Đọc truyện Dụ Dỗ Mã Văn Tài – Chương 6: Phan an
Xông lên một bước,
trước khi chữ “Di” phun ra khỏi miệng nam nhân ôn nhuận kia, đem tên sơn tinh kia…… Phi, phải nói là nắm cổ áo hắn kéo lên, sau đó quay đầu lại
quét mắt nhìn hai tên nam nhân tự nhiên xuất hiện nơi này.
“Các ngươi là ai?”.
Tên bị ta nắm cổ áo vẫn định thần nhàn nhìn chằm chằm vào ta, theo bản năng tay của ta lại dùng lực nắm thật chặt.
Tên nam nhân đứng ở bên cạnh hướng về phía ta, tay xua tay lia lịa sốt ruột nói: “Không phải vậy không phải, chúng ta không phải là người xấu!
Chúng ta là học trò của Nghi Sơn thư viện! Bởi vì gần đây là đợt chiêu
sinh ba năm một lần của thư viện chúng ta, nhưng mà mỗi lần đến lúc
chiêu sinh đều có rất nhiều người đều đã rẽ lầm đường vòng đến phía sau
núi. Đường mòn phía sau. Phía sau núi bởi vì không có người đi lại đã
sớm bị lá khô vùi lấp, sợ có học trò nửa đêm lạc đường mà bị thương, cho nên phu tử mỗi đêm đều phân phó vài đệ tử tới nơi này quan sát, tiện
thể dẫn học trò lạc đường về thư viện!”.
Nga? Là như vậy? Vậy hai người này đều là học trò của Nghi Sơn thư viện……
Mặc kệ bọn họ có phải người xấu hay không, nhưng mà cái tên trước mắt này
rõ ràng biết nửa đêm núi sâu, còn cố ý trêu cợt người khác, rõ ràng
chính là ý đồ bất lương!
Bất quá, bây giờ người ta chiếm thượng
phong…… vẫn là sợ bọn họ bỏ bọn ta lại ở sau núi, ta hừ nhẹ một
tiếng, mới buông tay ra.
Ôn nhuận nam tử kia thấy ta buông tay,
liền thở nhẹ một cái, cúi người xuống, khẽ cười nói: “Tại hạ Lương Sơn
Bá, vị này là Mã Văn Tài, xem tuổi của công tử, hẳn là học trò lên núi
tham gia chiêu sinh phải không?”.
Cái gì?
Lương Sơn Bá?
Mã Văn Tài?
“…….” Ta nhíu mày nhìn hai người trước mắt, vì phụ mẫu bọn họ mà bi ai.
Thật muốn chết mà, như thế nào lại đặt hai cái tên như vậy, còn để cho bọn
họ gặp được……. May mắn……. Không có nhảy ra một cái Chúc Anh Đài.
Đợi chút!
Nghi Sơn thư viện!
Ta nói lúc trước nghe tên chưởng quầy kia nói đến Nghi Sơn thư viện lại có cảm giác quen thuộc đâu! Đó không phải là…….
Nơi án mạng Lương Chúc? (Vân Vân: người ta cũng chưa chết mà ==’’)
Bĩu môi nhẹ một cái, ta nhìn hai người phía trước, một người thanh tú thanh nhã, một người ôn nhuận như ngọc, nhìn qua hình như quan hệ cũng không
tệ lắm, thế nhưng lại bởi vì một nữ tử mà trở mặt thành thù?
Lắc
đầu, mặc kệ, bọn họ trở mặt thành thù cũng được, muốn làm tình tay ba
điên cuồng cũng không sao, hết thảy không liên quan đến ta.
Lập tức thả lỏng, ta là Nê Bồ Tát (*), lũ lụt đến là chạy về nhà, còn tâm tư gì lo lắng chuyện của bọn họ.
Thấy ta vẫn không mở miệng trả lời, Lương Sơn Bá kia có chút xấu hổ lại mở
miệng nói: “Khụ….. Xin hỏi cao tính đại danh của công tử?”.
Ta
đây làm một hơi dài, đáp: “Tại hạ họ Cổ, tên Khanh. Tây bối Cổ, Khanh
trong “Ta không khanh khanh, ai làm khanh khanh”. Người đang ngủ kia, là thư đồng nhà ta Cát Tường, đúng như Lương công tử nói, chúng ta thật là từ Lạc Dương đến đây đi học, bởi vì không quen đường, cho nên lạc đường ra phía sau núi, vừa rồi…… Xin hai vị công tử thông cảm, bởi vì đang
nửa đêm, hai vị công tử lại đột nhiên xuất hiện, tại hạ cũng phản ứng
quá mức một chút. Mong hai vị công tử đừng trách.”
Nói chuyện
xong ngẩng đầu lên, mới phát hiện Mã Văn Tài vẫn một mực yên lặng không
ra tiếng dùng một ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ta.
Trừng lại mắt một cái, nhìn cái gì chứ! Ta còn chưa tính nợ chuyện ngươi đùa giỡn ta hồi nãy đâu!
Cũng không thèm để ý đến ánh mắt kia của hắn, ta quay đầu đi thẳng lại chỗ Cát Tường, vỗ nàng tỉnh lại.
Cát Tường mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung như lọt vào trong sương mù, nhìn thấy ta, lại nhìn sang bên cạnh, lúc này mới đột nhiên mở to hai mắt
nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, lắp bắp mở miệng nói: “Ngươi, các
ngươi….. Là người hay quỷ?”.
Hỏi xong, quay đầu nhìn thấy ta đang ngồi xổm bên cạnh, mới há mồm: “Tiểu……”.
Bụm miệng nàng ta lại, ta quay lưng về phía hai người bọn họ, nháy mắt với
Cát Tường: “Đừng nói lung tung, hai vị này là học trò của Nghi Sơn thư
viện, chúng ta quả thật lạc đường, là hai người bọn họ trong lúc tuần
tra núi phát hiện ra chúng ta, bây giờ chúng ta đi theo hai vị công tử
này về thư viện……”.
Cát Tường “Ngô ngô” mấy tiếng thật mạnh, ta mới buông tay.
“Dạ! Tiểu…… Công tử!”.
Cát Tường dùng ánh mắt nhanh như chớp nhìn sang hai người kia một vòng, liền bò dậy thu thập hành lý của chúng ta.
Chúng ta đi theo sau lưng Lương Sơn bá, còn Mã Văn Tài lại đi sau lưng chúng
ta, coi như là chu đáo cẩn thận. Đi được một chút, Cát Tường bỗng nhiên
tiến đến bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư…..”.
Ta trừng nàng
một cái, theo bản năng quay ra sau nhìn, chỉ thấy ánh mắt Mã Văn Tài kia nhìn hai bên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ không có chú ý tới chúng ta, thế này mới an tâm, đối Cát Tường làm cái khẩu hình:
công tử!
Cát Tường ngẩn người, mới ý thức được bản thân lỡ miệng, vội vàng che miệng liên tục gật đầu, còn lén lút quay đầu nhìn trước
nhìn sau vài cái.
Có người lén lút còn khoa trương như vậy sao?
Ta trừng mắt liếc Cát Tường, cảm giác gân xanh đều nổi lên, hạ giọng
nói: “Nói, ngươi muốn nói cái gì?”.
“Em là muốn nói, Nghi Sơn thư viện này thật sự là chỗ tốt a, Cát Tường lớn thế này, chỉ có hai người
bọn họ có thể so được với tiểu thế tử…… Đặc biệt…..” Nói đến chỗ này,
mắt của Cát Tường hướng về sau vài cái: “Vị công tử này……” (Vân Vân: bó tay với 2 chủ tớ nhà này ==’’)
Ta gõ đầu Cát Tường, nhẹ giọng mắng: “Đúng là đầu của ngươi mỗi ngày đều
nghĩ đến mấy thứ gì đâu không! Khó trách ta dạy chữ cho ngươi như thế
nào cũng học không xong!”.
Cát Tường ủy khuất mếu máo, nho nhỏ
tiếng trả lời: “Tiểu…… Công tử người đâu có đã dạy em viết chữ nào
đâu…… ngay cả tên của người ta đều là do lần trước tiểu thế tử nhìn mới
dạy người ta viết……”.
“Khụ..… Khụ khụ……” Nghe thấy lời nói của nàng, nhất thời hại ta sặc nước miếng.
Cô gái nhỏ này thật là, nếu không biết đầu nàng thiếu gân, còn tưởng rằng
nàng thích tên Tư Mã Kỳ…… Trước kia ở thành Lạc Dương cũng không thấy
nàng nói qua Tư Mã tiểu tặc kia tốt như thế nào, bây giờ lại cứ luôn
miệng nói!
Nghe thấy tiếng ho khan của ta, Lương Sơn Bá đang đi
phía trước quay đầu lại, ánh mắt có chút lo lắng: “Cổ công tử, núi đêm
rất lạnh, không phải là bị phong hàn chứ?” Nói xong liền cởi áo choàng
xuống choàng cho ta.
Ta nhìn động tác của hắn cảm thấy buồn cười, Lương Sơn Bá này bản thân đều đông lạnh đến chóp mũi cũng đỏ lên, còn
cởi áo cho người ta mượn, thật sự là người tốt hết thuốc chữa….. Cũng
không nhìn xem bản thân trên người ăn mặc mỏng manh, mà ta trời mùa xuân còn khoác áo lông ngân hồ có thể lạnh được sao……
Đang chuẩn bị
giải thích ta không phải bởi vì bị lạnh mới ho khan, người phía sau liền ném một câu: “Lương huynh, ngươi xem áo khoác của Cổ công tử đang mặc
chính là tuyết sơn ngân hồ, so với áo choàng đơn bạc kia của ngươi không biết ấm hơn bao nhiêu lần, áo choàng của ngươi cởi ra, nhưng mà đến lúc đó ngược lại tự mình nhiễm phong hàn, không chỉ tiểu thư đồng của nhà
ngươi sốt ruột, liền ngay cả…… hiền đệ kia của nhà ngươi cũng tất nhiên
đau lòng.”
Ta liếc qua Mã Văn Tài một cái, người ta đưa áo cho
ta mượn mặc là một mảnh hảo tâm, tuy rằng hắn nói ra cũng hợp tình hợp
lý, nhưng là kiểu nào nghe bên trong lại có một loại mùi vị như trêu
tức…..
Bất quá, Lương Sơn bá kia cũng quả thật là người đầu óc
rất thẳng, không phân cao thấp với Mã Văn Tài kia, ta liền vội vàng gật
đầu, nói: “Đúng vậy, vừa rồi ta chỉ là nói chuyện nóng nảy, bị sặc nước
miếng mà thôi! Lương huynh ngươi vẫn là nhanh chóng khoác áo vào đi! Nơi này núi cao gió lạnh, nếu ngươi bị phong hàn, ta thật sự áy náy!”.
Lúc này Lương Sơn Bá mới lấy áo khoác trở lại, trên mặt còn một chút ý cười ấm áp: “Ân, ta đây sẽ không bị phong hàn…… Còn nữa, Văn Tài, ngươi nói A Cửu được rồi, làm sao còn nhắc tới Anh Đài chi vậy……”.
Nghe xong câu này, cả người ta chấn động, chân trợt một cái, thiếu chút nữa từ trên sườn núi này lăn xuống dưới.
(*) Nê bồ tát: Là người tiên đoán số phận Hùng bá trong phim Phong Vân.