Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không

Chương 28


Đọc truyện Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không FULL – Chương 28


Diệp Lẫm phải chờ máy bay, năm giờ sáng hắn đã rời giường, ngồi trong phòng ăn chỉnh sửa video, đợi Lý Quế Viên đến đón hắn.
Không ngờ lại bị Lộ Bắc Nhiên bắt gặp.
Diệp Lẫm: “Khụ, cậu thấy hết rồi?”
Lộ Bắc Nhiên lắc đầu, “Không thấy.”
Diệp Lẫm: …!Rõ ràng đã đứng ở đó nhìn cả buổi rồi.
“Vậy cậu, thấy sao?”
Lộ Bắc Nhiên nghĩ, không thấy sao hết, biết từ lâu rồi, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi lúng túng thôi.
Cũng có hơi xót xa.
Diệp Lẫm không đoán được Lộ Bắc Nhiên đang nghĩ gì, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy chẳng thà nhân dịp này nói luôn, vẫn tốt hơn bị Lộ Bắc Nhiên nhốt ngoài cửa mà không rõ lý do.
“Tiểu Lộ,” Diệp Lẫm đi tới đối diện với Lộ Bắc Nhiên, “cậu có biết chúng ta có một super topic về CP không?”
Lộ Bắc Nhiên gật đầu.
“Cậu biết?” Diệp Lẫm bỗng căng thẳng, “Vậy cậu từng xem chưa?”
Lộ Bắc Nhiên do dự chốc lát, lắc đầu.
Diệp Lẫm nói: “Ngày nào tôi cũng lướt super topic.”
“Bởi vì tôi hy vọng những câu chuyện họ viết đều là sự thật.”
Lộ Bắc Nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Lẫm, tâm trạng phức tạp.
Cậu không hiểu vì sao Diệp Lẫm lại nói vậy.
Diệp Lẫm nhìn vẻ mặt của Lộ Bắc Nhiên, tâm trạng chùng xuống, nhưng vẫn không kìm được nói: “Anh thích em như vậy, em không cảm nhận được chút nào sao?”
Tâm trạng Lộ Bắc Nhiên cũng sa sút, không kìm lòng khổ sở, sao Diệp Lẫm có thể làm vậy, không ngờ hắn lại là người như thế, “Sao lại lừa tôi? Rõ ràng anh thích Chử Vân mà.”
“Sao cơ?” Diệp Lẫm không thể tin nổi, “Sao anh lại thích tên lắm chuyện kia được?”
Lộ Bắc Nhiên nói: “Tôi biết hết rồi, anh đừng nói những lời như vậy nữa.”
Diệp Lẫm thực sự dở khóc dở cười, mình đã làm gì để cậu phải hiểu lầm như vậy, chẳng lẽ tên Kỷ Cặn Bã kia đã nói chuyện này ra sao?

“Có phải có người đã nói gì với em không?”
Lộ Bắc Nhiên nén nỗi đau lại, “Không ai nói với tôi hết, anh Chử Vân rất khổ, anh phải đối xử tốt với anh ấy.”
Diệp Lẫm nở nụ cười, “Em cảm thấy anh là loại người bắt cá hai tay như vậy sao? Tiểu Lộ nói cho anh, tại sao em lại cảm thấy anh thích cậu ta, em nói hết đi, anh sẽ giải thích kỹ càng cho em.”
Lúc này Lộ Bắc Nhiên cũng thấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ những gì cậu thấy không phải sự thật sao? Nhưng Diệp Lẫm từ rất lâu trước đã có người trong lòng rồi, dù không phải Chử Vân, rõ ràng cũng không phải là mình, Diệp Lẫm từng ghét nguyên chủ tới vậy mà.
“Tôi…” Lộ Bắc Nhiên vừa mới mở miệng, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Diệp Lẫm bỏ điện thoại xuống, “Kệ đi, chúng ta nói tiếp.”
“Hôm qua…” Lộ Bắc Nhiên lại mở miệng, liền bị tiếng gõ cửa chen ngang.
Diệp Lẫm đành chịu, chỉ có thể ra mở cửa trước, Lý Quế Viên đang chờ ngoài cửa liền nói rào rào: “Ông cố của em ơi, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không nghe, làm gì vậy, em chờ anh cả buổi rồi đó đại ca.”
Diệp Lẫm: “Em đến sớm vậy làm gì?”
“Em sợ lát nữa tắc đường mà, hành lý của anh đâu?” Lý Quế Viên thò đầu nhìn quanh phòng, “Thầy Lộ dậy sớm thế, không phải bị em đánh thức chứ…”
Diệp Lẫm tức giận: “Em nói xem?” Chỉ biết phá chuyện tốt của người ta.
Lý Quế Viên: “Hở? Xin lỗi thầy Lộ nha.”
Lộ Bắc Nhiên xua tay, “Không phải không phải, tôi dậy đi vệ sinh.”
Tất nhiên Diệp Lẫm muốn nói cho rõ mọi chuyện, nhưng không thể làm lỡ tiến độ quay phim, không thể không ra ngoài.
Hắn vào phòng xách valy đồ ra, đến cạnh Lộ Bắc Nhiên thì dừng lại, “Anh đi trước, lát nữa nói chuyện qua wechat.”
Tâm trạng của Lộ Bắc Nhiên như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đi thẳng từ vùng trũng lên trên không, nhưng cậu sợ sẽ lại rơi xuống.

Lý Quế Viên nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người không đúng, lên xe liền hỏi: “Anh, vừa rồi các anh đang làm gì vậy? Không phải chứ? Làm gì sao đêm qua không làm, rõ ràng anh biết sáng sớm nay phải chờ máy bay mà…” Càng nói giọng cô càng nhỏ.
“Em cứ nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Diệp Lẫm cầm điện thoại di động, gửi wechat cho Lộ Bắc Nhiên.
[Tiểu Lộ, em không thể hiểu lầm anh như vậy được, đừng ngủ vội, nói chuyện rõ ràng đã.]
Làm loạn tới vậy, Lộ Bắc Nhiên ngủ thế nào được nữa, hơn nữa gõ chữ thế này dễ hơn thẳng mặt nói chuyện, [Hôm qua tôi nhìn thấy hai người đi ăn cùng nhau.]
Cậu chưa nói hết ra, nhưng Diệp Lẫm đã hiểu hết.

Diệp Lẫm nhếch miệng, hóa ra là vậy.
[Vậy nên hôm qua em cứ rầu rĩ không vui.]
[Nghĩ là anh ở bên Chử Vân rồi.]
[Đau lòng?]
Mặt Lộ Bắc Nhiên dần dần đỏ lên, không biết phải trả lời thế nào.
Diệp Lẫm nhanh chóng gửi tiếp, [Giả đó.

Diễn cho Kỷ Hoài Sâm xem]
Hóa ra là diễn.

Lộ Bắc Nhiên không kìm được niềm vui, cậu cảm thấy mình thật sự quá xấu xa.
[Diệp Lẫm: Em vẫn chưa trả lời anh đâu, có phải đau lòng không?]
[Lộ Bắc Nhiên: Không có mà]
[Diệp Lẫm: Em nói không có, vậy tức là có, anh thừa biết em rồi, cậu bạn nhỏ hay dối lòng.]
[Diệp Lẫm: Vốn định chờ quay xong bộ phim này sẽ tỏ tình với em, không ngờ là vừa nãy nhất thời không nhịn được, không kìm lòng được.

Không có hoa tươi cũng không có quà cáp, thiệt cho em quá.

Nhưng lời anh nói là thật lòng, anh thích em, từ rất lâu rồi.]
[Tiểu Lộ, làm bạn trai anh, được không?]
Lộ Bắc Nhiên nhìn chăm chăm vào hai tin nhắn kia, tim đập như sấm.


Cậu lưu trữ hai tin nhắn này lại, ngón tay gõ gõ xóa xóa trên khung tin nhắn.

Cậu gõ một chữ “Ừ”, nhưng cuối cùng lại xóa.
Diệp Lẫm nói với cậu những điều này, cậu rất vui vẻ, nhưng có một số việc khiến cậu phải để tâm.

Cậu cần biết người trước đây Diệp Lẫm thích là ai, bây giờ còn thích hay không.

Lộ Bắc Nhiên từng thiệt thòi, nên cậu rất cẩn thận trên phương diện này.
Diệp Lẫm thấy “đối phương đang nhập”, vẫn cứ kiên nhẫn chờ, mãi đến khi tiếp viên hàng không nói máy bay sắp cất cánh, yêu cầu hành khách chuyển sang chế độ máy bay.
[Tiểu Lộ, máy bay sắp cất cánh rồi, em cứ suy nghĩ từ từ, từ chối anh cũng không sao, anh không muốn làm khó em.

Nhưng có chuyện gì nhất định phải nói với anh, đừng cứ giữ mãi trong lòng.]
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy sự ngọt ngào trào dâng trong lòng, lưu trữ tin nhắn này lại.

Cậu ôm điện thoại nằm trên giường, không ngờ lại thiếp đi.
Khi tỉnh lại phát hiện Chử Vân gửi tin nhắn cho cậu, hỏi buổi trưa hắn đến ăn chực có tiện không?
Đến trưa, Chử Vân mua rất nhiều nguyên liệu mang tới.
Mặt Chử Vân lộ ra ý cười sâu xa, “Nhiên Nhiên, Diệp Lẫm bảo anh đến giải thích với em, bảo anh nhất định phải nói rõ ràng, là cậu ấy không có bất cứ quan hệ gì với anh, đều do anh ép cậu ấy phải diễn kịch giúp.”
Sau khi Lộ Bắc Nhiên quay chương trình giải trí cùng Chử Vân, cũng thường xuyên giữ liên lạc, cậu cảm thấy mình hiểu lầm người ta như vậy thật sự rất không hay, “Xin lỗi anh Chử Vân, không phải em cố ý nghe trộm anh nói chuyện với giám đốc Kỷ đâu.”
“Chuyện này có gì phải xin lỗi.” Chử Vân nói: “Nhiên Nhiên mau nấu cơm đi, anh muốn đến nhà em ăn từ lâu rồi, mà Diệp Lẫm cứ không cho.

Ki bo muốn xỉu.”
Lộ Bắc Nhiên hỏi: “Anh Chử Vân, bây giờ anh vẫn ổn chứ?”
Chử Vân: “Ổn lắm luôn.

Kỷ Hoài Sâm ra ngoài ghẹo trai lạ, anh chia tay hắn luôn, sau đó mới nhớ đến chỗ tốt của anh, liền quay lại cầu xin, vừa lắm luôn.”

Lộ Bắc Nhiên: “…”
Lần đầu tiên Chử Vân và Kỷ Hoài Sâm gặp nhau, đã ngửi được hương vị độc đáo từng trải trên người nhau.

Hai người ở bên nhau, phương diện nào cũng rất phù hợp, Chử Vân đã nghĩ mình đã tìm được chân ái có thể bên nhau trọn đời.
Nhưng có một lần Kỷ Hoài Sâm đi công tác, hẹn hò với một nghệ sĩ nhỏ, bị Chử Vân bắt tại trận.
Lộ Bắc Nhiên sợ hãi, “Sao hắn lại có thể làm vậy?”
Chử Vân: “Do anh tự lừa mình dối người, anh đã biết danh tiếng tồi tệ của hắn rồi, mà vẫn cứ tin tưởng mấy lời cửa miệng ngon ngọt của hắn.”
Khi đó Chử Vân mới biết, hai người họ căn bản không hợp nhau.

Do từ đầu đã không thấu hiểu lẫn nhau, mới bắt đầu một mối tình sai lầm.

Kinh nghiệm tình cảm của cả hai đều rất phong phú, mà khác nhau ở chỗ, Chử Vân toàn tâm toàn ý với mỗi cuộc tình, mà Kỷ Hoài Sâm, hắn có thể ba dạ hai lòng.
Chử Vân rất thích đồ ăn Lộ Bắc Nhiên làm, anh nói giọng bình tĩnh: “Nói cho cùng hắn cũng không có lỗi gì với anh, hắn chưa từng cam kết với anh điều gì, những chưa từng thể hiện tình cảm, mà anh cứ mơ mơ hồ hồ ở bên hắn, còn tưởng là tâm ý tương thông.

Hóa ra là do tự anh ngốc.”
Lộ Bắc Nhiên nhớ lại dáng vẻ say khướt đau lòng của Chử Vân hôm đó, lòng cũng khổ sở vì anh, “Anh Chử Vân, anh tốt như vậy, chắc chắn người yêu anh rồi sẽ xuất hiện mà.”
Chử Vân thở dài: “Cũng có thể là vì anh xuất sắc quá, nên ông trời cũng ghen tị, gặp phải cả đám ai cũng là tra nam.

Nhiên Nhiên, em nói xem có phải anh tiên tử thế này, không nên yêu đương hay không?”
Lộ Bắc Nhiên cười gật đầu, “Dạ, rất ít người có thể xứng đôi với anh Chử Vân.”
Chử Vân: “Nhiên Nhiên đáng yêu chết mất thôi.

Không chờ thằng nhóc Diệp Lẫm này có phúc quá chừng, này, em đồng ý cậu ta hả?”
Lộ Bắc Nhiên xém chút sặc cơm, sao đề tài bỗng nhiên chuyển sang cậu vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.