Bạn đang đọc Dư Âm – Trần Vị Mãn – Chương 12
Edit by ?????????
Thẩm Trị cầm thẻ mở cửa, cửa vừa đóng đã không kịp chờ đợi mà hôn cô. Sở dĩ dùng “không kịp” là vì Du Âm thấy Thẩm Trị cực kì giống đôi tình nhân vừa nãy.
Hắn hôn rất dùng sức làm Du Âm có chút bị đau, nhưng cô cũng không tránh ra.
Họ hôn nhau rất nhiều lần, nhiều đến mức không đếm được nhưng kỹ thuật hôn của Du Âm vẫn kém. Cô chỉ biết nhắm mắt lại, sau đó yên lặng tiếp nhận, bàn tay lúc nào cũng nắm chặt áo hắn lại.
Ngược lại kỹ thuật hôn của Thẩm Trị càng ngày càng tốt, khiến Du Âm choáng váng, không biết là do hôn quá lâu hay là chính Du Âm đã được Thẩm Trị nhấn chìm vào nụ hôn đó
Hôn đến hơn nửa ngày Thẩm Trị mới buông cô ra. Du Âm ngẩng đầu lên, đôi môi hai người đã hôn đến sưng lên. Thẩm Trị có chút bất đắc dĩ nói: “Du Âm, em nắm sắp rách áo tôi rồi.”
“Hả?” Đầu của cô còn chút tê dại, thuận theo ánh mắt hắn mới thấy hai tay mình gắt gao nắm chặt lấy góc áo hắn, phần áo đó đã bị nhăn nhúm đếm khó coi.
Hắn cầm tay cô vòng lên vai hắn, khom lưng dịu dàng nhấc bổng cô lên, Du Âm kinh hô, Thẩm Trị đã bế mỹ nhân trên tay đi đến phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nhanh chóng đè lên…
—
Lúc Du Âm tỉnh lại, bụng đã réo lên liên hồi. Màn cửa đã kéo kín lại, trong phòng tối đen như mực.
Cô cũng không biết mấy giờ rồi.
Du Âm tìm điện thoại. Chợt nhớ ra cái túi đã để ngoài phòng khách nên đành phải ra lấy. Vừa nhấc người lên eo đã đau đến không động được. Cánh tay Thẩm Trị còn đang ôm chặt lấy eo của cô, bắp đùi của cô dán lên bắp đùi của hắn.
Du Âm trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, gian phòng bên trong rất yên tĩnh, phòng được cách âm rất tốt, không nghe bất kì một âm thanh gì ở bên ngoài. Trong phòng tối đen, duy nhất chỉ có cảm thụ là cảm nhận rõ nhất. Cô có thể nghe được tiếng thở đều đều của Thẩm Trị, thân thể mát lạnh dán vào người Thẩm Trị. Người hắn ấm nóng truyền sang bên cô, dù không soi gương, Du Âm cũng biết mặt mình đang đỏ, bởi vì chính cô cũng cảm nhận sức nóng đang lan ra từ mặt cô.
Hai người ôm chặt nhau không buông.
Qua hồi lâu, nhiệt độ trên mặt cô vẫn không giảm, người Thẩm Trị nóng rực như muốn thiêu đốt cô, Du Âm cảm thấy không chịu nổi nữa nên nhích người ra một chút.
Cô vừa khẽ động, Thẩm Trị đã tỉnh. Mắt còn chưa mở hết. cánh tay duỗi ra ôm cô chặt hơn, hô hấp cô trì trệ, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nhích ra nữa.
Một lát sau, Thẩm Trị hoàn toàn tỉnh, hắn cũng cảm thấy bụng của người trong lòng đang reo lên, hỏi cô: “Em đói bụng sao?”
“Vâng.”
Tiếng của cô khàn khàn, còn nghe được cả giọng mũi. Thẩm Trị cho rằng cô đang khóc, liền bật đèn đầu giường lên, chỉ bắt gặp cô đầu tóc rối bời, mặt đỏ như trái cà chua, bộ dáng chật vật lại ủy khuất, nhưng con mắt trong trẻo, không hề có dấu hiệu đang khóc.
Đặt tay lên mặt cô, cảm nhận bàn tay đang nóng lên, “Sao lại nóng thế này? Em có chỗ nào không thoải mái?”
“Không phải… Chỉ là nóng nực quá.” Kéo chăn ra, hắn không còn ôm chặt lấy cô, hô hấp khôi phục, nói chuyện cũng trở nên bình thường.
Chỉ là ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn. Bởi vì lúc bật đèn, chăn đã trượt đến hông của hắn. Thẩm Trị tuy gầy, nhưng thịt lại rất rắn chắc. Nhưng so ra chuyến đi này khiến mặt không chỉ đen đi mà thân hình cũng đen đi, cũng không biết rằng có phải hắn đi biển không.
Thẩm Trị nhìn thấy cô đang xấu hổ, “Tôi đi tắm trước, sau đó dẫn em đi ăn cơm.”
Nói xong liền đứng dậy đi đến phòng tắm, Du Âm cảm giác được giường lún xuống, sau đó đàn hồi lại. Không bao lâu sau nghe thấy tiếng nước chảy, cô mới ngẩng đầu lên.
Hắn vừa đi, Du Âm mới thở dài một hơi.
Mượn ánh đèn quan sát một lượt, bên trong rất lộn xộn, quần áo rơi rớt khắp phòng.
Thầm nghĩ nên tắm rửa trước, trên người đầy mồ hôi, dính lên rất khó chịu.
Chờ hai người tắm rửa xong, Thẩm Trị mang cô ra ngoài ăn cơm. Đã bảy. tám giờ tối nên hai người cũng không đi xa, tìm một quán ăn gần đó nhưng sạch sẽ đi vào. Trong đầu Du Âm chỉ nghĩ đến đồ cay cùng thịt nhưng Thẩm Trị đều chọn những món thanh đạm.
Du Âm không có thói quen đưa ra yêu cầu.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, rất thanh đạm, không có một món cay nào. Bởi vì đói nên ăn cũng rất ngon, nhưng ăn được một chút thì cảm thấy những món ăn này thật nhạt.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Trị đề xuất cùng nhau đi dạo. Du Âm đương nhiên không phản đối, buổi tối mùa hè không khí mát mẻ, đi hóng gió một chút rất dễ chịu.
Dường như mọi người cũng có ý kiến giống họ, bên đường có không ít người cũng ra hóng gió, bươm bướm bay lượn dưới ánh đèn, còn có những người ngồi cạnh những tán cây cầm quạt, cạnh họ là những đứa trẻ đang vui đùa, đằng kia là một con đường ăn vặt bày đủ thứ đồ nướng, mùi thơm kèm theo âm thanh náo nhiệt lan đến tận đây.
Ngửi được mùi thơm, bụng Du Âm đột nhiên lại đói.
Thẩm Trị nhíu nhíu mày, hắn không ngờ buổi tối ở đây lại náo nhiệt như vậy. Thẩm Trị là người không thích ồn ào nên định quay người đi về.
Hắn quay sang thì thấy ánh mắt sáng rực của Du Âm, thuận theo tầm mắt cô nhìn, hắn hơi chần chừ, “Em muốn ăn đồ nướng sao?”
“… Vâng “
Thẩm Trị cảm thấy những món ăn kia không hợp vệ sinh, muốn cự tuyệt yêu cầu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của cô thì có chút bất ngờ, có lẽ lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy vẻ mặt này nên Thẩm Trị cũng không có cách nào từ chối yêu cầu của cô, chỉ có thể kéo tay cô đi đến con đường ăn vặt kia, “Ăn một chút thì được nhưng không được ăn quá nhiều.”
Du Âm xem lời hắn như gió thoảng, gọi rất nhiều đồ nướng, nhưng cũng biết Thẩm Trị không thích ngồi bên lề đường nên đã mua mang về.
Quán đồ nướng có ánh đèn mờ nhạt, hai người đứng cạnh chờ, mùi khói cùng mùi ớt cay nồng đến sặc cả người. Lông mày Thẩm Trị nhíu chặt, Du Âm nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay của hắn, “Sắp xong rồi.”
Nghe được giọng nói của cô, đáy lòng hắn bỗng chốc tê dại. Hắn bao trùm cả tay cô, nắm chặt lại, không có ý buông ra.
Lúc trở về khách sạn cũng đã muộn, Thẩm Trị nhìn Du Âm ăn đến miệng đầy dầu ớt. Lúc ngủ hôn cô, hắn cảm thấy hình như trong miệng cô có chút hương vị cay.
Giày vò cả một buổi chiều chẳng ngủ được bao nhiêu, nên vừa đặt lưng xuống giường đã tiến vào mộng đẹp.
Cô dần dần cũng cởi mở hơn, lúc còn nhỏ cô không vui, mẹ sẽ mua cho cô đồ ăn vặt mà cô thích, hôm nay Thẩm Trị cũng đã mua đồ nướng cho cô.
Cứ như vậy cũng tốt.
—
Sáng hôm sau quay về Thẩm gia, dì Trần gọi cô lại cố ý dặn dò, nếu về sau có về muộn thì hãy gọi tài xế đến đó, cố gắng đừng qua đêm bên ngoài, người trong nhà sẽ lo lắng.
Du Âm có chút áy náy, “Vâng.”
Đến chiều Thẩm Trị mới về, Thẩm mẹ vui vẻ ra đón.
Ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, Du Âm ở tại kí túc xá nên ngày 30 đã lên trường, Thẩm mẹ nhờ dì Trần đi cùng với cô, nộp học phí, sắp xếp chỗ ở. Kể từ khi Du mẹ mất, những việc này đều là dì Trần giúp cô.
Dì Trần luôn luôn nghiêm khắc, xử lý tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ của Thẩm gia nên những việc này rất thành thạo. Tuổi dì cũng không còn nhỏ nhưng vẫn chưa kết hôn, cũng không có con cái. Du Âm biết dì Trần đối với mình như con ruột mà đối đãi, chăm sóc cô rất tốt.
“Tiểu Âm, năm nay rất quan trọng, dì hi vọng con chăm chú học tập, những chuyện khác về sau hãy nghĩ.”
“Con biết ạ.”
Sau khi dì Trần đi, các bạn trong phòng lần lượt đến. Chu Kỳ phấn khởi đi vào, vừa đến cửa còn chưa để hành lý xuống đã hô to “Âm Âm! Tớ đến với cậu rồi đây!” Sau đó bổ nhào đến ôm cô một cái.
Du Âm bị cô chọc cười.
Nghỉ hè không gặp, buổi tối liền nằm với nhau, đợi những người gác kí túc xá đi hết thì bắt đầu nói chuyện phiếm.
Du Âm nghe rất chuyên tâm, thỉnh thoảng sẽ chêm vào một hai câu. Thẩm Trị gửi cho cô một tin nhắn, nói: Học tốt nhé, thứ sáu tôi đến đón em.
Du Âm: Không cần đâu, em có thể tự về.
Thẩm Trị: Yên tâm, tự tôi đến.
Ngụ ý cô không cần lo lắng bị người khác phát hiện.
Du Âm: Vậy anh đứng ở cổng đợi em nhé.
Hai người xác nhận địa điểm, sau đó chúc ngủ ngon. Cuộc trò chuyện của những người bạn vẫn chưa kết thúc, Chu Kỳ gọi cô: “Âm Âm, nghe nói có một bạn là đại soái ca chuyển đến lớp chúng ta!”
Ngày thứ hai, chủ nhiệm lớp mang theo một bạn đi vào. Quả nhiên là một nam sinh rất đẹp trai, mặc đồng phục phổ thông, mày kiếm mắt sáng, khi cười lên còn có lúm đồng tiền.
“Xin chào các bạn, mình tên là Lý Trác.”
Du Âm lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trác đã cảm thấy lúc hắn cười lên rất giống Dung Tuyên.
Giờ giải lao, Du Âm và Chu Kỳ đi vệ sinh, kế bên còn có vài bạn nữ trong lớp, mọi người đều nó trông Lý Trác rất giống Dung Tuyên. Xem ra không chỉ mình cô mới thấy vậy.
Chu Kỳ đi rất lâu, những người khác đi ra ngoài, chỉ còn Du Âm đứng chờ cô. Đến khi toilet không còn ai, Chu Kỳ mới ra ngoài, hưng phấn kéo tay Du Âm nói: “Âm Âm, hắn chính là tiểu ca ca mà tớ đang thích!”
“Tớ nghe nói hắn muốn chuyển trường, không nghĩ tới hắn sẽ chuyển đến trường chúng ta, còn chuyển tới lớp chúng ta, oa, tớ thật sự rất hạnh phúc.”
Du Âm cười nói: “Vậy thì cậu phải nắm chắc cơ hội, tớ thấy cậu có nhiều đối thủ cạnh tranh lắm đó.”
Chu Kỳ thở dài, “Haizz, tiểu yêu tinh bây giờ nhiều lắm.”
Sang năm học mới, chủ nhiệm quyết định đổi vị trí chỗ ngồi. Chủ nhiệm cố ý để Lý Trác ngồi cạnh Du Âm để Du Âm có thể kèm cặp hắn tốt hơn.
“Chào cậu, tớ là Lý Trác.”
“Chào cậu, tớ là Du Âm.”
Hai người nhìn nhau cười một cái, cảm thấy đối phương không phải là người khó chung đụng.
—
Tinh thần Cao Lãng gần đây rất phấn chấn, cả người tỏa ra hào quang, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ hạnh phúc ngập tràn.
Sau khi tỏ tình Ứng Thanh Hề thành công, hắn đã hạn chế đi quấy rối Thẩm Trị, trở thành một người có sắc quên bạn.
Bất quá Thẩm Trị cũng không quan tâm lắm.
Vừa mới khai giảng, Cao Lãng liền tìm Lý Nhiễm, chuẩn bị sẵn tiền để cho cô ta đừng tới làm phiền hắn nữa, để hắn cùng với Ứng Thanh Hề không có một chướng ngại quá khứ nào.
Nhưng ngoài ý muốn là Lý Nhiễm không đi đến trường.
“Lý Nhiễm chuyển trường rồi.” Nghỉ giữa giờ, bạn thân của Lý Nhiễm nói với Cao Lãng như thế.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
“Tôi cũng không biết cô ấy chuyển đi đâu, chắc là chuyển tới thành phố C vì mẹ cô ấy là người thành phố C. Không biết tại sao lại chuyển trường nữa.”
Xem như Lý Nhiễm có lòng tự trọng đi. Cao Lãng nghĩ vậy, không ở trước mặt hắn phiền phức như vậy cũng tốt. Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt đầy nước mắt của Lý Nhiễm là hắn không chịu được.