Bạn đang đọc Dụ Dỗ Hoàng Đế FULL – Chương 47
Nước mắt còn đọng lại trên hàng mi làm keo dính hai mi mắt cô lại.
Đôi mắt nặng trịch đau rát mở ra.
Không chỉ đôi mắt, toàn thân cô đều ê ẩm.
Căn phòng bừa bộn, đồ đạc vứt tung toé.
Mảnh vỡ của chiếc đèn ngủ vẫn còn đó.
Những mảnh vải từ chiếc váy ngủ của cô vương vãi khắp phòng.
San San hít một hơi sâu, nhìn cơ thể chi chít vết bầm của mình.
Cuộc tình này đã hết hi vọng.
Đây hoàn toàn không phải là cơn ác mộng.
Đêm qua sau khi bóp cổ cô, anh hoàn toàn chiều theo ý cô, nói là sẽ đối xử với cô như những đứa con gái đứng đường.
Những cái sờ soạng của anh đều làm cơ thể cô đau rát.
Thậm chí đến lúc hai cơ thể hoà vào nhau, anh còn cột chặt hai tay cô lên thành giường đau buốt.
Không có gì hết, chỉ có dục vọng.
San San cảm nhận được hết.
Gương mặt của anh không hề bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.
Trong lúc ép trói, cô vùng vẫy quạt chiếc đèn ngủ kế bên rớt xuống.
Anh chỉ nói.
“Vùng vẫy gì?! Cô chẳng phải thích nằm dưới thân Khưu Dật sao? Tôi không thể làm cô thoả mãn và chịu nghe lời bằng hắn?”.
Anh coi cô như một dụng cụ thoả mãn.
Chẳng gì hơn.
Thoả mãn xong anh đi mất, bỏ cô cuộn mình lại ôm lấy toàn thân run rẩy.
“Diệp San San! Cô làm gì trong đó thế? Mau ra ăn sáng.
Tôi sắp muộn giờ thượng triều rồi!”.
“Em…” – Giọng cô lạc đi, khàn đục không khác gì một con vịt đực – “Anh cứ ăn trước đi…”.
San San hắng giọng mấy lần, tiếng đều bị trôi đi đâu hết.
Hết cách, cô đành cầm tờ giấy, ghi ra: “Em không đói! Anh cứ ăn đi!”.
Tấm giấy bị giật thẳng từ bên kia.
Từ bao giờ quan hệ giữa hai người lại xa cách như vậy?!
“Cô không ăn cũng được, nhưng đừng để người khác dị nghị đằng sau lưng tôi! Tôi là vua và tôi cần thể diện!”.
Mắt cô cụp xuống, cười buồn.
Anh thậm chí còn chẳng để ý chuyện cô có nói hay không? Cô chỉ mong anh hỏi: “Mồm miệng cô đâu mà phải chuyền giấy ra?!”.
Lãnh đạm như vậy, ruột gan cô đều bị thít chặt lại.
“Em muốn về nhà ba mấy ngày có được không?”.
Tờ giấy chuyền qua rồi nhưng không có ai nhặt lấy.
Cô đoán là anh đi mất rồi.
Cổ họng như thế này, cô không biết sẽ đối phó anh ra sao.
Nếu là ngày trước, anh sẽ hỏi.
“San San, em có sao không?”.
“Ngoan, để anh gọi bác sĩ đến cho em!”.
Giữa lúc đang đau lòng mà còn bị bệnh làm cô cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết.
Lỡ không ai để ý đến cô, không ai đưa cô đi bệnh viện, cô phải làm sao?
Ngồi chung xe, anh độc ngồi nhìn cửa sổ, thi thoảng đọc báo.
Mắt cô chớp chớp liên hồi, mình trở thành vô hình thật rồi.
Thật may, vẫn có người nhớ đến cô.
Người anh trai đã chịu khó đi học để xót em gái A Mỹ hẳn ra.
Thấy cô một chữ nói không ra hơi, anh tức tốc đưa cô đến bệnh viện.
Xong lại nghĩ, đưa cô đến bệnh viện chẳng khác nào đánh động đến giới truyền thông.
Nhờ vào quan hệ tốt với một chàng sinh viên khoa y tài giỏi trong trường, Tiêu Viễn đã dụ dỗ được anh ta khám giúp cô trong bí mật.
“Anh này tên là Đức Cảnh, thủ khoa khoa y trường ta”.
Vừa nhận ra cô, anh ta đã cung kính chào hỏi.
“Hoàng hậu!”.
“…” – San San khua khua tay.
“Ấy ấy đừng ngại, nó là em gái tôi, xưng hô bình thường được rồi! Con bé đang bị mất tiếng không nói được lời nào đâu!”.
“Mới bị mất?” – Đức Cảnh thay đổi ngữ điệu hoàn toàn.
“Tối qua!” – Cô ghi ra giấy.
Anh ta đứng trầm ngâm nhìn cô, dò xét da cô.
“Chỉ là bị mất tiếng, không đáng lo ngại.
Đáng lo ở đây là cô đang bị suy nhược nghiêm trọng” – Anh ta đều đax thấy rõ những vết bầm tím trên cánh tay cô không cách nào che đậy – “Cuộc tình của cô có vẻ không mấy mỹ mãn như báo đưa tin nhỉ?”.
Đức Cảnh là một người ngạo mạn, có thể thấy rõ điều đó thông qua cách nói chuyện cam đoan đúng rồi của anh ta.
Đáng buồn là những điều anh ta nói đều đúng.
“Đừng nói bậy bạ! Đây là chuyện riêng của hoàng gia.
Cậu mà đi nói lung tung đi!” – Tiêu Viễn cảnh cáo.
“Được rồi để tôi đi mua thuốc cho cô.
Về việc mất tiếng, tôi khuyên cô nên hạn chế nói năng, thủ sẵn một chai nước muối bên mình, thỉnh thoảng lấy súc miệng, tránh gió và máy lạnh.
Tiêu Viễn anh đi pha cho cô ấy một ly mật ong pha sữa, ấm ấm chút thì càng tốt.
Cô nên bảo vệ tốt cổ của mình, giữ ấm cho nó!” – Đức Cảnh nói một lèo rồi phóng đi.
Người này thật có tâm!
Trường mình có nhiều nhân tài như vậy, đến giờ San San mới biết.
Hoàn cảnh cô bên ngoài thế này đã rất đáng thương, Khưu Dật trong lao ngục còn bị ngược đãi như thế nào không biết?!
Chỉ vì một phút bốc đồng mà gây ra hoạ lớn như thế, San San, cũng là đáng đời mày.
Tin nhắn đến! Là của Lâm Quân?! Cô sung sướng phát điên lên.
Anh lo lắng cho cô? Thế mà nội dung trái ngược hoàn toàn với những gì cô mong đợi.
“Cô đồng ý ly hôn, tôi sẽ thả Khưu Dật ra!”.
Một giọt nước từ đâu rơi xuống, đọng lại trên màn hình lạnh giá.
Sự ấm áp của cô mãi mãi không thể làm tan chảy trái tim anh.
Không chần chừ, cô nhắn lại.
Hàng chữ nhoè đi trước mắt.
“Được.
Chỉ cần anh thả Khưu Dật ra!”.
San San như cảm nhận được có một luồng điện truyền từ tâm gan cô tới khiến tay chân, toàn bộ hệ thống thần kinh đều đau nhối đến mức tê liệt.
Nào biết được ở bên kia, Lâm Quân nhận được tin nhắn của cô.
Người bất lực ngả ra ghế đằng sau.
Sáng nay, cô mất tiếng, anh đều có thể nghe thấy tiếng cô khò khè bên cửa.
Đêm qua anh quá bạo lực, cư xử như một con thú bị chọc tiết, vì cô ăn mặc gợi cảm, anh không ngăn được mình rung động, không ngăn được mình chạm đến cô, làm cô gào thét, làm cô khiếp sợ.
Cô quăng mảnh giấy nói muốn về nhà, anh nhìn thấy nhưng không nhặt lên, vì không muốn cô rời xa dù chỉ là một ngày.
Miệng nói toàn lời cay độc, nhưng tâm anh luôn mong chờ vào mỗi lần cô nói yêu anh.
Chỉ cần cô nói ra mười lần như vậy, anh sẽ tha thứ hết mọi lỗi lầm.
Lần này cũng vậy, vì xót cô, lo lắng cho cô, anh vừa gửi tin đi vừa cầu nguyện.
Chỉ cần cô nhắn đến em không thể ly hôn với anh! Anh sẽ ngay lập tức chạy đến bên cô, đưa cô đến bệnh viện, rồi sau đó, cô muốn anh thả Khưu Dật ra cũng được.
Mọi thứ sẽ chiều theo cô nếu trái tim cô có anh.
Đáng tiếc, trái tim cô chỉ nhớ mong một mình Khưu Dật.
Anh không cần giữ một cô gái vô cảm ở bên cạnh mình nữa!
Cốc sữa ấm pha mật ong thật sự có tác dụng.
San San mới uống một cốc mà cổ họng đã thông hơn rất nhiều.
Cô ngồi ăn hết toàn bộ đồ ăn Tiêu Viễn mua cho.
“Sao em ăn nhiều dữ vậy?” – Anh ngạc nhiên.
Đúng là đống này mua cho cô cả.
Cô một lượt chén hết có phải quá kinh khủng không? Ở đây anh mua đến 10 cái bánh donut, 6 miếng gà rán truyền thống KFC cô thích ăn, một ly trà sữa dưa lưới thạch nha đam, một hộp cơm chiên, một hộp phở xào, một cái pizza cỡ nhỏ, hai thanh chocolate.
Tiêu Viễn chết lặng.
“Lão chú lại làm gì em à?”.
San San thở dài thườn thượt, xong lại lắc đầu ra vẻ làm gì có!
“Đừng giấu anh! Chắc chắn lão ta lại làm gì em rồi!”.
Ngày trước San San vì một chuyện nhỏ có thể khóc ngon lành, vì cô biết điểm tựa sau lưng cô không gì có thể dịch chuyển.
Nay chỗ dựa đó biến mất, cô khóc cho ai xem chứ?! Sống tốt cho bản thân mình thôi!
“Để anh gọi người đi mua nữa!”.
Cô ốm như vậy, có chuyện gì làm cô ăn nhiều như vậy thì là chuyện tốt.
Anh vỗ vai San San đầy an ủi.
“Có chuyện gì, ba với anh đều sẽ không để em bị bắt nạt!”.
Đức Cảnh lúc này đã quay lại.
Trên tay cầm một bịch thuốc.
San San hoảng hồn, không nghĩ là bệnh mình nặng vậy.
“Chút thuốc này sẽ khiến nỗi đau của cô giảm đi đáng kể! Đau ở đâu đều làm giảm được!”.
Thật chứ?!
Đức Cảnh không nói quá đấy chứ?! Vậy nỗi đau trong tim cô cũng sẽ được xoa dịu phải không?
Tối đó, anh không về nhà, San San ăn một mình, liền uống một liều thuốc trước khi ăn, chén sạch mọi thứ trên bàn.
Trở về căn phòng ngủ trơ trọi, cô lại uống thêm một liều thuốc nữa.
Thuốc thật có tác dụng, cô vừa đặt mình xuống giường đã không còn cảm nhận được đau là gì? Chân tay thả lỏng được đưa vào giấc ngủ rất nhẹ nhàng.
Có người từng thề không bao giờ để cô qua đêm một mình trong toà biệt thự rộng lớn này.
Đều là nói dối! Đến trong mơ, trên má cô vẫn cảm nhận được thứ chất lỏng nóng hổi chạy dọc xuống.
Dẫu sao cũng cảm ơn anh! Cho cô giấc ngủ ngon lành nhất trong suốt mấy ngày qua….