ đưa Bùi Vĩnh Hạ về nhà trước đã, sau đó gọi một ít đồ ăn ngoài đưa tới nhà, thế thì Bùi Thầm sẽ không cần phải về nhà nấu cơm nữa.
Chàng trai đồng ý, rồi kéo tay cô: “Thế trưa nay tới nhà mình ăn cơm nhé.”
Cô gái mỉm cười, “Được.”
Gần đây ngày nào hai người họ cũng dính nhau.
Hai mươi phút sau, bọn họ về khu chung cư, sau khi cõng Bùi Vĩnh Hạ vào nhà, Lương Chi Ý lo cho đầu gối của Bùi Thầm: “Không sao đấy chứ?”
“Hơi đau, không sao đâu.”
Dù sao thì cậu cũng cõng bố lên xe xuống xe, lên tầng xuống tầng, tuy Bùi Vĩnh Hạ không nặng lắm nhưng cậu vẫn sẽ mất rất nhiều sức lực.
Lương Chi Ý nói lát nữa bôi ít thuốc cho cậu, cậu đồng ý, rồi đưa di động cho Lương Chi Ý, bảo cô gọi đồ ăn ngoài trước, cậu đưa Bùi Vĩnh Hạ vào WC.
Sau khi ra khỏi WC, Bùi Thầm ôm Bùi Vĩnh Hạ tới giường ngồi nghỉ một lát, sau đó cậu đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lương Chi Ý, kéo cô vào lòng, “Gọi xong chưa?”
“Gọi rồi, chắc chắn sẽ đủ cho ba người chúng ta.”
Cô gái quay đầu, cằm để trên vai cậu, tươi cười trong trẻo: “Mình nhớ là trước đây người nào đó có nói không có thói quen ngắm ảnh người ta mỗi ngày mà nhỉ.”
“Hửm?”
Cô đưa màn hình di động cho cậu xem, rồi khẽ hừ một tiếng: “Để ảnh mình làm hình nền, thế này mà còn không phải là ngắm ảnh mình mỗi ngày sao?”
Hình nền của Bùi Thầm là ảnh mà cô gửi cho cậu vào Tết năm ấy, sau khi bọn họ xa cách thì cậu đã đổi hình nền thành ảnh cô.
“Lúc ấy không nhìn thấy cậu, nên chỉ có thể nhìn ảnh.” Cậu nói.
Cô cười, “Ảnh chụp mỗi mình nhàm chán tới mức nào chứ, phải để ảnh hai người ấy.”
Cô lấy di động ra rồi tự sướng một tấm với cậu, cuối cùng nhìn cậu lấy ảnh làm hình nền mới, cô cảm thấy hài lòng: “Ây dà, đây là bạn gái nhà ai thế này, xinh đẹp quá trời quá đất.”
Chàng trai hôn cô, ánh mắt sáng rực:
“Nhà mình.”
Một lát sau, đồ ăn ngoài được đưa tới, ba người ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Bùi Vĩnh Hạ xem TV ở phòng khách, Lương Chi Ý tới phòng Bùi Thầm, ngồi ở mép giường chơi di động.
Sau khi Bùi Thầm cất bệnh án của bố xong thì về phòng ngủ, cậu đóng cửa lại rồi ngồi xuống cạnh Lương Chi Ý, thấy cô vừa ăn dưa hấu vừa nhìn di động, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
“Đang xem gì vậy?’
Cô gái nói thản nhiên: “Đang xem trai đẹp.”
Cậu thoáng nhíu mày, “Trai đẹp ư?”
Cô gật đầu, “Đúng vậy, nhiều anh đẹp trai lắm, kiểu nào cũng có, cả nhóm đẹp trai cực kì.”
Chàng trai nghe thế, rồi nhớ tới lúc ban đầu, Lương Chi Ý thích cậu vì khuôn mặt cậu thì lòng sinh ghen tuông, sắc mặt trở nên sa sầm, khàn giọng hỏi:
“Thấy trai đẹp rồi sao nữa? Cậu thích họ à?”
Khóe môi Lương Chi Ý nhếch lên, mặt mày ẩn giấu nét cười, cô bĩu môi: “Chưa chắc, trừ khi dáng dấp siêu siêu đẹp trai thì có lẽ có khả năng mình sẽ rung động đó hi hi.

Ví dụ như người này nè, cậu xem, mình thích mấy anh bá đạo…”
Cô còn chưa dứt lời thì đôi môi đỏ đã bị lấp kín một cách mạnh mẽ.
Hơi thở nóng bỏng của chàng trai chặn lời của cô trong cổ họng.
Trái tim Lương Chi Ý run lên trước nụ hôn bất thình lình ập tới của cậu, cơ thể cô không chống đỡ được mà ngã xuống giường.
Nụ hôn che trời lấp đất ùn ùn kéo tới, cổ tay của cô gái bị cậu giữ chặt, cậu không dừng lại, cô bị ép phải nhận lấy nụ hôn mạnh mẽ của cậu, bị cậu quyến rũ đến mức trái tim hoàn toàn loạn nhịp, hai má ửng đỏ.
Sau một lúc lâu, cậu dừng lại, cắn cánh môi cô.

Cô gái đau tới mức nức nở, khóc thút thít: “Hu hu hu cậu cắn mình…”
Chàng trai giữ chặt eo cô, khuôn mặt lơ lửng ở tầm nhìn phía trên của cô, đôi mắt đen nhánh nặng nề, khàn giọng hỏi lại: “Chẳng phải cậu nói là cậu thích người bá đạo sao?”
Cô gái đỏ mặt tim đập nhanh, Bùi Thầm vừa muốn hôn tiếp thì cửa bất chợt bị mở ra, “Bùi Thầm à..”
Bùi Vĩnh Hạ loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong, cho rằng hai người đang trò chuyện, ông không nghĩ nhiều mà đẩy cửa ra, ai ngờ lại nhìn thấy đứa con trai trước giờ luôn hướng nội của mình lại đè Lương Chi Ý trên giường, ông sững ra trong chớp mắt.????
Hai người cũng bị hoảng sợ, lập tức đứng dậy.
Đầu óc Lương Chi Ý trống rỗng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Toi rồi toi rồi qwq…
Bùi Thầm khẽ ho mấy tiếng, nhiệt độ lan từ tai tới mặt trong nháy mắt: “Bố à…bố tìm con làm gì vậy?”
Bùi Vĩnh Hạ gãi đầu, rồi giữ bình tĩnh mở miệng: “À ờ, không có gì, chỉ là bố muốn bảo con xem di động giúp bố, có thao tác bố không rõ lắm, không có gì đâu, các con cứ, cứ bận trước đi.”
“Bố, bố chờ chút, con ra ngoài làm cho bố.”
“Được…”
Bùi Vĩnh Hạ chú ý tới đôi mắt đỏ ửng của Lương Chi Ý, lại quan sát hai người một lượt, rồi nhanh chóng di chuyển xe lăn tới phòng khách.
Sau khi Bùi Vĩnh Hạ đi, cô gái đánh Bùi Thầm một cái, muốn chôn mặt mình, “Hu hu hu tại cậu hết đấy, xấu hổ quá đi mất…”
Bùi Thầm thấy dáng vẻ xấu hổ lúng túng của cô thì xoa đầu cô, vừa áy náy vừa buồn cười: “Không sao đâu, mình ra ngoài cái đã.”
Sau đó chàng trai đứng dậy, tới phòng khách tìm Bùi Vĩnh Hạ.
Bùi Thầm cố gắng quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi, “Bố à, di động của bố có vấn đề gì vậy?”
“Cái này này, bố muốn hỏi xem làm thế nào để lưu video này lại…”
Bùi Thầm dạy ông thao tác một lượt, sau khi Bùi Vĩnh Hạ hiểu được, Bùi Thầm nói: “Bố à, thế nếu không còn việc gì khác thì con về phòng trước đây ạ.”
Bùi Vĩnh Hạ đáp lại, thấy cậu muốn đi thì cứ do dự mãi, rồi vẫn gọi cậu lại: “Con trai à…”
“Dạ?”
Bùi Vĩnh Hạ nhìn về phía Bùi Thầm, môi nhúc nhích, ông khẽ ho mấy tiếng, rồi nói:
“À ừm…hồi nãy hình như bố thấy, Chi Ý khóc đấy.”
Bùi Thầm:?
Bùi Vĩnh Hạ rất là xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên cậu: “Bố biết con rất thích người ta, nhưng yêu đương vẫn…vẫn đừng nên hấp tấp thì hơn, phải tôn trọng ý kiến của con gái, không thể ép buộc người ta, biết chưa?”
Bùi Thầm: …???
Hết chương 50..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.