Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1114


Đọc truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư – Chương 1114


“Ừm” Khương Tuyết Nhu phát hiện không chỉ có Hoắc Anh Tuấn đến, ngay cả người của nhà họ Sở cũng đến.

“Haiz, cậu có cảm thấy rắng, Hoắc Anh Tuấn rất thảm không, cậu xem anh ta một mình đứng ở đó, không có ai để ý tới anh ta cả”
Lâm Minh Kiều chậc chậc cảm khái: “Nhớ năm đó, Hoắc Anh Tuấn đi tới đâu cũng là tiêu điểm của sự chú ý, vô số người muốn có mối quan hệ với anh ta, bây giờ lại…sa sút tới mức này”
Không cần cô ấy nói, Khương Tuyết Nhu kỳ thật đã sớm chú ý rồi, Hoắc Anh Tuấn một mình đứng trước cửa sổ sát đất, cầm ly rượu, không ai để ý tới.

Mặc dù bây giờ Hoắc Anh Tuấn cũng rất bắt mắt, rất nhiều người cũng đang nhìn trộm anh ấy, nhưng cười trên nỗi đau của người khác lại nhiều hơn.

Lúc này, cô chú ý tới có một người phụ nữ trẻ cầm ly đế cao đến gần anh, hai người cũng không biết nói cái gì, Hoäc Anh Tuấn nhíu mày xoay người muốn rời đi, người phụ nữ bỗng nhiên nẳm lấy cánh tay của anh, sau đó thuận thế đổ ly rượu lên váy dạ hội của chính mình, ngay sau đó, người phụ nữ liền lớn tiếng kêu lên: “A, Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng, váy dạ hội của tôi bị hỏng hết rồi này”
Các vị khách ngay lập tức nhìn qua.


Cũng nhận ra người phụ nữ đó, là con gái út của nhà họ Hà Hà Trúc Đình, mọi người đã sớm nghe nói, cô con gái lớn Hà Tĩnh Nhi của nhà họ Hà bây giờ đã trở thành người phụ nữ của Sở Minh Khôi.

Người thông minh nhìn thấy cảnh này, liền đoán được tình hình, lập tức có người ân cần đi lên hỏi: “Cô hai Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hà Trúc Đình chỉ vào Hoắc Anh Tuấn hốc mắt đỏ lên trách cứ: “Vừa rồi tôi thấy anh ta một mình đứng ở đây, có lòng tốt muốn đến chào hỏi với anh ta, ai biết vừa nói chuyện được vài câu, anh ta liền dùng những lời nói để trêu ghẹo tôi, tôi muốn bỏ đi, anh ta lại túm tay tôi không buông, trong lúc lôi kéo, đỗ rượu làm ướt hết cả lễ phục của tôi, trời ơi, người ta bị như vậy rồi còn mặt mũi nào gặp người khác đây”
Cô ta nói xong ôm ngực mình khóc nức nở.

“Thật vô sỉ” Một thanh niên lập tức chỉ vào Hoắc Anh Tuấn mảng †o: “Hoäc Anh Tuấn, thân phận của cô hai nhà họ Hà là thân phận gì, là thứ mà anh có thể trèo lên sao, cũng không thử lấy gương ra soi nhân phẩm đạo đức bây giờ của anh xem”
“Nhà họ Tống sao lại mời loại lưu manh như anh tới đây, mau xin lỗi cô Hà”
Đám đông anh một câu tôi một câu, Hoắc Anh Tuấn nghe mà khuôn mặt tuấn tú nổi lên một trận châm chọc.


Vừa rồi anh đứng đây hóng mát, lại bị Hà Trúc Đình chạy tới dây dưa, không muốn bị quấy rầy, xoay người muốn đi, Hà Trúc Đình lại tạt rượu vang đỏ lên người mình, rõ ràng chính là muốn hãm hại mình.

“Cô Hà, trước khi nói tôi trêu ghẹo đến cô, phiền cô soi kỹ lại mặt mày của mình, mắt của tôi cũng không kém đến như vậy”
Hoäc Anh Tuấn thản nhiên mở miệng: “Các người bảo tôi xin lỗi, cũng được, chỉ cần xem lại video giám sát, nếu là tôi sai, tôi có thể xin lỗi”
“Cần xem lại đoạn video giám sát làm gì chứ, rõ ràng chính là lỗi của anh”
Một cậu ấm nhà giàu cười lạnh nói: “Tôi nghĩ anh biết nhà họ Hoäc sắp không chống đỡ nổi rồi, muốn quay qua bám đuôi nhà họ Hà chứ gì “Đúng vậy, hôm nay nếu anh không quỳ xuống xin lỗi cô Hà, thì đừng mong rời khỏi chỗ này”
Một đám người vây quanh Hoắc Anh Tuấn chỉ trỏ, đương nhiên cũng có người không lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt, Hoắc Anh Tuấn lập tức giống như bị người ta hoàn toàn cô lập.

“Trúc Đình, có chuyện gì vậy?” Sở Minh Khôi và Sở Văn Khiêm cùng đi tới, trên mặt Sở Văn Khiêm mang đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

“Anh rể, mọi người đến thật đúng lúc, anh ta ức hiếp em, còn làm ướt lễ phục của em” Hà Trúc Đình đỏ hai mắt nói.

– —–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.