Đọc truyện Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không FULL – Chương 4
Bộ truyền hình hay tới bất ngờ.
Bất kể từ nhan sắc các diễn viên, tiết tấu nội dung hay cắt nối biên tập, cũng vượt xa khỏi trình độ mà phim chiếu mạng cần có.
Đặc biệt là Sầm Mặc vừa ra trận, ngón tay của các cư dân mạng đang chuẩn bị gõ bình luận chê bai cũng khựng lại, không hiểu sao lại cảm thấy rát cả mặt.
Lộ Bắc Nhiên hoàn toàn diễn ra được cảm giác của Sầm Mặc.
Dười bình luận của weibo phim có thể nói là hiện trường vả mặt cỡ lớn, cư dân mạng lúc trước đặt flag kia cũng nói lời giữ lời, không hề trở mặt chép tay nguyên tác, cũng trở thành fans trung thành của Lộ Bắc Nhiên.
So ra thì, bản điện ảnh lại thua kém hơn không ít.
Bởi vì thời lượng cho bản điện ảnh quá ngắn, tình tiết dồn dập quá mức, ngược lại khó có thể thể hiện được vẻ đẹp thơ mộng của tình yêu lâu ngày sinh tình trong trường học.
Giữa các nhân vật cũng bị mang ra so sánh, mà chủ yếu mọi người vẫn để ý tới Diệp Lẫm và Lộ Bắc Nhiên, bởi vì trước đây fans hai nhà cãi nhau hăng nhất.
Trước đây fans mẹ của Lộ Bắc Nhiên là đông nhất, bộ phim vừa công chiếu, cậu đã nhanh chóng thu hút được một nhóm fans bạn gái sức chiến đấu mạnh mẽ, fans mới fans cũ chung sức, tất phải đòi lại khí thế trước đây đã mất, vậy nên tránh không khỏi một đợi xé nhau kịch liệt.
Lần này, đổi lại là fans Diệp Lẫm rơi vào thế yếu.
Có cư dân mạng thích gây sự nọ cắt hai đoạn phim giống nhau, ghép vào so sánh, diễn xuất của Lộ Bắc Nhiên là hotboy trường học thâm tình lại dịu dàng.
Còn Diệp Lẫm diễn ra, vẫn là Diệp Lẫm.
Thật ra khi hắn đóng phim vẫn luôn có “tất xấu” này, diễn ai cũng y chang đại thiếu gia khó gần.
Diệp Lẫm lại khác Lộ Bắc Nhiên, hắn thích lướt mạng, lại bỗng nhiên thấy mình đang lơ lửng trên hotsearch.
Hắn lòng đầy chính nghĩa nạp VIP web phim, mở bản truyền hình ra, chỉ xem phần CUT của Lộ Bắc Nhiên.
Sau đó tâm trạng phức tạp thoát ra.
Tại sao lại như vậy???
Lúc trước hắn từng cười suýt rụng răng vì lối diễn khuynh tình kiểu “chuột chũi gào thét” của Lộ Bắc Nhiên.
————————————————
Khi Lý Quế Viên đang “liếm” Sầm Mặc bản điện ảnh, Diệp Lẫm bỗng nhiên thình lình xuất hiện sau lưng cô, làm cô sợ đến mức suýt nữa thì văng điện thoại ra ngoài.
Cô vội vàng tắt video đi, cười đon đả.
Cô biết Diệp Lẫm thấy Lộ Bắc Nhiên phiền, thầm nghĩ toi rồi, kiếp này coi như bỏ.
“Xem cô kích động kìa.” Diệp Lẫm lười biếng nói: “Anh có sức hút đến thế à?”
Lý Quế Viên cực kỳ “chó săn”: “Anh, anh đừng để bụng, người kia đó, diễn cũng vậy thôi, nhất định là thuê thủy quân.”
Diệp Lẫm: “Cô sợ cái gì, anh cũng đâu tức giận?” Hắn quả thật không tức giận, bởi vì việc nào ra việc đó, đúng là Lộ Bắc Nhiên diễn rất tốt, hắn vẫn chưa bụng dạ hẹp hòi tới mức ấy.
Lý Quế Viên nói: “Lạ thật đấy, lúc trước cậu ấy diễn tệ thế kia cơ mà, tại sao kỹ năng diễn xuất lại tăng vọt nhanh như gió được?
Diệp Lẫm ý rằng hắn không quan tâm, không liên quan đến hắn.
Thầm Hồi cũng không bỏ qua cơ hội “cà khịa” hấn: “Diễn xuất bị người ta nghiền ép, cảm tưởng thế nào?”
Diệp Lẫm hoàn toàn không để ý: “Tốt nhất là cậu ta dồn hết tâm tư vào sự nghiệp.”
Từ khi vào đoàn quay bộ phim chiếu mạng này, Lộ Bắc Nhiên yên tĩnh hơn nhiều, không có tag hắn lung tung trên weibo nữa, sau khi block wechat cũng không addfriend lại hắn, đoán chừng là bị hắn đánh một trận nên tuyệt vọng rồi.
Vậy cũng tốt, Diệp Lẫm thật sự không chịu nổi Lộ Bắc Nhiên sống chết quấn vào hắn.
Wechat bỗng nhận được một tin nhắn: [Tập tới thiếu khách mời, đi không?]
Diệp Lẫm trả lời voice chat: [Trả bao nhiêu tiền? Ít thì tôi không đi đâu.]
Người kia nổi giận: [Diệp Lẫm, cậu được lắm! Dám nói chuyện tiền nong với tôi à? Người khác đóng tiền còn không được lên đấy!]
Thẩm Hồi hỏi: “Ai vậy?”
Diệp Lẫm: “Chử Vân, chương trình dở người đó tìm cháu đến cứu vớt.”
Thầm Hồi: “Chương trình giải trí có tỉ lệ người xem cao nhất mà trong mắt cháu là chương trình dở người? Cút ra ngoài nhanh lên, bảo Từ Lệ liên lạc lại.”
————————————————
Triệu Bân tới tìm Lộ Bắc Nhiên, vui mừng: “Chương trình Hướng về biển lớn cậu có biết không? Họ mời cậu đến quay tập tiếp theo.”
Lộ Bắc Nhiên từng xem một hai tập trên TV, địa điểm quay nằm tại một làng chài nhỏ, một vài ngôi sao cùng ở trong một căn nhà cạnh biển, bán những thứ mình nuôi hoặc trồng để lấy tiền, dùng tiền đó mua nguyên liệu nấu ăn khác, sinh hoạt tự cấp tự túc.
Sức hút của chương trình là trở về tự nhiên, rời khỏi thành phố ồn ã, nhưng chủ yếu mọi người vẫn theo dõi để xem sự tương tác giữa các khách mời.
Trước đây Lộ Bắc Nhiên chưa từng lên chương trình giải trí, một nguyên nhân là có người chưa từng sắp xếp cho cậu tham gia, còn một nguyên nhân khác là cậu biết mình không giỏi ăn nói, vậy nên cũng không có hứng nhiều với phương diện này.
Cậu hơi do dự: “Anh Triệu, em không giỏi ăn nói lắm, sợ lên chương trình biểu hiện không tốt.”
Triệu Bận: “Cứ biểu hiện như trước đây cậu lên chương trình tuyển chọn là được.”
Lộ Bắc Nhiên: “…” Đó cũng không phải em.
Triệu Bân nói: “Không phải lo, mấy khách mời cố định sẽ dẫn dắt cậu, cậu cứ biểu hiện bình thường là được.
Như cậu đang nói chuyện với tôi ấy, có căng thẳng không?”
Lộ Bắc Nhiên cười: “Như thế này thì không căng thẳng.”
“Vậy là được rồi, chương trình đó chỉ là mấy người tụm lại cùng ăn uống nói chuyện thôi.”
Trước đây Triệu Bân không thích Lộ Bắc Nhiên, nhưng mấy hôm nay càng nhìn càng thấy mến.
Anh ta quản lý vài nghệ sĩ nhỏ, không ngờ là người lúc trước anh ta không coi trọng nhất lại nổi lên trước tiên.
Hiếm thấy nhất là sau khi cậu nổi lại không kiêu ngạo, đứa nhỏ này thay đổi quá nhiều, cứ như tham gia Biến hình ký mười lần rồi vậy.
————————————————
Quay chương trình cần phải ở lại làng chài hai đêm, Lộ Bắc Nhiên kéo vali, đi đến biệt thự cạnh biển, nhẹ nhàng gõ cửa.
Người mở cửa là một chàng trai dáng dấp ngọt ngào, anh cười chào cậu: “Hello, chào mừng Nhiên Nhiên.”
“Chào anh Chử Vân.” Lộ Bắc Nhiên đã ôn tập trước rồi, chàng trai này là MC cố định của Hướng về biển lớn, tên là Chử Vân, năm nay 23 tuổi.
“Ngoan quá, cuối cùng cũng có một khách mời gọi tôi là anh.” Chử Vân nhiệt tình đón vali trong tay cậu.
Lộ Bắc Nhiên vội vàng nói: “Để em tự làm.”
Chử Vân: “Thả lỏng chút đi, cứ tự nhiên như ở nhà.
Lâm Thành! Ra đây mang vali của em trai lên tầng.”
Một soái ca làn da bánh mật đi tới, gật đầu với Lộ Bắc Nhiên, không nói không rằng nhấc chiếc vali lên.
Chử Vân: “Ôi~ Menly quá nha.”
Lộ Bắc Nhiên không phản ứng kịp, chỉ có thể hét câu “cảm ơn” với bóng lưng của Lâm Thành.
Chử Vân cười: “Hắn là như vậy đó, vừa ít nói vừa nhạt, được cái là chăm làm lắm.”
Anh gửi thiệu một MC khác cho Lộ Bắc Nhiên, là Hạ Loan, một nữ minh tinh hơn ba mươi tuổi.
Hạ Loan xoa đầu Chử Vân và Lộ Bắc Nhiên: “Hai đứa giống trẻ vị thành niên thật.”
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Chử Vân: “Là ai vậy nhỉ? Nhiên Nhiên ra mở cửa xem.”
Lộ Bắc Nhiên đi ra mở cửa, vừa mới dứt câu “xin chào”, đã lập tức lâm vào trạng thái im lặng lúng túng.
Diệp Lẫm ở bên ngoài cũng không ngờ lại là cậu, hắn trầm mặt không nói gì đi vào.
Chử Vân nói khẽ bên tai Hạ Loan: “Tu La Tràng* mà em thích nhất.”
*Tu La Tràng: Thường dùng để chỉ các cảnh có tính chất “tình iu phức tạp”, dễ được mọi người chú ý, bàn luận nhiều.
Hạ Loan tặng anh một ngón cái.
Diệp Lẫm vào trong nhà, lườm Chử Vân một cái lạnh băng, Chử Vân cười như một bé hồ ly: “Ầy, Nhiên Nhiên, anh nhớ em với Diệp Lẫm có quen biết trước rồi nhỉ?”
Lộ Bắc Nhiên biết nguyên chủ theo đuổi Diệp Lẫm, Diệp Lẫm với cậu ta lại né còn không kịp, cậu bỗng cảm thấy chương trình lần này hẳn là không dễ chịu rồi: “Vâng, trước đây bọn em từng tham gia cùng một chương trình tuyển chọn.”
Chử Vân: “Oa, bây giờ lại cùng diễn Sầm Mặc, đúng là có duyên đó, đúng không Diệp Lẫm?”
Diệp Lẫm mặt vô cảm: “Duyên phận cũng chia tốt xấu.”
Hiện trường lập tức yên lặng, Lộ Bắc Nhiên vô cùng khó xử.
Chử Vân cười giảng hòa: “Thành tích của điện ảnh và truyền hình đều tốt như vậy, tất nhiên là duyên phận tốt rồi.”
Một lúc sau, hai khách mời khác cũng tới, Lộ Bắc Nhiên gặp người quen.
Mộ Thanh vừa thấy cậu đã lao đến ôm, cuối cùng Lộ Bắc Nhiên cũng coi như được dễ chịu hơn một chút.
Còn có một khách mời khác là Đỗ Chinh, là nam chính trong “Cô ấy kiêu ngạo” bản điện ảnh.
Chử Vân đã gom đủ cả hai Kỷ Tường và hai Sầm Mặc tới.
Tại một góc ống kính không quay tới, Diệp Lẫm nghiên răng nghiến lợi nói với Chử Vân: “Nhóc lùn, cậu cố ý.”
“Bớt tấn công cá nhân đi.” Chử Vân nói: “Thông cảm một chút đi mà, chương trình cần hút người xem chứ.
Tôi thấy Lộ Bắc Nhiên điềm đạm yên tĩnh, đáng yêu quá chừng, cậu không thích cũng không đến mức chán ghét người ta chứ.”
Diệp Lẫm nhớ lại những câu nói kia của Lộ Bắc Nhiên: “Điềm đạm cái b**p, nhóc này diễn tốt lắm.”
Chương trình Hướng về biển lớn này quan trọng nhất là ăn.
Để có được nguyên liệu nấu ăn, mỗi người đều phải làm nhiệm vụ.
Trong chương trình thì Chử Vân làm chủ, phân cho hai Sầm Mặc thành một đội.
Tâm trạng Lộ Bắc Nhiên trùng xuống, cậu thật sự không muốn ở cùng Diệp Lẫm.
Mộ Thanh kháng nghị: “Tôi cũng muốn cùng nhóm với Nhiên Nhiên, bọn tôi lâu rồi không gặp.”
Đương nhiên Chử Vân không chịu: “Cứ đi cùng người quen mãi thì có gì thú vị? Phải làm quen với nhiều bạn mới, anh Đỗ đáng tin lắm, mau đi đi.”
Đương nhiên Diệp Lẫm cũng không muốn chung nhóm với Lộ Bắc Nhiên, nhưng trong chương trình cũng không thể tùy hứng quá, bèn lạnh lùng nói: “Ngẩn ra đó làm gì, đi thôi.”
Lộ Bắc Nhiên theo sát.
Nhiệm vụ của hai người họ là mang cá họ vừa bắt được ra chợ đổi rau dưa.
Cả đường im lặng.
Lộ Bắc Nhiên thầm nghĩ, ngại ngùng quá, nhưng mà không sao, hẳn là đoạn này sẽ bị cắt khỏi chương trình.
Cuối cùng cũng tới chợ thực phẩm, hai người đi đến trước một sạp hàng, Diệp Lẫm dứt khoát: “Chị ơi, chỗ tôi có mười con cá, đổi được bao nhiêu rau thế?”
Chị gái bốc một nắm lên.
Diệp Lẫm ngạc nhiên: “Chỉ một chút vậy sao?”
Chị gái nhìn hai anh chàng ưa nhìn, ngượng ngùng nói: “Ôi, ở chỗ chúng tôi cá không đáng giá đâu.”
Lộ Bắc Nhiên không nhịn được bật cười, Diệp Lẫm bỗng không kìm được, cáu kỉnh nói: “Cười cái gì? Chẳng lẽ cậu có cách hả?”
Lộ Bắc Nhiên nói: “Xem ra không thể đổi trực tiếp được rồi, bên kia có một tiệm cơm nhỏ, chúng ta có thể qua hỏi xem bọn họ có mua không?”
Diệp Lẫm nghiêm mặt đi theo Lộ Bắc Nhiên, vào trong một quán cơm nhỏ.
Ông chủ nói: “Cá này của cậu nhỏ như vậy, hai đồng một con.”
Mười con cá là hai mươi đồng, hẳn là có thể mua không ít rau dưa, Diệp Lẫm định bụng đồng ý ngay.
Lộ Bắc Nhiên lại xen vào nói trước: “Hai đồng thì ít quá, ông chủ ơi, năm đồng có được không?”
Ông chủ tỏ vẻ khó xử, Lộ Bắc Nhiên liền nói thêm: “Tôi có thể xử lí sạch sẽ cá giúp chú.”
Ông chủ nghe vậy, mắt sáng rực lên, chẳng mấy chốc nữa là đến giờ cơm, thường thì một đầu bếp bận rộn không xuể, nếu như có mười con cá đã được sơ chế, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Lộ Bắc Nhiên mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên, ngược lại rất ra dáng.
Diệp Lẫm bệ vệ ngồi bên cạnh, ánh mắt nghi ngờ hỏi “Cậu có làm được không đó?”
Lộ Bắc Nhiên cười nói hắn: “Chờ em một chút, sẽ xong ngay thôi.”