Đọc truyện Đu Cp Đến Hồ Đồ Cậu Tin Không FULL – Chương 15
Diệp Lẫm ân cần nói: “Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, không nghỉ ngơi đủ à?” Trông mà hắn cũng thấy đau lòng.
Lộ Bắc Nhiên có chút ngại ngùng, gật đầu.
Đêm hôm qua không nhịn được vào super topic của CP xem, khiến cậu cả đêm ngủ không ngon, mơ rất nhiều giấc mơ lung tung, bây giờ nhìn thấy Diệp Lẫm, bỗng có chút cự nự không nói rõ.
Hơn nữa cậu cảm thấy cực kỳ ngại, mình vốn đã không thẳng rồi, sao có thể vì tò mò nhất thời mà đi xem thứ đó được chứ.
Nếu như Diệp Lẫm nhìn thấy super topic CP của hai người, hắn sẽ nghĩ cậu thế nào đây?
Diệp Lẫm cau mày, “Sao thế? Vẫn đang phiền lòng vì chuyện Kỷ Hoài Sâm sao?”
Lúc đó hắn không nên đồng ý đi ăn với họ Kỷ mới phải, lão già chết tiệt, hại Tiểu Lộ bị người ta bôi xấu.
Lộ Bắc Nhiên nói: “Không phải, tôi không sao.”
Đạo diễn Lý ngồi sau máy giám sát, lớn tiếng nói: “Đừng có buôn chuyện, muốn buôn thì quay xong rồi buôn.”
Thư ký trường quay dập bảng slate.
Khi mới bắt đầu, mọi người diễn đều thuận lợi.
Lộ Bắc Nhiên chưa từng để việc cá nhân ảnh hưởng đến trạng thái làm việc, chỉ cần bắt đầu quay, cậu sẽ quẳng hết tâm tư cự nự với Diệp Lẫm kia ra sau đầu.
Những diễn viên khác cũng thể hiện rất tốt.
Sau đó quay đến cảnh ôm ấp kia, chính là cảnh bọn họ từng tập trong khách sạn ngày đó.
Thật ra cảnh này căn bản không cần luyện tập.
Khi Diệp Lẫm ôm lấy cậu, Lộ Bắc Nhiên cảm thấy cánh tay của đối phương đang run lên nhè nhẹ, cậu bèn thấy có hơi ngạc nhiên.
Sau khi hai người tách ra, cậu nhìn thấy trên trán Diệp Lẫm rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc này đã bắt đầu vào đông rồi, trời dần trở lạnh, sao có thể đổ mồ hôi được? Trong lòng cậu lo lắng, nhưng Diệp Lẫm không nói gì, đạo diễn cũng không hô cắt, Lộ Bắc Nhiên không thể làm gì ngoài tiếp tục đợi khi cảnh này quay xong.
Cuối cùng đạo diễn cũng hô “CUT”, vai Diệp Lẫm lập tức sụp xuống, tay che dạ dày, vẻ mặt đau đớn.
Lộ Bắc Nhiên vội vàng đỡ hắn lên: “Anh sao thế?”
Diệp Lẫm được cậu đỡ ngồi xuống, “Không có chuyện gì, bệnh cũ tái phát thôi.”
Lý Quế Viên lao tới, “Đã bảo anh đừng uống sữa đậu nành lạnh mà, anh còn không nghe, giờ thì hay chưa? Vào viện.”
Đạo diễn Lý đi qua, “Đau dạ dày à? Tôi cho cậu nghỉ, đi khám đi.”
Diệp Lẫm nói: “Uống thuốc là được, không cần đi bệnh viện đâu.” Một chút vấn đề thôi đã đi bệnh viện rồi, Tiểu Lộ sẽ không cảm thấy hắn không đàn ông chút nào chứ?
“Cậu không đi, sau này tái phát làm lỡ việc quay phim cũng đừng trách tôi phê bình cậu.” Đạo diễn Lý nói xong cũng quay về làm việc.
Lộ Bắc Nhiên nói: “Hay là tới bệnh viện đi, lỡ như nghiêm trọng hơn thì làm sao?”
Diệp Lẫm quay đầu nhìn cậu, yếu ớt cười: “Được rồi, Tiểu Lộ bảo tôi đi thì tôi đi vậy, để cậu đỡ lo lắng.”
Tiểu Lộ quan tâm hắn quá đi, tự nhiên tủi thân quá đi à.
Lộ Bắc Nhiên: “…” Mình có tiếng nói tới vậy hả?
Lý Quế Viên: Có cần phải tiêu chuẩn kép như thế không?
Sau khi Diệp Lẫm đi, Lộ Bắc Nhiên thật sự rất lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy tối qua mình nghĩ bậy bạ có hơi buồn cười.
Diệp Lẫm là một người rất tốt, hắn bằng lòng làm bạn với mình, bạn bè với nhau không cần phải lúng túng vì chuyện này, những thứ kia đều do fans tưởng tượng ra, không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Lộ Bắc Nhiên nhân lúc nghỉ giữa cảnh quay gửi tin nhắn cho Diệp Lẫm: [Anh đã ổn chưa?]
Diệp Lẫm đang nghịch điện thoại, trả lời ngay lập tức: [Sao thế? Mới một lúc vậy mà đã nhớ anh rồi?]
Lộ Bắc Nhiên đã hơi quen với phong cách nói chuyện này của hắn, [Tôi nghiêm túc đó, bây giờ anh sao rồi?]
Diệp Lẫm thầm nghĩ, tôi cũng nghiêm túc đó, nhớ tôi rồi còn không thừa nhận, [Bệnh cũ thôi, tiêm một phát là xong rồi.]
Lộ Bắc Nhiên: [Vậy anh nghỉ ngơi tử tế vào.]
Diệp Lẫm nhếch môi cười, [Tôi sẽ về ngay thôi, đừng nhớ tôi quá.]
Lộ Bắc Nhiên: …Tinh thần tốt như vậy, cậu hỏi thừa rồi.
Đến giờ ăn trưa, chị Vương thấy Lộ Bắc Nhiên ăn rất nhanh, bỗng cảm thấy kỳ lạ, cậu vẫn luôn nhai kỹ nuốt chậm, sao lần này lại ăn nhanh như vậy?
Lộ Bắc Nhiên nói: “Em muốn về khách sạn lấy ít đồ.”
————————————————
Diệp Lẫm nằm ở bệnh viện truyền nước, Lý Quế Viên nói với hắn: “Chuyện lần trước anh nói đã tra được rồi, là Khâu Thụy đầu xỏ.
Phỏng chừng video của anh với thầy Lộ kia, cũng là do hắn quay trộm.”
“Không phải Kỷ Hoài Sâm tự biên tự diễn sao.” Diệp Lẫm nói: “Khâu Thụy? Ai thế?”
“…” Lý Quế Viên lườm hắn: “Là một nghệ sĩ dưới trướng Triệu Bân, trí nhớ của anh kiểu gì thế.
Hắn ta làm mấy chuyện này, chắc hẳn là thấy gần đây thầy Lộ phát triển tốt quá, cản đường hắn.”
Diệp Lẫm cười nhạo: “Điển hình của mình gà nhưng trách người ta trâu.”
Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hồi, “Cậu ơi, đang bận hở?”
Thẩm Hồi bóp mi tâm, tên nhóc này mà gọi mình là “cậu ơi” thì chắc chắn không phải chuyện tốt, “Có rắm thì đánh.”
“Có phải yêu cầu của công ty chúng ta với đạo đức của nghệ sĩ quá thấp không? Tự mình vô dụng lại đi ngáng chân đồng nghiệp, người như vậy, đừng cho ra ngoài làm mình mất mặt nữa.”
————————————————
Diệp Lẫm sợ làm trễ tiến độ của đoàn phim, sau khi truyền nước xong, cảm thấy không có việc gì liền quay về trường quay.
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn là về thẳng khách sạn nghỉ ngơi, nhưng bây giờ khác xưa rồi, hắn cảm thấy mình phải thể hiện chuyên nghiệp một chút, hơn nữa Tiểu Lộ cũng ở trường quay, hắn sợ Tiểu Lộ bị người khác bắt nạt.
Đứa bé này dễ nói chuyện quá, ai yêu cầu gì cũng không từ chối.
Lộ Bắc Nhiên nhìn thấy hắn bèn hỏi: “Sao anh không nghỉ ngơi thêm một lát.”
Diệp Lẫm cười hì: “Không phải sợ cậu nhớ tôi sao?”
Lộ Bắc Nhiên hiểu rồi, phong cách nói chuyện của Diệp Lẫm là như vậy, lời lẽ tán tỉnh cậu không dám nhìn thẳng, bèn đưa túi sưởi tới cho hắn: “Cho anh cái này, bây giờ trời lạnh rồi, ôm trong lòng ấy, đừng để bị lạnh bụng.”
Diệp Lẫm nhận lấy, ánh mắt sáng long lanh nhìn cậu, “Cảm động quá, Tiểu Lộ thương tôi như vậy.” Hơn nữa nhất định là chỉ đặc biệt vậy với hắn thôi nhỉ, không rõ là cảm giác gì, nhưng hắn rất vui.
“…! Anh ngồi đó đi, tôi đóng phim.” Lộ Bắc Nhiên cảm thấy khoa trương quá mức, thầm nghĩ Diệp Lẫm dễ cảm động quá đi, chút chuyện nhỏ vậy thôi đã cảm động rồi, hắn cũng là người tâm tư tỉ mỉ nhỉ?
Túi sưởi đã được sạc rồi, vẫn rất ấm áp.
Diệp Lẫm cảm giác như tim bị thứ gì đó nhẹ nhàng chọc vào, hắn nhìn trái tim nhỏ hồng phấn trên ga bọc túi sưởi, mặt mày hớn hở hỏi Lý Quế Viên: “Này, nói xem có phải cậu ấy có ý với anh không?”
Lý Quế Viên cạn lời, “Anh cả nghĩ quá đó, thầy Lộ da mặt mỏng, trước đây anh giúp cậu ấy, chắc cậu ấy ngại rồi.”
Diệp Lẫm lắc đầu, “Tình yêu giữa những người đàn ông, em không hiểu.”
Mặc dù trước đây cũng có rất nhiều người theo đuổi hắn, nam nữ đều có, cũng không phải không có ai ân cần thăm hỏi hắn, nhưng sự quan tâm của những người kia không khiến hắn vui vẻ như Lộ Bắc Nhiên.
Lý Quế Viên: A.
Em không hiểu á? Bà đây có phòng riêng ở Tấn Giang đó!
Ánh mắt Lộ Bắc Nhiên nhìn anh là bạn bè bình thường thôi, khuyên anh đừng có tự đa tình, tới lúc đau lòng đừng khóc đó.
————————————————
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Lộ Bắc Nhiên gửi wechat cho Diệp Lẫm, [Anh có trong phòng không? Tôi mang sạc túi giữ ấm cho anh.]
Lộ Bắc Nhiên: […] Không thể hiểu được chiếc meme rất hình tượng này có ý gì.
Cậu sang phòng Diệp Lẫm gõ cửa, đưa sạc cho hắn, Diệp Lẫm nói: “Tôi dùng túi sưởi của cậu, thì cậu dùng gì?”
Lộ Bắc Nhiên: “Bây giờ vẫn chưa lạnh lắm, tôi chưa cần dùng.”
“Vậy nên,” Tâm lý Diệp Lẫm tràn ngập cảm xúc vui sướng, “hôm nay cậu cố ý lấy ra cho tôi sao?”
Khóe môi hắn mang theo ý cười, gương mặt tuấn tú bớt đi phần ác liệt dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, thoạt trông rất nhu hòa, Lộ Bắc Nhiên cảm giác tim cậu đang nảy lên thình thịch, hoảng loạn trong khoảnh khắc khiến cậu nói dối theo bản năng: “Không phải, chị Vương vẫn luôn cầm theo.”
“Ồ.” Diệp Lẫm gật đầu, lòng vô cùng hụt hẫng.
Sao đứa nhỏ này không biết nói dối chứ, miệng không ngọt chút nào.
Lộ Bắc Nhiên không hiểu vì sao Diệp Lẫm lại đột nhiên ủ rũ, cậu rũ mắt nói: “Vậy tôi về đây.”
Diệp Lẫm: “Đừng, đến cũng đến rồi, không tập diễn sao?”
Lộ Bắc Nhiên nhớ lại hình như mấy cảnh diễn tới có cảnh tiếp xúc tay chân, nhớ đến cái ôm lúng túng lần trước, bèn vội vàng nói: “Hôm nay thì thôi đi.”
Diệp Lẫm lập tức hỏi lại: “Tại sao?” Giọng hắn nghe rõ ràng sự hụt hẫng.
“Anh cũng bệnh rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”
Diệp Lẫm lập tức sống lại từ trong sự hụt hẫng, cong môi cười: “Hóa ra là vì lo lắng cho tôi.
Vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon, Tiểu Lộ.”
“Ngủ ngon.”
Lộ Bắc Nhiên quay lại phòng mình, tâm tình hỗn loạn.
Diệp Lẫm là người có thay đổi tâm trạng sẽ viết hết lên mặt, vừa rồi cậu cảm nhận được sự hụt hẫng của Diệp Lẫm, nhưng vì sao hắn lại hụt hẫng chứ? Chẳng lẽ là bởi vì không phải mình cố tình lấy túi sưởi cho hắn, không biểu hiện rõ ràng sự quan tâm giữa bạn bè với nhau sao?
Mà Lộ Bắc Nhiên cũng không hiểu vì sao mình lại nói dối.
————————————————
Cảnh diễn này, Lộ Bắc Nhiên diễn vai Tống Tuần đầu hàng nước địch.
Cậu tự có suy tính của mình, bởi vì quân chủ ngu ngốc, bách tính khổ khôn kể xiết, mà quốc quân nước địch chăm lo việc nước, là minh quân hiếm thấy.
Bạn tốt của Tống Tuần, Trịnh Ngao phát hiện ra thân phận gian tế nước địch của cậu, hắn không thể chấp nhận được bạn tốt ngày xưa nay trở thành kẻ phản bội.
Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thư ký trường quay dập slate.
Nhà Tống Tuần.
Diệp Lẫm túm chặt lấy cổ áo của Lộ Bắc Nhiên, bất ngờ đè cậu lên tường, kìm nén lửa giận của mình: “Sao ngươi phải làm như vậy?”
“Dừng! Diệp Lẫm,” đạo diễn Lý bất mãn, “Lộ Bắc Nhiên là búp bế sứ hả? Động tác nhẹ như vậy, sợ làm vỡ người ta?”
Lộ Bắc Nhiên: “…” Câu này nghe vào làm người ta ngại quá đi.
Lý Quế Viên: Đạo diễn chạm đúng sự thật rồi đó.
“Đạo diễn,” Diệp Lẫm lộ vẻ khó xử, “tôi sợ cậu ấy đau.” Da mỏng thịt mềm hắn đâu nỡ chứ.
Lộ Bắc Nhiên nhanh chóng nói: “Không có việc gì, không sao đâu mà, đừng để ý đến tôi.”
Đạo diễn Lý: “Nghe chưa? Bản thân Tiểu Lộ còn không sợ, diễn viên đóng phim có ai không bị thương? Làm lại.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?!” Viền mắt Diệp Lẫm đỏ lên, “mạnh mẽ” đè người ta lên tường.
Lộ Bắc Nhiên thầm nghĩ không ổn, động tác vẫn rất nhẹ.
Đạo diễn Lý: “CUT! Có khác gì vừa nãy không?”
Diệp Lẫm bất đắc dĩ: “Lần này tôi dùng sức rồi, thật đó.”
“Một tên cao to thế này, có vậy mà dùng sức? Sáng không ăn no à?”
Lộ Bắc Nhiên nói: “Đạo diễn Lý, tôi nói vài câu với cậu ấy được không?”
Đạo diễn Lý tức giận ngồi phịch xuống ghế, khoát tay, tỏ ý cho phép.
Lộ Bắc Nhiên: “Anh, anh có thể dùng sức một xíu mà, tôi không đau đâu.”
Diệp Lẫm ngẩn ra, không khống chế được nghĩ tới vài hình ảnh không hợp với thiếu nhi.
“…” Lộ Bắc Nhiên phất tay trước mặt Diệp Lẫm, “Anh có nghe tôi nói không đó?” Sao tự nhiên đỏ mặt vậy? Trong nhận thức của cậu da mặt Diệp Lẫm dày lắm mà.
Diệp Lẫm hoàn hồn, liếm cánh môi khô khốc, “Cậu gầy thế này, chẳng có chút thịt nào hết, đập vào sau lưng sao có thể không đau?”
“Thật sự không sao mà, anh cứ coi tôi là Tống Tuần ấy, bây giờ tôi phản bội anh, lại còn lợi dụng anh, anh rất là tức giận, sao có thể quan tâm đến chuyện tôi đau hay không chứ?”
Diệp Lẫm đóng phim, chưa bao giờ nhập vai, hắn không thể coi Lộ Bắc Nhiên là Tống Tuần, hơn nữa hắn căn bản không thể nặng tay với Lộ Bắc Nhiên.
Lộ Bắc Nhiên trầm ngâm vài giây, nói tiếp: “Quan hệ của chúng ta bây giờ…!rất tốt, nhưng không phải trước đây anh không thích tôi sao? Hơn nữa anh còn…!từng đánh tôi, anh cứ nghĩ là khi đó là được.”
Thật ra cậu không muốn để Diệp Lẫm nhớ lại khoảng thời gian không vui với nguyên chủ, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, nếu như còn không làm tốt nữa, đạo diễn Lý sẽ phê bình Diệp Lẫm.
Khi Diệp Lẫm phiền lòng mình cũng không thể bỏ mặc được, nhưng hắn cũng không biết an ủi người khác thế nào.
Diệp Lẫm kinh ngạc nhìn Lộ Bắc Nhiên, hóa ra cậu còn nhớ mình từng đánh cậu.
Vậy nên lần này, càng không thể làm cậu đau được.
Đóng phim cũng không.
Vậy nên hắn lập tức kéo Lộ Bắc Nhiên đi tìm đạo diễn, còn gọi cả biên kịch ra, giọng nói chắc nịch nói với biên kịch: “Biên kịch Trương, tôi cảm thấy đoạn này không hợp lý lắm.”
Lộ Bắc Nhiên trợn trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Lẫm muốn đổi kịch bản? Chỉ bởi vì sợ cậu bị đau sao…
Biên kịch ghét nhất diễn viên ý kiến này nọ với kịch bản mà mình dốc hết tâm huyết sáng tác ra, cho dù đẹp trai như Diệp Lẫm cũng không được, vậy nên cô ta mất hứng nói: “Không hợp lý chỗ nào?”
Diệp Lẫm xuất khẩu thành lý do: “Trịnh Ngao khí thế hùng hổ lao vào sân nhà Tống Tuần, hai người chạm mặt nhau tại hành lang.
Ở hành lang này, một bên là cột, một bên là tường.
Trịnh Ngao muốn dồn người lên trên tường, cần phải tóm người ta xoay chín mươi độ.
Chị không cảm thấy động tác này rất là không hợp lý sao?”
Mặt biên kịch tối sầm lại, không hợp lý thì không hợp lý, sao phải thêm cả “rất là”?