Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa

Chương 11


Bạn đang đọc Dụ Dỗ – Mộ Nghĩa FULL – Chương 11


“Cậu không có một chút rung động nào với Lương Chi Ý sao?”
Đồng Tư Tư bị quả bóng ném tới dọa sợ, khi nhìn thấy Lương Chi Ý thì sắc mặt cô ta trắng bệch cả ra, thở hổn hển nói: “Cậu, cậu bị điên à?!”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô gái phai nhạt:
“Cậu nói thêm một câu nữa thử xem?”
Lúc này, có mấy bạn học sinh trong lớp xúm lại xem.

Đồng Tư Tư bị khí thế của Lương Chi Ý dọa sợ, lại thấy xung quanh có người, trong thoáng chốc lời mắng chửi bị mắc kẹt lại trong cổ họng.
Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác cũng đuối lý, cô ta vừa tức vừa sợ kéo Tang Tầm Lăng và một người bạn khác, định đơn phương nhượng bộ cho qua chuyện, nhưng Lương Chi Ý lại chặn trước mặt bọn họ.
Đuôi mày cô gái nhướng lên vẻ tươi tắn: “Cuống cuồng bỏ đi làm gì thế? Chẳng phải mấy cậu vẫn chưa mắng sướng mồm sao?”
“Bọn mình muốn đi đánh cầu…”
Đồng Tư Tư muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng lại bị Lương Chi Ý cản lại.

Mặt mày cô gái lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Tôi cho mấy cậu đi rồi à?”
Lưng Đồng Tư Tư vã mồ hôi lạnh.
“Cậu nói bài đăng trên diễn đàn trường là do tôi đăng, có bằng chứng gì không?”
Đồng Tư Tư thấy thái độ không cho qua của Lương Chi Ý, cô ta quay đầu lại thấy cô bạn thân Tang Tầm Lăng đang đỏ hốc mắt thì tức giận đến mức căng da đầu gây khó dễ: “Tôi nghi là cậu đấy, thì sao? Cậu nói không phải cậu, vậy cậu có dám đăng nhập vào tài khoản diễn đàn trường cho bọn tôi xem không?” Bởi vì quản trị viên của diễn đàn có thể tra được lịch sự đăng bài.
Một cô bạn ở bên cạnh nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: “Hơn nữa dù không đăng bài, thì cậu cũng có thể là người hùa theo người đăng, cảm thấy Tầm Lăng không xinh bằng cậu…”
Lương Chi Ý nở nụ cười: “Thế nếu tôi không đăng gì cả thì sao?”
Đồng Tư Tư cảm nhận được những ánh mắt đang xem trò hay ở xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu không hề làm gì cả, thì bọn tôi xin lỗi cậu, được rồi chứ?”
Cô ta không tin là Lương Chi Ý thật sự không làm gì cả!
Cô gái nghe thế thì khẽ cười một tiếng.

Mấy giây sau cô chậm rãi lấy di động trong túi áo ra.
Cô bước lên chỗ cao, giơ di động cho ba người xem, cười nói: “Ngại quá, tôi còn chưa xác thực danh tính nữa.”
Đám người bỗng choáng váng.
Bởi vì chưa xác thực danh tính thì ngay cả việc phát biểu cũng căn bản không làm được.
Lương Chi Ý làm xác thực, cuối cùng ấn mở lịch sử đăng bài, bên trong trống rỗng, lịch sử ghi chép không thể bị xóa được.
“Đã nhìn thấy chưa?”
Lúc này, ánh mắt nhìn ba cô gái của đám học sinh ở xung quanh đều đã trở nên kì lạ.
Đồng Tư Tư cãi bướng: “Biết đâu, biết đâu cậu không đăng, mà là để bạn cậu đăng giúp thì sao?”
Bên cạnh có bạn nói đỡ cho Lương Chi Ý: “Đừng có vu khống người ta như thế chứ, cứ lằng nhằng mãi thế…”
Những người khác cũng hùa theo: “Muốn đổ tội cho người khác thì sợ gì không có lí do, mấy cậu không thể bắt nạt bạn mới như thế được…”
Lương Chi Ý cất di động, biếng nhác ngước mắt lên, nhìn về phía Đồng Tư Tư:
“Cậu nói chắc nịch như thế làm tôi còn tưởng là cậu có bằng chứng đấy? Thế nào, miệng cậu nhanh hơn não, tôi lại còn phải phối hợp với cậu để giải quyết nữa à?”
Mặt mày Lương Chi Ý cong lên, vẫn tươi cười xinh đẹp: “Hơn nữa cậu cho rằng tôi cũng nhàm chán như mấy cậu, ham hố cái danh hoa khôi trường gì đó sao?”
Sắc mặt Đồng Tư Tư cứng đờ, không nói nên lời.
Lúc này, một giọng nam lạnh lùng vang lên trước cửa.
“Đứng hết ở đây làm gì thế?”
Lương Chi Ý nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, rồi thấy Bùi Thầm đã xuất hiện ở bên ngoài từ lúc nào không hay, ánh mắt đúng lúc nhìn cô, sâu xa mà bình tĩnh.
Bùi Thầm đi tới, Tang Tầm Lăng đứng bên trong nhìn thấy cậu thì đôi mắt bỗng đỏ lên, nức nở nói:
“Xin lỗi cậu nhé Chi Ý, mình biết cậu không phải là người như thế.

Hai cậu ấy không có ý đó đâu, mình giải thích với cậu, cậu có thể đừng so đo nữa không? Mấy cậu ấy cũng chỉ là nhất thời không biết rõ sự thật….”
Lương Chi Ý bỗng mỉm cười:
“Cậu khóc cái gì chứ? Tôi bắt nạt cậu à?”
Tang Tầm Lăng chợt ngẩn ra.
Lương Chi Ý: “Là ai bảo tôi buồn nôn, là con đĩ xảo trá muốn lôi kéo bạn bè, còn nói tôi tự biên tự diễn trên diễn đàn trường vậy? Nếu cậu cho rằng tôi không phải là người như thế, thì tại sao cậu không nói một lời nào khi bạn của cậu mắng chửi tôi?”
Bây giờ lại còn chảy nước mắt nước mũi giả vờ đáng thương ư?

Tang Tầm Lăng không ngờ là suy nghĩ của mình lại bị Lương Chi Ý vạch trần.

Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Thầm chuyển tới, cô ta siết chặt đầu ngón tay, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó Bùi Thầm biết được chân tướng đại khái, cậu nhìn về phía đám người Đồng Tư Tư, đôi môi mỏng tuôn ra mấy chữ: “Học tiết thể dục nhàn rỗi thế à? Có muốn đi chạy bộ không?”
Đồng Tư Tư hoàn toàn không nói nổi câu gì nữa.
Lương Chi Ý nhìn về phía cô ta và một bạn nữ khác, đuôi mày nhướng lên: “Hồi nãy mấy cậu nói, nếu không phải là tôi đăng thì phải làm gì ấy nhỉ?”
Dù hai người có không bằng lòng như nào, nhưng có nhiều người ở đây như thế, họ cũng chỉ có thể thấp giọng xin lỗi.
Đôi mắt Lương Chi Ý cong lên, khuyên bảo: “Nếu cuộc sống hàng ngày nhàm chán quá, chi bằng hãy dành thêm chút thời gian cố gắng học tập, nâng cao trí thông minh.

Dù sao thì nhan sắc rồi cũng sẽ phai tàn, chỉ có những kiến thức học được mới là tài sản bất biến.”
Đồng Tư Tư:…
Cuối cùng Tang Tầm Lăng đỏ mắt, cúi đầu nhanh chóng ra khỏi phòng dụng cụ, hai cô gái khác đành phải đuổi theo.
Bùi Thầm nhìn xung quanh một vòng, cậu nhìn về phía những người khác nói: “Đi làm việc của mình cả đi.”
Mấy bạn học sinh còn lại lấy dụng cụ xong thì nhanh chóng tản đi.

Lương Chi Ý vẫn đứng đó, Bùi Thầm nhìn về phía cô, thản nhiên mở miệng: “Muốn lấy cái gì?”
Cảm xúc của cô bình thường trở lại.

Cô nhìn xung quanh một vòng, rồi bĩu môi: “Muốn cầu lông.”
“Mấy cặp?”
“Một cặp là đủ rồi.”
Bùi Thầm đi vào trong, một lát sau thì mượn hai cặp vợt cầu lông ra.

Cậu đi tới trước mặt Lương Chi Ý, đưa cho cô một cặp trong đó.
Lương Chi Ý nhận lấy, lúm đồng tiền lộ ra:
“Cảm ơn lớp trưởng nhé.”
Cảm ơn cậu đã chịu nói đỡ cho cô hồi nãy.
Lương Chi Ý còn muốn nói gì đó thì Quý Phỉ Nhi đã đi tới: “Chi Chi à, cậu đã lấy được vợt cầu lông chưa?”
Lương Chi Ý đáp lại, rồi cười với Bùi Thầm: “Thế mình đi trước nhé.”
Cô đi theo Quý Phỉ Nhi ra khỏi phòng dụng cụ.

Khi mới đi tới sân thể dục thì cô gái tóc tết bím và cô bạn đeo kính Cao Giai tới tìm cô, mấy cô ấy vừa nghe nói chuyện Lương Chi Ý ‘diss’* đám người Đồng Tư Tư.
(*)
Cô gái tóc tết bím nói rằng Đồng Tư Tư thường xuyên nói xấu sau lưng người khác, cũng có rất nhiều người không ưa cô ta, nhưng không ai dám không nể mặt cô ta.

Bây giờ ai cũng đang khen hồi nãy Lương Chi Ý quá ‘đẹp trai’.
Quý Phỉ Nhi biết được ngọn nguồn câu chuyện thì cười nói: “Là do Tang Tầm Lăng sợ bản thân không so được với Chi Chi, nên hy vọng là Chi Chi tự đăng bài, chứ những người khác không cảm thấy cậu ta không đẹp bằng Chi Chi.

Cái này gọi là ‘không tự tin cái gì thì lại càng để ý tới cái đó’.”
“Mình cũng không định hơn thua với cậu ta.”
Mấy chuyện tranh giành tình cảm gì đó đúng là quá buồn nôn.
Sau đó Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi tới sân cầu lông đánh cầu.

Khi đánh được mấy lượt thì Lương Chi Ý chợt nhìn thấy ở phía trước sân thể dục, mấy chàng trai cầm vợt cầu lông cũng đã đi tới.
Trong đó, bóng dáng cao to của Bùi Thầm là sáng chói nhất.
Cậu cũng muốn tới đây đánh cầu lông sao?
Bùi Thầm ngước mắt lên, vô thức nhìn về phía cô, rồi đúng lúc đối diện với đôi mắt đang cười của cô.
Tuyên Hạ đi cạnh cậu chỉ về phía khoảng sân còn trống bên cạnh Lương Chi Ý rồi nói: “Tụi mình tới đó đi!”
Tuyên Hạ đưa Bùi Thầm tới, chào hỏi cô một cái.


Lương Chi Ý cong môi, tiếp tục đánh cầu của mình.
Sau khi đánh thấm mệt, hai người ngồi xuống bãi cỏ ngoài sân, Quý Phỉ Nhi nháy mắt mấy cái với cô: “Chi Chi à, mình lười đi lấy cốc nước quá.”
Lương Chi Ý đưa cốc nước của mình cho cô nàng, “Uống đi uống đi uống đi.”
Quý Phỉ Nhi cười nhận lấy.

Lương Chi Ý nhìn về phía khoảng sân cạnh đó, rồi phát hiện Bùi Thầm và Tuyên Hạ đang thi đấu, xung quanh có rất nhiều chàng trai đang xem.
Bùi Thầm đánh cầu, áo sơ mi trắng dán trước người thoáng phác họa ra đường cong cơ thể, mùi hormone tỏa ra.
Cô không ngờ khi vận động người này lại đẹp trai như thế…
Khi Bùi Thầm đánh cầu xong, xung quanh vang lên tiếng reo hò, Lương Chi Ý không nhịn được mà vỗ tay: “Bùi Thầm giỏi thật đấy!”
Đám con trai ở xung quanh thấy phản ứng của Lương Chi Ý thì tiếng ồn ào lớn hơn nữa.

Bùi Thầm đối diện với đôi mắt ngập tràn nét cười trong trẻo của cô.

Đôi mắt đen của cậu cụp lại, đè nén thứ cảm xúc đang phập phồng, không nhìn nữa.
***
Một tiết học trôi qua, chuông tan học vang lên, mọi người có thể tan học.
Nhóm Lương Chi Ý đi trước, Bùi Thầm đưa vợt cầu lông cho Tuyên Hạ, bảo cậu ta đi trả, cậu thì đi một mình tới khán đài ngồi xuống.
Hôm nay khi đánh cầu có lẽ là vì đỡ mấy đường cầu hơi khó, lúc này đầu gối bên phải của cậu đau âm ỉ.

Cậu cau mày, xoa bóp chỗ đau nhức.
Khi cơn đau đã dần dần dịu đi, Tuyên Hạ đi rồi cũng đã quay lại, sau khi thấy thì hỏi: “Chân cậu vẫn ổn đấy chứ?”
Đôi mắt đen của chàng trai nhìn xuống: “Không sao.”
Tuyên Hạ và Bùi Thầm là bạn cùng trường thời cấp hai, cậu ta xem như là người có quan hệ tốt nhất với Bùi Thầm trong lớp, nên cũng biết chuyện của cậu.
Hai người lấy cặp rồi đi về phía nhà để xe.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ đối diện với sân thể dục, đám con trai ở bên trong đang chạy loạn xạ dẫn bóng, ánh mặt trời lại chói mắt.
Một vài kí ức lại ùa về.
Bùi Thầm nhìn bọn họ, trong thoáng chốc đã quên phải quay đi.
Tuyên Hạ nhìn sang theo tầm mắt của cậu, cậu ta đoán được điều gì đó, không nhịn được hỏi: “Bây giờ chân cậu sao rồi? Hồi phục thế nào?”
Chàng trai cụp mắt, “Uống thuốc, rồi rèn luyện.”
“Cũng đã gần hai năm rồi mà vẫn chưa khôi phục hoàn toàn à?”
Yết hầu Bùi Thầm di chuyển, mắt nhìn xuống, đáy mắt thâm thúy như mực: “Cần phải phẫu thuật.”
Nhưng nhà của cậu không có khả năng chi trả phí phẫu thuật.
Tuyên Hạ mỉm cười, giả vờ nói thoải mái: “Không sao đâu, theo thời gian thì chắc chắn có thể từ từ khôi phục lại mà.

Mình sẽ chờ cậu bước lên sân khấu một lần nữa trong tương lai, nhất định cậu sẽ diệt sạch tất cả trong tích tắc.”
Bùi Thầm không nói gì, một lát sau, hai người đi tới nhà để xe.

Sau khi lấy xe đạp thì họ đẩy xe đi về phía cổng trường.
Tuyên Hạ nghĩ tới một chuyện, rồi cười trêu chọc cậu: “Đúng rồi, hôm nay cậu đánh cầu đúng là thu hút người khác lắm đấy nhé.”
“Gì cơ?”
Tuyên Hạ nháy mắt với cậu, “Cậu không biết là hồi nãy khi cậu đánh cầu Lương Chi Ý nhìn cậu chằm chằm sao?”
Bùi Thầm giật mình sửng sốt.
“Mình cảm thấy hình như cậu ấy đang có ý với cậu đấy! Buổi tối hôm đi quân sự đó cậu ấy còn gọi riêng cậu ra nữa.


Hôm nay cậu không thấy chứ, mỗi lần cậu đánh thắng một lượt cầu thì cậu ấy đều vô cùng kích động, vẻ mặt ngưỡng mộ lắm.”
Bùi Thầm nghe thế thì tay nắm ghi-đông siết chặt, đáy mắt u ám.
Một suy nghĩ khác nảy sinh trong đầu, ngay sau đó đã bị cậu phủ định.
Yết hầu cậu lên xuống, trở nên im lặng, “Cậu đừng nói linh tinh.”
Căn bản là chuyện không thể nào xảy ra được.
“Nói linh tinh gì chứ? Rõ ràng là mình cảm giác được thái độ của cậu ấy với cậu khác với những người khác mà.

Hầy, mình nói giả sử, giả sử ý, nếu cậu ấy thích cậu thật, thì cậu nghĩ sao?”
Sắc mặt Bùi Thầm thoáng cứng đờ, rồi thản nhiên mở miệng:
“Không liên quan gì tới mình cả.”
Cậu và Lương Chi Ý không phải là người ở cùng một thế giới.
Cậu không thích, cũng không cảm thấy hứng thú, và cũng sẽ không nghĩ tới những chuyện này.
“Cậu thật sự không rung động một chút nào sao?”
Bùi Thầm nhếch môi, thấp giọng tự giễu cợt: “Cậu cảm thấy với tình hình gia đình của mình thì còn lòng dạ mà nghĩ tới việc khác à?”
Tuyên Hạ nghe thế thì xấu hổ gãi đầu: “Cũng phải ha, học tập và việc quan trọng nhất, không thể yêu sớm được.”
“Phải rồi, cuối tuần có muốn đi xem phim không? Gần đây có một bộ phim chiến tranh cực kì hay  vừa công chiếu, nghe nói kĩ xảo đỉnh quá trời!”
“Cuối tuần mình không có thời gian.”
“Làm thêm à?”
“Ừ.”
Tuyên Hạ biết hầu như cuối tuần nào cậu cũng sẽ đi làm thêm, không có thời gian vui chơi, “Thôi được.”
Sau khi tới cổng trường, hai người mỗi người một ngả, Bùi Thầm đạp xe về nhà.
Khi Bùi Thầm mua xong bút rồi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng khu chung cư, chân trời màu xanh biển nay chỉ còn lại ánh chiều tà le lói.
Cậu đẩy xe đi qua tiệm bán hoa ở bên cạnh, nhìn thấy trước cửa vẫn bày biện mấy chậu hoa sơn chi.
Vào giờ phút này, đa số nụ hoa đều đã hé nở, đóa nào đóa nấy trắng như tuyết, đẹp lạ thường.
Chủ cửa hàng hoa thấy cậu đứng lại đây thì đi tới hỏi: “Chào cậu, cậu có muốn mua hoa sơn chi không?”
Những lời mà Tuyên Hạ nói đêm nay lại hiện lên trong đầu.
“Không cần đâu ạ.”
Cuối cùng Bùi Thầm cụp mắt, rời đi.
***
Buổi tối, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu về nhà cùng với nhau.
Lương Chi Ý về tới nhà thì đi tắm một cái trước.

Ông bố Lương Thiên Minh xử lí chuyện ở công ty xong thì đến bệnh viện đón vợ là Trọng Tâm Nhu về cùng.
Cơm chiều được soạn lên bàn.

Lúc cả nhà ăn cơm, bố mẹ hỏi thăm tình hình ở trường của cô hôm nay như thường lệ, Lương Chi Ý bèn tiện miệng nói tới việc bị người ta vu khống đăng bài.
Trọng Tâm Nhu thở dài, “Con gái ngày nay đúng là có nhiều suy nghĩ xấu xa.”
Lương Đồng Châu ngồi ở phía đối diện cười, “Là cô nàng Tang Tầm Lăng đó hả? Tuy dáng dấp của chị cũng bình thường, nhưng ít ra thì đẹp hơn cậu ta đấy chứ.”
Lương Chi Ý lườm cậu: “Đi chết đi, chị mày mà bình thường thì mày chính là đồ xấu xí.”
“Chậc…”
Hai chị em đấu võ mồm, Trọng Tâm Nhu cười nói: “Được rồi hai đứa, sao mà vẫn như con nít thế!”
Lương Thiên Minh nói nếu sau này còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì có thể giao cho giáo viên xử lí.

Lương Chi Ý ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn Lương Đồng Châu rồi ăn cơm tiếp.
Sau đó thì Trọng Tâm Nhủ lải nhải chuyện học kì này hai đứa trẻ cần phải cố gắng học hành.

Mặt mày Lương Chi Ý cong lên: “Bố mẹ à hai người yên tâm, con học hành nghiêm túc lắm, vả lại còn có người đứng nhất khối ngồi cạnh con nữa.”
“Đứng nhất khối ư?” Trọng Tâm Nhu ngạc nhiên, “Tên gì vậy?”
“Bùi Thầm ạ.”
“Con trai à?”
“Dạ, cậu ấy học giỏi lắm ạ, thông minh cực kì.”
“Thế thì con cần phải cố gắng học tập người ta đó.”
Lương Chi Ý mỉm cười, “Cái đó thì chắc chắn rồi ạ.”
“Đừng yêu sớm là được.” Lương Đồng Châu nhếch mép, tiện miệng nói một câu.
“Em nói vớ vẩn gì thế, chị là kiểu người này sao…”
Lương Chi Ý chột dạ cầm cốc nước lên uống mấy ngụm, rồi nhanh chóng vùi đầu ăn cơm.

***
Loáng cái cuối tuần đã trôi qua.
Sáng thứ hai, cũng là ngày cuối cùng của tháng chín.
Bùi Thầm tới lớp sớm một chút, đầu tiên là kiểm tra tình hình trực nhật, rồi đặt bài tập cần nộp lên bàn.

Sau khi làm xong mọi việc, cậu quay về chỗ ngồi, lấy sách ngữ văn ra.
Hôm nay thành phố Lâm đột ngột ấm trở lại.

Sáng sớm ánh nắng rất gắt, lúc này lớp học đã bắt đầu nóng lên.
Cậu đi tới cửa, muốn bật quạt trần, nhưng không hiểu sao quạt lại bị hỏng, không quay được.
Bùi Thầm đành phải quay về chỗ, tiếp tục đọc sách giáo khoa, nhưng sự oi bức đan xen với cơn buồn ngủ mệt mỏi khiến mí mắt cậu càng lúc càng sụp xuống.

Chỉ chốc lát sau cậu đã buồn ngủ đến mức không chịu được mà nhắm đôi mắt lại, nằm bò ra bàn.
Tối qua lúc một giờ sáng cậu mới về tới nhà.
Vào buổi ngày của cuối tuần, cậu sẽ dạy kèm cho mấy đứa trẻ học cấp một trong chung cư.

Mấy nhà hàng xóm trong khu biết hoàn cảnh gia đình cậu, lại biết cậu học hành giỏi giang nên bảo cậu dạy kèm cho con cái của mình.

Lúc đám nhóc học bài thì Bùi Thầm cũng có thể làm bài tập hoặc đọc sách.
Ngoài việc đó ra, cậu lại tìm thêm một cửa hàng bán gạo để chuyển hàng.

Trước đây Bùi Thầm chủ yếu là phụ trách dỡ hàng, 100 tệ một buổi tối.

Đối với cậu mà nói thì đây đã là một khoản tiền hậu hĩnh.
Tối qua làm xong về tới nhà, cậu chỉ ngủ được mấy tiếng thì đã dậy.
Vào giờ phút này, cậu thật sự rất buồn ngủ.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ rọi vào, hơi chói.

Không khí ở xung quanh bị sự nóng nực bao phủ, dán vào chiếc áo sơ mi trắng.
Bùi Thầm nằm sấp xuống mặt bàn, lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt ra mồ hôi.

Mấy giọt mồ hôi tụ lại chảy xuống từ trên trán, dính dớp oi bức.
Người trong lớp càng tới càng nhiều, Trần Tư Hàng và mấy cậu con trai làm ầm ĩ ở hàng phía sau, tiếng ồn ào liên miên.

Trong giấc mơ Bùi Thầm khẽ nhíu mày, ngủ mơ màng.
Dần dần, trong lúc ý thức mơ hồ, cậu chậm chạp cảm giác được ánh sáng trước mắt tối đi rất nhiều.

Bỗng nhiên từng cơn gió mát mẻ khoan khoái thổi tới, xua tan sự nóng nực ở xung quanh, khiến trái tim vốn mỏi mệt trở nên dễ chịu.
Ban đầu cậu thoải mái đến mức ngủ mê man một lúc.

Một hồi lâu sau cậu tỉnh tại, chậm rãi mở mắt ra.

Trong tầm nhìn mơ hồ, khuôn mặt tươi sáng trong trẻo của của cô gái dần lọt vào tầm mắt.
Là Lương Chi Ý.
Tấm rèm sau lưng cô bị kéo vào.

Lúc này cô đang nâng má nghiêng người nằm bò ra nhìn cậu, tay giơ một cái quạt nhỏ quạt cho cậu.
Cô gái thấy cậu tỉnh thì khóe môi cong lên, nét tươi cười bộc lộ trên hàng mày đen, sườn mặt bên phải lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Cô mở miệng quan tâm cậu, giọng nói dịu dàng mềm mại:
“Bùi Thầm, mình đánh thức cậu hả? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói: Ôi Chi Chi đáng yêu thế này thì ai mà không mê chứ!
Tôi có thể!
PS: Về gia đình của Bùi Thầm và tình hình cá nhân thì tôi sẽ từ từ nói rõ, không vội.
Hết chương 11..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.