Đọc truyện Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai – Chương 40
Gió tuyết vô tình hoành hành trong đất trời, bầu trời xám xịt như bị ngăn cách bởi dãy ngân hà.
Ánh sáng lờ mờ và chập chờn trên tòa nhà cũ hắt lên tấm màn dày bên cửa kính, như thể đã bị chắn từ rất lâu, bây giờ mới có cơ hội phá cửa sổ ra ngoài.
Ngọn lửa giữa ngón tay anh sáng lên rồi vụt tắt.
Vành nón che khuất nửa bên mặt anh, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có hành động giơ tay đưa điếu thuốc lên môi tưởng chừng không đến nỗi lạnh lùng, nào ngờ lại ngập tràn xa cách.
Hứa Kính mặc một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, giày cao gót chặn trước mặt anh.
Cô nói lại câu lúc nãy lần nữa.
Lương Tự im lặng hồi lâu, đầu chẳng buồn ngẩng lên, mắt cũng rủ xuống.
Rít xong hai hơi thuốc, anh ném mẩu thuốc ngắn xuống đất, dùng chân dẫm nát, lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Tránh ra.” Giọng anh lạnh nhạt.
Hứa Kính cắn môi: “Nói chuyện cũng không được luôn hả?” Trong giọng nói là sự run rẩy và nghẹn ngào kìm nén sắp tuôn ra, nghe còn nặng nề hơn cả đêm đen này.
“Không có gì để nói.” Anh nói.
Lúc vừa đến Bắc Kinh, nghe Trần Bì nói Hứa Kính đi theo một người đàn ông, lúc bọn Lý Vị biết người đàn ông đó là Tiết Thiên thì suýt nữa đã đến quậy tưng bừng, bị anh cản lại.
Con người sẽ phải trả cái giá rất đắt cho sự bốc đồng, anh biết.
“Chị tới không vì gì khác.” Hứa Kính đứng thẳng người, lấy hết can đảm đã chuẩn bị suốt mấy ngày qua, lấy từ trong túi xách ra một phong bì dày cộp, “Hai năm nay dì trả nợ cho cậu nên sống túng thiếu lắm.” Rồi đưa phong bì đó cho anh.
Lương Tự nhướng mày, bật tiếng cười khinh.
“Một thân một mình dốc sức ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng.” Hứa Kính nhìn chằm chằm khuôn mặt anh trong bóng tối, sợ nhìn thấy được sự khinh thường, một lúc sau mới nói, “Cậu cứ nhận đi.”
Lương Tự không nói lời nào mà bước tới, tay đang đút trong túi hơi cong lên, cùi chỏ đụng vào phong bì, món đồ rơi “bụp” xuống đất.
Khóe mắt Hứa Kính nóng rát, cô nghiêng đầu nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh.
“Chị chỉ muốn giúp cậu thôi.” Mắt Hứa Kính đỏ dần, cô nghĩ tới chuyện bản thân bị buộc thôi học không còn đường lui, cộng thêm sự thờ ơ lúc này của anh, chợt trút ra hết, “Nhà cô gái đó có tiền có quyền nhưng không giúp gì hết, đó mà là tình yêu hả? Cô ấy chỉ là một đứa trẻ chưa lớn thôi.”
Vừa dứt lời thì nhìn thấy anh dừng bước ở góc cầu thang, Hứa Kính hít một hơi gió tuyết, giọng nói dần trở nên yếu ớt, rồi ngập tràn thê lương và mỉa mai.
“Hai năm qua cậu khổ sở thế này, cô gái đó có biết không?”
Lương Tự không quay đầu lại, chỉ im lặng đứng đó chốc lát.
Cả thế giới trở nên tĩnh lặng trong khoảng mười giây đó, rồi anh nhếch môi, để lại một câu, sau đó hoàn toàn đi vào bóng tối.
“Cô ấy không cần phải biết.” Anh nói.
Gió tuyết ập vào cơ thể và gương mặt của người phụ nữ trong đêm tối, cô bất lực buông thõng cánh tay, như thể đã mất đi cảm giác.
Tiếng hít thở bên tai càng lúc càng nặng nhọc, tiếng đàn nhị ảm đạm không biết vang lên từ nơi nào, kéo qua kéo lại rồi đột ngột im bặt.
“Xin lỗi.” Hứa Kính lẩm bẩm, chớp mắt một cái, nước mắt dâng đầy hốc mắt, cả người như mất đi linh hồn chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô vùi đầu vào giữa hai chân, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má, “Chỉ là tôi đã mệt mỏi quá rồi.”
Đó là một đêm dài không thể không mất ngủ, chỉ có ông trời hiểu.
Sau hai ngày liên tiếp có tuyết rơi dày đặc, mặt trời lại ló dạng, tỏa chút ấm áp qua tầng mây.
Ánh nắng rọi xuống vũng nước dưới đất và những ô cửa kính như phá vỡ băng tuyết, có thể nhìn thấy chút sắc màu rực rỡ trong ánh sáng phản chiếu lại.
Bắc Kinh lặng lẽ bước vào tháng hai.
Dạo này Dư Thanh chuẩn bị thi cuối kỳ, bảy tiết học kéo dài ra hệt như khoảng cách giữa mấy cái chiến hào.
Phòng ký túc xá của cô chẳng mấy khi có người ở, ai cũng miệt mài chiến đấu anh dũng trong thư viện hoặc nơi làm việc.
Một chiều nọ, Phương Dương gọi cho cô một cuộc hiếm hoi.
Lúc đó Dư Thanh đang trên đường về ký túc xá sau khi ăn xong bữa chiều, tuyết phủ trên đầu cành cây bị gió thổi rơi xuống.
Nghe giọng Phương Dương có vẻ không khỏe lắm, cứ như đang vác nặng chạy 3000 mét.
“Chả bị gì đâu.” Phương Dương hít sâu một hơi, “Tao nhớ ra lâu lắm rồi chưa gọi cho mày thôi.”
“Ôn thi cực lắm phải không?” Dư Thanh hỏi.
Cô nàng bên kia lại thở dài thườn thượt, Dư Thanh nghe thấy mà thấy khó chịu lạ thường.
Cô biết trước giờ Phương Dương rất liều mạng xem tương lai là tất cả, nhất là trong giai đoạn hiện tại này càng không thể bị xáo trộn, chắc chắn áp lực không hề nhỏ.
“Mệt là phải thôi mà.” Phương Dương nói, “Không cần an ủi tao đâu.” Im lặng một lúc rồi nói, “Chỉ muốn nói chuyện với mày chút thôi.”
Dư Thanh nhìn con đường phía trước, môi nở nụ cười.
Hai cô gái giống như khi còn ở thôn Tiểu Lương, nằm trên giường đất nhà Phương Dương nói nhau nghe những phiền muộn trong lòng, thi thoảng nghe thấy tiếng có người đến siêu thị nhỏ mua đồ.
Ngày tháng ở thị trấn nhỏ hiện ra trước mắt nhẹ nhàng biết bao, làm Dư Thanh không khỏi nhớ nhung.
Một cuộc điện thoại nói gần một tiếng.
Nghe thấy tâm trạng của Phương Dương đã thả lỏng dần, Dư Thanh mới cúp máy đi về ký túc xá.
Có vẻ như Trần Thiên Dương cũng mới từ bên ngoài về, đang nhìn gương thử quần áo, nhờ cô chọn giúp.
Cô vừa cho ý kiến vừa mở máy tính, trong nhóm lớp gửi thông báo về chuyện thực tập trong kỳ nghỉ.
Dư Thanh im lặng một lúc, rồi cũng mở tủ ra lựa quần áo.
Lúc này vẫn chưa đến giờ Lương Tự tan làm, dạo này anh bận nâng cao tay nghề của bản thân.
Dư Thanh liếc nhìn quần áo mà Lục Nhã gửi cho, trước giờ gu thẩm mỹ của mẹ luôn rất cao, giá cả chắc cũng không rẻ.
Cô nghiêm túc lựa chọn nửa buổi, cuối cùng vẫn mặc quần áo mình thường mặc.
Cô đóng máy tính, lại nhìn sang Trần Thiên Dương.
Cô nàng này đã mang giày cao gót, đeo túi xách nhỏ, cười rạng rỡ ra ngoài.
Trời lạnh thế này mà mặc váy ngắn mang tất chân, không biết là đi gặp ai.
Dư Thanh dọn dẹp đồ đạc, đeo hoa tai, sau đó cũng ra ngoài.
Cô đứng ở cổng trường đón taxi, có hai cô gái đi ngang qua.
“Sao tụi mình ngồi 108 tốn có một tệ.” Người này nói với người kia, “Đường đi y như nhau ngồi xe 209 thì hai tệ.”
Dư Thanh đứng đó một phút rồi quay lại đi tới biển báo dừng xe buýt, trùng hợp đợi được chuyến xe đi đến tiệm sửa xe của anh.
Không phải giờ cao điểm nhưng rất đông người, Dư Thanh nghe nhầm thông báo trạm xe, thế là xuống trước một trạm.
Cô hết cách, đành phải rụt cổ đi bộ.
Gió lạnh luồn từ cổ áo vào cổ, chiếc áo len cổ lọ màu trắng kem mỏng manh bên trong áo khoác không gài nút đón gió vào, khăn choàng cổ bay lên chắn ngang tầm mắt.
Khi gió lặng đi một lúc, Dư Thanh nhìn thấy bên đường đối diện có một người đàn ông râu ria xồm xoàm lưng đeo đàn guitar.
Không phải trí nhớ của cô quá tốt, mà vì người đó để lại cho cô ấn tượng quá sâu.
Một chiếc xe tải từ xa đến gần tách con phố thành hai bờ, khi chiếc xe rời đi, người đàn ông đó cũng biến mất.
Dư Thanh thở dài nhưng không dừng chân, tiếp tục đi đến tiệm sửa xe.
Đèn lồng màu đỏ được treo vào trước Tết nguyên đán vẫn chưa được tháo xuống, soi sáng đường đi bộ.
Cô đứng bên đường chờ, nhìn kiến bò dưới chân mình.
Dường như trong tiệm có người nhận ra cô, huýt sáo với Lương Tự ý báo cho anh biết.
Anh dừng việc trong tay nhìn ra ngoài, cô đứng đằng xa trong chiếc áo khoác ngắn vải nỉ màu xanh dương không gài nút, gấu quần jean ống đứng nhét vào đôi giày da cao cổ màu đen, hai tay đút vào hai túi áo khoác, cúi xuống nhìn đất ngước lên nhìn trời, khăn choàng màu đỏ, mái tóc ngắn xinh xắn, khuyên tai lấp lánh.
Lương Tự rửa tay sạch sẽ, lấy áo khoác chạy ngay ra ngoài.
“Không nói không rằng đã tới đây.” Anh vừa mặc áo vừa nói, “Trời lạnh mà chạy lung tung làm gì.”
Nhưng Dư Thanh cong môi mỉm cười với anh.
“Cười hoài.” Lương Tự nhướng mày, “Cười nữa bán em luôn.”
Dư Thanh chớp hai mắt: “Em đáng giá lắm hả?”
“Cũng chưa chắc.” Lương Tự chỉnh lại cổ áo, ngả người ra sau nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới vài giây, sau đó ra vẻ nghĩ ngợi sâu xa, “Nhưng có thế nào cũng phải được vài ba đồng cơ.”
Dư Thanh: “…..”
Cô giả vờ nhíu mày cắn môi, cố ý bước lại gần anh, nhân lúc không ai để ý nhanh chóng giơ tay véo anh một cái, lại đút tay vào túi đi về phía trước như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chàng trai ở sau hít vào hơi lạnh xuýt xoa một tiếng, nở nụ cười tươi.
Sau đó đút một tay vào túi quần, đuổi theo cô.
Hai người vừa đi vừa bàn ăn ở quán nào, thường thì Dư Thanh không có ý kiến, để cho anh quyết định.
Hơn nữa bây giờ đang mùa đông, trời tối sớm, vì vậy muốn ăn gần trường cô sau đó đưa cô về rồi anh mới đi.
Đi tới ngã tư, Lương Tự giơ tay đón taxi, Dư Thanh vội kéo tay anh lại.
Lúc đó đèn xanh sáng lên, Lương Tự kéo cô tới dưới tàng cây ở góc đường.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Ngồi xe buýt thì hơn.” Cô nói đâu ra đấy, “Tiết kiệm được nhiều tiền.”
Mấy tháng nay lần nào họ gặp nhau cũng không lâu lắm, nhưng hầu như đều vào buổi tối, xe buýt thực sự vừa bất tiện vừa phải chen chúc.
Số lần Dư Thanh đi xe buýt cực kỳ ít ỏi, bình thường đều do anh trực tiếp bắt taxi.
“Ui.” Lương Tự cười, “Mới bao lớn mà đã biết tiết kiệm tiền cho anh rồi cơ?”
Dư Thanh ngẩng đầu: “Em tốt bụng mà ha.”
Anh nhìn gương mặt cô dưới đủ loại ánh sáng đan xen vào nhau, chỉ vào cánh tay mới vừa bị nhéo của mình: “Em nghĩ sao?” Chữ “sao” cuối cùng còn lên giọng, ngập tràn nguy hiểm.
Dư Thanh: “…..”
Cô mím môi cố nhịn cười, ngay sau đó bị anh nắm tay đi đến ven đường.
Cô tưởng rằng anh và mình ngồi xe buýt, nào ngờ anh đã giơ tay đón một chiếc taxi.
Dư Thanh ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, Lương Tự đẩy cô vào xe, nói ‘Không cần tiết kiệm mấy đồng đó cho anh’.
Đến trường cô, vì ăn ở khu phố ẩm thực nên phải chờ rất lâu.
Thực ra cô không ăn được bao nhiêu, chỉ muốn giải tỏa cơn thèm ăn mà thôi, hơn nữa khu đó buôn bán quá đắt khách, Dư Thanh rất muốn đến “chung vui”.
Xung quanh đa số là nam nữ đi theo cặp, có cả nhóm bốn nhóm sáu phòng ký túc xá.
Lúc sắp ăn xong, điện thoại của Lương Tự đổ chuông.
Có lẽ là nhóm Trần Bì và Lý Vị, Dư Thanh nhìn thấy chân mày anh càng lúc càng nhíu lại.
Cũng không biết bên kia nói gì, anh cúp máy, do dự nhìn cô.
“Xảy ra chuyện gì hả anh?” Cô hỏi.
“Lý Vị gặp chút rắc rối.” Anh nói, “Anh phải tới đó coi sao.”
Cô chuẩn bị đứng dậy nhưng Lương Tự còn nhanh hơn cô, bảo cô ăn xong rồi về ký túc xá sớm, lúc đó trời cũng đã tối đen.
Cô muốn đi cùng, nhưng anh khăng khăng đòi đưa cô về, thế nên cô không nói gì.
Lương Tự đi tính tiền, lại dặn dò cô vài câu, sau đó đi mất.
Anh bắt taxi, không đến hai mươi phút đã đến quán bar, vừa xuống xe thì thấy Trần Bì đang đi lòng vòng ngoài cửa.
Hai người cùng vào trong, ánh đèn sặc sỡ bên trong đã được thay bằng đèn trắng, sự trống trải trong căn phòng vắng vẻ và đơn điệu ập thẳng vào mắt.
Lý Vị ngồi xổm dưới đất hút thuốc, Chu Hiển lặng thinh ngồi trên sofa.
“Không phải tôi không cho họ làm nữa, cậu cũng biết bây giờ nghề này khó khăn cỡ nào, không thể đắc tội với người khác.” Thấy Lương Tự đến, ông chủ chỉ vào Lý Vị rồi nói tiếp, “Mới nãy đánh nhau làm hỏng nhiêu đó đồ đạc, tôi cũng không cần cậu ấy bồi thường.”
Dăm ba câu đã giải thích được đại khái.
Chu Hiển hướng nội không thích nói chuyện, bị mấy tên con ông cháu cha chọc ghẹo hay cười nhạo cũng nhẫn nhịn.
Nào ngờ Lý Vị đánh người ta, hiển nhiên bản thân cũng bị đánh, ông chủ tất nhiên phải nhìn “sắc mặt” của người ta.
Chu Hiển bỗng đứng dậy ra ngoài.
Lương Tự nhìn sang Trần Bì, Trần Bì nhanh chóng đuổi theo.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, ông chủ cũng không nói gì nữa, có vẻ đã ra quyết định phải cho hai người họ nghỉ việc.
“Khoảng thời gian qua đã được anh quan tâm.” Lương Tự lễ phép gật đầu, “Làm phiền rồi ạ.”
Ông chủ hơi bất ngờ khi thấy Lương Tự cũng muốn đi, nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt anh, chỉ đành thở dài, phất tay rồi đi ra sau sân khấu.
Lý Vị vẫn ngồi xổm hút thuốc, đôi mắt sâu tựa biển.
Trong quán bar trống hoác, mấy chiếc ghế hỏng ngã đè lên nhau.
Âm thanh đó kích thích thần kinh của con người, ánh đèn màu rọi xuống má phải của Lý Vị.
Lương Tự cúi người định giơ tay kéo dậy, nhưng nghe thấy giọng nói của Lý Vị, bàn tay khựng lại giữa không trung.
“Đám chó đẻ đó nói cậu ấy không phải đàn ông.” Lý Vị vội chớp mắt vài lần, điếu thuốc đặt bên môi nhưng không ngậm nổi, “Mẹ kiếp, cậu ấy chỉ cười thôi.”.