Bạn đang đọc Dư Âm – Trần Vị Mãn – Chương 33: Phiên Ngoại 3
Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪
Lý Nhiễm không phủ nhận cô từng rất hận, rất oán Cao Lãng. Sự oán hận của cô không kém Cao Lãng chút nào.
Hận vì không tự yêu bản thân để mặc cho hắn tùy ý chà đạp; hận bản thân quá yếu đuối không dám phản kháng Mục Tuyết; hận bản thân để Cao Quý Đồng sinh ra mà không có ba yêu thương.
Nhưng nỗi hận lớn nhất của cô là bản thân quá vô dụng, nó tồn tại sâu thẫm trong tim cô làm cô hối hận dù biết rằng chuyện đã xảy ra không cách nào cứu vãn được. Cao Quý Đồng mãi mãi không có tình thương của ba, còn cô vĩnh viễn sống trong vực sâu của sự thống khổ, gút mắt của bọn họ sẽ không bao giờ được tháo gỡ.
Chính Cao Quý Đồng đã tiếp thêm cho cô dũng khí, cô không muốn bản thân mình trở thành đối tượng khiến cho người khác thương hại. Cô không làm tốt bất cứ điều gì nhưng cô sẽ cố gắng trở thành một người mẹ hạnh phúc, đây là điều mà Cao Quý Đồng hy vọng, cũng chính là mục tiêu của cô.
Cao lão gia xuất viện, Cao Lãng dọn về Cao gia, mỗi ngày đều đi sớm về sớm, không còn nhậu nhẹt chơi bời như ngày xưa nữa.
Sau những năm ăn chơi trác táng, bây giờ hắn lại sống thanh tĩnh. Hiện giờ hắn giống như người khi ngủ đủ sẽ tự động thức dậy, không ai vĩnh viễn ngủ cả đời.
“Thời còn trẻ ông cũng giống như cháu vậy, tự cho mình là người kiêu căng ngạo mạn mà bỏ qua rất nhiều chuyện quan trọng, đến khi ông hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.”
Khi Cao lão gia nói lời này, Cao Lãng không đồng tình với ông, “Dù cho trước đó cháu có hồ đồ nhưng bây giờ cháu chẳng có gì để hối hận cả.”
“Cháu à, cháu vẫn còn trẻ con lắm. Chuyện khác thì ông không nói, vậy còn Quý Đồng thì sao? Thằng bé có bao giờ gọi cháu là ba chưa? Khi ông mất đi, chỉ còn thằng bé là người thân duy nhất của cháu thôi. Cháu có biết thằng bé đã học tiểu học rồi chưa? Con trai cháu học rất giỏi, thích chơi đá bóng, ghét học âm nhạc, thằng bé là con của cháu nhưng cháu đã bao giờ quan tâm để ý thằng bé chưa?”
Khi ông mất đi, chỉ còn thằng bé là người thân duy nhất của cháu thôi. Lời này quá nặng nề, hắn không chấp nhận được.
“Ông đừng nói lung tung nữa, mỗi ngày đều nói chuyện sống chết với cháu, vậy tại sao ông không cố gắng sống thật tốt ạ?”
Cao lão gia nhìn hoàng hôn đang buông xuống, thở dài, “Phật đã nói vạn vật đều vô thường, không có gì là tồn tại mãi mãi, huống chi là đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, hôm nay còn sống nhưng không biết ngày mai sẽ như thế nào. Chờ đến đó mới quay đầu thì cũng đã muộn.”
Cao Lãng không bị lời nói của Cao lão gia làm cho xúc động, hắn chỉ cảm thấy đó là lời nói cảm thán của ông về cuộc đời mà thôi.
Nhưng khi đối mặt với Cao Quý Đồng, hắn thật sự rất có lỗi với thằng bé. Con trai hắn vô tội, bị những chuyện của người lớn làm cho liên lụy. Thằng bé là máu mủ của hắn, đây là sự thật không bao giờ thay đổi được.
Cao Quý Đồng nhìn thấy hắn thì tức giận, bộ dáng của cậu bé y hệt hắn lúc còn nhỏ.
Bà Vương dành cả đời làm việc tại Cao gia nói, “Quý Đồng giống y chang A Lãng lúc còn nhỏ luôn đó, thường ngày rất ngoan ngoãn nghe lời. Thằng bé không thích rau thơm, mỗi khi thấy món đó thì sẽ bỏ ăn, tối ngủ thì đạp chăn lung tung, lúc mới nằm xuống thì ngủ ở đầu giường nhưng khi thức dậy thì đã lăn xuống cuối giường, cho dù giường có lớn cỡ nào thì cũng không đủ với thằng bé.”
Những lời này trước kia hắn từng nghe bà Vương nói qua, cứ nghĩ là đã quên mất, ai ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
Lúc ăn cơm, hắn cố ý gắp rau thơm bỏ vào bát của Cao Quý Đồng, quả nhiên cậu bé không ăn, đẩy bát cơm nói cậu đã no rồi về phòng mình, không ra ngoài nữa.
Bà Vương trách cứ, “Có vài chuyện thằng bé không giống cháu chút nào, ví dụ như là thằng bé sẽ không bao giờ đùa dai làm người khác bực mình. Tính này y hệt mẹ nó, rất hiểu chuyện.”
Cao Lãng nghe hai từ “Mẹ nó” liền thấy no, buông bát đũa xuống đi về phòng.
Bà Vương định khuyên nhưng bị Cao lão gia ngăn lại, “Nó còn nhỏ, kệ nó đi.”
Buổi tối đói bụng nên Cao Lãng đến phòng bếp tìm đồ ăn, nghĩ lúc nãy Cao Quý Đồng cũng chưa ăn được bao nhiêu nên cũng định kêu thằng bé xuống ăn cùng. Hắn đứng trước cửa phòng thằng bé, nghe con mình đang nói chuyện điện thoại với Lý Nhiễm, “Mẹ, sao mẹ chưa đến đón con? Con muốn dọn đến ở chung với mẹ lắm.”
Mấy ngày nay Cao Lãng đều ở đây, cậu bé sắp không chịu nổi rồi.
Cao Lãng nghe cậu nói vậy thì nổi trận lôi đình, đi vào phòng đoạt lấy điện thoại nói với người bên kia, “Muốn đi thì đi một mình, đừng nghĩ đến chuyện mang con tôi đi theo!”
Nói xong thì ném điện thoại, đóng sầm cửa lại.
Cao lão gia với người làm nghe được động tĩnh nên nhanh chóng chạy đến, Cao Quý Đồng đã đứng trước cửa phòng Cao Lãng rống to, “Tôi không phải là con ông! Đồ lưu manh này!”
Nói xong thì đem cửa phòng Cao Lãng đập rung trời, giống y hệt một chú hổ con đang tức giận rồi chạy đi.
Cao Lãng định đi tìm Cao Quý Đồng nói chuyện nhưng bị đám người Cao lão gia đứng ở cửa ngăn lại, hắn tức giận nói lớn, “Xem cô ta dạy con như thế nào kìa, vô pháp vô thiên!”
Cao lão gia nện mạnh cây gậy chống chân xuống đất, “Cháu mới là đứa vô pháp vô thiên!”
Cao Lãng sợ Cao lão gia tức giận nên nhịn xuống không nói nữa, hắn trở về phòng, trước khi đóng cửa lại thì hỏi Cao lão gia, “Cô ta muốn đưa Quý Đồng đi là có ý gì?”
Và câu nói “Không chỉ có anh mất đi người anh yêu nhất, mà tôi cũng mất đi” có nghĩa là sao?
Mấy tháng trời không về nhà là ý gì hả?
“Con bé không nói sẽ đưa Quý Đồng đi, thằng bé vẫn là do chúng ta chăm sóc. Nhưng ông nghĩ Quý Đồng còn nhỏ nên cần theo mẹ vài năm, sau này lớn chút nữa thì về lại Cao gia.”
Cao Lãng không hiểu, “Cái gì mà theo mẹ vài năm? Quý Đồng là con trai cháu, trừ Cao gia ra thì thằng bé sẽ không đi đâu hết! Ông bảo cô ta dẹp cái ý nghĩ này đi! Nếu muốn gặp con thì về đây, không thì vĩnh viễn đừng về nữa!”
“Cháu lại hồ đồ gì thế? Lúc ông muốn các cháu kết hôn thì hai đứa không chịu, bây giờ thì không cho con bé đi, cháu muốn con bé không danh không phận ở Cao gia mãi thế này à?”
“Là cô ta tự tìm đến cửa, Cao gia nhà chúng ta có phải nơi muốn đến là đến muốn đi là đi đâu ạ? Còn đứa bé, cô ta muốn sinh thì sinh, muốn mang đi là mang đi, cô ta xem cháu là cái gì thế? Đừng nghĩ đến mấy năm, mấy ngày cháu cũng không cho cô ta mang con đi đâu hết!”
Cao lão gia tức giận tát hắn mấy cái, “Nói chuyện với một đứa khốn nạn như cháu thật là phí nước bọt. Cao gia này chưa đến lượt cháu có quyền lên tiếng đâu, ông nói cái gì thì là cái đấy.”
Ngày hôm sau, Cao lão gia cho người đưa Cao Quý Đồng đến chỗ Lý Nhiễm đang ở. Ông cho người đến nói với cô rằng, “Cao lão gia tiên sinh nói bây giờ Quý Đồng sẽ đến ở với cô, nếu cô có việc gì hay chuyện khẩn cấp nào đó thì hãy liên lạc với ông, ông nhất định sẽ giúp đỡ hai mẹ con cô.”
“Nếu Cao Lãng tiên sinh có đến tìm thì cô cũng đừng lo lắng, đừng trả lời cậu ấy chuyện gì cả mà hãy lập tức gọi cho Cao lão gia tiên sinh, ông ấy sẽ cho người đến bảo vệ hai mẹ con cô.”
Lý Nhiễm khách khí tiễn người kia đi, Cao Quý Đồng hưng phấn nói với cô, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm luôn đó.”
Cậu bé không nhắc bất cứ chuyện gì về Cao Lãng, Lý Nhiễm cũng không đề cập đến, chỉ ôm cậu bé nói, “Mẹ cũng rất nhớ Quý Đồng nha.”
Phát hiện Cao Quý Đồng không có ở nhà, quả nhiên Cao Lãng đến tìm bọn họ.
Hắn không nói lời nào, chờ cô ra mở cửa thì lập tức kéo tay Cao Quý Đồng đi. Lý Nhiễm không cản hắn, chỉ nhìn Cao Quý Đồng nói, “Con trở về thăm ông cố đi, hai ngày sau mẹ sẽ đến đón con.”
Cao Quý Đồng không ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu.
Cao Lãng vô cùng tức giận khi bị bọn họ làm lơ, “Đón cái gì mà đón? Tôi ở đâu thì Quý Đồng ở đó!”
Lý Nhiễm không nhìn hắn, cũng chẳng thèm trả lời hắn, cầm cặp sách của Cao Quý Đồng rồi đeo lên lưng cho cậu bé, “Đừng quên làm bài tập nha, hôm nay phải học thuộc một bài thơ cổ nữa, ngày mai cô giáo sẽ kiểm tra đó.”
Cao Lãng kéo cô đến trước mặt hắn, “Lời tôi nói cô có nghe không?”
Lý Nhiễm không nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn hắn mặc cho hắn nắm chặt tay cô không chịu buông.
Cao Quý Đồng kéo quần áo hắn bắt hắn rời đi, “Đi thôi, không phải ông muốn bắt tôi đi theo ông sao? Buông mẹ tôi ra!”
Cao Lãng đứng yên, hỏi lại một lần nữa, “Tôi nói chuyện cô có nghe không?”
Cao Quý Đồng kéo hắn cỡ nào hắn cũng không nhúc nhích, nhìn qua mẹ thì thấy mẹ đang run lên nên cậu bé nhấc chân đá vào đùi hắn, “Tôi đi về nhà với ông, chỉ cần ông không đến làm phiền mẹ tôi thì cho dù có chết ở nhà ông, tôi cũng sẽ không đi tìm mẹ nữa.”
Cao Quý Đồng nói xong thì khóc nấc.
Lý Nhiễm hất tay Cao Lãng ra, ngồi xổm xuống ôm Cao Quý Đồng vào lòng, cậu bé như một con dao nhỏ đâm vào cô khiến cô đau đớn. Cô vỗ vào lưng, dịu dàng dỗ cậu, “Quý Đồng đừng sợ, mẹ sẽ không bỏ con đâu, ai cũng không thể tách chúng ta ra được.”
Cao Lãng bất động, lời của Cao Quý Đồng từng chữ từng chữ lọt vào tai hắn.
Hắn không biết hắn đã rời đi như thế nào, thất hồn lạc phách về đến nhà. Cao lão gia nghe thấy tiếng hắn về nhưng hắn cứ ở mãi trong phòng mấy giờ liền không chịu ra. Ông đến xem, hắn nghẹn ngào, luống cuống nói với ông, “Ông nội ơi, cháu đã trở thành một người đáng ghét khi nào vậy ạ?”
—
Editor có lời muốn nói: Còn một chương nữa là hết phiên ngoại Cao Lãng với Lý Nhiễm rùi, phiên ngoại 5 là cuộc sống hôn nhân của Thẩm Trị với Du Âm nhoaaa~