Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không

Chương 20


Đọc truyện Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không FULL – Chương 20


Ánh mắt Diệp Lẫm nhìn cậu, không hiểu sao lại khiến cậu thấy hơi hơi nguy hiểm, Lộ Bắc Nhiên nói: “Anh tắm trước đi?”
Diệp Lẫm: “Cậu trước đi.”
Lộ Bắc Nhiên gật đầu, cũng không từ chối nữa, lấy đồ ngủ xong thì vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong ra ngoài, liền thấy Diệp Lẫm đang cởi trần trong phòng khách…
Chống đẩy.
Đường cong trên lưng mượt mà, rất đẹp.
Lộ Bắc Nhiên hết hồn, “Anh, anh không lạnh hả?”
Diệp Lẫm không lạnh chút nào, thật sự sắp nóng chết rồi.
“Cậu tắm xong rồi? Nhanh vậy.” Diệp Lẫm đứng dậy, lộ hết cơ bụng tuyệt đẹp cùng đường nhân ngư không sót thứ gì, Lộ Bắc Nhiên vô cùng ước ao, thậm chí còn đỏ cả mặt, “Tôi vào phòng đây.”
Diệp Lẫm im lặng gật đầu, trong lòng mừng thầm, nếu hắn nhìn không nhầm, hẳn là vừa rồi Tiểu Lộ đã đỏ mặt.

Hắn lập tức quyết định, sau này ở nhà lúc nào không cần mặc áo thì không mặc nữa, dù sao cũng có hệ thống sưởi.
Tắm xong, hắn rất màu mè quấn một cái khăn quanh người, nhưng tiếc là cửa phòng Lộ Bắc Nhiên đóng chặt, hắn chỉ đành tiếc nuối vào trong căn phòng nhỏ còn lại.
Bắt đầu gặm đường của hôm nay.
Đêm nay fans CP cũng bị nhét hint đầy miệng rồi.
[Đi thảm đỏ thôi cũng phải cùng đi, sinh đôi liền thân hay sao? Người khác đều đi một mình, đừng có đặc biệt như vậy được hông?]
[Tui làm chứng hôm nay Nhiên Nhiên với anh Lẫm dính vào nhau từ đầu đến cuối, lại còn dắt tay nhau về sớm, hôm nay tui có tới hiện trường.]
[Đừng hỏi, hỏi lại lộ là vội đi thuê phòng.]
[Xin hỏi, chỗ rộng như vậy nhất định phải dính sát nhau vậy sao?]
[Đừng hỏi, hỏi lại lộ ra không thể rời nhau một khắc nào.]
[Á đù ánh mắt nhìn nhau này, tui tuyên bố quá đỉnh luôn.]
Diệp Lẫm đắc ý lưu ảnh giấy chứng nhận kết hôn mà cư dân mạng photoshop lại, định chỉnh cái video rồi đi ngủ, nhưng vừa chỉnh lại bắt đầu theo đuổi hoàn hảo, đến hai giờ mới ngủ.

Hôm sau hắn đặt báo thức lúc tám giờ, định dậy làm bữa sáng thể hiện tốt một chút, lúc đó Lộ Bắc Nhiên đã tỉnh táo ngồi trong phòng khách đọc sách rồi.
Nghe tiếng Diệp Lẫm đi ra từ phòng ngủ, Lộ Bắc Nhiên liếc nhìn hắn rồi bình tĩnh quay đầu đi, thầm nghĩ, đúng là chỉ mặc một cái quần lót.
“Anh, dậy rồi à, tôi làm sandwich, không biết anh có thích không?”
Diệp Lẫm trông vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, hắn ngốc nghếch gật đầu, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt đã tỉnh táo hơn, hắn hơi ngại ngùng ngồi xuống cạnh bàn, trên bàn đặt sẵn sandwich cùng sữa bò đã được hâm nóng, nhiệt độ vừa phải.
Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác được người khác chăm sóc thế này, nhưng hắn vốn định chăm sóc thật tốt cho Lộ Bắc Nhiên để cậu cũng thích mình, bây giờ nhìn lại kế hoạch này có hơi khó thực hiện.
“Tiểu Lộ, mấy giờ cậu dậy đó?”
Lộ Bắc Nhiên: “Sáu giờ.”
Mắt Diệp Lẫm trợn tròn, “Cậu dậy sớm vậy làm gì?”
Lộ Bắc Nhiên: “Chạy bộ đó, sau đó ra chợ mua đồ ăn.”
Diệp Lẫm rầu cả người, kiểu làm việc nghỉ ngơi này, muốn giống cậu cũng là một vấn đề khó khăn to đùng, có điều không đáng là bao hết, trước hết cứ ở chung cái đã.
Vậy nên Diệp Lẫm mặt dày, “Tôi thấy căn phòng này của cậu cũng lớn lắm, hay là bọn mình thuê chung đi, tiết kiệm tiền.”
Lộ Bắc Nhiên ngẩn ra, trong mắt hiện lên câu “trông anh chẳng giống không có tiền chút nào”.
Diệp Lẫm: “Gần đây tôi hơi căng, vì tôi định để dành tiền mua nhà.”
Lộ Bắc Nhiên thấy hơi dao động, thật ra cậu cũng muốn mua nhà, cứ thuê phòng mãi cũng không bằng có nhà riêng, mình đi đóng phim cũng để dành được chút thù lao rồi, “Giờ tôi đang có mấy trăm ngàn, tạm thời chưa cần đến, có thể cho anh mượn trước.”
Diệp Lẫm không ngờ cậu lại nói vậy, cảm động muốn khóc, “Sao Tiểu Lộ lại tốt quá chừng vậy!” Có nói xem có phải cậu thích tôi không!
Lộ Bắc Nhiên nghe hắn nói cũng thấy ngại, “Đâu có, nên làm mà.”
Diệp Lẫm: “Căn nhà tôi định mua rất đắt, cậu có cho mượn tiền cũng không đủ.

Có điều tấm lòng của cậu tôi xin nhận, anh cực kỳ cảm động.

Cho nên, mình cứ thuê chung đi.”

Lộ Bắc Nhiên: “Nhưng căn phòng đó nhỏ như vậy, anh không thấy khó chịu hả?”
“Không khó chịu, hai hôm nay tôi ngủ rất ngon.” Thật ra là rất khó chịu, nhưng vì ở chung, hắn nhịn.
“Vậy cũng được.” Lần này Lộ Bắc Nhiên không còn gì để nói.

Cậu thấy hơi đau đầu, tên Diệp Lẫm này, không thích mặc quần áo, hơn nữa hôm nào có việc phải dậy sớm, còn ôm “túp lều tranh” cướp toilet với cậu.

Nhưng cậu không tiện từ chối, chỉ có thể sau này nhắc nhở Diệp Lẫm một cách uyển chuyển thôi.
Trùng hợp mấy hôm nay hai người đều không có việc, cùng nhau chuyển đồ cho Diệp Lẫm.

Hắn không có nhiều đồ lắm, khi Lộ Bắc Nhiên định chuyển một chiếc hộp nhỏ, Diệp Lẫm lập tức hồi hộp ngăn lại, “Để tôi, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lộ Bắc Nhiên không để ý lắm, thầm nghĩ có thể là thứ gì đó đắt tiền, hắn sợ va đập sứt mẻ.
————————————————
Hai người bắt đầu thuê chung, độ tồn tại của Diệp Lẫm rất mạnh, Lộ Bắc Nhiên lập tức cảm thấy nhà trọ của cậu nhỏ đi.
Có điều làm nghề nghệ sĩ này, quen việc ba ngày đi làm hết hai, không phải đi xa cũng đi sớm về muộn, hai người trừ lúc sáng sớm, tối muộn, những thời gian khác cơ bản không đụng mặt nhau, cho nên Lộ Bắc Nhiên cảm thấy rất tốt, trong nhà có người, không sợ ra ngoài quên chìa khóa.
Nhưng dần dần, một vài vấn đề khiến người ta thấy phiền cũng xuất hiện.
Ví dụ như, Diệp Lẫm hở ra là đi tắm không mang quần áo…!hoặc là nhờ Lộ Bắc Nhiên lấy hộ, hoặc là phơi chym ra nắng.

Khiến Lộ Bắc Nhiên bất cẩn nhìn thấy rất nhiều lần, lớn, siêu lớn.

Cậu thề là mình không hề cố tình nhìn chằm chằm vào nó, nhưng thật sự rất khó mà ngó lơ được.

Vấn đề này cũng dễ giải quyết, mỗi khi Diệp Lẫm đi tắm, Lộ Bắc Nhiên sẽ tự nhốt mình trong phòng, để hết không gian cho hắn, thích “vung vẩy” sao thì “vung vẩy”.
Ngoài ra, Diệp Lẫm quá thích khen người khác.

Lộ Bắc Nhiên cũng chỉ là khá rành làm việc nhà, hơn nữa trước đây Diệp Lẫm giúp cậu nhiều như vậy, khi cậu nấu ăn cũng chỉ tiện tay làm thêm một ít, khi quét dọn nhà cửa cũng tiện tay dọn phòng giúp Diệp Lẫm, đều là chuyện dễ dàng.
Nhưng Diệp Lẫm lúc nào cũng khen cậu.

Nói mấy câu như là “Tiểu Lộ đảm đang quá đi”, “Tiểu Lộ sao tôi lại thích cậu vậy chứ” “Tôi yêu cậu chết mất”…!Thật sự khiến người ta không chống đỡ được.
Lộ Bắc Nhiên nghĩ thầm, may mà mình biết phong cách nói chuyện của hắn như vậy, không thì dễ hiểu lầm lắm đó.

(=)))
Còn về Diệp Lẫm…!Vừa hạnh phúc vừa phiền não.
Chỉ cần Lộ Bắc Nhiên có ở nhà, lúc nào bữa sáng cũng đặt sẵn trên bàn.

Thậm chí cả ngày Diệp Lẫm không có việc nhưng Lộ Bắc Nhiên có việc, cậu cũng sẽ chuẩn bị trước bữa trưa cho hắn.

Hơn nữa còn tiện tay giặt phơi quần áo mà hắn thay ra.
Y chang cô Tấm vậy đó.
Ban đầu Diệp Lẫm xém chút là hiểu lầm Lộ Bắc Nhiên cũng thầm mến hắn, nhưng sau đó phát hiện không phải, Lộ Bắc Nhiên đơn giản là chịu khó, tiện tay chăm sóc hắn mà thôi.

Có thể đúng như Lý Quế Viên nói, cậu làm vậy để báo đáp những lần hắn giúp cậu.
Diệp Lẫm vốn sinh hoạt và làm việc lộn xộn, đến thời gian ăn cơm cũng lung tung, giờ cuộc sống của hắn dần trở nên có quy củ, đâu ra đấy.

Bây giờ quần lót bẩn hắn thay ra cũng không dám để đó, tắm xong thì giặt luôn, những thứ này thật sự không tiện để người ta giặt cho.

Hắn không biết đến cùng Lộ Bắc Nhiên có thích hắn không, hắn chỉ cảm thấy mình sắp không thể rời khỏi Lộ Bắc Nhiên nữa rồi, e là rời đi sẽ không thể sống một mình được.
Chuyện này khác hắn với suy nghĩ của Diệp Lẫm, hắn muốn trở thành anh giai có sức hút cơ, nhưng có thể hắn thô quá, làm gì cũng không được tỉ mỉ như Lộ Bắc Nhiên, khi làm việc nhà lại khiến mọi thứ lộn xộn hết lên, rất sợ bị ghét bỏ.

Chử Vân gửi tin nhắn cho Diệp Lẫm, [Tiến triển thế nào rồi?]
Diệp Lẫm: [Tiến bộ thần tốc.]
Chử Vân: [Ngủ rồi?!]
Diệp Lẫm: [Vẫn chưa.] Thật ra còn chưa được sờ tay nhỏ nữa.
Diệp Lẫm sầu cả người.

Khóc lóc ăn vạ vào đây ở lâu vậy rồi, tiến triển rất đáng quan ngại, buổi tối Lộ Bắc Nhiên vừa vào nhà đã đóng cửa phòng, cảm giác như đang trốn hắn vậy.

Hơn nữa cậu ngủ cực kỳ sớm, thanh niên hai mươi hai tuổi mười giờ ngủ sáu giờ dậy, sống kiểu thần tiên gì vậy?
Hơn nữa hôm đó Lộ Bắc Nhiên nói, cậu muốn đến nhà Mộ Thanh chơi.
Diệp Lẫm: “Sao cậu ta không đến tìm cậu?”
“Không phải đến nhà ai cũng như nhau sao?” Lộ Bắc Nhiên thầm nghĩ, còn không phải vì anh cũng ở nhà hả.
Sao mà giống nhau được chớ, cậu đến nhà cậu ta làm sao tôi theo dõi các cậu được? Diệp Lẫm nảy sinh cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.

“Cậu bảo cậu ta đến nhà chúng ta đi, tôi sẽ ngồi yên trong phòng, không làm phiền các cậu đâu.”
Lộ Bắc Nhiên không biết hắn nghĩ gì, “Vậy để tôi hỏi lại xem.”
Không ngờ sau khi Mộ Thanh nghe cậu nói bọn họ đang ở chung, tâm trạng không hiểu sao lại kích động, hình như cậu ta ngửi được mùi gian tình, bèn dứt khoát nói: “Tớ đến nhà cậu.”
Diệp Lẫm đã nói là, sẽ ở yên trong phòng của hắn, nhưng khi Mộ Thanh đến thì không phải vậy.
Mộ Thanh vào cửa, hai tay đã giang ra rồi, sững lại không dám ôm Lộ Bắc Nhiên, vì bị cái nhìn chăm chăm của Diệp Lẫm dọa.
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy tình cảnh này có hơi lúng túng, có điều tính cách Mộ Thanh hoạt bát, hơn nữa hai người vốn đã thân, chẳng mấy chốc cậu ta đã thoải mái hơn hẳn, coi Diệp Lẫm như không khí.”
“Nhiên Nhiên, nhà cậu có cả switch à, bọn mình chơi game đi.”
Lộ Bắc Nhiên: “Đó là của Diệp Lẫm.”
Mộ Thanh: “Không sao đâu, hắn cũng không dễ giận vậy đâu mà, phải không Diệp Lẫm?”
Diệp Lẫm rất hào phóng nói: “Các cậu cứ chơi thoải mái.” Sau đó mắt đầu quét dọn nhà cửa, phát ra tiếng lẻng xẻng lách cách, nhưng tiếc là hai người đang chìm đắm trong game, không ai quan tâm đến tiếng động bên kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.