Đọc truyện Dụ Chàng Cắn Câu – Chương 11
Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi, biết nếu không giải thích nghi hoặc nàng tuyệt sẽ không bỏ qua:” Tì ly.”
“Tì ly?”Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn hắn:” Ít nói dong dài, nói đơn giản một chút, rốt cuộc là món gì?”
Lúc này, Gia Luật Long Khánh thở dài nói:” Là thịt chuột.”
Tiểu Tiểu mở to miệng chỉ vào cái khay thức ăn, rồi sau đó đem đẩy nó ra xa, còn thiếu chút bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến nó rơi xuống bàn. Sau đó nàng lại chỉ vào một chén canh thang:” Đó lại món gì?”
“Đó là canh thang, rất ngon, ta bảo đảm ngươi…” Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Tiểu, hắn liền ngậm miệng không nói nữa.
Tiểu Tiểu tà nghễ nhìn hắn hỏi:” Làm bằng cái gì?”
Gia Luật Long Khánh ngây người, theo cười nói:” Ngươi trước uống thử chút đi, uống rồi bảo đảm ngươi còn muốn nữa… “
“Ừ?” Nàng hướng hắn vươn ra ngón trỏ, rung xa
Gia Luật Long Khánh nhận thua. “Ngọc bản duẩn hòa…”
“Là cái gì?” Nàng làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Hắn thật to thở dài:” Thai thỏ trắng.”
Tiểu Tiểu kinh thở gấp một tiếng, thấp giọng hô:” Trời ơi! Ngươi là người bình thường không ăn thức ăn bình thường được sao?”
“Nhưng những thứ này rất…”
“Ai quản ngươi chưng hay là nấu, ta mới không cần ăn những thứ này! Ở đó bán gì vậy?” Tiểu Tiểu chỉ ra ngoài cửa sổ có gánh bán hàng rong.
Gia Luật Long Khánh nhìn một cái, nhưng ngay sau đó mê hoặc nhìn nàng:” Đây không phải là mứt quả ở Đại Tống các ngươi sao?
Làm sao ngươi không biết?”
“Ta dĩ nhiên biết được đó là mứt quả” Tiểu Tiểu không nhịn được nói:” Ta là nói nhân của nó có những thứ kì quái không?”
“Không có!”
“Tốt, ta ăn cái đó!”
“Nhưng…”
Tiểu Tiểu cong miệng nói:” Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn…”.
“Được, được, được! Ta đi mua, ta đi mua là được chứ gì?” Gia Luật Long Khánh giơ hai tay đầu hàng.
“Yến Ẩn vạn tuế!” Tiểu Tiểu lúc này mới mặt mày hớn hở vỗ tay hoan hô.
“Vậy ngươi phải biết điều một chút ở chỗ này đợi, ngàn vạn lần không được chạy loạn!” Gia Luật Long Khánh không yên lòng dặn dò.
Tiểu Tiểu gật đầu lia lịa:” Ta thề tuyệt không chạy loạn.”
Gia Luật Long Khánh xuống lầu, Tiểu Tiểu lập tức ngó ra cửa sổ từ trên nhìn xuống, nàng thấy Gia Luật Long Khánh đi khỏi thực quán chen chúc về phía đường phố đối diện, nhưng ngay sau đó lại bị phương xa truyền đến tiếng hoan hô hấp dẫn, liền ngưng mắt nhìn lại, thì ra là có người ở Sema tới. Chút nữa kêu Yến Ẩn dẫn nàng đi xem một chút!
Nàng trở lại chỗ ngồi, bên ngoài người người chen chúc, người bên trong thực quán lại không nhiều, bởi vì toàn bộ mọi người đã đi xem náo nhiệt, hồi lâu sau, mới lại tới hai vị khách nhân. Đó là một nam một nữ trẻ tuổi, nam chừng hơn hai mươi tuổi, một thân áo da, mũ da cùng giày da, vóc người thuận dài, bộ dạng có chút anh tuấn, hơn nữa ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía tản mát ra khí thế cuồng ngạo tự phụ.
Nữ thì chưa tới hai mươi, mỹ lệ hào phóng, ôn nhu uyển ước, mặc trường bào rộng rãi, áo khoác ngắn tay, chân đi hồng giày, hai đuôi sam vừa đen vừa dày để ở trước ngực. Bọn họ ngồi cách Tiểu Tiểu hai bàn gần cửa sổ, kêu chút thức ăn sau liền tùy ý đánh giá bốn phía.
Tiểu Tiểu cũng rất tò mò nhìn bọn hắn chằm chằm. Bọn họ quần áo rõ ràng không phải là đồ Tống, nhưng cũng không phải đồ Liêu, đến tột cùng là quần áo ở đâu? Mà nam nhân kia ánh mắt đảo qua đến Tiểu Tiểu, liền giật mình ngây ngốc ngó chừng nàng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng điên cuồng si mê.
Nào có thể nhìn người như vậy! Tiểu Tiểu mất hứng quay đầu lại không nhìn nữa, thấp giọng hừ hừ.
Nam nhân kia nói nhỏ với thiếu nữ mấy câu sau liền đứng dậy đi tới phía Tiểu Tiểu, hắn đứng trước bàn của nàng ưu nhã mở miệng nói:” Ta tên là Lý Nguyên Hạo, có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương không?”
“Không thể!” Hắn làm sao có thể ngó chừng nàng như vậy được, trên mặt thì nở nụ cười càn rỡ, hắn cho là mình bộ dạng đẹp mắt? Hừ! Hắn sao có thể sánh bằng Yến Ẩn của nàng chứ, Yến Ẩn so với hắn đẹp hơn gấp trăm lần! Tiểu Tiểu ở trong lòng thầm nghĩ.
Lý Nguyên Hạo không tức giận, tiếp tục hỏi:” Có thể xin hỏi cô nương là đi một mình hay đang đợi người?”
“Không thể.” Nàng trong lòng thầm mắng: ”Quản ngươi cái rắm a! Làm gì ta phải nói với ngươi?”
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?
“Không thể! Ngươi có phiền hay không! Ngươi thật đáng ghét!”
“Cô nương…”
“Không thể! Không thể! Không thể! Bất kể ngươi muốn hỏi điều gì, câu trả lời của ta cũng là không thể!” Tiểu Tiểu không nhịn được cả giận nói.
Lý Nguyên Hạo thất thần, mình nói như thế nào mới có mấy câu liền nhạ hỏa nàng? Hắn rốt cuộc nói sai cái gì? Hắn bất quá là muốn biết nàng mà thôi! Hắn liền nghĩ tới các cô nương ở trong tộc không người nào là không mê hắn, cứ bám lấy hắn không tha, cầu tình yêu của hắn? Nhưng hắn không bao giờ liếc mắt đến các nàng, bây giờ thật vất vả mới thích một cô nương, làm sao nàng cứ như vậy chán ghét hắn?
Thiếu nữ ngồi cùng bàn với hắn cho là Lý Nguyên Hạo đắc tội cô nương nhà người ta, bận rộn tới đây thay bồi tội:” Thật xin lỗi, cô nương, Nguyên Hạo hắn có chút lỗ mãng, ta thay hắn nói xin lỗi với ngươi, hy vọng cô nương không tức giận.”
Tiểu Tiểu mặc dù tức giận nam tử này tự cho mình là đúng, cũng không tức giận với thiếu nữ ôn nhu thanh tao lịch sự này, nhìn nàng kia bộ dáng duyên dáng yêu kiều, ôn nhu, nàng trong lòng tức giận cái gì cũng không còn. Tiểu Tiểu phất tay một cái:” Tính cũng không có gì to lớn. Các ngươi là từ nơi nào tới vậy? Làm sao xiêm y giống như không phải như người ở Đại Liêu chúng ta?”
“Chúng ta là Đảng hạng tộc nhân từ Thà Hạ tới.”
“Oa! Thà hạ tới!” Tiểu Tiểu bận rộn lôi kéo thiếu nữ đến ngồi ở bên cạnh mình:” Nói cho ta biết một chút về tộc nhân các ngươi đi ở đó có chuyện gì thú vị không? Ta đối với dân tộc các người rất có hứng thú.”
Thiếu nữ ngồi xuống, Lý Nguyên Hạo dĩ nhiên cũng không cần nàng đồng ý hay không cũng ngồi xuống, còn âm thầm kéo kéo ống tay áo của thiếu nữ, thiếu nữ hiểu ý:” Ta tên là sử La nhi, cô nương…”
“Trầm Tiểu Giáo.” Tiểu Tiểu đáp: ” Y phục của ngươi rộng như vậy, hpạt động có không cảm thấy khó khăn không?”
“Không có! Ta đã quen rồi.”
“Các ngươi tới đây tham gia lễ hội sao?”
“Cũng có thể nói như vậy, bằng hữu mời chúng ta tới.” Vẻ mặt Sử La Nhi bỗng nhiên lộ ra chút ảm đạm. “Nhưng là chúng ta vẫn chưa tìm được hắn.”
“Không sao, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi dạo là được, bảo đảm khiến cho ngươi đã ghiền.”
“Không cần, chúng ta còn…”
“Cái gì không cần?” Lý Nguyên Hạo vội vàng ngắt lời Sử La Nhi.
Tiểu Tiểu và sử La nhi cùng nhau nhìn chằm chằm Lý Nguyên Hạo:” Ta hỏi ngươi sao?” Tiểu Tiểu không khách khí hỏi.
Lý Nguyên Hạo lúng túng ho khụ. Tiểu Tiểu bĩu môi nói:” Ta hỏi nàng, không phải…”
“Tiểu Tiểu, ngươi đang làm gì đó?” Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một bàn ba người đồng thời quay đầu đi nhìn về phía người tới.
“Mứt quả đâu!” Tiểu Tiểu đầu tiên nhảy dựng lên hướng về phía trước.
“Gia Luật đại ca!” Sử La Nhi đứng lên.
“Long Khánh!” Lý Nguyên Hạo cũng kinh ngạc đứng lên.
“Nguyên Hạo, Sử cô nương!” Gia Luật Long Khánh một bên bận rộn chào hỏi người quen cũ, một bên ứng phó Tiểu Tiểu thô lỗ cướp đoạt:” Tiểu Tiểu, đừng nóng vội, không có người đoạt với ngươi, cẩn thận rớt sẽ không được ăn.”
Tiểu Tiểu ôm bao lớn bao nhỏ trở lại chỗ ngồi, hưng phấn hỏi:” Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy?”
“Đồ ăn ở thực quán ngươi không ăn được, cho nên ta giúp ngươi mua thêm mấy thứ điểm tâm nhỏ, nếu như ngươi đói bụng, có thể lấy ra ăn.” Hắn mở ra trong đó một ít bao. “Đây! Mứt quả của ngươi ở chỗ này, trước cầm ăn đi!”
Tiểu Tiểu thật vui vẻ nhận lấy mứt quả. “Ngươi muốn ăn không? Cái này ăn ngon lắm!” Nàng hỏi Sử La Nhi.
Sử La Nhi buồn bực lắc đầu, tại sao thoạt nhìn Gia Luật đại ca cùng Tiểu Tiểu vô cùng… Thân mật?
“Ta đây một mình ăn!” Tiểu Tiểu lập tức ngồi một bên ăn mứt quả. “Các ngươi thực ngốc, đồ ăn ngon như vậy cũng đều không biết hưởng thụ!”
Gia Luật Long Khánh sủng nịch vuốt đầu nàng. “Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu chính là bộ dạng chưa trưởng thành để cho các ngươi chế giễu rồi.” Mặc dù hắn nói với Lý Nguyên Hạo cùng sử La nhi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu, không nỡ dời đi, cho nên không nhìn thấy hai người đối diện kia thần sắc quái dị.
“Long Khánh, Trầm cô nương là….” Thanh âm Lý Nguyên Hạo có chút quái dị hỏi. Ông trời phù hộ cho nàng không phải là người yêu hoặc vị hôn thê của Gia Luật Long Khánh và vân vân!”