Đọc truyện Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai – Chương 47
Con mèo đó chỉ to bằng quyển sách Ngữ văn, đặt trong lòng bàn tay trông bé xíu và yếu ớt vô cùng.
Lương Tự mua thêm một cái lồng sắt nhỏ, cho nó vào trong để tiện cầm đi, Dư Thanh sợ xóc nên ôm chặt chiếc lồng trong lòng.
Trong lòng trong mắt cô chỉ có mèo con, thậm chí chẳng quan tâm anh dắt mình đi đâu.
Bầu trời chiều Bắc Kinh hôm đó xanh thăm thẳm, trên con phố dài, một cô gái ôm chiếc lồng mèo đi cạnh một chàng trai xách túi thức ăn cho mèo.
Nắng ấm rọi từ trên xuống sau lưng hai người một mèo ấy, theo sau là cái bóng và ánh nắng của lập xuân sắp đến.
Hai mươi phút sau, họ vào một con hẻm dài.
Dường như lúc này Dư Thanh mới hoàn hồn lại, đầu quay qua quay lại nhìn quanh ngó quất “Í” một tiếng.
Con hẻm này dài ngoằng, có rất nhiều đường vòng.
“Đây là đâu thế?” Cô hỏi Lương Tự.
Chàng trai đút hai tay vào túi quần theo thói quen, nghe hỏi thì cố ý ra vẻ suy ngẫm đáp “Ủa”.
“Chị gái này.” Anh nhướng mày, “Làm khó chị còn nhớ đến tôi đây.”
Anh chọc ghẹo mình thế này làm Dư Thanh bật cười ra tiếng, giơ tay định véo cánh tay anh.
Lương Tự trốn trái trốn phải, một tay cô ôm mèo một tay với về phía anh.
Tiếc là hành động của cô quá chậm, lúc nhận ra thì chiếc lồng trong tay đã bị Lương Tự xách lên cao chót vót.
“Mèo của em——” Dư Thanh giơ tay lên túm lại.
Lương Tự cố ý chọc cô, tay xách lồng mèo chân lùi ra phía sau lưng cô.
Dư Thanh quay đầu lại tìm anh, nhưng tay chân gầy gò có làm sao cũng chẳng đánh được anh.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, Lương Tự mỉm cười không đùa nữa, Dư Thanh vội vã ôm về trong lòng mình.
“Anh đừng làm nó sợ.” Cô còn đau lòng cơ đấy.
Lương Tự ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo đã ngủ say.
Tường trong hẻm rất thấp, không chắn được ánh nắng, một chùm sáng dừng sau tai cô.
Cây cối của nhà nào đó vươn cành ra ngoài, chim béo đậu trên đó nhìn xuống cũng kêu to.
Đó có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.
Dư Thanh đi theo anh đến trước cửa một tiệm đàn, nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào trong.
Đi qua một lối đi treo đầy đàn guitar, xuống cầu thang, bóng đèn sợi đốt trên cầu thang sáng lên, sau đó cô nhìn thấy một tầng hầm.
“Cái chú Đàm kia là người thế nào?” Nghe anh kể đại khái qua vài ba câu, Dư Thanh tò mò, “Chơi nhạc giỏi lắm hả anh?”
Lương Tự cười: “Lần sau dắt em đi gặp.”
Nói xong, anh cắm điện máy sưởi cho cô và mèo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ôm đàn guitar vào lòng, ngước mắt hỏi cô chọn bài nào.
Dư Thanh vẫn chưa nghĩ ra được, ấy vậy mà bé mèo con trong lồng đã cất tiếng kêu mềm như bông trước cô.
Cô ngồi bên cạnh, nhìn anh bắt đầu gảy dây đàn, môi nở nụ cười.
Hai ba năm trước, anh ngồi trong tầng hầm của trường cấp ba thôn Tiểu Lương cũng như lúc này, người trở nên bình tĩnh, tay gảy dây đàn, tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng.
Chất giọng mạnh mẽ áp bức người khác trước kia đã trở nên trầm thấp và ổn định, giai điệu vang lên từ những ngón tay đó có thăng trầm và cả chút lắng đọng.
Không có một câu từ nào, nghe thấy rất khác biệt.
Khoảng năm sáu phút sau, anh vẫn lẳng lặng đàn mà không hát, ánh mắt dõi theo chuyển động của những ngón tay trên dây đàn.
Tựa như âm nhạc thuần túy[1] nhưng rõ ràng rất khác biệt, cảm giác toát ra từ giai điệu này rất đặc biệt, có cả âm thanh nặng nề anh đập vào dây đàn.
Đàn xong cả giai điệu, anh ngước mắt nhìn cô.
“Bài gì vậy anh?” Cô hỏi.
Ban đầu Lương Tự muốn đàn một bài hát cho cô nghe, nhưng có lẽ giai điệu đó sẽ rất nặng nề trong bầu không khí này.
Thế nên anh đổi ý định, một điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu anh.
Đàm Gia Minh từng hỏi anh muốn chơi thể loại nhạc rock nào, anh nhớ lại bản demo đã gửi cho H&B vào vài năm trước.
“Post rock”.
Anh nhìn vào mắt cô, như thể đã xác định được gì đó, “Một thể loại nhạc rock.”
Dư Thanh nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng lại cảm thấy vui sướng và tự hào.
Cô ôm mèo nghe anh kể rằng từ những năm 70 đến 90, nhạc điện tử đã dung hòa với nhạc rock cổ điển.
Trong không gian yên ả, ngay cả hơi thở của anh cũng dịu lại, đôi mắt anh sáng rực khi nói về những chuyện này.
Họ ở đến khi sắc trời sắp tối mới về.
Từ đầu hẻm đi về phía trước có chợ đêm, Lương Tự dắt cô đến đó dạo loanh quanh và ăn tối rồi mới quay về con hẻm gạch đỏ.
Vừa bước vào nhà, Dư Thanh lập tức mở lồng sắt ôm mèo ra ngoài, nhóc con có được tự do đi qua đi lại rồi nhảy lên giường.
Nhà có đầy đủ hệ thống sưởi, mọi thứ hoàn toàn là đồ mới.
Dư Thanh đi đến mép giường, ôm nó vào lòng không muốn bỏ xuống, vừa nhìn lên thì nghe thấy Lương Tự nói anh ra ngoài chút.
Cô cũng không hỏi gì, chỉ đáp lại một tiếng rồi lại cúi đầu trêu mèo, đút thức ăn của mèo cho nó ăn.
Không lâu sau Lương Tự đã về.
Anh mang về một chiếc thùng giấy to, nói làm ổ cho mèo con.
Dư Thanh vui như Tết, ôm mèo trong lòng cùng nó xem anh làm, thỉnh thoảng đưa băng keo cho anh, chẳng mấy chốc thì ổ cho mèo có cửa đã được hoàn thành.
“Vào đi.” Lương Tự nhận lấy mèo con trong lòng cô, “Ông giời con.”
Dư Thanh phì cười.
“Tụi mình nên đặt tên gì cho nó mới được đây ta.” Cô vừa hỏi anh vừa duỗi ngón trỏ chạm vào miệng mèo con, “Nghe hay chút.”
Lương Tự nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Dư Thanh?”
Cô đáp “Hửm?”, rồi mới chậm chạp nhận ra anh đang chọc mình, giơ tay định nhéo anh.
Lương Tự cười to, kéo một cái ôm cô vào lòng.
Ban đầu Dư Thanh còn giãy giụa xoay tới xoay lui, nhưng không lay được vòng tay của anh nên trở nên ngoan ngoãn.
Trên người anh có sự thần kì nào đó làm cô thấy rất yên lòng.
Dư Thanh vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, hai tay kéo nhẹ vạt áo anh.
Bên tai là âm thanh của màn đêm yên tĩnh và tiếng mèo cào chiếc thùng giấy, cô chầm chậm nhắm mắt lại, gọi, “Lương Tự ơi.”
Anh thấp giọng đáp ‘Ừm’.
“Em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.” Cô nói.
Hai cánh tay Lương Tự đang ôm cô siết chặt hơn nữa, đôi mắt sâu thẳm nhưng mềm mại.
Dù có là trước đây hay bây giờ, cô nói gì cũng nhẹ hẫng và thoải mái như thế, nhưng lại kiên định không gì sánh bằng.
Sóng mây trên bầu trời nhẹ nhàng lướt qua.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, cả thành phố bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Sau một trận mưa xuân vào mùng một tháng ba, Dư Thanh phải rời khỏi hẻm gạch đỏ để quay về trường.
Học kỳ hai năm ba cũng vẫn chỉ phải học những môn chuyên ngành, như thiết kế nội thất và thiết kế kiến trúc cảnh quan, còn phải học thêm từ bên ngoài.
Thi thoảng cô sẽ đến gặp anh lúc rảnh rỗi.
Bây giờ anh hầu như không còn đến quán bar nữa, bình thường chỉ ở tiệm sửa xe hoặc tiệm đàn.
Nhiệt huyết ban đầu dường như đã trở lại hoặc thậm chí còn nhiều hơn trước, cả người đang sống trong âm nhạc, hôm nào cũng gần như không thể không thức khuya.
Một chiều thứ bảy, Dư Thanh chạy tới tiệm đàn.
Lúc đó cô vẫn còn trên xe buýt, trên đường đi nhận được cuộc gọi báo tin đã đậu cấp bốn từ Phương Dương.
Giọng nói của cô bạn mang theo nụ cười, chia sẻ với cô niềm vui không dễ gì mới có được này.
Khi nghe hỏi đến kế hoạch tiếp theo, mỗi một tế bào trong cơ thể cô nàng này tràn đầy tự tin.
“Chừng nào đậu cấp sáu mời mày ăn một bữa siêu to khổng lồ.” Phương Dương nói.
Trò chuyện vài câu, bên kia có vẻ như đã đến thư viện nên phải cúp máy, Dư Thanh không nỡ làm phiền nên tạm biệt.
Cô nhìn hoàng hôn buông xuống dòng xe như nêm ngoài cửa sổ, lòng thấy xúc động, nhưng nhiều hơn là chút sầu muộn.
Lúc đến tiệm đàn, chỉ có Lương Tự và Chu Hiển ở đó.
Cô liếc nhìn xuống tầng hầm, thấy hai người đang thảo luận gì đó, thế là lặng lẽ bước ra ngoài ngồi trên bậc thềm lát gạch trước cửa tiệm đàn, ngắm nhìn bầu trời.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vừa ngẩng đầu thì thấy Lí Vị đã đi đến.
“Sao không vào trong?”
“Họ đang bận.” Dư Thanh nói, “Ra đây ngồi chờ vẫn hơn.”
Thế là Lý Vị cũng dừng bước chân ngồi xuống cạnh cô, giữa hai người có một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Dư Thanh cho rằng cậu ấy sẽ hỏi những câu liên quan đến Trần Thiên Dương, nhưng không nghe thấy được một câu nào.
“Dư Thanh, cậu thấy thôn Tiểu Lương tốt hay Bắc Kinh tốt?”
Lý Vị đột nhiên lên tiếng hỏi như thế làm Dư Thanh có chút bối rối, cô ngước nhìn bầu trời chẳng có gì trên đó, rồi nhìn xuống đèn đường đầu ngõ.
Ngọn đèn cũ kỹ đó tỏa ánh đèn lờ mờ, từ trong ra ngoài nơi nào cũng in hằn dấu vết của thời gian.
“Thôn Tiểu Lương.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Ở đây không thấy được sao nào cả.”
Vừa nói xong, phía sau có tiếng cười khẽ của ai đó, Dư Thanh lập tức quay đầu lại nhìn.
Lương Tự đã thấy cô lúc cô xuống tầng hầm, thế nên chỉ nói vài câu với Chu Hiển rồi vội vàng lên đây, không ngờ cô trò chuyện với Lý Vị cũng vui vẻ lắm.
Lý Vị đứng lên nhường chỗ cho hai người, đi vào trong.
Lương Tự kéo cô đứng dậy, phủi đất dính trên quần của cô.
Con hẻm vắng bóng người, mọi thứ im ắng, bụi bay tứ tung trong ánh sáng.
“Chỗ lạnh ngắt mà em còn ngồi.”
“Lý Vị cũng ngồi mà.” Cô còn “già mồm” cãi lại, “Đâu phải lạnh lắm.”
“Em mà đi so với đàn ông?” Dù gì cũng đang trong tiết trời tháng ba, khắp nơi vẫn chưa hoàn toàn ấm lại.
Lương Tự mở cửa ra, tìm một cái ghế đẩu nhỏ cho cô ngồi, nhìn đồng hồ, “Ở đây chờ, anh vào lấy áo.”
Lương Tự xoay người đi xuống tầng hầm.
Đúng ra thì phải có động tĩnh gì đó, nhưng khi đi xuống, anh lại thấy Chu Hiển nằm dài ra bàn ngủ, Lý Vị đang lấy chiếc áo khoác đặt bên cạnh khoác lên người cậu ấy.
Dường như trong lòng cả hai đều hiểu rõ, một người không ngẩng đầu không lên tiếng, người kia cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Làm xong mọi chuyện, Lý Vị bước ra ngoài.
Lương Tự lấy áo vừa đi vừa mặc vào người, liếc nhìn Lý Vị bên cạnh mình đang cùng đi lên lầu.
Đối mặt với chuyện thế này, anh tin rằng người trong cuộc càng thấy bất lực hơn.
Họ chầm chậm lên tầng trệt, ánh sáng tự nhiên thay cho ánh đèn trắng.
“Chắc mới ngủ thôi.” Anh nói, “Sao không gọi tiếng nào?”
Lý Vị cười giễu.
“Giả vờ ngủ thì đánh thức thế nào.” Lời nói cũng cô đơn vô cùng.
Lương Tự nhìn cô nàng ngoan ngoãn ngồi ở cửa, lặng lẽ đi về phía cô.
Tâm tình Lý Vị đã thế này, cậu cũng không muốn làm bóng đèn nên cười nói đi trước.
Dư Thanh nhìn bóng dáng đã đi xa đó, túm nhẹ tay áo của Lương Tự.
“Anh có cảm thấy Lý Vị là lạ không?”
Bị cô đột ngột hỏi, Lương Tự ngẩn người nửa giây.
“Nghĩ lung tung gì thế.” Anh khẽ xoa cổ, rồi nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, “Nghĩ lát nữa tụi mình ăn gì còn hay hơn.”
Sự chú ý của Dư Thanh lập tức bị dời đi, cô đi theo Lương Tự đến phố ăn vặt.
Cô đã dành cả buổi trưa và chiều nay ở trường để viết báo cáo thực nghiệm, lúc này đã mệt đã đuối lắm rồi, ăn cơm mà lòng nhớ nhung bé mèo của mình..