Bạn đang đọc Dụ Dỗ Hoàng Đế FULL – Chương 52
Mùi này, chiếc gối này, chiếc chăn này đều quá xa lạ.
Đến vòng tay ôm lấy cô cũng xa lạ nốt.
Kỳ lạ thay, những thứ đã từng là của mình, chớp mắt quay lại vẫn y nguyên, tình cảm đã không còn.
Hiện tại, San San chỉ thấy kinh tởm.
Cô gạt tay người đàn ông nằm bên cạnh ra.
Tấm hình cưới to đùng đoàng treo trên tường.
San San chỉ cảm thấy người con gái trong bức hình kia hình như không phải là cô nữa.
Cô ngồi dậy, muốn ra khỏi căn phòng này, tay đã bị ai tóm lại chặt.
“Em muốn đi đâu?”.
Đây là gì chứ? Có khi nào bạn đang ở trên đỉnh cao của sự hạnh phúc rơi đánh xuống tầng địa ngục thứ mười hai, rồi bỗng dưng mọi thứ trở lại nguyên vẹn như chưa có chuyện gì xảy ra không?
San San từng bị người đàn ông này chà đạp, cưỡng hiếp và cả làm tổn thương.
Vậy mà chớp mắt một cái là không còn gì nữa?! Đi hết ba tuần để trở lại tuần thứ nhất, có quá nực cười không? Xem ra, cô vẫn hợp làm vợ bé hơn.
“Phòng này không phải phòng của tôi.
Tốt nhất không nên làm phiền đến anh nữa!”.
Tay cô gỡ tay anh ra.
Ý định đi khỏi đã quá rõ ràng.
“Chúng ta…!có thể quay lại từ đầu có được không? Chuyện em và Khưu Dật anh có thể không để ý nữa.
Chỉ cần em không gặp hắn ta, mọi chuyện sẽ chiều theo ý em!”.
Vô liêm sỉ!
Với hạng người này, San San cảm thấy không nói là tốt nhất.
Nói hay không, kết quả chỉ có một.
Cô với Khưu Dật chẳng có gì, anh chỉ đang viện cớ để chèn ép cô thôi.
San San đến trước cửa, sắp chuồn đi tới nơi, bị anh bắt lại.
“Đi làm ơn…!Anh có thể chiều em mọi thứ.
Em biết anh yêu em!”.
Cô biết sao? Ôi chúa ơi, cô biết nên mới bị anh chà đạp đến bước đường này, phải vất vả lắm mới tự cắt đứt đoạn tình duyên này, mà anh còn nói ra như vậy.
Không thấy ngượng mồm sao?
“Anh yêu tôi mà anh còn qua lại với Thục Khuê?” – Cô vặn lại, cuối cùng vẫn muốn tìm cách để mà bênh vực anh.
“Em có thể tìm đến Khưu Dật, sao anh không thể tìm đến Thục Khuê? Chúng ta chẳng phải đều như nhau cả sao?”.
Cả người San San chấn động, không ngừng run rẩy.
Hai chân bủn rủn tựa vào cửa lấy thăng bằng.
Nước mắt không cầm nổi mà rơi xuống.
“Lâm Quân, anh đi đi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Anh giải quyết nhanh việc ly dị, để tôi đi khỏi chỗ này càng sớm càng tốt! Nhẫn này tôi giữ cũng vô dụng, anh hãy giữ lấy!”.
Cô thản nhiên tháo nhẫn ra nhét vào tay anh.
Cuộc hôn nhân này, mối tình này thật sự nên kết thúc rồi, không còn lưu luyến gì nữa.
Kết thúc mau, khởi đầu mới sẽ mau tới.
Lâm Quân nghe đến chữ ly hôn đã nổi cơn lôi đình thật sự, cô thậm chí còn cởi cả nhẫn ra.
Khưu Dật vừa ra tù, cô đã nôn nóng muốn ly hôn?! Năm ngày San San không ở biệt thự, Lâm Quân sống không bằng chết.
Anh nhớ da diết hơi thở của cô, đã bỏ cả danh dự để chấp nhận cô và gã tình nhân kia.
Cô vẫn cố chấp muốn ly hôn để ở bên hắn ta? Được thôi, vậy anh sẽ tác thành cho bọn họ!
Anh túm lấy cô điên cuồng hôn.
Môi lưỡi va chạm cộng thêm mấy ngày nhớ mong làm anh bốc hoả.
San San né tránh, oằn mình muốn đẩy anh ra, cô làm vậy chỉ càng khiêu khích bản năng thích chinh phục của đàn ông.
Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ phải gào thét, phục tùng dưới thân anh.
“Lâm Quân.
Anh mau buông ra!” – Cô la lên.
Khi ngã xuống chiếc giường nơi anh đã từng ân ái với Thục Khuê kia, lưng cô như bị kim châm.
Đau điếng người!
“Em còn là vợ tôi ngày nào, phải phục vụ tôi ở trên giường ngày đó! Tôi có đến chết cũng không cho gã tình nhân kia của em đắc ý! Để xem hắn ăn đồ thừa của tôi thải ra có còn ngon không?”.
San San khóc, khung cảnh trước mắt đều mờ đi cả.
Với anh, cô chỉ là hàng hoá, một món đồ chơi tan nát, một con vợ bé, công cụ để thoả mãn anh.
Đáng thương thay, với cô, anh là tất cả.
Cô đã dâng hiến cho anh bằng cả trái tim mình để đổi lấy toàn bộ nỗi đau và nỗi chát chúa.
Răng cô cắn chặt, chịu đựng những lời phỉ báng của anh.
Toàn thân muốn tan nát trước sự vận động kịch liệt của anh.
Cô thật sự muốn quên đi tất cả, những gì họ đã có với nhau.
Anh nào có biết, cuộc đời cô sau cuộc hôn nhân này coi như là đã kết thúc.
Vắng anh, mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Mảnh tình cảm đã không còn nguyên vẹn, San San không nhất thiết phải giữ nữa.
“Em yên tâm, tôi sẽ không để emchờ lâu.
Chỉ cần qua hôm nay, tôi sẽ đệ đơn ra toà, chính tôi cũng không chờ được để kết thúc chuyện này đâu!”.
“Tôi không cần gì cả!”.
“Em không phải lo, em nghĩ tôi sẽ chia cho em thứ gì sao? Mọi tài sản đều do tôi đứng tên, ta chỉ mới kết hôn một tháng.
Em nói xem, Toà sẽ chia cho em cái gì sao?”.
San San mím môi, không nén được sự uất ức.
Cô nói bừa.
“Không sao! Nhà Khưu Dật rất khá giả.
Anh không phải lo cho tôi!”.
Lâm Quân hơi sững lại, trừng trừng nhìn cô.
Dù trước đó, anh luôn áp đặt ý nghĩ ngoại tình lên người cô, nhưng khi cô luôn miệng chối bỏ rằng cô không làm, anh vẫn có chút lung lay.
Nay là chính bờ môi ngọt ngào của cô thừa nhận, như một lưỡi dao đã được thời gian mài thành sắc nhọn, đâm một nhát vào trái tim anh.
“Cuối cùng em đã chịu thú nhận!” – Khoé môi anh giật giật.
Đến lúc này lại muốn tin rằng không phải.
Con người thật mâu thuẫn, lúc nghi ngờ thì lại luôn nhắc nhở mình phải đề cao cảnh giác, lúc chính cô thừa nhận thì anh không muốn tin?!
“Tôi không nói thì chính anh đã nhận định như vậy, tôi có thể chối cãi được sao?”.
Lâm Quân buông cô ra.
Anh đứng quay lưng lại giường, cố điều hoà lại luồng không khí trong khoang phổi của mình.
“Tôi đã hi vọng rằng em không làm thế thật!”.
“Tôi đã hết lời giải thích với anh, còn muốn sao chứ?” – Cô cúi đầu cười buồn.
Coi như chút hứng thú cuối cùng đối với món đồ chơi như cô đã tan tành, sao anh lại phải tức giận vì món đồ chơi chán ghét của mình bị người khác đụng tới chứ? Cô đoán là anh ích kỷ, cho dù mình xài không được cũng không muốn cho người khác động tới.
Lâm Quân mặc lại đồ, nhanh chóng đi ra ngoài.
San San muốn đi ra luôn, cô không chịu nổi không khí ở trong đây nữa.
Cứ tưởng tượng anh và Thục Khuê đã từng mây mưa trong này, cô đã thấy không chịu nổi.
Mãi đến lúc đó, cô mới biết anh nhốt cô ở trong.
Cửa sổ đã bị khoá vào luôn.
Tay cô khẽ lay mà không chút hề hấn gì.
Như vậy khác gì ở tù chứ? San San có chút choáng váng, phải ngồi xuống giường để bình tĩnh một chút.
Tiêu Viễn.
Chỉ có Tiêu Viễn mới cứu được cô lúc này…
“Tiêu Viễn.
Em bị nhốt trong nhà rồi! Anh cứu em với…”.
“Lão chú nhốt em thật?” – Trái ngược với suy nghĩ của cô, anh chẳng tỏ ra hốt hoảng mấy –
“Anh nói gì thế?”.
San San có chết cũng không ngờ được người phản bội mình chính là người anh trai hằng kính yêu.
Bấy lâu nay, Tiêu Viễn vẫn luôn làm gián điệp cho anh.
Ngoài miệng anh luôn nói không thích, không ưa lão chú, thực chất rất nể phục Lâm Quân.
Chuyện là hôm San San trốn ở trường.
Trong lúc Lâm Quân bồn chồn lo lắng, mải miết đi tìm kiếm, Tiêu Viễn đã gợi ý cho anh.
“Đứa em gái này nên nhốt ở nhà cho xong.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập, thế là chú không bao giờ lo chuyện em ấy chạy đi lung tung nữa!”.
“Ý tưởng hay đấy!” – Lâm Quân ngẫm nghĩ hồi lâu tán thưởng.
Tiêu Viễn còn tưởng anh đang đùa, không ngừng nhao nhao tự đắc.
“Chú xem cháu có phải rất biết quản lý bạn gái đúng không? Cháu là một thiên tài mà!”.
Vì một câu nói bông đùa của Tiêu Viễn, San San phải chịu trận.
Mọi thứ trước mặt San San không ngừng đẩy đưa, quay mòng mòng.
Tác dụng phụ của thuốc an thần thật đáng sợ.
Đức Cảnh chẳng phải nói đây là loại thuốc siêu nhẹ luôn sao, hôm qua cô mới uống có một viên, đã thấy không khoẻ.
Tay cô ôm đầu.
“Viễn Viễn, anh nhất định phải cứu em ra.
Em gái ruột của anh đang phát ốm rồi đây!”.
“Được rồi, được rồi.
Em cứ chờ anh ở đó, anh sẽ gọi điện hỏi lão chú!”.
“Thôi anh đừng hỏi anh ấy.
Bọn em mới cãi nhau một trận xong đấy.
Giờ anh gọi đến anh ấy sẽ bỏ ngoài tai ngay!”.
“Lại cãi nhau nữa à? Sao mà cãi nhau lắm thế?! San San?! San San?!”.
Cô bật ra giường ngủ từ lúc nào.
Mắt nặng trịch nhắm nghiền lại.
Tiếng Tiêu Viễn nhỏ dần đi trong ống nghe.
Chắc mấy ngày không ngủ đã quật ngã cô, cơn buồn ngủ làm tê dại một dây thần kinh, hai dây thần kinh rồi dần lan đến toàn bộ cơ thể.
“Em buồn ngủ quá Tiêu Viễn! Anh có thể hỏi Đức Cảnh giúp em sao thuốc anh ấy lại có nhiều tác dụng phụ vậy được không?”.
“Ừm.
Để lát nữa anh gọi cho cậu ta.
Em cứ yên tâm mà ngủ đi!”..