Bạn đang đọc Dù Cho Anh Có Thâm Tình – Chương 26: Em Rốt Cuộc Xem Tôi Là Cái Gì Rồi
Hai ngày cuối tuần, Khương Tri Ly sống trong mớ hỗn độn.
Cả ngày thứ bảy và chủ nhật, cô không đi đâu cả, ngoại trừ ghế sofa và giường ngủ, hầu hết thời gian của cô nếu không phải ngủ thì là đang vẽ, có những lúc điện thoại hết pin tắt nguồn mà cô lại không hề hay biết.
Dù sao điện thoại bật hay tắt thì WeChat vẫn im lặng.
Lúc vừa mới bắt đầu, Khương Tri Ly còn nhìn chằm chằm vào điện thoại xem anh có trả lời cô không, bất kể lúc tắm hay lúc ngủ, điện thoại đều không rời tay, nhưng mà cô chờ càng lâu, sự mong đợi trong lòng cô lại càng ít đi, cuối cùng, cô không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Cô bị kết án tử hình, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt để giải thích cuối cùng cũng không có.
Hai ngày nay ở nhà một mình, Khương Tri Ly đã nhiều lần ngẩn người tự hỏi, tại sao Phó Bắc Thần lại đột nhiên thay đổi ý định, anh rời đi mà không đợi cô đến.
Nhưng cô lại không nghĩ ra.
Có lẽ là vì anh và những người khác đều nghĩ rằng, cô vì tiền, vì Khương thị nên mới tiếp cận anh.
Nhưng rõ ràng không phải vậy.
Cô rất tủi thân, rất khó chịu, nhưng cô lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Bởi vì cô biết, Phó Bắc Thần không muốn tin tưởng cô, bởi vì lúc đầu khi hai người chia tay nhau, cô cắt đứt một cách tàn nhẫn như vậy, dường như đã phá vỡ đi mọi sự kiêu ngạo của anh.
Cô đã từng khiến anh tin rằng, cô không yêu anh, và giờ cô đã phải gánh chịu mọi hậu quả.
Nhưng Khương Tri Ly bỗng cảm thấy rất bối rối.
Ban đêm khi cô mất ngủ, một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Nhiều lần cô và Phó Bắc Thần cùng nhau xuất hiện, thật ra thì đều do anh âm thầm dung túng cho cô.
Một khi anh không muốn, ngoài việc gọi điện thoại, gửi tin nhắn, cô hoàn toàn không thể tìm được cơ hội nào để tiến vào thế giới của anh.
Xa cách nhau tám năm dài đằng đẵng, bọn họ thực sự cách nhau rất xa.
Khoảng cách như vậy, cô không biết nên làm gì mới phải.
Chiếc váy ngày hôm đó vừa mới mua đã bị cô treo vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, mà bó hoa hồng Khương Tri Ly nhặt về lại được cắm cẩn thận trong lọ hoa ở phòng khách và nhà bếp.
Không biết có phải vì giống hoa hồng quá mỏng manh hay không, cho dù Khương Tri Ly ngày ngày thay nước, đến buổi sáng thứ hai, lúc cô chuẩn bị ra khỏi cửa để đi làm, trong bình hoa chỉ còn lại hai bông hồng vẫn kiên cường sống sót.
Còn cô thì lại giống như đại đa số những cành hồng kia, mất đi toàn bộ sức sống.
Đi làm vào thứ hai, chắc có lẽ do vừa qua cuối tuần, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế cũng không có tinh thần mấy, cũng chẳng có mấy ai nhận ra sự khác lạ của cô.
Ngược lại thì Diệp Gia Kỳ thường ngày tùy tùy tiện tiện, không quan tâm đến chuyện gì, cô bé nghiêng đầu quan sát Khương Tri Ly nhiều lần, sau đó mới thận trọng hỏi: “Chị, hai ngày nay chị gầy đi rồi đúng không?”
Khương Tri Ly đang lật xem tài liệu thì dừng lại, ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Có hả? Chẳng phải cũng khá tốt sao, đỡ phải giảm cân.”
Diệp Gia Kỳ liếc nhìn vòng eo thon thả cùng đôi chân mịn màng của cô, ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: “Vóc dáng của chị đã đủ đẹp rồi, chị mà còn giảm nữa thì sao bọn em sống được…”
Cuối cùng trên mặt Khương Tri Ly hôm nay cũng lộ ra một nụ cười, cô cầm cốc nước đứng dậy, “Đừng nịnh nọt nữa, cùng đi pha cà phê nhé? Lát nữa phải họp rồi.”
“Ôi chị ơi, uống cái gì nhanh nhanh đi, để em đặt Starbucks.” Diệp Gia Kỳ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
Khương Tri Ly nghĩ đến ly Frappuccino đắt tiền kia, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, không cần tốn kém như vậy đâu, chị đi pha là được rồi.”
Diệp Gia Kỳ chỉ có thể cất điện thoại đi: “Vậy cũng được, em cùng chị đi đến phòng trà nhé.”
Hai người cùng nhau đến phòng trà, Khương Tri Ly mở một túi cà phê hòa tan đổ vào trong ly, phòng nghỉ bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện.
“Cậu nói cậu vừa nhìn thấy nhà thiết kế Giản kia à? Thật sự là cô ấy sao?”
Người kia chắc chắn nói: “Tôi dám khẳng định mình không nhìn nhầm, vừa rồi tôi nhìn thấy cô ấy đi thang máy xuống, hình như là vừa từ phòng của tổng giám đốc ra.”
Có người há hốc mồm: “Cô ấy với Phó tổng sao??”
“Cũng có thể mà, dù sao thì cô ấy cũng vừa từ Mỹ trở về, mẹ cô ấy còn là nhà thiết kế Thẩm Âm, người ta có lai lịch tốt, nói không chừng người ta đã liên hôn gia tộc rồi.
Tôi còn nghe nói hình như tối nay Phó tổng có tham gia tiệc rượu ở khách sạn Peninsula, không biết Giản Ngữ Phàm tối nay có phải bạn cặp của Phó tổng không…”
Khương Tri Ly ngẩn người nhìn chằm chằm cái máy lọc nước trước mặt, giọng nói của Diệp Gia Kỳ vang lên bên tai cô.
“Chị Tri Ly?”
Cô bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Gia Kỳ, kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”
Diệp Gia Kỳ nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng của cô, sau đó liếc nhìn chiếc cốc trên tay cô, ngập ngừng nói: “Nước trong ly chị là nước lạnh.”
Khương Tri Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn máy lọc nước trước mặt.
Quả nhiên, cô ấn nhầm nút, nước chảy vào trong ly không phải là nước sôi.
Màu nâu của bột cà phê bây giờ đã vón lại, trong ly biến thành một mớ hỗn độn, không thể nào uống được.
Cô vẫn im lặng, làm như không có chuyện gì xảy ra, cô đổ cà phê trong cốc vào bồn rửa bên cạnh, thản nhiên nói: “Đi thôi, chúng ta đi họp.”
Như thường lệ, cuộc họp định kỳ vào ngày thứ Hai, phòng họp chật kín người nhưng bầu không khí vẫn ngột ngạt im lặng như vậy.
Bởi vì hôm nay, ngoài việc công bố nội dung công việc của tuần này, còn công bố kết quả cuối cùng xem ai là nhà thiết kế chính của sản phẩm mới trong quý cuối.
Cô, Hạ Tử Du, còn có Giản Ngữ Phàm hôm nay vừa mới đến, và chỉ có một nhà thiết kế được chọn.
Giản Ngữ Phàm ngồi đối diện với Khương Tri Ly.
Cô ấy trang điểm tinh tế, cả người vô cùng rạng rỡ, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười, nhìn có vẻ dễ gần.
Mặt khác, Hạ Tử Du từ đầu đến cuối đều ủ rũ, giống như biết trước kết quả là mình sẽ thua vậy.
Mà Khương Tri Ly lại là người bình tĩnh nhất, dường như kết quả có ra sao thì cũng chằng ảnh hưởng gì đến cô, cô thờ ơ giống như là người ngoài cuộc, dùng bút vẽ lên giấy, dường như còn nghe rất chăm chú.
Cuối cùng, cuộc họp cũng sắp kết thúc, Tiêu Diễm ngồi ở ghế chính hắng giọng, ánh mắt nhìn quanh phòng họp, lên tiếng nói: “”Quản lý cấp cao của công ty đã đưa ra quyết định về ứng cử viên cho vị trí nhà thiết kế cho quý mới.”
Tất cả mọi người đang buồn ngủ bỗng tập trung tinh thần.
Khương Tri Ly cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Đầu tiên, Tiêu Diễm nhìn Khương Tri Ly, sau đó quay đầu nhìn về phía Giản Ngữ Phàm, mỉm cười nói: “Nhà thiết kế cho quý mới, là nhà thiết kế Giản Ngữ Phàm.
Tất cả chúng ta hãy chúc mừng nhà thiết kế Giản.”
Bên trong phòng họp yên lặng một giây, mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên, có vô số ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Khương Tri Ly.
Đã gần một tháng kể từ khi Khương Tri Ly nhậm chức, cả bộ phận đều biết rõ thực lực của cô, ban đầu ai cũng nghĩ rằng lần này cô sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng ai mà ngờ rằng, cuối cùng lại xuất hiện thêm một Giản Ngữ Phàm.
Diệp Gia Kỳ siết chặt tay thành nắm đấm, khuôn mặt giận dữ, cô định sau khi kết thúc cuộc họp sẽ tìm Hoắc Tư Dương tính sổ.
Nhưng nhìn lại người trong cuộc, lại là người bình tĩnh nhất.
Khoảnh khắc cô nghe thấy kết quả, Khương Tri Ly siết chặt đầu ngón tay cầm bút để không ai có thể nhìn thấy cảm xúc khác của cô.
Ánh mắt thăm dò của Giản Ngữ Phàm rơi trên người cô, mà Khương Tri Ly lại giống như không hề hay biết, cô tự mình thu dọn giấy bút.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Khương Tri Ly cũng đứng dậy đi ra.
Khi Hạ Tử Du giẫm mạnh gót giày cao gót đi ngang qua cô, cười lạnh, bóng lưng phách lối đến nỗi tưởng rằng cô ta mới là nhà thiết kế chính vậy.
Khương Tri Ly không có tâm trạng để ý đến sự khiêu khích vô lý của cô ta, cô trở lại bàn làm việc rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
Suốt một buổi chiều, biểu hiện của cô không có gì khác thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, như thể kết quả công bố lúc sáng không ảnh hưởng đến cô một chút nào.
Chỉ có Diệp Gia Kỳ ngồi bên cạnh cô phát hiện ra, suốt hai tiếng đồng hồ, tài liệu trong tay Khương Tri Ly vẫn chưa lật được trang nào.
Đến lúc tan làm, mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi.
Khương Tri Ly vẫn còn ngồi lại bàn làm việc, đến khi sửa xong bản thảo cuối cùng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cô rối như tơ vò.
Cô cầm điện thoại lên xem, sau đó bấm vào cuộc trò chuyện vào nửa tiếng trước với An Dương.
Khương Tri Ly: Trợ lý An, tôi muốn hỏi gần đây Phó tổng có rảnh không? Có thể làm phiền anh đặt lịch hẹn giúp tôi được không, bất cứ lúc nào cũng được.
An Dương: Xin lỗi cô Khương, gần đây Phó tổng rất bận, e rằng không có thời gian.
Khương Tri Ly bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: Lúc nào cũng không được thật ư?
An Dương vẫn trả lời thẳng thắn như vậy: Tôi thực sự xin lỗi, cô Khương.
Chắc là Phó Bắc Thần đã bày mưu tính kế, hướng dẫn anh từ chối thế này.
Thái độ của anh đã rất rõ ràng.
Nhận ra được điều này, Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, các dây thần kinh vốn dĩ đã hỗn loại dường như lại hoạt động chậm hơn.
Một cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy cô, khiến cô không thể thở nổi.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mờ ảo từ trên bàn từng chút từng chút một phai đi, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cô, cảm giác cô quạnh và bất lực càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng mà không biết qua bao lâu, Khương Tri Ly cưỡng ép kéo mình ra khỏi tâm trạng đang thấp thỏm, ánh mắt dần dần sáng lên, vô cùng kiên định.
Cô đưa tay lên dụi mắt, sau đó cầm túi đi ra ngoài.
Dễ dàng từ bỏ chưa bao giờ là phong cách của cô.
Cô nhất định phải chính miệng giải thích rõ với anh, cô không phải vì Khương thị mới tìm mọi cách tiếp cận anh.
Chỉ cần cô có cơ hội giải thích mọi chuyện, cho dù Phó Bắc Thần ghét cô hay không muốn gặp lại cô, cô cũng sẽ thừa nhận.
8:30 p.m.
Khách sạn Peninsula.
Lúc cô vừa xuống khỏi taxi, gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng khiến đầu óc Khương Tri Ly tỉnh táo một chút.
Cô chỉ nghe người khác ở trong phòng trà thuận miệng nói tối nay Phó Bắc Thần sẽ tham gia tiệc rượu ở đây, vì thế cô không thèm suy nghĩ mà bắt xe đến.
Đến khi cô đứng ở cửa, Khương Tri Ly mới muộn màng nhận ra, cô không có thiệp mời, hoàn toàn không thể vào được.
Buổi tiệc bên trong đã bắt đầu, Khương Tri Ly bị ngăn lại ở cửa, trong lòng lo lắng một hồi, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra tìm Nghê Linh, xem Nghê Linh có thể giúp cô vào trong được hay không.
Nhưng mà vào lúc quan trọng, không biết Nghê Linh đang làm gì, bên trong điện thoại chỉ vang lên tiếng máy bận.
Khương Tri Ly thở dài, cô vừa định thử gọi lại lần nữa, sau lưng lại vang lên âm thanh quen thuộc.
“Tri Ly, sao cô lại ở đây?”
Khương Tri Ly quay đầu lại, cô nhìn thấy Thương Diễm mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp đứng sau lưng cô.
Cả người anh mặc lễ phục, hôm nay chắc là tiệc rượu của giới kinh doanh.
Khương Tri Ly bỏ điện thoại xuống, cô ngượng ngùng cười nói: “Thật là trùng hợp, anh Thương.
Tôi ở đây đợi người.”
Thương Diễm vừa mới ra ngoài nghe điện thoại, anh đứng từ xa nhìn thấy cô, trong lòng cũng đoán ra được gì đó, anh mỉm cười nói: “Cô tự mình đến sao? Có muốn cùng tôi vào trong đợi không?”
Hai mắt Khương Tri Ly sáng lên: “Có tiện không?”
Nụ cười trên môi Thương Diễm càng ngày càng đậm, anh nhẹ giọng nói: “Có gì không tiện đâu, dù sao tôi cũng đến một mình, đi thôi.”
Khương Tri Ly cảm kích mỉm cười, cô nhấc chân lên đi theo.
Bên trong sảnh tiệc, bữa tiệc đã bắt đầu, trong phòng tràn ngập ánh đèn sáng trưng, đập vào mắt toàn là người đẹp, vô cùng linh đình.
Khương Tri Ly vừa mới đi vào, cô đã tìm kiếm trong đám người.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt cô dán chặt vào bóng người vô cùng nổi bật.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, đường nét sắc bén, vai rộng eo hẹp, lạnh lùng, khí chất cao quý nhưng lại xa cách, không gần gũi với người lạ.
Mà bên cạnh anh, có một bóng người nhỏ nhắn.
Giản Ngữ Phàm mặc một bộ lễ phục màu trắng, xinh đẹp ưu nhã như một chú thiên nga trắng cao cao tại thượng, trông vô cùng dịu dàng.
Trong đầu Khương Tri Ly bỗng nhớ đến những lời mà sáng nay cô nghe được trong phòng trà.
Vốn dĩ cô không muốn tin, Phó Bắc Thần thật sự sẽ tìm Giản Ngữ Phàm làm bạn cặp của anh, nhưng mà bây giờ, sự thật đang ở ngay trước mắt cô, đập tan hy vọng cuối cùng của Khương Tri Ly.
Cô nhìn chằm chằm vào hướng bên đó, cô còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì cách đó không xa, Phó Bắc Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, anh liếc mắt nhìn sang.
Không kịp đề phòng, ánh mắt hai người giao nhau, hô hấp của Khương Tri Ly cũng ngừng lại một giây.
Nhưng mà, ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên người cô trong vài giây ngắn ngủi, sau đó anh quay mặt đi, giống như vừa mới nhìn thấy một người xa lạ, vẻ mặt anh bình tĩnh không có phản ứng gì.
Tất cả mong đợi trong lòng Khương Tri Ly bị ánh mắt lạnh lùng của anh đánh nát hoàn toàn.
Cảm xúc đè nén mấy ngày nay dường như tìm được lối thoát, chúng như những cơn sóng biển ập vào người cô, hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Cảm nhận được hốc mắt mình càng ngày càng cay, Khương Tri Ly xoay người, nhỏ giọng nói với Thương Diễm bên cạnh: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Vừa nói xong, cô bước đi thật nhanh ra khỏi sảnh tiệc, như thể đang có tai họa ghê gớm nào đó đang đuổi sau cô.
Nhà vệ sinh của khách sạn rộng rãi sáng sủa, nhưng lại trống trải đến mức khiến lòng người phát hoảng.
Toàn thân Khương Tri Ly như bị rút cạn sức lực, cô mềm nhũn dựa vào tường rồi trượt xuống.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào trong cánh tay, khẽ nức nở, tiếng khóc của cô rất nhỏ.
Kể từ buổi sáng, lúc công bố kết quả thiết kế, trái tim của cô như bị một tảng đá lớn đè xuống.
Thật ra thì Khương Tri Ly cũng không quan tâm đến kết quả, thứ cô để ý là, giữa cô và Giản Ngữ Phàm, Phó Bắc Thần đã chọn Giản Ngữ Phàm.
Mặc dù lý trí nhắc nhở cô rằng, không nên vội vàng đưa ra kết luận như vậy.
Nhưng mấy ngày trôi qua, cảm giác tủi thân và kìm nén chất chồng lên nhau, không cho phép cô suy nghĩ lý trí nữa rồi.
Không biết cô khóc bao lâu, mà hai chân của Khương Tri Ly đã bắt đầu tê.
Cuối cùng, cô từ từ đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt, sau khi đảm bảo người trong gương không còn dáng vẻ chật vật, cô mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài hành lang, một bóng người đứng dựa vào tường.
Cảm giác được có người đang ở đây, Khương Tri Ly ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đuôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ.
Phó Bắc Thần trầm mặc hai giây, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra chút cảm xúc nào, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
Khương Tri Ly bỗng nhiên phản ứng lại, cô vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay áo của anh.
Giọng cô khàn khàn, còn hơi run run.
“Phó Bắc Thần…”
Bước chân của anh dừng lại, nhưng anh không xoay người lại.
Thấy anh không đi, Khương Tri Ly ngẩn người, đầu óc rối bời, quên hết những lời đã chuẩn bị từ trước, chỉ có thể nghĩ gì nói đó.
“Em tiếp cận anh không phải vì Khương thị, ” giọng cô run run, “Dù anh có muốn tin hay không thì đó cũng là sự thật.”
Phó Bắc Thần quay đầu lại, nhìn thấy hốc mắt của cô vì khóc mà đỏ hoe, trong mắt anh bắt đầu có cảm xúc, nhưng đã bị anh ép xuống.
Anh nhếch khóe môi, nụ cười lạnh như băng, “Đã có lựa chọn khác rồi thìcần gì phải ở đây diễn vai đầu hàng như vậy.”
Khương Tri Ly một lần nữa bị ánh mắt của anh làm cho đau nhói, hốc mắt lại cay.
Cô hoảng hốt rũ mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, cổ họng đông cứng lại không nói nên lời.
Một giây sau, anh nắm lấy cổ tay cô, ép cô vào tường.
Loại hơi thở chỉ thuộc về anh bỗng chốc bao trùm lấy cô, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm kia gần trong gang tấc.
Khoảng cách quá gần, tựa như không thể che giấu bất kỳ cảm xúc nào.
Anh siết chặt cổ tay cô, anh nhìn xuống cô.
Con ngươi đen láy sâu như vực thẳm, cảm xúc cuồng nộ trong đáy mắt, nhưng lại âm thầm đầu hàng.
Phó Bắc Thần khẽ cười, giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn “Khương Tri Ly, rốt cuộc em xem tôi thành cái gì rồi?”
– –
Hôm nay giao thừa, chúc mọi người năm mới vui vẻ..