Đọc truyện Dụ Dỗ Mã Văn Tài – Chương 50: Tiệc yến rượu (1)
Ta cong đuôi chạy vội vã về phòng, kéo Cát Tường reo lên: “Đi thôi, đã đến rồi!“.
”Đợi chút!“.
Cát Tường bỗng nhiên như con ngựa to lớn vững vàng đóng tại trên mặt đất,
ta tìm chỗ chết rồi kéo cũng kéo bất động, sau đó quay đầu cả giận nói:“Ngươi làm cái gì?“.
Cát Tường đột nhiên vươn ra một ngón tay chỉ vào người ta, bởi vì ngựa đâm, hết thảy xoay người điệu bộ sút đá, chỉ
nghe nàng nói: “Tiểu thư! Ta khinh bỉ người!“.
Ta lấy ra một hơi, đưa tay đẩy ngón tay chướng mắt của nàng, sau đó lấy tay bấm, cầm mũi
của nàng,, âm trầm mà nói: “Muốn chết sao, tạo phản rồi hả? Ân hô hô,
bây giờ có Phát Tài ca ca có thể tùy tiện coi tiểu thư là nhỏ nhất, cư
nhiên dám khinh bỉ bản tiếu thư?“.
Cái mũi Cát Tường bị ta bóp,
ngón tay cũng không duỗi, hai tay lập tức loạn xạ lên mà lại không dám
kéo ra tay của ta, trong miệng lập tức reo lên: “Không phải không phải,
tiểu thư ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi, a a, không thở nổi rồi….“.
Mũi bị bịt còn không dùng miệng thở sao? Thịt đều đã ăn vào cất vào bộ óc là phạt?
Bằng không, không dám đảo bảo chuyện diễ biến thành:
Khi ta mặc nữ trang ngồi ở Mã hồ ly bên cạnh cùng Tư Mã Kỳ ăm cơm trưa,
sau đó Mã hồ ly hướng phụ thân mình Mã Anh Minh nói, phụ thân, đây là nữ nhân ta muốn thú….
Oh my god!
Kế tiếp Tư Mã Kỳ thẹn quá hóa giận sau đó hai tay vung lên, thị vệ phía sau đồng loạt xông lên,
đem đôi “Cẩu Nam Nữ” chúng ta ngay tại chỗ chém….
Máu bắn tung
tóe nghìn vạn dặm, tiếp đó ta và Mã Văn Tài biến thành hai cái tiểu
chuồn chuồn, bay a bay, bay đến chân trời bay đến cầu vồng và biến thành người, hai tay nắm nhìn mọi người nói: cám ơn đã xem….
Cuối cùng trên màn hình đánh một cái, kết thúc mọi chuyện….
Toàn thân ta run lên, ôi mẹ ta, càng nghĩ càng cẩu huyết, mặc kệ! Chạy rồi nói sau!
Tục ngữ nói trốn tránh đều tránh không khỏi, nhưng mà lần đầu đến còn có mấy ngày không đúng?
Dù tại thư viện bị bắt, ít nhất cũng không phải nơi này xấu hổ như vậy đi?
Cát Tường nghe ta nói phía sau lại la lên: “Tiểu thư, ngươi không thể
chạy! Người như vậy sự không gả ra được a, lần trước chạy lần này lại
vẫn chạy, trốn chạy hôn nhân sẽ bị Nguyệt Lão ghét bỏ a….!“.
”Phi phi phi, ngươi này cái gì Ô Nha Chủy! Đại Hồ Tử lão đầu Nguyệt Lão kia
yêu nhất ta rồi!! Hơn nữa, ta không phải muốn chạy trốn Mã hồ ly a! Ôi,
dù sao chạy trước nói sau!“.
”Không đi! Phát Tài ca vừa tới nói
để cho ta xem người, nói Mã công tử phân phó mặc kệ chuyện gì đem người
bắt lại không thể cho người chạy! Vốn em nghĩ người khi đó là không
thích Tiểu thế tử mới trốn, thế nhưng Mã công tử cũng thích người, vì
cái gì vẫn còn trốn!” Cát Tường lắc đầu giống như trống lắc, cư nhiên
một bước đi lên ôm thắt lưng ta không cho ta đi.
Ngươi Cát Tường này, ta còn đem ngươi gả cho Phát Tài toàn thân toàn tâm ngươi đều bị bắt làm tù binh đi?
Cắn răng một cái, ta rống to: “Ai nói ta muốn chạy trốn a! Ta là trước chạy thoát bây giờ nói rõ, ngươi có biết hay không…..“.
”Cổ tiểu thư! Lão gia nhà taqua đây nói cho người biết, cơm trưa hôm nay đã điểm rồi. Bây giờ mời người đến tiền sảnh, thiếu gia đã đến chỗ tiền
sảnh đợi rồi….“.
Câu Tư Mã Kỳ mắc kẹt trên bờ môi, bị một câu nói gã sai vặt bên ngoài cửa quay trở về, ta há hốc mồm ngạc nhiên nhìn ra cửa…..
Bây giờ….. Cái này gọi là gì? Có chạy đằng trời?
Đại Vận Hà(*) lật thuyền?
(*)Đại Vân Hà: Cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà, là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua
các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà
Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào
này có niên đại thế kỷ 5 TCN.
Bỗng nhiên, đầu óc ánh sáng lóe lên, cúi đầu nhìn Cát Tường ôm ta, ta a tà ác tươi cười, nói: “Tư Mã Kỳ đến đây“.
Cát Tường ngẩng đầu kinh hô: “Không phải đâu? Tiểu thế tử giết đến đây?”
Tay bao quanh ta vội vàng thả mở, túm tay của ta đã nghĩ muốn xông ra
ngoài: “Đi một chút đi! Không đi thì muộn mất!“.
Ta cười đến cực kỳ ôn nhu, để tay sau lưng, nói: “Đã quá chậm!“.
Cước bộ Cát Tường dừng lại, quay trở lại bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn ta, nói: “Nhân gia không biết là Thế tử đến đây sao, còn tưởng rằng
người lại muốn chạy trốn….. Khó có được người thích Mã công tử, Mã
công tử cũng thích người, em không nghĩ người lại chạy trốn sao, bỏ lỡ
rất đáng tiếc a…..“.
Ta nhíu nhíu mày, nói: “Đúng, nhưng mà bây giờ cái gì đều không cần nói phải bị nắm trở về, bất quá nếu Tư Mã tiểu tặc vẫn còn trong cơn giận dữ kêu người bổ ta! Bổ Mã Văn Tài! Bổ ngươi! Cũng nhân tiện bổ Phát Tài!“.
Ta chưa nói “Chém ra”, Cát Tường
liền run rẩy một phen, nói xong lời cuối cùng kêu bổ Phát Tài, nàng rốt
cục vẻ mặt cầu xin nói: “Kia làm sao bây giờ a….“.
Ta sờ sờ đầu nàng, cười hắc hắc, dí sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đưa tay bóp đôi má trắng noãn kia, nói: “Nếu ta nghĩ biện pháp….. Ngươi có phải
hay không sẽ giúp?“.
Cát Tường vừa nghe, lập tức liên tục gật đầu, nói: “Đương nhiên a!“.
Đưa tay ôm bả vai nàng, ta vỗ vỗ đầu vai nàng, nói: “Ta biết Cát Tường nhà
ta rất nghe lời, nếu như vậy…..” Vươn một cánh tay ra, hướng bộ nữ
trang ngay ngắn chỉnh tề đặt trên đầu giường: “Ngươi mặc y phục kia
đi!“.
…..
Do phía trước tôi tớ dẫn dắt, ta đi tới nhà
ăn, nhìn cửa khép hờ, bên trong mơ hồ có thể nghe thanh âm Tư Mã Kỳ và
Mã Văn Tài nói chuyện với nhau….. Ta có thể cảm giác được tâm của ta
đang nhảy lên với tần suất thất thường, tiếp tục như vậy phỏng chừng có
một ngày ta bị bệnh tim mà chết.
Ngươi có thể tưởng tượng gian
phu và tướng công trò chuyện vui vẻ với nhau, ngươi còn trong phòng tắm
nghĩ muốn cảm giác đẩy cửa ra ngoài ra sao…..
Khụ.
Tuy là ví dụ gian phu và tướng công….. Có phần không thích hợp.
Mặc kệ! Chết thì chết!
Ta hít mạnh một cái, cọt kẹt một tiếng đẩy cửa ra…..
Quả nhiên, mọi người bên trong lập tức nhìn ta, ta có thể cảm giác được
trên trán một tầng mồ hôi dày đặc tinh tế, da đầu cũng như bị người khác nắm chặt, tê dại ngứa ngứa…..
Bốn người bên trong đang vây
quanh bàn ăn bên cạnh, ta liếc mắt một cái thấy được Mã hồ ly, hắn hôm
nay toàn thân mặc màu thủy lam, tóc cư nhiên cũng là giống như ngày xưa, lúc này đang híp mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ta một lần, sau
cùng lại khóe miệng gợi lên thoáng cười…..
Nụ cười này….. Rất không tầm thường rồi! TMD, quá gian ác!
Ta nuốt nước miếng, đem ý muốn hướng chạy như điên trở về…..
”Khanh…. Khụ, này….. Hai vị này là…..“.
Ánh mắt ta đột nhiên hướng đến Tư Mã Kỳ cất tiếng…..
Mũ đỉnh đầu ngọc bích đem tóc toàn bộ buộc chặt lên, gấm hoa mềm mại,
trường bào màu tím nền màu đen, đem cả người tôn lên quý khí bức người,
một cỗ Vương gia nghiêm nghị làm khiếp người, một đôi mắt được sinh ra
như nước mùa thu, kiên quyết và ngang ngược tung bay tôn lên ra vài phần phong lưu.
Hắn gầy không ít, cũng đen, hốc mắt có một chút lõm
xuống, có thể nhìn ra được vẻ mệt mỏi, ánh mắt đen ẩm ướt như một đầm
sâu thẩm khiếp người, hắn hai tay chống ở trên ghế, tư thế là có điểm
giống đứng lên, bất quá một cái chớp mắt, ngồi xuống, chậm rãi nhìn ta
nhợt nhạt cười.
Ánh mắt ta và Tư Mã Kỳ chống lại, trong mắt ý chợt lóe lên, đè xuống cảm xúc trong lòng bắt đầu khởi động không hiểu.
Kỳ thật ta thật sự rất không nguyện ý dưới tình huống như vậy gặp Tư Mã
Kỳ, ta tình nguyện sau khi gặp hắn, hắn giai nhân trong ngực, sau đó nói với ta, ta bất quá là nhất thời hưng thú, sớm không thích ngươi rồi….
Còn tốt hơn là khóe miệng mang ý cười không sợ hãi không hoảng sợ ngồi ở
trước mặt ta, để cho ta chân tay luống cuống, giống như đều là tôm tép
nhãi nhép một loại, chỉnh tuồng vui đều là diễn cho chính mình xem, sau
đó người xem đều đã sớm hiểu rõ.
Bỗng nhiên, một tiếng ho nhẹ đem hồn ta gọi về, ta chuyển đầu, thấy có một người có ba phần tương tự Mã hồ ly chòm râu dê đại thúc nhìn ta, sau đó quay đầu sang Mã Văn Tài
nói: “Văn tài a, này chẳng lẽ là…..“.
Mẹ ơi! Chòm râu dê cư nhiên là Mã Anh Minh!
Ta bị hắn một câu trở tay không kịp, vội vàng cao giọng cắt ngang hắn:“Aha ha! Vị này bá phụ thôi! Không sai! Ta là Mã Văn Tài cùng trường!
Aha ha! Còn có….. Khụ, Văn, Văn Tài a!“.
Ánh mắt Mã hồ ly quét tới, ta chuẩn bị nói một câu sau đó im lặng…..
Không được! Cổ Diệc Khanh, ngươi đứng vững! Qua bữa tiệc này rồi nói rõ!
Ta đối với Mã Văn Tài nhếch miệng cười, sau đó đưa tay chụp tới, đem toàn
thân phấn hồng nữ trang Cát Tường phía sau lôi kéo, sau lưng nàng vỗ vỗ, nói: “Tẩu tử tại đây!“.
Lời vừa ra khỏi miệng, ta thiếu chút nữa không bị chính mình hù chết, thanh âm vang dội vẫn còn nhẹ nhàng vọng…..
Khụ, đừng kích động đừng kích động, ổn định! Không thể bởi vì hồ ly trừng
ngươi ngươi liền lùi bước, Cổ Diệc Kkhanh, Tư Mã Kỳ còn ở đây!
Suy nghĩ đến nơi này, ta lập tức chụp ra Cát Tường, nói: “Tẩu tử, như thế nào vẫn còn không qua đi…..“.
Chỉ thấy cục phấn hồng rốt cục nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu, dùng độ cao thanh âm mũi nói: “Bá phụ! Ta rốt cục nhìn thấy người rồi! Ta đối người ngưỡng mộ giống như nước sông chảy cuồn cuộn kéo dài không dứt như
Trường Giang chảy về phía chân trời!“.
Ta và Mã Anh Minh lập tức song song hít vào một hơi, Mã Văn Tài rõ là bị kinh sợ, ta là bị quẫn bách….
Đối thoại này, Cát Tường đã học được!
Cả khuôn mặt Cát Tường hai phần ba đều bị khăn lụa màu hồng quấn lại, lộ
ra một đôi mắt đen rất giống Rock and Roll hiện đại, dùng tốc độ ba giây trên ánh sáng hướng Mã Văn Minh phóng ra “Mến”, bắn thẳng đến làm khóe
mắt Mã Văn Minh giật giật, vẻ mặt kiềm chế không nổi.
”Khụ….
Động a…. Động….. Cát Tường” Thấy Cát Tường phóng ra ánh sáng, nhưng
mà như cũ không hề động đậy, ta nhịn không được giả bộ ho khan che khuất miệng thúc giục.
Giương mắt đảo qua, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, mã hồ ly vươn ra một ngón tay để miệng mình, một
chút một chút nhẹ nhàng gõ, ánh mắt căn bản không thấy Cát Tường, mắt
nhẹ nhàng híp không chớp nhìn chằm chằm ta, khóe miệng kia nâng lên làm
lưng ta phát lạnh nhưng ý cười vẫn không dừng.
Vội vàng đưa ánh
mắt dời, thấy Tư Mã Kỳ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cát Tường, bất quá
xem như vậy phỏng chừng còn không có nhận ra…..
Lúc này Cát Tường bỗng nhiên khom lưng, miệng lớn tiếng hét lên: “Ôi uy! Đau quá a! Đau chết ta rồi!“.
Mày của ta lập tức nhăn lại, khom lưng nâng dậy nàng, miệng nói: “Làm sao vậy làm sao vậy, ngươi không sao chứ?“.
Cát Tường lập tức theo lời của ta nói, làm bộ như rất thống khổ bộ dáng
nói: “Cũng không biết có phải hay không nhìn thấy Mã đại nhân trong
truyền thuyết lẫy lừng kia không, cho nên ta kích động bao tử đau quá
a!“.
Ta thiếu chút nữa nôn ra máu, ta để cho Cát Tường giả bộ
bệnh, sau đó tùy ý nói viện cớ là được, nàng bây giờ là hồn trên thân
sao? Cư nhiên cho ta đến đây giải quyết ra sao…..
Cảm giác được cái trán mồ hôi lạnh càng chảy giọt lớn, chậm rãi dọc theo thái dương
chảy xuống, ta nói: “Như vậy…. Không bằng thì…..“.
Nói còn
chưa xong, Mã Anh Minh bị đã chịu đựng không nổi cắt ngang: “Vậy thì
khẩn trương đưa trở về nghỉ ngơi! Đưa trở về đưa trở về!“.
Lúc này, Huyện thái gia ở một bên rốt cục mở lời: “Tiểu Trương Tiểu Lý! Các ngươi dẫn vị tiểu thư này về phòng đi nghỉ ngơi!“.
Ta lúc này mới đem lực chú ý chuyển đến “Hợp thành” da trắng mướp đắng làm ra cống hiến vĩ đại trên người lão da trắng…..
Ôi mẹ ta, này vừa thấy thật sự là dọa ta nhảy dựng lên!
Chỉ thấy Tiêu Điều toàn bộ cơ hồ di truyền từ phụ thân hắn, bất quá so với
phụ thân hắn, Tiêu Điều coi như cường tráng, chỉ thấy kia Huyện thái gia gầy gầy bả vai cơ hồ đều chịu không được ngoại bào rộng, bên hông buộc
đai lưng đem thắt lưng cành liễu kia toàn bộ xuất hiện, tóc tuy là buộc
cao lên, nhưng mà bộ dáng rất giống phiên bản nam Tây Thi ốm yếu….
Bộ dáng này cũng có thể đương Huyện thái gia?
Bên ngoài hai cái tôi tớ nghe thấy được phân phó, tiến vào một trái một
phải đi tới Cát Tường, sau cùng ta còn cùng Cát Tường đối nháy ánh mắt,
mặc kệ là như thế nào, dù sao Mã Anh Minh làm lấy lệ qua đi…..
Về phần hậu quả sao…..
Ta lại nuốt nước miếng…..
Này không, tự phụ sao…..
Bỗng nhiên, Tư Mã Kỳ mở miệng, nhìn ta, nói: “Tiêu đại nhân a, không bằng
bắt đầu ngồi vào vị trí chia thức ăn đi, ta nghĩ muốn…. Vị công tử này phỏng chừng cũng đói bụng“.
Ầm vang, lại là một tiếng Kinh Lôi.
Ta hé mở miệng nhìn về phía phụ thân Tiêu Điều, hắn cư nhiên gọi Tiêu Trọng a….
P/s: Vì để chuẩn bị làm tiếp bộ khác nên có lẽ ta sẽ đẩy nhanh bộ này hoàn
nhanh nhất (nếu có thể), nếu hoàn đc trong năm nay có lẽ đc thì tốt quá