Đọc truyện Dụ Dỗ Mã Văn Tài – Chương 4: Chạm mặt
Ở bên kia đại loạn,
mà bên này người gây họa lại cưỡi lừa, miệng ngậm cọng lúa nhàn nhã đi
trên con đường hai bên xuân về hoa nở.
Cát Tường ở phía sau cũng ngồi trên một con lừa đi chậm làm tê cả người, không khỏi nhỏ giọng nói thầm: “Trong đầu tiểu thư không biết suy nghĩ cái gì….. Có tiền không
mua ngựa lại mua hai con lừa, đi chậm như vậy, bị lão gia bắt lại cũng
chẳng trách được ai……”.
Giọng của nàng kia, cho dù đến bên tai
người khác cũng thành nói thầm, vài câu lầm bầm kia rơi vào trong tai
ta, ta nhíu mày, lấy cọng lúa trong miệng ra cầm trong tay, đầu cũng
không thèm quay lại nói: “Ngươi đúng là không hiểu ~ chúng ta hiện tại
ăn mặc một thân bình dân áo vải, cưỡi hai con ngựa cao to mà đi, lúc ra
khỏi cửa thành tất nhiên bị người ta để ý, nhiều một phần chú ý là thêm
một phần nguy hiểm, kinh động phụ thân thì ta không sợ, sợ là kinh động
Tư Mã tiểu tặc kia……”.
Thiên hạ này là Tư Mã gia nhà hắn, vuốt râu cũng không vuốt râu hổ. Huống chi con hổ cũng không vừa gì?
Chờ ta đi ra khỏi ngoại thành Lạc Dương ba trăm dặm, cho dù trời nam đất
bắc ta cũng đi. Bất quá, ta tạm thời còn chưa có quyết định đi đến đâu
thôi.
Đi chầm chậm vừa đi vừa ngừng, thưởng thức phong cảnh ngày
xuân ven đường, làm cho ta không khỏi suy nghĩ, thiên hạ to lớn, đến tột cùng ta nên đi nơi đâu, sau khi xác định được mục đích thay thành ngựa
cũng không muộn. Cái đầu thông minh của bổn tiểu thư này cũng không phải là để không, đem vàng bạc để vào trong bao! Cát Tường rất mạnh mẽ,
không cần thì không cần.
——— —————— —————— ——————
Thời gian như nước chảy, chỉ cần chảy thông là cứ thế mà chảy điên cuồng, cứ như vậy, qua hơn mười ngày.
Mới vừa đi mấy ngày hôm trước, trong lòng ta vẫn là rất tùy hứng, làm xong
chuẩn bị tư tưởng bị bắt trở về. Nào ngờ ta đây không hoảng sợ không sợ
nguy hiểm chậm như rùa như vậy lại đến Dương Châu.
Từ lúc ra Lạc
Dương đến Dương thành, ta và Cát Tường liền mua mỗi người một bộ y phục
nam trang, mua hai con ngựa. Trên đường đi chỉ lo sống phóng túng ãng
phí thời gian, ung dung tự tại. Ngày qua ngày không bị ràng buộc, càng
muốn chơi thêm một chút. Vì thế vừa đi vừa suy nghĩ, ngay lập tức quyết
định đi đường vòng đến Dương Châu.
Vì sao ta muốn đi Dương Châu?
Thứ nhất là muốn xem một cổ thành xinh đẹp này ở hiện đại đã bị hủy một
nửa, muốn biết nơi ở thời cổ nổi tiếng “Phú giáp thiên hạ” đến tột cùng
khí thế ra sao, càng muốn biết, nơi trong thi từ được miêu tả: thủy sắc
ba phần, ánh trăng ba phần, cảnh sắc thập phần tú lệ như thế nào.
Bây giờ là tháng ba âm lịch, tại Lạc Dương thiên hạ mẫu đơn nở nhất phái phồn hoa, đến Nam Duyện Châu (Lời tác giả: nay là Dương Châu, để đoạn sau cho hiểu rõ, vẫn là nói thẳng Dương Châu đi) mưa bụi lất phất, quỳnh hoa đua nở, mùi hoa phác mũi, thanh nhã vô cùng.
Dọc theo đường đi hướng chủ quán hỏi thăm mà đến, thành Dương Châu có hai
khách quá lớn nhất là “Thiên Hạ lâu” và “Ngâm Thúy lâu”, hai lâu cùng
tồn tại đã nhiều năm, nhưng mà Thiên Hạ lâu là dành cho hào phú hay hiệp khách đến, còn Ngâm Thúy lâu nghe tên liền biết là phần lớn dành cho
văn nhân thi sĩ.
Căn cứ vào suy đoán như vậy, tính cách ta vốn từ nhỏ đã hướng tới giang hồ, nhưng mà nơi nào càng muốn đi lại càng không thể đi, nếu không nguy cơ bị bắt được lại càng lớn.
Ta nghĩ, dù
là phụ thân ta hay Tư Mã tiểu tặc kia nghĩ nát óc đều không thể nghĩ ra
được ta lại có thể trọ ở Ngâm Thúy lâu, bởi vì Ngâm Thúy lâu lấy văn làm trọng, khách muốn vào ở trọ phải thông qua khảo nghiệm của chưởng quầy
mới được, loại chiêu này thực hiện ra cũng là vì nó dựa trên quy luật
bất biến, không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất thôi.
Về phần
vì sao ta sẽ trụ vào Ngâm Thúy lâu, kỳ thật rất đơn giản, trình độ học
vấn của ta không cao, nhưng mà cổ nhân chính bọn họ trình độ học vấn rất cao a ~
Ta học còn không đủ sao?
Bất quá đạo văn là
chuyện rất mất mặt, cho nên ta cũng không dám lấy cái gì Đường Thi Tống
Từ đến lừa người ta, liền đem cái vế đối đến ngàn năm về sau vẫn là
không ai có thể đối đem ra, nói chỉ cần chưởng quầy đối được, như vậy ta liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Yên tỏa trì đường liễu”.
Năm chữ vừa ra khỏi miệng, chưởng quầy kia lập tức thay đổi sắc mặt.
Theo sắc mặt chưởng quầy là biết “thiên cổ tuyệt đối”, năm chữ này tách ra
là lấy Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành. Bởi vậy vế dưới cũng phải có đủ
đồng dạng Ngũ Hành, hơn nữa vế trên tả rõ ràng là một bức họa sơn thủy
tuyệt diệu, bởi vậy vế dưới cũng phải có ý cảnh.
Quả nhiên,
chưởng quầy nghe xong thì vỗ tay, mặt vốn đang có vài phần thanh cao lập tức trở nên vô cùng thân thiết, khuôn mặt tươi cười chào đón nhiệt
tình: “Công tử quả nhiên xuất khẩu phi phàm, ta hôm nay cuối cùng hiểu
giang sơn đại có nhân tài! Xem công tử tuổi tuy còn trẻ xuất khẩu lại tỏ ra là không phải người bình thường, lại đến Dương Châu thành chúng ta,
chắc là đi Nghi Sơn thư viện làm học sinh? Lấy tài học của công tử ngày
khác khảo thủ công danh tất nhiên không phải việc khó!”.
“Nghi Sơn thư viện? Không, chưởng quầy ngài hiểu lầm, ta chỉ là du ngoạn qua nơi này mà thôi…….”.
Chưởng quầy sửng sốt, vội vàng nói: “Công tử này tài năng như vậy, thế nhưng
không phải học sinh của Nghi Sơn thư viện? Xin hỏi là học trò của tiên
sinh nào?”.
Ta ra vẻ thần bí cười một tiếng, chắp tay nói: “Tiểu bối chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi, cũng không có bái sư”.
Chưởng quầy kia vẻ mặt kinh ngạc qua đi, bỗng nhiên nở nụ cười, rung đùi đắc ý nói: “Công tử tài trí hơn người, nếu người nhà đồng ý, không bằng đến
Nghi Sơn thư viện học tập, để Đinh phu tử chỉ điểm một chút, bằng trí
tuệ của công tử, công danh có thể bay xa a!”.
Đinh phu tử là người nào mà lợi hại như vậy? Chỉ điểm một chút công danh liền định?
Thấy vẻ mặt ta không tin, chưởng quầy liền mở miệng lại giải thích nói:
“Nghi Sơn thư viện đã mở hai mươi năm, hàng năm yết bảng từ Trạng Nguyên cho tới bảng nhãn cũng không biết bao nhiêu là từ đó đi ra, nhưng mà
Nghi Sơn thư viện hàng năm chỉ chỉ tuyển có một lần, mỗi lần thu đệ tử
đều phải trải qua phu tử bây giờ của thư viện là Đinh Trình Ung làm khảo hạch trước, người đạt mới có thể đi vào thư viện học tập. Vận mệnh của
công tử rất tốt, vừa vặn gặp phải năm nay Nghi Sơn thư viện chiêu sinh
ba năm một lần, thời gian chiêu sinh lại vừa vặn kết thúc vào tháng ba
này, nếu công tử có tâm khảo thủ công danh, thật không thể bỏ qua cơ hội tốt này a!”.
Nghe chưởng quầy nói xong, lông mày của ta nhảy dựng lên.
Đúng vậy! Vì sao ta không nghĩ tới còn có thể có nơi như vậy?
Ăn ngon ở tốt, hoàn hảo có thể chơi — — trường học chơi không vui thì khắp thiên hạ sẽ không có chỗ nào chơi vui rồi!
Hơn nữa, phụ thân ta và Tư Mã Kỳ nghĩ điên đầu cũng không nghĩ ra ta ngày
thường ngay cả sách đều không liếc mắt cư nhiên sẽ đi thư viện làm học
sinh đi!
Có câu là, đến không uổng công a! Nhưng Nghi Sơn thư viện……. Nghe….. Thật có chút quen tai?
Ta lắc lắc đầu, đem cảm giác quen thuộc kỳ quái quăng ra sau đầu, dù sao
loại cơ hội tốt này đến với ta, xem ra lão thiên gia vẫn là chiếu cố ta
a!
Hảo! Quyết định như vậy đi, điểm đến chính là Nghi Sơn thư viện!
Đi vào chơi cỡ một năm rưỡi, đến lúc đó đi ra, sợ là tên Tư Mã tiểu tặc
kia đã sớm cưới nhiều thê thiếp, mà phụ thân ta…….Ta vốn sẽ không lo
lắng, tuy rằng không phải cùng Cổ Nam Phong dòng họ trực tiếp, nhưng mà
tốt xấu theo vai vế phụ thân ta cũng là biểu ca của nàng, người của Nhữ
Nam vương phủ tuy rằng mất hứng, phỏng chừng cũng sẽ không đem phụ thân
ta ra mà khai đao, như vậy ta có thể thanh thản ổn định tiến hành kiếp
sống “Đi học” của ta.