Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không

Chương 39


Đọc truyện Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không FULL – Chương 39


Lộ Bắc Nhiên nói với Diệp Lẫm: “Chỉ cần nói với em một câu, người kia sẽ bị loại luôn.”
Sau đó màn hình chuyển cảnh lần nữa.
Cố Chỉ xin lỗi: “Xin lỗi Nhiên Nhiên nha, bây giờ tôi không dám tin tưởng ai hết.”
Cố Chỉ, OUT.
Chu Viễn Kiều tìm được thông tin quan trọng, muốn chia sẻ với Lộ Bắc Nhiên một chút.

Cô vỗ vai Lộ Bắc Nhiên từ phía sau, Lộ Bắc Nhiên hốt hoảng quay đầu lại.
Chu Viễn Kiều nói: “Dọa cậu hả? Xin lỗi.”
Chu Viễn Kiều, OUT.
Ninh Ninh bất cẩn va vào Lộ Bắc Nhiên, Lộ Bắc Nhiên nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Ninh Ninh vô ý nói: “Anh xin lỗi cái gì cơ?”
Ninh Ninh, OUT.
Lâm Thành tìm thấy một bảng kết quả học tập, không nhịn được phì cười, “Bắc Nhiên, cao môn thể dục nào cậu cũng không đạt thế?”
Lộ Bắc Nhiên mở lớn đôi mắt vô tội, “Anh Lâm, sao anh lại cười nhạo người khác…”
Hậu kỳ ghép cho cậu mấy chữ lớn: “Trò cũ dùng lại”.
Lâm Thành sờ mũi, “Xin lỗi, không có ý chê cười cậu đâu.”
Lâm Thành, OUT.
Chử Vân nói: “Xin lỗi Nhiên Nhiên, vuốt lông không sợ nữa.”
Chử Vân, OUT.

Cuối cùng, Mộ Thanh nói: “Xin lỗi nhé Nhiên Nhiên.”
Mộ Thanh, OUT.
Bình luận: [Giỏi quá giỏi quá], [Nhẹ nhàng vậy sao?], [Mộ Thanh tự dâng mạng rồi], [Lengendary!], [Ace!], [Không ngờ Nhiên Nhiên cũng có lúc xấu xa], [Người hiền lành dễ lừa tình], [Đều dựa vào kỹ năng diễn xuất], [Đều dựa vào đôi mắt như nai].
Lộ Bắc Nhiên dở khóc dở cười, “Thanh Thanh, sao cậu lại xin lỗi mình chứ?”
Nói “xin lỗi” với Lộ Bắc Nhiên, tức là sẽ bị loại.

Mộ Thanh nghi ngờ, “Tớ xin lỗi rồi à?”
Cuối cùng, đạo diễn tuyên bố Lộ Bắc Nhiên và Diệp Lẫm chiến thắng.
Chử Vân: “Vì sao? Tại sao Diệp Lẫm cũng thắng?”
Đạo diễn: “Diệp Lẫm chỉ cần bảo vệ Lộ Bắc Nhiên ở lại đến cuối cùng cũng tính là chiến thắng.”
Lộ Bắc Nhiên và Diệp Lẫm nhận phần thưởng cho tập đầu tiên, nhưng người khác cũng chúc mừng bọn họ.
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy chiến thắng này cũng không vẻ vang gì, chủ yếu là bởi vì mọi người quá lịch sự.
Đạo diễn nói: “Các bạn đã bỏ lỡ thông tin hữu hiệu mà Chu Viễn Kiều và Lâm Thành đã tìm được.”
Chu Viễn Kiều nói: “Tôi tìm được một tờ khai, trên đó viết khi mấy người tới thung lũng đụng phải một bầy sói, có một thành viên thể lực quá yếu nên tụt lại phía sau, không có một ai quay lại cứu cậu ta.

Có điều tôi chưa kịp chia sẻ lên thì đã bị Nhiên Nhiên loại rồi.”
Lâm Thành: “Hóa ra là vậy, Bắc Nhiên không đạt tất cả các môn thể dục, cho nên là cậu ấy.”
Ninh Ninh: “Tôi muốn biết là ai gửi thư mời?”
Đạo diễn nói: “Là Diệp Lẫm.

Hắn biết được chuyện đã xảy ra từ bác sĩ tâm lý, nên rất phẫn nộ, cảm thấy không thể để cho mấy người sống mà không hề cảm thấy áy náy như vậy, muốn gọi các bạn về trường để tìm lại ký ức.

Không ngờ hồn ma của Lộ Bắc Nhiên cũng xuất hiện.

Cho nên nhiệm vụ sau đó của hắn là trợ giúp cho Lộ Bắc Nhiên.”
Cố Chỉ: “À…!Bảo sao lại bảo quan hệ của hai người họ rất tốt”.
Bình luận: [Cái vụ quan hệ tốt này có thâm ý quá], [Chương trình biết chơi quá, tình người duyên ma], [Nhưng sao Diệp Lẫm lại biết Nhiên Nhiên có thân phận đặc biệt?], [Thần giao cách cảm], [Thần giao cách cảm giữa tình nhân đó]
Cuối cùng đạo diễn nói: “Thật ra câu hỏi nguyên nhân cái chết ở cuối cùng, các bạn đáp là bầy sói.

Đó chỉ là nguyên nhân bên ngoài thôi, còn nguyên nhân thật sự lại là vì tính cách ích kỷ và nhu nhược.”
————————————————
Quay chương trình xong, Lộ Bắc Nhiên hỏi: “Anh, sao anh biết là em?”

Diệp Lẫm nói: “Nếu như không phải em, em sẽ không tới đòi manh mối của anh.”
Lộ Bắc Nhiên nói: “Có phải em thể hiện rất ngốc, không biết chơi không?”
Diệp Lẫm: “Bảo bối khiêm tốn quá, em giết hết tất cả bọn họ rồi.

Yên tâm, chỉ mình anh nhìn ra thôi, người khác không thấy được, ai bảo anh là chồng em chứ.”
Lộ Bắc Nhiên thầm nghĩ, hình như Diệp Lẫm thật sự rất hiểu cậu.

Buổi tối hôm ấy sau khi cậu thẳng thắn với Diệp Lẫm, dường như quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước.

Lúc trước cậu vẫn luôn cảm thấy chột dạ khi ở bên Diệp Lẫm, cảm giác mình lừa dối Diệp Lẫm có hơi hèn hạ.
Nhưng bây giờ, chia sẻ bí mật của hai người cho nhau, Diệp Lẫm biết mọi điều về cậu, quá khứ của Diệp Lẫm cậu cũng biết, bỗng có cảm giác chân thật và an tâm trước nay chưa từng có.
Buổi tối trước ngày quay chương trình, Diệp Lẫm nói từ rất lâu trước đây hắn đã biết cậu rồi.
Lộ Bắc Nhiên hỏi Diệp Lẫm: “Nhưng tại sao anh lại quen em được?”
Diệp Lẫm nói: “Hồi nhỏ anh sống ở Nam Bình.”
Lộ Bắc Nhiên ngẩn ra.
Em còn có từng có một người hứa hẹn với em không?” Diệp Lẫm lòng rất hổ thẹn, “Tiếc là hắn không làm được.”
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy khó mà tin nổi, “Là anh à? Anh là anh trai đó sao?”
*
Từ nhỏ Diệp Lẫm đã không có mẹ, khi mẹ sinh hắn ra đã qua đời rồi.

Bố hắn rất bận rộn, chạy khắp đất nước, không thể chăm sóc tốt cho Diệp Lẫm tuổi còn nhỏ, chỉ mang theo anh trai đã lớn hơn chút, còn Diệp Lẫm để lại cho bà ngoại hắn chăm sóc.
Lúc Diệp Lẫm mười hai tuổi, có một gia đình chuyển đến nhà bên cạnh, đứa trẻ của nhà kia trắng trẻo ngoan ngoãn, Diệp Lẫm vừa nhìn đã thích, hắn muốn có một em trai ngoan như vậy, không giống anh trai hắn, chẳng bao giờ thấy mặt, gặp nhau lại chỉ biết nghiêm mặt dạy dỗ hắn.
Nhưng dường như đứa trẻ kia an tĩnh quá mức, là thái cực khác với Diệp Lẫm nghịch ngợm cả ngày.
Diệp Lẫm vẫn luôn đuổi theo chọc đứa bé chơi cùng, nhưng đứa trẻ kia lại không nói không cười, đôi mắt trong veo vẫn luôn rụt rè, không biết đang sợ hãi điều gì.


Nếu không phải đứa bé từng có lần mở miệng gọi hắn là “anh”, Diệp Lẫm suýt đã tưởng rằng cậu là người câm.
Khi đó, chuyện mỗi ngày Diệp Lẫm thích làm nhất, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế chọc cười đứa bé này.
Có lần nọ hắn nhìn thấy trên cánh tay trắng mịn của đứa nhỏ có vết thương tím bầm, hỏi thì đứa bé lại chẳng chịu nói gì.

Diệp Lẫm cảm thấy sai sai, bèn về nhà kể lại chuyện này cho bà ngoại.
Bà ngoại và Diệp Lẫm lén lút quan sát gia đình nhà bên, mấy hôm sau liền đi báo cảnh sát.
Vậy mới biết đứa bé kía là được nhận nuôi từ trại mồ côi, đôi vợ chồng kia hở ra là đánh đập đứa bé để trút giận.
Có những kẻ là cầm thú khoác da người, Diệp Lẫm không hiểu, sao bọn chúng có thể xuống tay với một đứa bé xinh xắn ngoan ngoãn như vậy?
Diệp Lẫm rất nghiêm túc nói với đứa bé: “Anh sẽ đến trại mồ côi đón em, em chờ anh.”
Đứa nhỏ không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Diệp Lẫm xin bà ngoại nhận nuôi đứa bé đó, bà hắn đồng ý.

Bà cũng cảm thấy đứa trẻ kia quá đáng thương, từng bị một gia đình như vậy nhận nuôi, không dám mở miệng nói chuyện, nếu như để cậu tiếp tục ở trại mồ cô, e là cuộc sống cũng không thoải mái.
Vận mệnh luôn thích trêu đùa con người, bà ngoại đột ngột xuất huyết não, nằm trong ICU mấy ngày liền qua đời.

Khi đó Diệp Lẫm cảm thấy như trời sập xuống, hắn không thân thiết với bố và anh trai chút nào, bà ngoại mất rồi, chẳng khác nào người thân duy nhất của hắn biến mất.
Có điều hắn cũng không quên hứa hẹn của mình với đứa trẻ.
Xong xuôi tang lễ cho bà ngoại, hắn cầu xin người cha với hắn mà nói cũng rất xa lạ, cầu xin ông nhận nuôi đứa bé kia.
Thiệu Huy còn không biết phải chăm sóc hai đứa con trai của mình thế nào, lấy đâu ra sức để nhận nuôi thêm một đứa bé nữa, nhưng Diệp Lẫm rất kiên quyết, không ngừng cầu xin ông, nói rằng chắc chắn mình sẽ chăm sóc tốt em trai kia, sẽ không gây thêm phiền phức cho Thiệu Huy.
Thiệu Huy mềm lòng đáp ứng, khi ông ta đưa hắn đến trại mồ côi để tìm đứa bé kia, trại mồ côi đã đóng cửa rồi.
Những đứa trẻ ở đó có những đứa được đưa tới trại mồ côi khác trong khu vực, có những đứa lại bị đưa đến thành phố khác.
Thậm chí Diệp Lẫm còn không biết tên của đứa bé kia, chỉ nhớ rõ đôi mắt rụt rè ấy.
Nhưng hắn đã từng hứa, hắn cảm thấy đứa bé đó nhất định đang chờ hắn.
Thiệu Huy không rảnh hơi đến thành phố khác tìm giúp hắn, Diệp Lẫm không chịu, Thiệu Huy chỉ có thể đánh cho một trận rồi lôi hắn về nhà.
Sau đó Diệp Lẫm từng trốn khỏi nhà mấy lần, tìm đến rất nhiều trại mồ côi, nhưng vẫn không thể tìm thấy đứa trẻ kia.
Sau đó nữa, Diệp Lẫm đã trưởng thành, tính ra đứa bé kia cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi.

Diệp Lẫm nghĩ, cho dù có gặp lại, e rằng đứa bé đó đã không cần hắn chăm sóc nữa rồi.
Thời gian đã qua lâu như vậy, thậm chí Diệp Lẫm cũng không chắc khi mình gặp lại đứa bé ấy, liệu có thể nhận ra nhau nữa không?

Mấy năm sau, khi Diệp Lẫm về nước, hắn thấy một người trẻ tuổi ở sân bay được mấy cô gái vây quanh, cậu đang nghiêm túc ký tên, coi vẻ là một ngôi sao nhỏ.
Diệp Lẫm đang định dời tầm mắt, người kia bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt ấy mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, Diệp Lẫm có trực giác rằng, đây chính là người hắn đã tìm rất lâu.
————————————————
Diệp Lẫm nói: “Xin lỗi bảo bối, không thể tìm thấy em, để em một mình cực khổ như vậy.”
“Không khổ đâu.” Lộ Bắc Nhiên không khống chế được nước mắt rơi xuống, cậu khóc không thành tiếng, dùng mu bàn tay mạnh mẽ cọ vào mắt, day day viền mắt đỏ bừng.
Diệp Lẫm nhìn mà đau lòng, hắn vỗ lưng Lộ Bắc Nhiên, “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng nhịn.”
Lộ Bắc Nhiên nói: “Anh, đừng xin lỗi em, anh đã cứu em mà.”
Cậu từng được nhận nuôi, khi đó cậu tám tuổi.
Đôi vợ chồng nhận nuôi cậu ban đầu đối xử với cậu khá tốt.

Nhưng sau một lần động tay, lại như mở ra một công tắc kỳ lạ nào đó, hở ra là đánh cậu cho hả giận.
Khoảng thời gian đó là những ngày tối tăm nhất trong cuộc đời cậu.
Nếu không phải Diệp Lẫm và bà ngoại hắn cứu cậu từ trong tay hai vợ chồng kia ra, cậu không tưởng tượng nổi mình sẽ trở thành thế nào.

Mặc dù sau đó anh trai kia có tới tìm cậu không, Lộ Bắc Nhiên vẫn chưa từng trách hắn, ngược lại cảm kích vô cùng.
Năm đó cậu không bằng lòng mở miệng nói chuyện, ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội, để cậu nói một tiếng cảm ơn với người anh trai kia.
Lộ Bắc Nhiên nói: “Anh, những tin tức đó, là anh giúp em phải không?”
Diệp Lẫm ngạc nhiên, “Sao em biết?”
Lộ Bắc Nhiên không bán đứng Hứa Xuyên, “Em đoán đó, mấy hotsearch kia không chút tiếng động đã không thấy đâu nữa.”
Diệp Lẫm nói: “Anh không biết ai đang hắt nước bẩn, nhưng anh biết em không phải người như vậy.”
Lộ Bắc Nhiên cong cong đôi mắt, cười rộ lên, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, thoạt trông khiến người ta thương mến vô cùng, “Sao anh biết được chứ? Nói không chừng em học thói xấu đó.”
Diệp Lẫm cùng cười, “Anh biết mà, nhìn mắt của em anh liền biết.”
Lộ Bắc Nhiên thủ thỉ, “Vậy tại sao anh không tìm em sớm chút chứ?”
Diệp Lẫm vẫn luôn hối hận vì chuyện này, nếu như Tiểu Lộ không được sống lại….
Diệp Lẫm nói: “Có thể khi đó anh đã thích em quá rồi.

Nhưng bên cạnh em đã có Bạch Gia Ngôn, anh không có dũng khí đến quấy rầy em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.