Dụ Dỗ Đại Thần

Chương 13: Chia tay cần phải vui vẻ


Đọc truyện Dụ Dỗ Đại Thần – Chương 13: Chia tay cần phải vui vẻ

“Học trưởng… Thực xin lỗi..” Lúc này, An Hân giải thích đặc biệt thành tâm, nhưng cũng tràn ngập biết ơn.

Chỉ là, chữ ‘lỗi’ này vừa ra đột nhiên thay đổi âm điệu, An Hâm lập tức im lặng, cậu sợ nếu mình lên tiếng nữa sẽ bị Liễu Quý Bạch nghe ra sự khác thường.

“Ừ.”

May mắn Liễu Quý Bạch cũng không ngẩng đầu lên, anh lau khô nhưng chỗ xung quanh, liền lấy hộp thuốc qua giúp cậu thoa thuốc. Bởi vì bị đâm khá sâu, cho nên Liễu Quý Bạch dứt khoát lót một lớp khăn mặt dưới chân cậu, trực tiếp dùng cồn rửa sạch. Liễu Quý Bạch bỗng nhiên nói, “Không nghĩ tới thứ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần lấy một chậu ném vào trong mặt, ha ha…”

“Phụt…” An Hân nhớ tới lúc nãy mình cũng đang nghĩ muốn ném cây xương rồng này ném vào mặt Ngụy Hào, nhịn không được liền cười ra tiếng, nhưng mà vừa cười, trong mắt lại bỗng nhiên ứ lệ. An Hân sợ tới mức lập tức hít sâu một hơi, liều mạng nháy mắt buộc nước mắt chảy ngược vào trong, chỉ là toàn bộ hốc mắt đều đỏ bừng.

Liễu Quý Bạch nghe ra có điều không thích hợp liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy An Hân như đang cố gắng chịu đựng gì đó, anh lo lắng hỏi, “Rất đau sao?”

“Không phải…” Thanh âm An Hân hơi nghẹn lại, đột nhiên cúi đầu cố gắng chùi mắt, cậu cứ như vậy lung tung dụi mắt, bùn đất dính trên tay biến gương mặt thành bẩn hề hề, cũng không biết có dính vào trong mắt hay không.

“Đừng dụi.”

Liễu Quý Bạch nói như vậy, An Hân cũng không nghe, dụi càng lợi hại hơn. Liễu Quý Bạch chỉ có thể vội vàng giơ tay giữ chặt cổ tay của An Hân, thế này mới khiến cậu ngừng lại.

An Hân ngẩng đầu tội nghiệp nhìn về phía Liễu Quý Bạch, hai mắt đỏ bừng như con thỏ.

Ngoại trừ đôi mắt, Liễu Quý Bạch lúc này mới chú ý tới trên mặt An Hân còn có chút không thích hợp, “Mặt của cậu làm sao vậy?”

“Hở?” Gần đó không có gương, An Hân không nhìn thấy mặt mình, tự nhiên muốn dùng tay sờ sờ thử.

Liễu Quý Bạch ngăn cậu lại, cau mày nói, “… Cậu đánh nhau với người ta sao?”


Sắc mặt An Hân bỗng nhiên biến đổi, bắt đầu trầm mặc, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm đầu gối của mình.

Liễu Quý Bạch hiển nhiên là hiểu lầm, thở dài pha lẫn vô lực nói, “Ban ngày ban mặt cũng có thể gặp phải trộm cướp, cậu cũng thật xui xẻo.”

Thấy An Hân không muốn trả lời, Liễu Quý Bạch cũng không mở miệng nữa, buông An Hân ra. Lúc này, An Hân lại bỗng nhiên nói, “Không phải cướp…”

“Sao?”

“Là tình địch và… đối tượng trước đây của tôi.” An Hân vẫn cúi đầu như cũ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, tựa như muốn nhìn xuyên qua nó.

Liễu Quý Bạch kinh ngạc ngốc lăng ra vài giây, trong lòng đoán được đại khái. Anh nhìn An Hân, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái không nói rõ được.

Thanh âm Liễu Quý Bạch trầm thấp xuống một chút, trở nên thực ôn nhu. Anh nói, “Nếu không thể triệt để hận họ, vậy thử tha thứ cho bọn họ đi.”

Cả người An Hân chấn động, cậu liều mạng cắt chặt răng muốn nhịn xuống, nhưng từng giọt từng giọt nước mắt vẫn chứ thi nhau rơi xuống, đọng lại trên quần jeans màu da trời, tạo thành từng vòng tròn nhỏ nhạt màu, rất nhanh liền thấm hết vào vải dệt.

“Tôi không biết…” Thanh âm khàn khàn mơ hồ như vậy ngay cả bản thân An Hân cũng khó có thể nghe rõ, đột nhiên phát hiện mình quả nhiên thật sự không thể triệt để hận Ngụy Hào, An Hân khổ sở đến mức gần như không thở nổi.

Nhưng mà Liễu Quý Bạch lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu An Hân, không nói gì cả. An Hân bị anh vỗ một cái như vậy, đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, rốt cục nhịn không được, lấy tay áo dùng sức lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống.

“Tôi không phải khóc, tôi là đang vui vẻ… Sau này không bao giờ phải chịu đựng cái tên thối nát kia nữa… Để cho hai người bọn họ thiên trường địa cửu, gieo họa cho nhau đi… Tôi rất vui vẻ… Oa hu hu…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà An Hân lại cảm thấy ngực mình đau tựa như bị người ta xé rách, tác động đến tai và yết hầu cũng đau theo.

“Ừ.” Liễu Quý Bạch vốn muốn để An Hân một mình tự bình tĩnh lại, nhưng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, mông vừa mới nhấc khỏi sô pha được một nửa lại ngồi trở lại.

“Đây đã không phải là lần đầu tiền, tôi cuối cùng vẫn tha thứ cho hắn, nhưng mà hắn cứ nhất nhất tái phạm… Hắn luôn bịa ra hết lý do này đến lý do khác để cùng một chỗ với người khác, nhưng… Nhưng mà tôi làm sao biết hắn vì nguyên nhân gì mới quen tôi chứ… Hắn căn bản không thích tôi, thẳng đến khi chúng tôi chia tay, hắn còn vì người khác tát tôi một cái…” Tình cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, một tát đó của Ngụy Hào vẫn còn khiến cậu đau đớn, một phân một hào cũng chưa biến mất, đột nhiên nhớ tới cái mô tô điện đáng thương dưới lầu, An Hân lại sinh ra một tia tức giận, “Bọn họ còn liên hợp lại với nhau phá hỏng xe máy của tôi… Hức…”


“Ừ.” Liễu Quý Bạch cau mày, xê dịch gần về phía An Hân, cúi đầu lo lắng nhìn cậu.

Động tác lau nước mắt của An Hân càng lau càng mạnh tay, hai má đều bị chà xát đến đỏ bừng, “Tôi hẳn là phải hận hắn… Hức, tôi dựa vào cái gì phải tha thứ cho hắn! Rõ ràng là hắn có lỗi với tôi…”

Liễu Quý Bạch bỗng nhiên giơ tay nâng mặt An Hân lên, hai mắt An Hân tràn ngập sương mù, không hiểu gì nhìn anh.

“Không phải bảo cậu tha thứ rồi cùng một chỗ với cô ấy một lần nữa, mà là tha thứ cô ấy rồi quên cô ấy đi.” Liễu Quý Bạch nghiêm túc nói, “Trên thế giới nhất định có một người vẫn luôn chờ cậu, cô ấy sẽ vì yêu cậu mà nguyện ý buông tha cho toàn bộ thế giới. Cậu có lẽ đang đi đường vòng, có lẽ là xuống nhầm nhà ga, hoặc có lẽ đang dừng bước nghỉ chân, nhưng mà cô ấy vẫn đang ở trên con đường phía trước một mực chờ cậu.”

(*) Chỗ này giải thích một chút, tiểu Hân nói là 他 (tā), nghĩa là hắn/anh ấy, còn Bạch ca nói là 她 (tā), nghĩa là nàng/cô ấy. Chỉ là cùng âm khác nghĩa thôi.

Nước mắt An Hân càng rơi nhiều hơn, mơ hồ không rõ đáp, “Ừm…”

“Kỳ thật tôi còn sợ cậu nói cậu triệt để hận người ta, bởi vì hận càng sâu cậu cũng lún vào càng sâu. Đôi khi hận so với yêu càng khắc sâu hơn, lâu dài hơn, nhưng hận và yêu trái ngược nhau, sẽ từng chút từng chút cắn nuốt sinh mệnh của cậu, tâm hồn của cậu.” Liễu Quý Bạch nhịn không được lau lau nước mắt trên mặt An Hân, lau luôn cả nước mắt vương trên mi cậu, “Cho dù cậu cam nguyện vì một người không đúng mà chết chìm trong vũng bùn, nhưng cậu sao có thể để cô ấy một mực chờ cậu đến mỏi mòn?”

An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước đây, lần đầu tiên lúc cậu nhìn thấy Liễu Quý Bạch. Khi đó cậu từ trên cầu thang của hội trường ngã xuống mà ngất đi, lúc tỉnh lại, chính Liễu Quý Bạch là người ôm cậu chạy đến phòng y tế của trường, khi đó Liễu Quý Bạch vừa cúi đầu, mày cau chặt, trong mắt ngập tràn lo lắng đột nhiên khiến tim An Hân đập thình thịch. Nếu mà có một người, bởi vì không thấy được tương lai cho nên cậu buông tha cho việc chờ đợi anh, nhưng hiện tại cậu lại đột nhiên muốn một lần nữa bắt đầu …

“Vâng.” An Hân hít vào một hơi, nước mắt rốt cục ngừng rơi, biểu tình tuy nhợt nhạt nhưng đã hiện lên ý cười, An Hân lại cúi đầu hối hận nói, “Tôi không nên khóc…”

“Ừ.” Liễu Quý Bạch ôn nhu mà khuyên nhủ An Hân, nhìn cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều bị xoa đến đỏ hồng, nhịn không được lấy tay nhéo nhéo.

“Tôi có phải là ngốc muốn chết hay không…”

“Ừ.” Liễu Quý Bạch cười khẽ, “Ngốc y như heo vậy đó.”


An Hân bĩu môi, không phục nói, “Khi đó tôi không có khóc, tôi cười mà! Tôi còn nói lần sau nếu gặp lại, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn hắn!”

“Ừ.” Ánh mắt Liễu Quý Bạch thực ôn nhu, mặt An Hân quả nhiên rất mềm mại, anh nhịn không được lại nhéo nhéo một cái, “Nếu nói sống tốt hơn cô ấy, vậy càng phải cố gắng mới phải, để sau này cô ấy hối hận đã bỏ qua một người đàn ông tốt như cậu.”

“Vâng! Tôi về sau sẽ không bao giờ khóc nữa!”

“Ừ.” Liễu Quý Bạch cười nói, “Lớn đầu rồi mà còn khóc như con nít thì không tốt.”

“Thực xin lỗi…”

“Không sao, cậu không cần xin lỗi tôi. Về sau có chuyện gì đều có thể nói với tôi, đừng nghẹn mãi ở trong lòng.”

“Vâng…” An Hân có chút ngượng ngùng.

Liễu Quý Bạch nhéo má cậu nhéo đến nghiện, lại giơ vuốt ra tiếp tục nhéo nhéo má cậu, vừa nói, “Nếu lần sau cậu còn khóc như vậy nữa, tôi liền chụp lại rồi post lên trên mạng. Cho đối tượng trước kia của cậu nhìn thấy, ở sau lưng cười chết cậu.”

“Hừ! Anh dám!” An Hân phùng má dùng ánh mắt trừng anh.

Liễu Quý Bạch không trả lời, chỉ là nở nụ cười.

An Hân bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, học trưởng vì cái gì cứ nhéo má mình hoài?! Đợi đã…

An Hân một phen giữ tay Liễu Quý Bạch lại, ghét bỏ nói, “Học trưởng! Anh vừa mới lau chân cho tôi xong, chưa có rửa tay đó!”

Liễu Quý Bạch sửng sốt một chút, lớn tiếng cười rộ lên, “Ha ha ha… Vừa rồi tôi còn lau nước mắt cho cậu nữa đó… Cả gương mặt của cậu tôi đều sờ hết rồi… Ha ha ha…”

“A!!!” An Hân hú lên quái dị, sau đó từ trên sôpha nhảy dựng lên, nhanh chân phóng về hướng toilet.

Phía sau lại truyền đến một trận tiếng cười của Liễu Quý Bạch, anh cao giọng nói, “Dù sao cũng là chân của cậu, cậu còn sợ cái gì~”


“Sau khi tôi trở về còn chưa có rửa chân đó! Bẩn chết được!!” An Hân ở trong toilet rít gào, “Anh cũng mau tới rửa tay đi!!”

Liễu Quý Bạch cười, nghe lời đi về hướng toilet. Từ lúc An Hân đến đây đúng là náo nhiệt hẳn lên, từ sáng đều tối chưa từng có chút nào yên tĩnh, rất vui vẻ.

Miệng vết thương xử lí tốt rồi, không cũng đã khóc xong, đống đất và cây xương rồng trên ban công vẫn nên dọn dẹp lại thôi.

An Hân thay đổi đôi vớ sạch sẽ, ngồi xổm xuống hốt đất, nhất thời không nói gì, Liễu Quý Bạch khó được lúc chủ động mở miệng nói, “Kỳ thật tôi cũng không phải đặc biệt thích xương rồng, chỉ là bởi vì bớt việc mà thôi. Cậu nhìn cái chậu bên kia xem, có phải bộ dạng có chút kỳ quái hay không?”

An Hân nhìn theo phương hướng mà Liễu Quý Bạch chỉ, thật đúng là vô cùng kỳ quái. Cây xương rồng này là loại nhỏ nhắn tinh tế, gai màu trắng mịn như tơ, cho nên từng đóa từng đóa kết thành một chỗ biến thành một mảnh trắng trắng nhung nhung, giống như một tầng tuyết mịn động trên mặt đất, chủng xương rồng này ở trên ban công cũng không chỉ có một chậu này, chỉ là hình dạng của nó có vẻ không quá giống với những cây khác cùng loại.

Mấy chậu xương rồng khác đều là hình sao, hình tròn hoặc là hình bán nguyệt, hoặc là mọc dài lên thành hình trụ. Nhưng mà chậu cây kia cũng rất là kỳ quái, rõ ràng chậu của nó cơ hồ lớp gấp đôi so với mấy chậu khác, nhưng nó lại mọc thấp thấp lùn lùn, tràn ra đầy cả mặt chậu, một chút khe hở cũng không có, hơn nữa trên mặt còn có bốn năm chỗ phình lên như bị sưng vậy. Nếu nhìn kỹ, trên mặt của mấy chỗ phình lên hình như còn tự mọc ra một thứ gì đó màu vàng kim. Mà đúng lúc này có ánh mặt trời chiếu vào trên cây xương rồng, bên trong một mảnh lông tơ màu trắng, mấy điểm màu vành óng ánh ấy như được ánh nắng nhuộm thành, vô cùng xinh đẹp.

“Chậu sương rồng kia hẳn là thuộc chủng xương rồng Cầu Tuyết, lúc mẹ tôi mua được ông chủ cửa hàng bán hai tặng một. Lúc đầu chỉ có hai cây nho nhỏ bằng nửa bàn tay, chỉ có một ít gai màu vàng thưa thớt, thật sự rất khó coi, mẹ tôi cũng không thích nó, cho nên đều đưa qua bên này cho tôi.” Liễu Quý Bạch tiếp tục nói, “Ban đầu tôi cũng trồng vài chậu hoa, trong đám đó thì hai chậu cây kia là thứ khiến người ta không thích nhất. Nhưng có một lần tôi có việc gấp cần đi công tác ở bên ngoài, đi hơn ba tháng mới trở về, chờ đến lúc tôi trở về, mấy chậu hoa khác đều chết hết, chỉ còn lại hai chậu xương rồng này thôi, khô quắt khô queo còn xấu hơn hồi trước. Tôi tùy tiện tưới cho chúng nó chút nước, để đại trê bệ ban công, cũng không để tâm tới nó.”

“Sau đó thì sao?”

“Chờ qua vài ngay tôi chợt nhớ tới nó, thiếu chút nữa cho là nó đã bị tia phóng xạ ngoài hành tinh chiếu qua. Ngắn ngủi mấy ngày như vậy, một chậu thì giống như bị thổi phồng mà phình lên thành mấy cái túi lớn, còn chậu khác thì mọc lên vô cùng cao, bộ dạng y như cái chày gỗ.”

“Phụt… Đây là vì bọn chút thật vất vả mới được tưới nước nên lớn lên thật nhanh phải không. Tựa như nguyên lý ‘mọc lên như nấm’ ấy.”

“Có lẽ là vậy… Sau đó tôi cũng có trồng thêm mấy loại hoa khác, bất quá bởi vì tôi cứ hay quên tưới nước, cho nên cuối cùng ngoại trừ hai chậu xương rồng kia ra, đám còn lại rốt cục vẫn chậm rãi chết sạch.” Liễu Quý Bạch cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói, “Loại thực vật như xương rồng này, sức sống rất mãnh liệt. Cậu xem cái chậu kia đi, hiện tại cư nhiên đã nở hoa rồi.”

“Vậy chậu còn lại đâu?” An Hân nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn thấy ‘Cái chày gỗ’ trong truyền thuyết kia.

Liễu Quý Bạch nghiêm mặt, hừ hừ một tiếng, nói “Xương rồng cũng có thiên địch!” (kẻ thù tự nhiên)

(*) Xương rồng cầu tuyết: còn có tên khác là Old Lady Cactus hay Mammillaria hahniana.  Em đây~~~

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.