Dụ anh vào sâu trong em

Chương 32


Bạn đang đọc Dụ anh vào sâu trong em – Chương 32:

Khi đó Ninh Ngôn làm gì.
 
Cô ngơ ngác gật đầu, nụ người trên mặt cứng lại, lúc mẹ xoay người hỏi hai đứa nói thì thầm gì đó cô trả lời: “Chị đang trò chuyện với con.”
 
Mẹ cô ‘ừ’ một tiếng, sau đó nhìn cô cười cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thật sự cho rằng, mọi thứ sau này đều sẽ tốt lên. Chỉ là ba mẹ bận rộn công tác, không có cách nào chăm sóc tốt cho cô nên mới đưa cô cho bà ngoại chăm sóc. Bây giờ trở về bên cạnh cha mẹ, tất cả sẽ quay lại quỹ đạo của nó.
 
“Em không biết.”
 
Ninh Ngôn tuổi mười tám không thể suy nghĩ quá nhiều, cô bắt lấy Đàm Diệp tay, muốn khóc lại không dám khóc, “Em không biết.”
 
“Không sao cả, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
 
Đàm Diệp kéo cô vào trong ngực, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô
 
Cô không hiểu, nhưng anh biết. Anh đã nhìn thấy bộ dáng cô nỗ lực muốn cho ba mẹ vui vẻ, cũng nhìn thấy bộ dáng cô xem anh như bảo bối nói cho ba mẹ, mong chờ ba mẹ chúc phúc.
 
Cô có rất nhiều rất nhiều tiếc nuối không cách nào bù đắp, anh sẽ nỗ lực.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước hết phải học thật tốt, phải vào được một trường đại học tốt, được chứ?” Đàm Diệp hôn hôn khóe mắt cô, “Còn thi điểm thấp như vậy, anh sẽ tức giận.”
 
“Ừm…” Ninh Ngôn không hề cố kỵ mà tố cáo: “Chúc Diệp Thư bắt nạt em, em không có cách nào làm bài tốt được.”

 
“Để anh bảo nó xin lỗi em.”
 
Có Đàm Diệp chống lưng, Ninh Ngôn yên tâm thoải mái nhận lời xin lỗi của Chúc Diệp Thư
 
Thậm chí còn có gan uy hiếp hắn, nếu sau này bắt nạt cô, cô nhất định sẽ tiếp tục tố cáo với Đàm Diệp.
 
“Tôi sai rồi.” Chúc Diệp Thư chỉ thiếu chút nữa là giơ hai tay đầu hàng, “Tôi nhất định sẽ không bắt nạt cậu nữa.”
 
Nào nghĩ đến cậu mình vậy mà sẽ thích cô gái nhỏ này. Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ, hắn cũng không dám hỏi.
 
Nhưng mà nhìn dáng vẻ khẩn trương để ý của cậu mình, hắn lại tác hợp cho hai người, sợ không may bị cắt thành tám mảnh.
 
Đầu óc Chúc Diệp Thư linh hoạt, một khi xác định sau này sẽ đứng về phía cậu của mình, hắn không những không chọc Ninh Ngôn tức giận, còn muốn dỗ cô vui vẻ.
 
Buổi sáng thứ hai
 
Các bạn học nhìn thấy Ninh Ngôn cười hỏi cô gặp người lớn thế nào rồi, Ninh Ngôn trả lời theo đúng sự thật rằng Chúc Diệp thư nói lời xin lỗi với cô
 
Mọi người mới không tin loại giáo bá đánh người đánh gần chết mới thôi, còn không bị phạt này chịu đi xin lỗi. Sôi nổi cười nói với Ninh Ngôn đây là người lớn đồng ý rồi.
 
“Haizz…”
 
Ninh Ngôn úp mặt xuống bàn, cảm khái thế giới này quá phức tạp, “Vì sao mọi người lại không tin chứ? Long Bao Bao, Bao Bao cậu tin tớ chứ?”
 
“Tớ đương nhiên tin cậu.”
 
Long Bao Bao cầm một hộp sô cô la tươi tinh xảo, cẩn thận bóc một viên ra ăn, ừ, là hàng thật!
 
Ninh Ngôn cảm giác được Long Bao Bao trả lời cho có lệ, tuyệt vọng than một tiếng.
 
Kỳ thật cũng không thể trách Long Bao Bao. Nếu không phải sáng nay Chúc Diệp Thư đột nhiên giữ chặt lấy cô, hỏi cô Ninh Ngôn thích cái gì, còn hứa hẹn lấy một hộp sô cô la tươi coi như quà cảm ơn thì cô làm sao có thể tin Chúc Diệp Thư đang theo đuổi Ninh Ngôn chứ?
 
Nama Chocolate này mỗi ngày đều giới hạn số lượng bán, trong vòng mười phút đều tranh nhau mua không còn một hộp!
 
……
 
Bởi vì chuyện Ninh Ngôn yêu sớm, thời điểm Ninh Mạn gọi điện cho Đàm Diệp nói một câu thành tích của cô đi xuống, Đàm Diệp thuận thế trả lời: “Thứ bảy cháu tới phụ đạo giúp em ấy, khuyên bảo một chút.”
 
Thời điểm Đàm Diệp tới, Ninh Mạn đã dọn dẹp bàn trà sạch sẽ, lấy trái cây cắt thành những hình thù xinh đẹp, cẩn thận bày lên.
 
“Lấy bài thi tới đây anh xem.”
 

Đàm Diệp thấy Ninh Ngôn xuyên vẫn còn mặc áo ngủ vải cotton loại bình thường màu trắng, in hình dâu tây. Có chút đáng yêu, kích cỡ còn nhỏ, nhìn qua còn giống một học sinh cấp hai ngây thơ.
 
Có lẽ không nghĩ đến chuyện sáng sớm anh đã tới, Ninh Ngôn không mặc nội y, lúc giơ tay đưa bài thi tới, phần áo trước ngực căng chặt, hai nhũ hoa mơ hồ nhô lên.
 
“Ngồi xuống xem chứ?” Ninh Mạn pha trà hoa, nhưng Đàm Diệp không nhận.
 
Anh không ngừng lật bài thi của Ninh Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc xem xét, hoàn toàn không rảnh rỗi quan tâm đến chuyện khác.
 
Ninh Mạn nhìn đến xuất thần, chọc chọc cánh tay Ninh Ngôn: “Em không biết xấu hổ hay sao mà còn thi được chừng này điểm?”
 
“Thật xin lỗi.”
 
Ninh Ngôn nghĩ đến chuyện Đàm Diệp đang xem những lỗi sai ngớ ngẩn của mình, mặt liền đỏ lên, “Không phải em cố ý.”
 
“Loại sai lầm này cũng mắc phải, tư tưởng xảy ra vấn đề.” Đàm Diệp gập ngón tay lại, gõ đầu Ninh Ngôn, “Trong đầu nghĩ cái gì đấy? Còn có muốn học tập thật tốt không?”
 
Nhìn qua thì giống động tác xử phạt nặng nề, nhưng Đàm Diệp thu lực, gõ vào đầu khiến tim Ninh Ngôn đập nhanh..
 
Chị còn đang ở đây đấy! Cô trừng mắt nhìn Đàm Diệp một cái, nhìn qua tựa như đang bất mãn.
 
“Ngại quá, em gái em nó… tính tình nó không tốt lắm…… Từ nhỏ đã không nghe lời.” Ninh Mạn quả thật giận điên người, “Em sẽ dạy bảo nó.”
 
“Không sao, để tôi dạy nó.”
 
Đàm Diệp đưa bài thi lại cho Ninh Ngôn, ý bảo cô vào nhà, “Để tôi nói chuyện với nó một chút, không chừng lại có tác dụng.”
 
Nói xong hai người đi vào nhà. Để lại Ninh Mạn đứng tại chỗ á khẩu không nói thành lời.
 
Ả muốn đi gõ cửa, nhưng Hứa Nghi Nhàn lại giữ cô ta lại.
 

Ninh Mạn khóc không ra nước mắt: “Con vốn muốn Đàm Diệp đến nhà để thân thiết một chút, nào nghĩ đến anh ta vậy mà thật sự dạy Ninh Ngôn làm bài?”
 
Đầu óc sao lại giống mọt sách thế chứ! Không phát hiện ra hôm nay cô ta cố ý mặc váy ngắn, xịt nước hoa, trang điểm tỉ mỉ thế này để thích hợp ra ngoài hẹn hò sa?
 
Ninh Mạn tuyệt vọng nói: “Mẹ, con thật sự phải gả cho anh ta sao? Con sẽ điên mất. Anh ta thật sự y như một khúc gỗ!”
 
“Người đàn ông tốt như vậy con lại không gả, con ngốc à?” Hứa Nghi Nhàn hung hăng gõ đầu Ninh Mạn: “Lại nói, cậu ta đối xử với em gái con tốt như vậy còn không phải là vì tốt cho con? Con chẳng lẽ muốn có một đứa em gái ngay cả khoa chính quy cũng thi không đậu, đến lúc đó có mất mặt khôn?”
 
“Ừm…”
 
Ninh Mạn miễn cưỡng nghe Hứa Nghi Nhàn nói tiếp, cô ta ngồi trên sô pha lướt điện thoại, chờ Đàm Diệp dạy Ninh Ngôn xong đi ra.
 
Nhưng đã một giờ trôi qua rồi mà hai người còn chưa ra.
 
Ninh Mạn đi tới gõ cửa, nghe thấy Đàm Diệp nói đừng quấy rầy, sắp xong rồi.
 
Ả nghe thấy được tiếng Ninh Ngông khóc sụt sịt
 
Đàm Diệp đúng thật là một thầy giáo nghiêm khắc, thế mà thật sự phê bình Ninh Ngôn đến khóc.
 
“Ninh Ngôn, em phải ngoan ngoãn nghe lời Đàm Diệp biết không?” Ninh Mạn lên tiếng nhắc nhở: “Thầy Đàm cũng là vì tốt cho em, nhớ nghe lời đó”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.