Đọc truyện Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai – Chương 12
Trường trung học phổ thông thôn Tiểu Lương đã có lịch sử vài thập kỷ kể từ khi đất nước thành lập, sáu tòa nhà cổ ba tầng đã tiếp nhận hàng nghìn học sinh từ mọi miền đất nước.
Lần đầu tiên đứng ở cổng trường với tư cách là một phần của trường, Dư Thanh bỗng cảm thấy vui vẻ.
Ai đó đẩy một quầy hàng đầy đồ văn phòng phẩm.
Vài bạn nữ từ bốn phía lập tức xúm lại, đứng đó chọn tới chọn lui, tay này giở xem mấy quyển sổ đẹp, tay kia sờ bút xóa nước, miệng thì lao nhao “bà chủ ơi cục tẩy này bao nhiêu tiền”.
Phương Dương đã cất xe đạp xong, đang đi đến đây.
Đối diện trường có vài căn nhà có mặt tiền rất lớn và sân rất dài, dùng làm bãi giữ xe có thu phí.
Dư Thanh vẫn chưa đạp vững lắm, tạm thời để Phương Dương chở.
Sáng sớm cô bạn đã đến gọi cô đi đăng ký, con đường núi bằng phẳng dẫn đến trường đông nghịt học sinh.
Hai cô gái đến bảng thông báo của trường để kiểm tra danh sách lớp trước.
Sau đó Phương Dương dắt cô đi tìm lớp, hai người không học cùng lớp.
Lúc Dư Thanh đến lớp Xã hội 2, cửa lớp bị chen chật cứng.
Từ cửa sổ nhìn vào, một giáo viên ngồi trên bục viết hóa đơn, học sinh đến đó nộp tiền.
Dư Thanh cũng ra sau xếp hàng.
Làm xong hết mọi việc thì mặt trời đã lên cao, vì cho cô leo cây hôm học đạp xe nên Phương Dương muốn mời cô ăn lẩu cay để chuộc tội.
Hai cô gái đứng trước quầy ăn vặt, mỗi người cầm mấy xâu đồ ăn, nắng nóng đổ mồ hôi ròng ròng cũng cam tâm tình nguyện.
Phương Dương ăn xong trước nên đi lấy xe, cô đến ngã tư đứng chờ.
“Dư Thanh?” Trần Bì gọi, cậu vừa đi đến vừa nói, “Đăng ký xong rồi?”
Cô đáp “Ừm”, nhìn xung quanh cậu, không thấy có ai khác.
“Mấy cậu không đi cùng hả?” Cô hỏi.
“Hỏi Lương Tự chứ gì.” Trần Bì cười, “Tối qua nó thâu đêm ở tiệm net, chắc giờ vẫn còn ở đó, mình đang định qua đó tìm nó đây, cậu đi chung không?”
Dư Thanh lắc lắc đầu: “Mình chuẩn bị về rồi.”
Trần Bì không nói gì nữa, chào tạm biệt rồi đi ngay.
Dư Thanh nhìn Trần Bì bước vào một cánh cửa cách đó không xa, cô ngước mắt lên nhìn tấm biển phía trên: Thế giới ánh nắng.
Phương Dương đã gọi cô, Dư Thanh vội chạy đến.
Mặt trời rọi ánh nắng chói chang khắp muôn nơi, trong không khí ngập tràn mùi mồ hôi.
Trần Bì vừa dùng tay quạt gió vừa nói với người ở quầy “Chơi hai tiếng”, sau đó cầm phiếu đi tìm bóng dáng Lương Tự.
Tên này đang ngồi trước máy tính đeo headphone, mặt mũi hoàn toàn không có chút gì giống người đã thức thâu đêm.
Trước máy tính là một chai nước suối.
Trần Bì ngồi cạnh cậu, cầm chai nước tu mấy hớp, sau đó thò lại gần nhìn màn hình máy tính của cậu.
Lương Tự đã tải một phần mềm chỉnh nhạc, ngồi chỉnh từ tối qua đến giờ.
“Xong tới đâu rồi?”
Lương Tự nhéo giữa mày, tháo headphone trên đầu xuống, mệt mỏi dựa ra sau ghế.
Trong tiệm net nóng như lò lửa, cửa sổ có rèm che, vừa mở rèm là ánh nắng rọi thẳng vào máy tính, chẳng nhìn thấy được quái gì.
“Cũng hòm hòm.” Cậu liếc Trần Bì một cái, “Đăng ký chưa?”
“Cần phải hỏi à.” Trần Bì kéo headphone của Lương Tự đeo vào tai, nghe một đoạn nhạc ngắn cậu làm, sau đó tháo xuống, “Giai điệu này hay đó, có chút gì đó của núi non thôn làng.”
Lương Tự lạnh lùng nhìn sang: “Ông mày làm nhạc rock.”
Tất nhiên là Trần Bì chỉ nói đùa.
Trong ấn tượng của cậu, Lương Tự có một sự chấp nhất theo đuổi nào đó dành cho âm nhạc.
Lý Vị và cậu chỉ xem đây là sở thích, nhưng người này thì khác, là thật lòng thích làm chuyện này.
Nhưng cũng lớp 12 rồi, bản thân cậu và Lý Vị không có nhiều thời gian.
Mới sáng sớm ngày đầu tiên của năm học mới, thầy hiệu trưởng đã có bài phát biểu dài 40 phút.
Sáu giờ rưỡi, một tầng sương mù mỏng phủ đầy sân trường, mấy tốp học sinh giành chỗ ngồi phía trên.
Lớp Dư Thanh ngồi ở hàng cuối cùng.
Cô không quá cao, được xếp ngồi ở giữa, xung quanh là mấy bạn nữ đang thì thầm tán dóc.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn quốc kỳ, quốc kỳ vươn cao người sừng sững, bay phấp phới trên bầu trời.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, trời đã hoàn toàn sáng sủa.
Tất cả học sinh gần như giải tán ngay lập tức, sau đó tự đi tìm chỗ để đọc sách hoặc về lớp.
Lớp của khoa Tự nhiên đứng ở hai hàng đầu tiên, Lương Tự cao nhòng đứng hàng cuối cùng, cậu vừa quay đầu lại thì thấy cô đang đi về hướng khu lớp học.
Bả vai Dư Thanh bị ai đó vỗ, cô quay đầu lại.
“Ở lớp nào?” Cậu hỏi, thản nhiên đút một tay vào túi quần.
“Lớp 2.” Cô nói, “Cậu học lớp mấy?”
“Lớp 17.” Lương Tự hất cằm chỉ lớp học ngay đằng trước, rồi nhìn nghiêng sang cô, “Quen lớp mới chưa?”
Dư Thanh đáp “Rồi.”
“Có gì thì tới tìm tôi lúc nào cũng được.” Cậu nói, “Không ở lớp thì ở tầng hầm.”
Khu nhà cũ đó đến giờ vẫn chưa được sửa lại, tầng trệt bên dưới là nơi tổ chức các hoạt động văn nghệ trong trường.
Lương Tự giữ chìa khóa của một lớp học dưới đó, cũng xem như là nơi luyện tập của họ.
“Lội sông vượt lửa cũng được?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Lương Tự nhướng mày: “Được luôn.”
Lúc đó cả hai đứng dưới khu lớp học, có làn gió thổi qua.
Có lẽ do cậu đứng quá gần lớp của mình, vài ba tốp học sinh nam lẫn nữ xung quanh đi ngang qua liên tục chào cậu, Dư Thanh vội vã dời đi ánh mắt đang nhìn cậu.
Hai người tạm biệt nhau, cô về lớp đọc sách.
Đa số học sinh của lớp Xã hội 2 không bị thay đổi, chỉ có một số ít được chuyển đến từ các lớp khác.
Dư Thanh hầu như chẳng nói gì, không làm bài tiếng Anh thì cũng đọc Lịch sử nhân văn.
Ban đầu, mọi người xung quanh đều nghĩ rằng cô bạn này nhút nhát, sau này họ mới phát hiện ra rằng cô thực sự cực kỳ ít nói.
Một buổi chiều nhiều mây, Dư Thanh ra khỏi lớp.
Rất nhiều người tụ thành nhóm trên sân trường, chơi đủ các trò.
Nơi này không có đường nhựa đẹp đẽ và những tòa nhà cao to, nhưng Dư Thanh lại cảm thấy hết sức thân thiết và thoải mái.
Kết thúc lớp tự học buổi tối, cả đám người chen chúc ra ngoài.
Phương Dương vào bãi giữ xe, tìm rất lâu mới tìm được xe của mình, Dư Thanh muốn đạp thử nên bảo cô bạn ngồi yên sau.
Phương Dương nhìn cô đầy khinh bỉ, ý của ánh mắt đó là là “không có khoan kim cương thì đừng mong ôm nghề đồ gốm”.
Hết người này đến người khác đi ngang qua hai cô.
Lá trên hai bên bãi đất hoang đen kịt bay sang đây, lá cây không ngừng rung rinh.
Chạy được nửa đường, Phương Dương đạp mạnh một cái, dây xích bỗng rơi ra.
Dư Thanh nhảy xuống khỏi yên sau nhìn thử, Phương Dương sửa dây đến nỗi hai bàn tay đen xì.
Xoay gần mười phút mà vẫn không được.
Dư Thanh xắn tay áo định làm thử, xung cạnh có vài người dừng xe đạp nhìn sang.
Có một người tấp xe vào lề đường, đến gần cô.
“Bị gì vậy?” Lương Tự hỏi.
Phương Dương lập tức đứng dậy lùi sang một bên, Dư Thanh giải thích ngắn gọn.
“Sửa lại được không?” Cô hỏi.
Cậu nhìn cô, như cười như không, kéo ống quần lên rồi ngồi xổm xuống.
Lý Vị và Trần Bì ở bên cạnh trao đổi ánh mắt, chạy về trước.
Dư Thanh cúi người nhìn cậu một tay cầm dây xích một tay xoay bánh xe, bóng lưng to rộng tựa như bức tường chắn gió.
“Dây xích hơi khô, về tìm chỗ nào đi bôi ít dầu nhớt là được.” Lương Tự nói với Phương Dương rồi nhìn sang Dư Thanh, “Cậu ngồi xe tôi đi.”
Phương Dương leo lên xe chạy đi xa tít tắp, đầu không ngoảnh lại lấy một lần.
Xung quanh có người chạy qua mang theo cơn gió, tiếng nói cười ầm ĩ vang lên không ngớt.
Có một chàng trai bỏ hai tay vào túi quần, chỉ điều khiển hướng xe bằng hai chân, miệng còn hát bài “Nước Vong Tình” của Lưu Đức Hoa.
“Sao không tự chạy xe của mình?” Trên đường, cậu hỏi.
“Tuần sau đi.” Cô nói, “Mình vẫn chưa quen lắm.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, ánh trăng trắng ngà rọi xuống đường.
Lương Tự dừng xe ở ngã tư đầu tiên của con phố nhà cô.
Lúc xuống xe, Dư Thanh đứng không vững, cậu giơ tay ra đỡ, lúc đó trùng hợp cô nghiêng người, tay Lương Tự lướt qua ngực cô.
Theo góc nhìn của cô, trông như cậu cố ý vậy.
“…” Dư Thanh nhìn cậu, “Sao cậu sờ mình?”
Lương Tự nhướng mày.
Đèn đường từ trên rọi xuống, chiếu vào đôi môi mỏng của cậu.
Lúc đó một con mèo không biết từ đâu nhảy ra, Dư Thanh không phản ứng kịp nên hết hồn, nhảy vài bước về phía cậu, hai tay túm lấy cánh tay cậu.
“Giờ hai đứa mình là ai sờ ai đây?” Lương Tự hỏi.
Ánh mắt của cậu lướt từ ngón tay mảnh khảnh đến gò má trắng như ngọc không chút tì vết của cô, Dư Thanh ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức rụt tay lại.
Cô mất tự nhiên nhìn sang hai bên, Lương Tự nở nụ cười ranh mãnh, nghiêng đầu che tầm mắt của cô.
Dư Thanh: “Mình về nhà đây.”
Từ sau hôm đó, hai người không gặp lại nhau mấy ngày liền, chiều thứ bảy chỉ học hai tiết rồi về.
Trường ở trấn nhỏ không quá nghiêm khắc, thực lực của giáo viên cũng hết sức bình thường, với những học sinh không học hành đàng hoàng, trên cơ bản thầy cô đều nhắm mắt làm ngơ.
Lúc đó Lương Tự đang nằm dài trên sofa trong tầng hầm.
Trong đầu cậu đang nghĩ về bản demo mình sáng tác, mấy ngày nữa là hết hạn đăng ký ở H&B.
Nhưng không biết vì sao, lần nào cậu nghe lại cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.
Cậu không bật đèn trong phòng, mọi âm thanh đều được phóng đại.
Lương Tự suy nghĩ một lúc, rồi bật dậy khỏi sofa, đi ra ngoài.
Trong sân đầy học sinh đang ra cổng trường, tốp năm tốp ba đi với nhau.
Lúc đó Dư Thanh đang đeo cặp đi một mình, không thấy có ai đi cùng.
Cậu gặp được cô ở cổng trường.
Cái kiểu cúi gằm đầu không để ý đến bất cứ chuyện gì này làm cậu như gặp lại cô trên đường phố Tây Ninh vào buổi tối lần nọ.
Cậu đang định lên tiếng gọi, chợt có vài bạn nữ đi tới chỗ Dư Thanh, trông như muốn chào cô.
Cô nàng này ngơ ngơ ngác ngác, rồi nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Lương Tự buồn cười nhìn cô, vừa nhìn là biết ngay cô nàng này không biết giao tiếp với người khác.
Nhưng ngoài cái tính có phần ngây thơ và trầm lặng cần phải được nhắc nhở, ít nhất vào một vài thời điểm vẫn có chút mạnh mẽ.
Mấy cô bạn kia đi rồi, cậu mới đi tới đó.
“Sao không thấy bạn của cậu đâu?” Lương Tự hỏi.
Dư Thanh thấy cậu thì rất ngạc nhiên, nhưng trở lại bình thường ngay.
Hai người đứng cạnh một xe bán nước, xe đó có dù đỏ che, bóng đổ xuống mặt đất, xuyên qua tóc cô.
“Cậu ấy bận về trước rồi.”
Thật ra Phương Dương đã quyết định từ tuần sau sẽ ở ký túc xá của trường, cô bạn cảm thấy học xong lớp tự học buổi tối rồi về nhà sẽ lãng phí rất nhiều thời gian học tập.
Đối với chuyện này, Dư Thanh không tiện ngăn cản.
“Vậy cậu về bằng gì?” Cậu hỏi.
Dư Thanh nói: “Đi bộ.”
Cô chỉ vào con đường dài ngoằng bên tay phải, rồi quay đầu nhìn cậu.
Thật ra đi bộ chưa đến nửa tiếng đã về đến nhà, Dư Thanh rất thích cảm giác đi dạo bên ruộng đồng trong ánh hoàng hôn.
“Bây giờ trời còn nóng, cậu đi bộ về được không, thế này đi.” Lương Tự cúi đầu nhìn cô, một tia sáng lóe lên trong đôi ngươi đen nhánh, “Giờ tôi phải vào tiệm net làm chút chuyện, khoảng một tiếng là xong, cậu chờ tôi về chung?”
Dư Thanh nhìn cậu trong chốc lát, rồi chầm chậm gật đầu..