Dư Âm - Trần Vị Mãn

Chương 1 (đã Beta)


Bạn đang đọc Dư Âm – Trần Vị Mãn – Chương 1 (đã Beta)

Edit by ?????????

Gió đêm mùa hạ mang theo hương vị ấm áp ban ngày, nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Thẩm Trị nhấp chút rượu, đầu có chút hơi đau , thừa dịp trời vẫn chưa sáng, bước ra khỏi gian phòng ầm ĩ , một mình ra ban công hóng gió.

Bạn tốt Cao Lãng có một biệt thự ở ngoại ô. Vào dịp cuối tuần hay mời bạn bè đến đây thả lỏng, bơi lội, party, nướng BBQ, chưa bao giờ thiếu đi tiết mục nào. Thẩm Trị tuy rằng không ham thích loại hoạt động này, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ tham gia, nhưng hôm nay lại thấy không vui, bất giác uống rất nhiều, rồi một mình đi vào một rừng cây gần đó, ngồi ở trên cỏ dựa vào thân cây nhắm mắt nằm nghỉ.

Một lát sau, nghe thấy hai người tiếng bước chân tới gần. Cách bụi cỏ cùng thân cây, người tới không thấy Thẩm Trị, Thẩm Trị nghe được hai người đang nói chuyện, đang định đứng dậy rời đi, liền nghe được âm thanh ái muội vang lên.

Tiếng thở dốc, dồn dập và triền miên, rừng cây yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng môi lưỡi trao đổi, người phụ nữ phát ra một tiếng nức nở.

Thẩm Trị đang ở do dự có nên rời đi hay không, bên kia đã truyền tới tiếng sột soạt cởi quần áo, không bao lâu sau lại nghe tiếng đụng chạm thân thể quanh quẩn trong rừng cây. Khoảng cách giữa người đàn ông và người phụ nữ với Thẩm Trị rất gần, hai người họ chìm đắm trong đó nên chưa phát hiện Thẩm Trị đang ở gần đây, lại vô tình chặn luôn đường đi của Thẩm Trị.

Qua hồi lâu, sau một trận dồn dập lại mãnh liệt, hai người vội vàng kết thúc. Chờ đợi hai người rời đi, Thẩm Trị mới đứng dậy trở về biệt thự.

Khi Thẩm Trị bước vào trong nhà, bên trong đã có không ít người say xỉn, số ít khác còn đang uống rượu, chơi game, còn các cô gái tập trung lại nói chuyện phiếm, Cao Lãng ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu uống một ngụm bia, lộ ra dấu vết ái muội trên cổ.

Các cô gái kia khẽ liếc mắt đánh giá Cao Lãng, trong ánh mắt chứa đựng vẻ tình ý không giấu được.

Cao Lãng sắc mặt như thường, thấy Thẩm Trị tiến vào, hỏi anh: “Vừa nãy cậu đi đâu?”

Thẩm Trị không trả lời, với tay lên bàn lấy lon bia, rót hơn phân nửa mới thấy bia đã hết lạnh.

Mùa hè vừa mới bắt đầu, Thẩm Trị lập tức cảm thấy đây chính là mùa hè oi bức nhất trong số các mùa hè anh đã trải qua.

Du Âm giúp chú nhổ cỏ ngoài vườn, bận rộn cả một buổi trưa.


Thẩm mẹ mấy ngày trước bay đến Ireland, nghe nói là cùng các chị em trong nhóm đi tránh nóng, Thẩm cha ở công ty bận rộn rất ít khi về nhà, đại thiếu gia của Thẩm gia hàng năm ở nước ngoài, một tòa biệt thự to như thế, chủ nhân của nó chỉ còn lại Thẩm Trị.

Buổi tối Thẩm Trị không về nhà, Du Âm với dì Trần cùng nhau ăn cơm, chờ không có việc gì mới trở về phòng. Cô không nghỉ ngơi, lấy ra bài thi bắt đầu xoát đề.

Cuối tuần sắp kết thúc, ngày mai liền phải quay lại trường, năm nay Du Âm học cao nhị* năm sau là lên cao tam**, nên việc học tập không dám chậm trễ.

(*cao nhị: lớp 11, **cao tam: lớp 12)

Bất giác đã đến hơn 12 giờ khuya, Du Âm vừa cắn đầu bút, vừa giải bài tập. Bên ngoài truyền đến tiếng xe, hẳn là Thẩm Trị đã trở về.

Buổi tối Thẩm Trị rất ít khi tìm người làm, nhưng đêm nay điện thoại nội tuyến reo lên, Du Âm nhanh chóng trả lời.

“Mau đi nấu giúp tôi một bát canh giải rượu.”

Mọi người đều đã đi ngủ, Du Âm buông cây bút trong tay, đi vào phòng bếp nấu ngay một bát canh giải rượu, dùng khay bưng đến phòng của Thẩm Trị.

“Cốc cốc”

“Vào đi.”

Du Âm vào phòng Thẩm Trị, thấy anh đang ngồi dựa đầu trên sô pha, nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ có chút mỏi mệt, Du Âm bước nhẹ đến chỗ anh ngồi, đem canh giải rượu đặt trên bàn trà trước mặt anh, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Cô vào phòng tắm giúp tôi xả chút nước, cảm ơn.”

Thẩm Trị mắt cũng chưa mở to, Du Âm lên tiếng, xoay người đi vào phòng trong phòng tắm, mở nước ra bồn tắm, nhìn nước ấm đang chảy ào ào trong bồn tắm.


Một lát sau Thẩm Trị uống canh giải rượu, cảm thấy đầu hết cảm giác choáng váng mới đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy quần áo, rồi đến phòng tắm, nói với Du Âm còn ở bên trong: “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

Nước trong bồn tắm hơn phân nửa, Du Âm đang ngồi xổm, nghe được Thẩm Trị nói thì nhanh chóng đứng dậy, động tác quá nhanh, cô lại bị thiếu máu, nhất thời trước mắt tối sầm ngã vào bồn tắm.

“Bùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Nửa người Du Âm đều ngã vào bồn tắm, bộ dạng chật vật. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ trắng, thiết kế bảo thủ, những chỗ bị ướt trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong cô mặc một cái áo ngực màu trắng cùng một cái quần lót màu xám.

Chưa phải ướt hết. Thẩm Trị đôi mắt hơi hơi nheo lại, nhìn đến rõ ràng.

Du Âm không phải xấu, gương mặt khá ưa nhìn, cô bình thường ăn mặc lịch sự, Thẩm Trị cũng không nghĩ tới Du Âm dáng người đẹp như vậy, đặc biệt là ngực, không giống như là của thiếu nữ mười bảy.

Mùa hè này nóng không dứt được, Thẩm Trị thấy người mình bắt đầu nóng nực rồi.

Du Âm không màng thân thể đau đớn nhanh chóng đứng dậy, có chút hoảng loạn dùng tay che ngực, chạy nhanh ra ngoài, nhưng Thẩm Trị đang đứng ở cửa, lấy thân mình chặn lối ra.

Không biết là vì cái gì, Thẩm Trị không cử động, Du Âm có chút vội vàng, gọi một tiếng: “Nhị thiếu gia!”

Thẩm Trị vẫn bất động, Du Âm tới gần, anh nhìn cô càng rõ ràng, còn có thể ngửi trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, anh không có cách nào để hình dung đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu, mùi hương quanh quẩn bên người hắn, thân thể anh dần dần có phản ứng khác thường, yết hầu bắt đầu khát khô.

“Nhị thiếu gia, phiền anh tránh ra một chút.” Tình huống quái lạ, làm giọng của Du Âm run nhẹ.

Thẩm Trị rốt cuộc cũng cử động, nhưng chỉ là hơi hơi nhích mình sang một chút một chút, chừa ra một lối nhỏ, Du Âm chỉ nghĩ nhanh rời đi khỏi chỗ này, bất chấp đi ra ngoài, vô tình đụng phải người Thẩm Trị, một đôi bàn tay to giữ cô lại……


Thẩm Trị cảm giác mình uống say thật rồi.

Thẩm gia sáng sớm bận rộn, đám người hầu đều đang làm việc. Hôm nay là chủ nhật, Du Âm cũng giống mọi người đều sẽ dậy sớm làm việc, buổi chiều mới đến trường, nhưng hôm nay, Du Âm nói với dì Trần xin nghỉ.

Dì Trần không do dự đồng ý ngay. Khoảng chín giờ, Du Âm lập tức vác cặp rời Thẩm gia.

Cô đi một mình, không đến trường học, cũng không biết đi nơi nào, ngồi trên xe buýt thật lâu mới xuống xe.

Du Âm nhìn đường phố xa lạ, không biết đây là nơi nào, chỉ biết rằng nơi này cách Thẩm gia rất xa. Cô bước đi vô định, kéo theo thân thể mệt mỏi cùng nội tâm bấn loạn. Cô đi mãi rồi bất chợt ngồi xổm xuống, áp mặt vào tay, thấp giọng khóc thút thít.

Nơi này sinh hoạt rất khó khăn, ở ven đường khóc thút thít cũng không có gì lạ, nhưng mọi người vẫn chú ý đến, sau đó rời đi, trong lòng họ thổn thức, có khi nào người tiếp theo ngồi xổm xuống khóc là mình chăng?

Du Âm khóc trong chốc lát rồi chậm rãi đứng lên, lau nước mắt trên mặt, cô tìm một tiệm thuốc đi vào, nhân viên cửa hàng hỏi cô muốn mua thuốc gì, cô bình đạm nói: “Thuốc tránh thai.”

Sau đó lại thêm một câu, “Thuốc tránh thai khẩn cấp.”

Du Âm ngồi trên ghế đá công viên uống thuốc, hồi lâu mới rời đi, cô không lập tức quay lại trường học mà tìm một chỗ bán đồ ăn vặt, ngồi ở trong tiệm bắt đầu chuyên tâm làm bài thi tiếng Anh, cuối kỳ còn có một kỳ kiểm tra, thời gian khá gấp rút.

Mấy tiếng sau, bạn tốt Chu Kỳ gọi điện thoại hỏi cô khi nào đến trường, Du Âm mới thu dọn bài thi trở về ký túc xá trường học.

Chu Kỳ là cô gái có tính cách cởi mở, thân thiện, có người bạn tốt là Du Âm, mọi người đều không biết Chu Kỳ với Du Âm sao có thể thành bạn thân, ở trong mắt các bạn học Du Âm khá ít nói, hướng nội, rất khó thân cận, chơi với Chu Kỳ hoàn toàn trái ngược.

Nhưng Du Âm và Chu Kỳ lại là hình với bóng.

Họ ở chung ký túc xá, cuối tuần thì về nhà, mỗi lần vào lại ký túc xá Chu Kỳ cũng xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, lần này cũng không ngoại lệ, cô nhớ rõ Du Âm thích ăn cay, thấy Du Âm trở về, vui vẻ nói: “Lần này mẹ tớ làm rất nhiều chân gà ngâm, tớ mang đến cho cậu đây, haha.”

Đối lập với Chu Kỳ, thái độ Du Âm có chút lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Chu Kỳ cũng không thèm để ý, Du Âm đôi khi chính là như vậy, cô sớm đã quen rồi.


Du Âm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cùng Chu Kỳ nói chuyện phiếm, Chu Kỳ kéo tay Du Âm chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, mới ra cửa, di động Du Âm vang lên, cô lấy ra nhìn thoáng, là Thẩm Trị.

Ít khi nào có người gọi điện cho Du Âm, Chu Kỳ tò mò hỏi: “Ai thế?”

Cô bình tĩnh tắt di động, “Không quen biết, là số lạ.”

Hai người cùng đến nhà ăn ăn cơm, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện học tập lẫn tin bát quái, trong túi Du Âm di động vẫn reo, một lúc rồi cũng tắt.

Thẩm mẹ từ Ireland trở về từ sáng, hỏi dì Trần mới biết Thẩm Trị khuya hôm qua mới về, hình như còn uống rượu, đến bây giờ vẫn chưa xuống nhà.

Đang nói, Thẩm Trị từ trên lầu bước xuống, Thẩm mẹ giả vờ không vui, “Mẹ ngày thường rất ít khi quản con, nhưng con vừa trưởng thành, như thế nào lại đi học uống rượu?”

Dì Trần thấy Thẩm Trị xuống dưới, phân phó người lên lau dọn phòng, Thẩm Trị thấy thế thuận miệng nói một câu: “Khăn trải giường bẩn quá, cháu vứt thùng rác rồi, giúp cháu đổi một khăn trải giường mới nhé.”

Sau đó nhìn mẹ, Thẩm Trị nhanh chóng đổi đề tài: “Mẹ, cha biết mẹ đã trở về chưa?”

“Ông ấy à, không có cách nào quản mẹ được đâu!” Nói đến chồng mình, Thẩm mẹ lập tức trách cứ.

Hôm nay là ngày trở về tổ trạch dùng cơm, Thẩm gia là gia tộc khổng lồ, vẫn là ông nội của Thẩm Trị làm chủ, trừ bỏ những ngày truyền thống , mỗi tháng đều có ngày cố định buộc tất cả những thành viên về tổ trạch dùng cơm chung, Thẩm mẹ không có thời gian nghỉ ngơi, cùng Thẩm Trị đi về tổ trạch.

Ông nội Thẩm Trị là Thẩm Thế Phạn thích nhất răn dạy con, chú thím hay cha của Thẩm Trị thường xuyên bị Thẩm Thế Phạn gọi vào thư phòng nói chuyện. Thẩm Trị ngày trước được ông nội giáo dục, mọi người đều rất sợ lão gia tử, nhưng là Thẩm Trị ngoại lệ, người mà Thẩm Thế Phạn yêu thương nhất chính là Thẩm Trị, mỗi lần nói chuyện với anh thì ông mới có vẻ mặt ôn hoà. Mỗi khi đến tổ trạch, ông Thẩm luôn phá lệ quan tâm Thẩm Trị, lôi kéo anh chơi cờ, dò hỏi việc học tập sinh hoạt của anh.

Thẩm Trị mỗi lần đến cũng chuyên tâm cùng ông nội chơi cờ, tuổi tác anh không lớn nhưng trình độ đánh cờ rất tốt, mỗi lần Thẩm lão gia chơi cờ cùng Thẩm Trị xong đều rất vui vẻ.

Thẩm Trị rút điện thoại ra vẫn không thấy gì, nhìn đồng hồ đã là giờ cơm chiều, gọi Du Âm hai cuốc điện thoại đều không nghe nên anh cũng không có ý gọi lại.

Thứ hai, Thẩm Trị như thường ngày, dậy sớm, đến trường học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.