Đọc truyện Dreaming Of You – Chương 13
Tiếng khóc dai dẳng của một đứa bé đói bụng vang khắp dinh thự trong lúc cô bảo mẫu bế bồng và cố gắng dỗ nó nín khóc. Nhận thấy tiếng khóc ngày càng to, Derek chạy lên nhiều nhịp cầu thang đến phòng trẻ. Cô bảo mẫu giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của anh, có lẽ sợ anh đổ lỗi vì sự cáu khóc của đứa bé. Khuôn mặt ngăm đen của anh không thể đoán được gì. “Không sao,” anh trấn an cô ta và giơ tay bế con gái.
Người đầy tớ thận trọng lui vào một góc phòng và bận rộn với một đống quần áo trẻ con chưa gấp. “Lydia đang đói, thưa ông. Chắc bà Craven bị muộn bởi buổi nói chuyện.”
Derek bế dựng con gái tựa vào vai, thì thầm một loạt những ngôn ngữ trẻ con và tiếng lóng, thứ ngôn ngữ mà dường như chỉ có con bé hiểu. Đứa bé dần trở nên im lặng, tập trung chú ý vào giọng nói nhỏ nhẹ của cha nó. Một bàn tay bé xíu xinh xắn chạm vào cằm Derek, xoa xoa làn da thô ráp. Anh hôn lên những ngón tay nhỏ xinh và cười với đôi mắt nghiêm trang của Lydia. “Con đúng là một cô gái nhỏ bé mà ầm ĩ,” anh lẩm bẩm.
Cô bảo mẫu quan sát anh với vẻ thán phục và hiếu kỳ. Việc một người cha đặt chân đến phòng trẻ đã là chưa từng nghe thấy, không kể đến việc dỗ dành đứa trẻ đang khóc. “Cô bé không làm điều đó với ai khác,” cô nhận xét. “Ông thực là có cách với cô ấy, ông Craven.”
Tiếng cười của Sara bất ngờ vang lên từ cửa. “Anh ấy luôn có cách với tất cả phụ nữ.” Cô bước vào phòng và ngẩng mặt nhận nụ hôn của Derek trước khi đón Lydia từ tay anh. Cho cô trông trẻ cáo lui rồi ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái và cởi khuy váy. Mái tóc dài của cô phần nào che khuất đứa bé ở ngực. Derek lười biếng ngồi bên cạnh để quan sát họ thật gần.
Việc làm mẹ đã mang lại một nét tươi tắn mới trên nét mặt của Sara, trong khi những thành công trong sự nghiệp đã mang lại cho cô sự chín chắn và tự tin. Trong năm qua cô đã hoàn thành một cuốn tiểu thuyết khác, The Scoundred, hứa hẹn sẽ đạt được thành công như Mathilda. Câu chuyện kể về một chàng trai trẻ đầy hoài bão, mong muốn được làm giàu bằng những cách chính đáng nhất nhưng bị xã hội tàn nhẫn xô đẩy vào con đường tội phạm, cuốn tiểu thuyết đã đánh trúng sự đồng cảm của công chúng. Sara thường xuyên được mời đến nói chuyện ở những cuộc gặp mặt ở phòng khách về những vấn đề liên quan đến sự cải cách chính sách và những vấn đề xã hội. Cô cảm thấy rằng mình chưa có đủ tri thức và sự thuyết phục để giảng giải trước một đám đông uyên bác như vậy nhưng họ nhất định mời cô có mặt vào những dịp đó.
“Buổi nói chuyện của em thế nào?” Derek hỏi trong lúc dùng một ngón tay vuốt nhẹ trên đám tóc đen lơ phơ của con gái.
“Em chỉ đưa ra những nhận xét chung chung. Em nói rằng thay vì hy vọng những người nghèo đơn giản là chấp nhận những khó nhọc trong cuộc sống, chúng ta nên cho họ một cơ hội để làm việc gì đó cho mình… nếu không họ sẽ phải dùng đến những phương thức bất chính và chúng ta sẽ có thêm tội phạm.”
“Họ có đồng ý không?”
Sara cười và nhún vai. “Họ nghĩ rằng em là người có tư tưởng khác lạ.”
Derek cười. “Có chính kiến,” giọng anh mang cả vẻ bốc đồng và châm chọc cùng một lúc. Ánh mắt anh lướt qua đứa bé đang bú và nấn ná trên bộ ngực để trần của Sara.
“Còn bệnh viện thì sao?” Sara hỏi. “Đã bắt đầu khởi công chưa?”
Anh cố làm ra vẻ tỉnh bơ, nhưng cô có thể thấy là anh rất hài lòng. “Đã bắt đầu đào móng.”
Mặt Sara sáng lên một nụ cười rạng rỡ.
Vài tháng sau khi phần còn lại của câu lạc bộ đã được dọn dẹp. Derek vẫn không quyết định làm gì với khu đất đó. Tất nhiên, yêu cầu xây lại sòng bạc Craven được khẩn thiết đưa ra bởi những nhân vật có thế lực như công tước Wellington, Ngài Alvanley và thậm chí nhà vua. Nhưng Derek cưỡng lại những thúc giục xây dựng lại sòng bạc của số đông và hết lòng tập trung vào những dự án khác. Anh đang cho xây một bệnh viện lớn và hiện đại ở phía bắc thành phố nhờ vào những nguồn đóng góp tự nguyện cùng với tiền của chính anh. Anh cũng lựa chọn một mảnh đất ở Khu Đông để xây dựng một dãy nhà cho thuê được trang hoàng lộng lẫy dành cho khách du lịch nước ngoài, đàn ông chưa vợ và những gia đình chuyển đến Luân Đôn trong Mùa lễ hội.
Sara đã âu yếm trêu anh khi họ cùng nhìn bản vẽ công trình bệnh viện, một bản vẽ vuông vắn và rõ ràng. Trong nhiều năm Derek được biết đến là anh chàng phóng đãng nhất nước Anh, và bây giờ anh được tán dương hết lời về ‘những thay đổi’ của mình. “Anh đang trở thành một ân nhân của cộng đồng.” Cô vui vẻ nói với anh, “cho dù anh có thích hay không.”
“Anh không thích,” anh cau có trả lời. “Anh làm việc này chỉ vì anh đã chán ngán với những việc khác.”
Sara đã cười và hôn anh, biết rằng anh sẽ mãi mãi chối bỏ rằng mình có bất cứ một chút lòng nhân nghĩa nào. Khi Lydia đã bú no nê, cô bảo mẫu quay lại để đón bé. Sara dùng một miếng vải mềm để lau ngực. Cô cài lại váy và thoáng đỏ mặt khi thấy Derek đang nhìn rất gần. Đôi mắt xanh của anh gặp mắt cô. “Con bé thật đáng yêu,” anh nói. “Nó ngày càng giống em.”
Trong tất cả những sự ngạc nhiên không dứt về Derek – điều đáng ngạc nhiên nhất chính là sự thương yêu của anh với con gái. Sara đã cho rằng anh sẽ là một người cha tốt nhưng xa cách. Vì trước đây anh không hề biết đến mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Cô đã nghĩ anh có lẽ sẽ giữ một khoảng cách thận trọng với đứa bé. Thay vào đó anh yêu con gái với một tình cảm công khai. Anh thường nâng niu cô bé trong vòng tay và khoe khoang với khách khứa giống như cô bé là một điều kỳ diệu đáng yêu mà không ai trong họ được gặp trước đó. Anh nghĩ con bé thông minh phi thường khi nắm lấy tay anh, đá chân, ê a những âm thanh đáng yêu, hay làm tất cả mọi thứ mà những đứa bé khác thường làm… ngoại trừ theo quan điểm của anh thì con gái anh làm tốt hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.
Lily đã nhăn nhó khuyên Sara. “Hãy có thêm những đứa con khác, nhờ thế mà sự quan tâm của anh ấy sẽ chia sẻ cho mấy đứa chúng. Nếu không anh ấy sẽ làm hư đứa trẻ này.”
Sara cũng không hoàn toàn hiểu nguyên nhân dẫn đến thái độ đó của anh cho đến một buổi chiều gần đây, khi cô và anh đứng bên nôi quan sát con gái của họ ngủ. Derek đã nắm tay Sara trong tay anh và nâng nó lên môi. “Em là trái tim của anh,” anh đã thì thầm. “Em đã cho anh hạnh phúc nhiều hơn những gì anh đáng được có… Nhưng con bé…” Anh liếc xuống Lydia với vẻ trìu mến.“Con bé là máu thịt của chính anh.”
Xúc động bởi những lời nói đó, Sara nhận ra trước đây anh đã luôn đơn độc như thế nào: không cha mẹ hay anh chị em, không có những ràng buộc máu mủ. Những ngón tay cô siết lại và cô nép vào anh. “Giờ anh đã có một gia đình,” cô đã dịu dàng nói.
Mang tâm trí trở lại hiện tại, Sara trả lời câu nhận xét của Derek trước đó. “Lydia có tóc đen, mắt xanh lục và miệng, cằm của anh, và giờ anh nói con bé giống em?”
“Con bé có cái mũi của em,” Derek chỉ ra. “Và tính tình của em.”
Sara cười trong lúc đứng lên và gấp một cái chăn mỏng thành một hình vuông gọn gàng. “Em cho là con bé giống tính em khi dựng cả nhà dậy vào nửa đêm với những tiếng la hét của nó?”
Derek bất ngờ áp sát cô và đẩy cô lùi lại sát vào tường. “Ừm, giờ thì,” anh lẩm bẩm, “trước đây một hoặc hai lần em đã từng biết dựng một cái mái nhà, đúng không?”
Ánh mắt họ khóa vào nhau trong một chớp mắt. Hoàn toàn bối rối, Sara đỏ bừng mặt. Cô không cả dám nhìn cô bảo mẫu vì sợ cô ta đã nghe thấy. Trao cho Derek một cái cau mày quở trách, cô luồn qua tay anh và chạy như bay về căn phòng ngủ an toàn của mình. Anh theo sát ngay sau cô.
Họ đã không ân ái khá lâu trước khi đứa bé sinh ra, và phải khen ngợi Derek vì điều đó, anh đã rất kiên nhẫn. Thực ra là kiên nhẫn đến mức đáng kinh ngạc, nhất là đối với một người có ham muốn thể xác mạnh mẽ như anh. Mặc dù bác sỹ đã nói rằng cô đã hoàn toàn bình phục sau khi sinh và đã sẵn sàng trở lại với bổn phận trong hôn nhân, nhưng Sara đã xoay xở để khéo léo từ chối Derek. Tuy nhiên, gần đây cô đã nhận được rất nhiều ánh mắt đầy ý nghĩa cảnh báo ngầm rằng cô sẽ không ngủ một mình lâu thêm nữa. Cô dừng lại ở cánh cửa phòng. “Derek,” cô nói với một nụ cười lả rả, “có lẽ lúc khác – “
“Khi nào?”
“Em không chắc,” cô trả lời và bắt đầu đóng cánh cửa chặn anh lại.
Derek bướng bỉnh chen qua cô vào phòng và đóng cửa lại. Anh bắt đầu giơ tay về phía cô, sau đó ngập ngừng khi thấy cô cứng người lại. Mặt anh trở nên căng thẳng. “Chuyện gì thế?” anh hỏi “Một vấn đề về sinh lý? Anh đã làm gì hay – “
“Không,” cô vội vàng nói. “Không phải như thế.”
“Vậy thì sao?”
Sara tập trung nhìn chằm chằm vào ống tay áo của mình. Cô không thể tìm ra lý do để giải thích sự lưỡng lự của cô với anh. Cô đã trải qua rất nhiều thay đổi… Bây giờ cô đã là một người mẹ… Cô không dám chắc chuyện ân ái với anh có như trước đây, và cô cũng không muốn tìm ra. Cô sợ là sẽ làm anh thất vọng, và cả cô nữa, thật dễ dàng để lẩn tránh chuyện đó hơn là đối mặt với nó. Cô ngượng ngùng nhún vai. “Em sợ là nó sẽ không giống trước đây.”
Derek rất im lặng, cố gắng thẩm thấu câu nói đó. Bàn tay anh đặt sau cổ cô với một động tác mà Sara nghĩ có nghĩa là an ủi. Thay vì thế anh ôm lấy gáy cô và kéo cô lại gần, miệng anh cương quyết cúi xuống miệng cô. Cô lóng ngóng chống trả khi anh kéo tay cô xuống giữa hai đùi anh. Anh đã cương cứng như thép, rộn ràng dưới sự đụng chạm của cô.
“Đó.” Anh ép tay cô vào chặt hơn. “Em có cảm thấy không? Em là vợ anh, và đã rất nhiều tháng rồi, và anh nhức nhối vì em. Anh không quan tâm nó có giống trước đây hay không. Nếu em không lên giường với anh bây giờ, anh sẽ bùng cháy thôi.”
Và ra thế, rõ ràng là anh định đối mặt với vấn đề. Anh bỏ qua sự chống trả yếu ớt của cô và cởi quần áo của cả hai người. Ôm cơ thể nhỏ bé của cô sát vào anh, anh rên lên trong tình yêu, vui sướng và thèm khát. “Sara, anh đã rất nhớ em… ôm em như thế này…” Hai bàn tay anh trân trọng lướt trên cô, cảm nhận bộ ngực đầy đặn mới mẻ của cô, vòng hông đã tròn trịa hơn của cô.
Vẫn còn ngần ngại, Sara nằm im bên dưới anh, bàn tay cô đặt trên lưng anh. Anh hôn cô với vẻ háu đói dịu dàng, lưỡi anh thưởng thức và cướp phá miệng cô. Cô run rẩy với những khao khát được đánh thức, giữ anh lại gần hơn. Đột nhiên cô kinh hoàng nhận thấy có một vài giọt sữa rịn ra từ ngực cô. Lùi ra cô thở dốc vẻ xin lỗi và cố gắng quay đi khỏi anh. Derek kéo cô nằm lại và cúi xuống ngực cô. Anh thở hắt ra khi nhìn vào cô. Hai núm vu ẩm ướt đã có màu hồng đậm hơn trước đây, bao quanh là những mạch máu nhỏ li ti. Hình ảnh căng tràn sức sống của người mẹ như một luồng điện chạy xuyên qua anh. Lưỡi anh chạm vào nụ hoa cô, tròng ghẹo và xoay tròn, sau đó khép môi quanh nó. Anh nhè nhẹ hút bằng miệng mình.
“Ôi, không được,” Sara thở dốc khi cô cảm thấy một cảm giác nhức nhối nhột nhột ở ngực. “Thế là không đúng đắn…”
“Anh chưa bao giờ nói mình đúng đắn.”
Sara rên rỉ và cong lên bên dưới anh khi anh hút ra một luồng sữa từ cơ thể cô. Ham muốn thôi thúc bắt đầu dấy lên trong cô. Anh nấn ná trên ngực cô, bàn tay anh úp bên dưới bầu ngực tròn trĩnh, và sau đó anh chuyển sang bên còn lại.
Cuối cùng cô luồn những ngón tay vào tóc anh và kéo anh lên, miệng cô tìm đến miệng anh. Họ cuốn vào nhau, lăn tròn một, hai vòng trên giường, bàn tay tìm kiếm với sự nóng vội ngày càng tăng, hai chân quấn vào nhau.
Sau cùng, anh trượt vào trong cô, hai người họ đều đã thở hổn hển và trở nên bất động, cố gắng duy trì giây phút hợp nhất. Sara chầm chậm kéo tay lướt từ vai xuống đùi anh, cảm nhận toàn bộ chiều dài mạnh mẽ của cơ thể anh. Derek rùng mình trong khoái cảm và chuyển động trong cô. Sara yếu ớt ưỡn người lên, và họ bắt đầu một nhịp điệu chậm chãi, trôi giạt đến một luồng sóng ấm áp.
“Em đã đúng,” Derek thì thầm, áp tay trượt trên cơ thể cô, in dấu những nụ hôn nóng bỏng và ngọt ngào trên làn da cô. “Nó không giống trước đây… Tuyệt hơn rất nhiều. Chúa ơi, giá như… anh có thể kéo dài nó mãi mãi như thế này.” Anh đâm vào cô mạnh mẽ hơn, không thể kìm chế lại những chuyển động của mình. Sara nắm tay lại và ấn nắm đấm vào lưng anh, cơ thể cô siết chặt lấy anh. Anh nhìn vào mắt cô, nghiến răng trong nỗ lực duy trì khoái cảm của mình. Cô quấn chân quanh hông anh và thúc giục anh đâm vào mạnh hơn. Sợ làm cô đau, anh cố gắng kìm lại, nhưng cô dẫn dắt anh với đam mê đòi hỏi của riêng mình, cho đến khi anh để cơn bão dữ dội chiếm lấy anh. Tiếng thét êm ái của anh bật ra theo cô, và họ cùng nhau trôi theo những con sóng xoáy tít để đạt đến sự thỏa mãn, gắn kết với nhau bởi cơ thể và tâm hồn, trong sự đồng lòng hoàn toàn.
Sau đó họ mơ màng nằm bên nhau, để nhiều giờ đồng hồ trôi qua và giả vờ như thời gian đã ngừng trôi. Sara nằm lên ngực anh, lướt đầu ngón tay trên những đường nét của anh. Một suy nghĩ đột nhiên đến với cô và cô ngẩng đầu lên nhìn vào anh đầy mong đợi.
Derek đáp lại ánh mắt cô, uể oải vuốt ve tóc và lưng cô. “Gì thế, thiên thần?”
“Anh đã nói với em rằng anh không hề biết đến ‘cảm giác hạnh phúc’.”
“Anh nhớ.”
“Và bây giờ?”
Derek nhìn cô một lúc lâu, và sau đó kéo cô nằm thẳng trên anh, khóa cô trong vòng tay anh. “Nó là như thế này,” anh nói, giọng anh hơi khản đi. “Ở ngay đây và bây giờ.”
Và cô nằm lại trên trái tim anh, mãn nguyện