Đọc truyện Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai – Chương 56
Hôm sau, họ rời đi sau khi ăn sáng.
Lương Tự đã lái xe đi rất xa, nhưng từ kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy cửa nhà mình, thấy ông nội ngồi xổm dưới đất miệng ngậm thuốc lá sợi nhìn về phía họ.
Cái nhìn thăm thẳm và xa xăm đó là niềm mong mỏi của một ông cụ tuổi đã gần đất xa trời, mong ngóng cháu trai có thể quay về bất cứ lúc nào.
Hôm đó thôn Tiểu Lương có hội chợ.
Trong phố chợ tấp nập đa số là người lớn tuổi và trẻ con, thanh niên trẻ tuổi như họ không còn nhiều trong trấn nữa, không đến nơi khác học thì cũng đã đi làm, hầu như chỉ còn lại trẻ con.
Lúc Dư Thanh về đến nhà, bà ngoại đang làm cơm trưa.
Cô rửa sạch tay rồi đến phụ bà, lúc thì trông nồi lúc thì nhặt rau, nhìn thoáng qua bếp lò rồi đi đến bên ngọn lửa cháy phừng phực trong đó.
Dư Thanh ngồi bên bếp lò nhìn lửa, cách một lúc lại thêm củi vào.
“Chiều nay đợi ông ngoại đi mua ít bánh chiên cho con đem theo.” Bà ngoại đang thái rau, “Ngày mai ăn trên xe lửa.”
Dư Thanh nhặt từng cây củi xếp dưới đất.
“Ngoại còn tưởng con ở nhà lâu.” Bà cụ buồn bã nói, “Mới có mấy hôm đã đi.”
Dư Thanh cho củi vào lò, tâm trạng vào mỗi buổi chiều trước khi tạm biệt.
Cô thấy tóc của bà lại bạc đi, trong lòng khó chịu một cách kỳ lạ, ngoài miệng nói có thời gian sẽ về, nhưng cũng chẳng đưa ra được một con số cụ thể.
Sau bữa trưa, Dư Thanh ra đường đi dạo.
Rất nhiều hàng quán nhỏ đã không còn đông khách như trước, cô cứ đi đi dừng dừng nhìn quanh ngó quất phố xá.
Mấy đứa trẻ vây quanh sạp ném xúc xắc của một người đàn ông trung niên, mỗi lần thắng là được một tệ.
Cô đứng một bên xem, bả vai bị ai đó vỗ một cái.
Quay đầu lại nhìn, Lương Vũ nở nụ cười tươi rói chồm đến trước mặt cô.
Hai chị em đứng xem đến khi mấy đứa trẻ đó chơi hết tiền mới đi chỗ khác.
Có người đi dạo cùng nên vui hơn nhiều, hai cô gái cứ đi qua đi lại con phố đó.
Sau đó dừng ở một sạp trò ném vòng.
Trên tấm bạt lớn có đồ chơi của trẻ con, có trang sức nữ, có cả thuốc lá và mấy món nhỏ nhỏ hay ho, Dư Thanh bỏ ra năm tệ mua 25 chiếc vòng.
Hai cô nàng đã ném hơn nửa số vòng mà vẫn không trúng được món nào, chủ tiệm cầm cây gậy dài có móc câu không ngừng móc vòng từ dưới đất lên tròng vào cánh tay mình, thong dong nhàn nhã nhìn hai cô.
Khi còn hai chiếc vòng cuối cùng, hai chị em nhìn nhau.
Dư Thanh và Lương Vũ mỗi người cầm một chiếc, nhắm vào món nào dễ lấy nhất, ra vẻ quyết đấu lần cuối cùng.
Chủ tiệm liên tục nhìn họ, có vẻ hơi sốt ruột vì chờ đợi.
Dư Thanh cầm chiếc vòng định ném trước, cô mới vừa giơ tay lên, chiếc vòng trong tay bị ai đó cầm lấy.
“Anh hai.” Lương Vũ hào hứng.
Lương Tự nhìn hai chị em, hỏi bằng giọng đều đều: “Mua hết bao nhiêu rồi?”
“…” Dư Thanh cười ngượng ngùng, giơ năm ngón tay, “Hết năm tệ.”
Lương Tự thở dài, nhìn hai cô nàng này với vẻ bất lực một lúc, sau đó nghiêng người nhìn thoáng qua mấy món đồ trên thảm.
“Muốn cái nào?” Anh nghiêng đầu hỏi Dư Thanh.
Dư Thanh chỉ vào con búp bê vải nhỏ ở giữa mặt đất có độ khó rất cao: “Cái đó cái đó.” Nói xong thì lo lắng nhìn anh, đôi ngươi đảo qua đảo lại, “Không trúng thì sao?”
Lương Tự hơi nheo lại một mắt, làm động tác ném vòng.
“Nếu trúng thì sao đây?” Anh nhìn con búp bê vải, hỏi cô.
“Nếu mà trúng thật…..” Dư Thanh nghĩ ngợi, nói, “Anh muốn gì em cũng cho.”
Lương Vũ phì cười, Lương Tự ném chiếc vòng đi trong tiếng cười đó, chiếc vòng xoay tròn trên không rồi đáp xuống con búp bê một cách vững vàng và chính xác.
Dư Thanh vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, lập tức đi tới lấy, Lương Vũ cũng đưa chiếc vòng cuối cùng cho anh.
Sắc mặt của chủ tiệm không được ổn lắm.
Lương Vũ lấy được một đôi bông tai rồi “thức thời” rời đi trước, trước tấm thảm chỉ còn lại hai người họ.
Lương Tự hỏi cô muốn chơi nữa không, Dư Thanh ôm búp bê lắc đầu.
Anh dắt cô đi khỏi sạp hàng, chen chúc trong đám đông đi ra ngoài.
“Tụi mình đi đâu vậy anh?” Cô hỏi.
Lương Tự hất cằm về phía trước.
Năm lớp mười hai đó, sáng sớm nào anh cũng đạp xe đứng chờ cô ở ngã tư đầu ngõ, mùa hè trời nắng sớm nên còn đỡ, đến mùa đông thì rừng cây hai bên đường tối đến mức không thấy được gì.
Khi đó, từng tốp học sinh lũ lượt đạp xe trên đường nói cười rôm rả, trời có lạnh đi nữa cũng thấy ấm áp hơn nhiều.
Đang nghỉ hè, trường học không có ai.
Những khu lớp học vô cùng yên tĩnh, lá cây và bụi bặm trên mặt đất bay lên theo gió.
Cửa tầng hầm đã thay khóa lẫn ổ khóa mới, Lương Tự nắm tay cô đứng yên ở cửa cầu thang một lúc lâu mới rời đi.
Cô ngoan ngoãn để anh dắt đi, hai người cùng nhau đi dạo rất lâu.
Khi về lại trấn đã là chiều tối, hàng quán đã dọn sạch sẽ.
Họ đã mua vé về Bắc Kinh vào chín giờ sáng ngày mai, mỗi ngày sẽ có một chiếc xe buýt nhỏ chở từ trấn đến Dương Thành ấn loa lúc sáu giờ sáng.
Bà ngoại dậy từ lúc năm giờ, luộc hai quả trứng cho Dư Thanh, sau đó cùng cô ra đầu trấn chờ xe.
Màu trời xám xịt, chỉ có ánh đèn đằng xa lúc sáng lúc tối.
Tiếng còi xe vang lên, xe đã đến, một lúc sau dừng lại trong sớm tinh mơ ảm đạm.
Trước khi lên xe, bà ngoại lại dặn đi dặn lại đủ điều, còn đồng thời đi xuống sau xe theo cô, vịn tay vào cửa sổ xe nhón chân lên.
“Tới nơi gọi cho ngoại.”
Dư Thanh vừa đáp lời vừa vẫy tay với bà ngoại.
Xe đã đi xa, bà ngoại vẫn đứng đó dõi theo, vóc dáng thấp bé gầy gò trông như một tòa tháp trắng, rất đỗi hiền từ.
Xe chạy đến phía tây của trấn, Lương Tự lên xe, Lương Vũ cũng đi cùng.
Cô nhóc cũng muốn đến Bắc Kinh nhìn sự đời.
Họ ngồi trên chuyến tàu từ Dương Thành đi về phía tây đến Bắc Kinh.
Từ khi lên xe ngồi, Lương Vũ vẫn giữ trạng thái háo hức, Dư Thanh thì dựa vào người Lương Tự đánh một giấc.
Đến tối, anh mua hai chiếc giường nằm để hai chị em ngủ, khi đến Bắc Kinh là đã 3 giờ sáng.
Vất vả suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà thuê.
Lương Vũ như chưa ngủ đủ, vừa vào nhà là ngả xuống giường ngủ li bì.
Dư Thanh đến gần đắp chăn cho cô bé, vừa quay lại thì thấy Lương Tự đang nhàn nhã dựa vào tường nhà vệ sinh lặng lẽ nhìn cô.
“Mấy hôm nay hai em ngủ ở đây đi.” Anh nói nhỏ.
Dư Thanh hỏi: “Còn anh?”
“Lát nữa anh qua chỗ Lý Vị.” Lương Tự nói, “Nghỉ hè nó tới Trung Quan Thôn làm tình nguyện viên, có trống chỗ.” Cũng rất tiện đi làm.
Bên ngoài cửa sổ ở Bắc Kinh khác với ở trấn nhỏ, bên dưới trời sao là những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn.
Dư Thanh kéo rèm lại, bật đèn tường, sau đó đi đến nắm tay anh.
“Em ra ngoài với anh.” Dư Thanh nói, “Sẵn mua đồ ăn sáng cho Lương Vũ.”
Hai người ăn sáng ở quán ăn nhỏ đầu hẻm, Dư Thanh đợi anh lên xe rời đi mới xách cơm về nhà.
Lúc đó, Lương Vũ mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, ngơ ngác ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì rướn cổ nhìn ra ngoài.
Dư Thanh đã chuẩn bị đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân.
“Chỗ này của anh em trang hoàng cũng được phết.” Lương Vũ vừa đánh răng vừa nói với cô, “Chị dâu trang trí mà ạ?”
Đây không phải là lần đầu Lương Vũ gọi cô thế này, nhưng Dư Thanh vẫn thấy không quen lắm, cảm thấy tuổi tác lớn hơn hẳn.
Cô đáp ‘Ừm’, rồi cười nói cứ gọi là chị thôi, Lương Vũ bị sặc suýt phun hết bọt kem đánh răng ra ngoài.
Hôm đó Dư Thanh dắt Lương Vũ đến Di Hòa Viên của Cố Cung.
Dọc đường đi, hai chị em mua rất nhiều đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn vừa tán dóc.
Lương Vũ tò mò nhìn đông ngó tây, không ngừng hỏi cô cái này cái kia.
Dư Thanh mua vài món quà lưu niệm cho Lương Vũ, đi dạo đến chiều rồi vào trung tâm thương mại ăn cơm.
Tủ kính trưng bày được nạm vàng sáng chói, nhìn mà hoa cả mắt.
“Chị Dư Thanh.” Lương Vũ nắm chặt cánh tay cô, “Đó là gì vậy?”
Cô bé tò mò về mọi thứ, Dư Thanh kiên nhẫn giải đáp từng câu một.
Hai chị em ăn tối ở một nhà hàng trang trí rất đẹp đẽ, giữa buổi ăn, Dư Thanh tranh thủ đi vệ sinh.
Lương Vũ nhìn chằm chằm một bàn đủ các món ngon.
Mặc dù không biết giá cả bao nhiêu, nhưng chắc chắn chỗ này không hề rẻ, Lương Vũ gồng mình ăn cho đáng số tiền bỏ ra.
Lúc đang nhai một miệng lớn bánh ngọt, cô thấy ngoài cửa sổ có một người đàn ông dừng chân nhìn sang đây.
Nói một cách chính xác, tầm nhìn đó hướng về đồng hồ trên cổ tay cô.
Lương Vũ ngơ ngác vừa nhai nuốt vừa thẳng thừng nhìn lại, người đàn ông nhìn chăm chú khoảng bốn năm giây rồi mới bỏ đi.
Người đàn ông đó mặc vest đeo cà vạt trông rất trưởng thành chững chạc, ánh mắt của cô nhóc dõi theo một hồi lâu mới thôi nhìn nữa.
“Nhìn gì vậy.” Dư Thanh đã đến gần.
Lương Vũ lắc đầu, bưng ly trà sữa uống một hớp lớn.
Ăn xong, hai chị em lại dạo loanh quanh trong trung tâm thương mại một lúc nữa mới về nhà.
Lương Vũ sờ cái bụng đến giờ vẫn còn no căng, nằm trên giường nhớ tới người đàn ông mà mình nhìn thấy hồi chiều.
Ánh đèn trong nhà dịu nhẹ và ấm áp, Dư Thanh đang tì vào bàn vẽ tranh.
Điện thoại trong túi vang lên.
Dư Thanh tưởng Lương Tự tan làm gọi tới, nên trực tiếp ấn nghe, áp tai mình vào.
Đợi một hồi vẫn không nghe thấy bên kia nói gì, Dư Thanh nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị giọng nói bên kia làm cho giật mình.
“Không nhìn tên hiển thị hả?” Trương Ngụy Nhiên cười.
Bình thường Dư Thanh phải do dự cả buổi trời mới nhận điện thoại của người này, đúng là đầu óc người làm ăn không đơn giản chút nào.
Mãi không thấy cô nói gì, Trương Ngụy Nhiên nghĩ rằng có lẽ lâu rồi không gặp, cô nàng này đã quên mất mình rồi.
“Không có gì, chỉ là hai ngày sau tôi đi công tác ở Canada.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Em có gì muốn tôi đưa cho cô Lục không?”
Dư Thanh im lặng hồi lâu: “Có.” Khi đi, bà ngoại có làm mứt trái cây cho cô.
Thế là hai người hẹn nơi gặp, sau đó không còn gì để nói nên Dư Thanh muốn cúp máy.
Nhưng Trương Ngụy Nhiên lại nói gì đó, hành động định cúp máy của cô chợt khựng lại, sau đó mím môi.
“Tặng người khác lâu rồi.” Cô nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, “Tôi có rồi, cần nhiều thế làm gì.”
Nói thẳng như ruột ngựa thế này làm Trương Ngụy Nhiên dở khóc dở cười, từ khi nhận lời Dư Tằng nhờ chăm sóc cho cô, con đường lấy lòng này thực sự chẳng dễ đi chút nào.
Anh dựa vào ghế sofa, khẽ thở dài, lắng nghe giọng nói của cô cực kỳ giống với của người phụ nữ trong trí nhớ.
“Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Cô nói.
Bên kia chưa kịp lên tiếng, Dư Thanh đã cúp máy, ngước mắt lên thì thấy Lương Vũ chớp mắt nhìn mình.
Dư Thanh nở nụ cười cởi mở thoải mái, hỏi Lương Vũ sao nhìn chị.
“Không phải anh em đúng không?” Lương Vũ híp mắt lại, “Tình địch?”
Dư Thanh không khỏi bật cười.
“Muốn biết à.” Nhớ đến Lương Vũ đăng ký ngành Quản lý kinh tế, Dư Thanh lập tức vỗ vào bàn một cái, “Ngày mai chị dắt em đi gặp.”.