Drama Nhà Giàu

Chương 46: Hai Người… Hoà Giải Rồi


Bạn đang đọc Drama Nhà Giàu FULL – Chương 46: Hai Người… Hoà Giải Rồi


Editor: Khang Vy.
Beta: Jen.
Buổi sáng, lúc Tiếu Cận đi tới tập đoàn thì Kim Thị Thị mới dọn đi.
Sáng sớm trời mưa phùn nhỏ, Kim Thị Thị gọi điện thoại cho Tần Phái, cô ấy không nói hai lời, lập tức xin nghỉ chạy tới Thiên Hợp Cư, giúp Kim Thị Thị dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.
Hai người trở lại nhà Tần Phái, tóc đều đã bị nước mưa làm ướt, Tần Phái đưa khăn lông cho cô lau tóc, rồi lại nấu hai ly trà gừng nóng mang tới.
Kim Thị Thị nhấp một ngụm trà, cả người đều uể oải như mầm đậu nhỏ gặp mưa bão.
“Nói đi, sao lại thế này?” Tần Phái hỏi.
Kim Thị Thị khẽ thở dài một tiếng, nói chuyện trước đó cho Tần Phái nghe.
“Phái Phái, cậu nói xem, là tớ suy nghĩ nhiều rồi sao?” Đôi mắt cô mang theo tơ máu, mờ mịt nhìn Tần Phái.
Đây là lần đầu tiên Tần Phái thấy Kim Thị Thị như vậy, vô cùng đau lòng, hận không thể đi xé xác cái gì mà hoa khôi lớp đó, “Đồ ngốc này! Cậu cũng cảm thấy chính cậu suy nghĩ nhiều rồi mà.

Loại trà xanh này tớ gặp nhiều rồi, tất nhiên cô ta cũng không có ý tốt gì với Tiêu tổng nhà cậu.”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thị Thị càng nhăn lại.
Tần Phái càng nghĩ càng tức giận, “Tiêu tổng nhà cậu cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ruồi bọ không bâu vào trứng vô cớ! Anh ta thấy cậu trẻ đẹp nên muốn chiếm hữu cậu, nhưng lại không muốn bảo trì khoảng cách với người phụ nữ khác.

Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, tra nam tiện nữ, buồn nôn!”
“Chào buổi sáng bảo bối!” Tra Nam vẫy hai cái cánh, cho rằng mình được gọi tên, gân cổ kêu lên.
Tần Phái tức giận quay sang, “Câm miệng đi con chim ngốc nghếch này, tao không gọi mày!”
Tra Nam, “…”
Kim Thị Thị liếc Tần Phái một cái, nhỏ giọng nói, “Cũng không phải, là người phụ nữ kia tìm anh ấy.

Bằng thân phận và địa vị của anh ấy, nhất định có không ít người nhớ thương, nhưng tớ quen anh ấy đã lâu như vậy, nhưng anh ấy cũng biết giới hạn…”
Tần Phái sửng sốt, nhìn cô kỳ quái, “Kim Thị Thị, cậu cùng phe với ai vậy hả? Nếu anh ta tốt như vậy thì sao cậu phải dọn đi? Nếu anh ta rất tốt thì cậu cũng có đủ cảm giác an toàn, mà bây giờ cậu có sao?”
Kim Thị Thị mím môi, hoàn toàn ngây ngốc.
Tần Phái ghé sát cô, ngữ khí nghiêm túc, “Thị Thị à, cậu với Tiêu tổng… Có phải…”
Tay Kim Thị Thị cầm lấy cái ly cạn nước, mắt trông mong nhìn Tần Phái, “Còn muốn một ly trà gừng nữa.”

Tần Phái liếc cô một cái thật sâu, bất đắc dĩ đi ra ngoài châm trà.
Thiên Hợp Cư.
Lúc dì giúp việc lên dọn phòng quét tước mới phát hiện đồ đạc của Kim Thị Thị đều không còn thấy đâu nữa, ngay cả con vẹt cũng biến mất.

Bà gọi điện thoại cho Kim Thị Thị cũng không có ai bắt máy, suy nghĩ một chút, bà lập tức gọi cho Tiêu Cận.
Lúc đó, Tiêu Cận đang nghe An Trình báo cáo tình hình tài chính tháng này, nhìn thấy dãy số từ nhà gọi tới, anh do dự một chút rồi bảo An Trình chờ một lát.

An Trình quy củ lui sang một bên, thấy Tiêu Cận nghe điện thoại, đột nhiên cả người anh ngồi thẳng dậy, mày nhíu càng sâu.
Trên khuôn mặt căng thẳng của Tiêu Cận mang theo chút bi thương nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp, “Thị Thị đi rồi.”
An Trình sửng sốt chớp mắt, cái gì mà ‘Thị Thị đi rồi’? Đi đâu vậy? Vì sao lại đi? Đầu óc An Trình lúc này tràn đầy dấu chấm hỏi.
Tiếu Cận, “Rời nhà dọn ra ngoài.”
An Trình, “?!”
“Vậy… Có muốn đi tìm không?” An Trình hỏi.
Tiếu Cận nhẹ nhàng phất tay, “Cậu gửi bản báo cáo vào hòm thư của tôi đi, tôi sẽ đọc sau.”
An Trình gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng tổng tài.
Tiêu Cận dựa vào lưng ghế, lồng ngực không thể thở nổi.

Trong lòng anh vừa khổ sở lại vừa ấm ức, loại cảm giác này rất ít khi xuất hiện.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mặc dù thân vây ở cảnh khốn cùng, chỉ cần anh còn chút hơi thở sót lại thì vẫn có thể phản kích.

Toàn thân anh giống như khoác chiếc chiến giáp, vĩnh viễn đao thương bất nhập.
Nhưng bây giờ loại cảm giác khổ sở, ấm ức và bị người trong lòng mìnhnghi ngờ, phần mềm mại nhất của anh giống như bị người ta đâm một cái, khiến anh cảm nhận được đau đớn rõ ràng.- —Đọc FULL tại —
Nhưng mà sau khi anh nghe dì giúp việc nói đồ đạc của Kim Thị Thị đều không còn nữa, loại cảm giác mất mát và lo lắng này đã chiến thắng sự khổ sở và ấm ức của anh.

Tiêu Cận đứng ngồi không yên, mặc dù biết Kim Thị Thị sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng anh vẫn không yên lòng.


Thậm chí anh còn có chút oán hận bản thân tại sao không đi làm muộn một chút?!
Tiêu Cận hít sâu một hơi, áp cảm xúc trong lòng xuống.
Anh cầm điện thoại lục tìm được dãy số của Kim Trọng Hiền, còn không đợi đầu bên kia nghe máy, anh đã cắt đứt.
Quan hệ của Thị Thị và người trong nhà không tốt, hẳn là cô sẽ không về nhà.
Ngón tay Tiêu Cận dừng trên số điện thoại của Kim Tư Thần.
Rất nhanh, Kim Tư Thần nghe máy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, “Tiêu tổng, sao lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?”
Tiêu Cận đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa ánh mặt trời chói loá khiến anh híp mắt lại.
Nghe giọng điệu này của Kim Tư Thần là biết, Kim Thị Thị cũng không liên lạc với cậu ta, giọng nói Tiêu Cận nhàn nhạt, “Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
Kim Tư Thần vô cùng nhiệt tình, “… Được rồi.”
Tiêu Cận đứng trước cửa sổ dùng tay xoa trán.
Thật là choáng váng, lúc này Kim Thị Thị tất nhiên sẽ tìm tới Tần Phái! Bản thân anh lại giống như ruồi nhặng không đầu, đâm loạn khắp nơi vậy.
Tiêu Cận gọi điện thoại cho Nghiêm Ngộ, “A Ngộ, bây giờ tôi tìm cậu ăn cơm.”
Nghiêm Ngộ nhìn qua đồng hồ, 10 giờ 10 phút.
Anh ta ngây ngốc hỏi, “Cơm sáng hay là cơm trưa?”
Ngữ khí Tiêu Cận có lệ, “Tuỳ ý.”
Hai người hẹn nhau ở một tiệm cà phê, Nghiêm Ngộ thấy anh chỉ gọi một ly cafe, lập tức hỏi, “Không phải cậu nói đi ăn cơm sao?”
Tiêu Cận, “Cậu ăn đi, tôi thanh toán.”
Nghiêm Ngộ, “…” Con mẹ nó anh ta không hề đói bụng, “A Cận, có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?”
Đầu lưỡi Tiêu Cận đỡ một bên má, nói chuyện Kim Thị Thị rời nhà trốn đi.- —Đọc FULL tại —
Nghiêm Ngộ, “Mẹ nó! Không phải vì tôi nói chuyện hoa khôi lớp đấy chứ? Lúc đó tôi thật sự uống nhiều quá, sau này Đường Hành còn gọi mắng cho tôi một trận.”
Tiêu Cận ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, “Đúng vậy, chính là vì chuyện này.”
Mặt Nghiêm Ngộ đỏ lên, “Xin lỗi người anh em, tôi… Tôi… Tôi có thể làm gì bây giờ?”
Tiêu Cận lắc đầu, “Vô dụng thôi, đến tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu.”

Tay chân Nghiêm Ngộ luống cuống, giống như một đứa trẻ nhỏ đã làm sai chuyện gì, bỗng nhiên nhanh trí nói, “Tôi có thể hỏi Tần Phái xem sao, quan hệ hai người bọn họ tốt như vậy, không chừng Tần Phái biết cô ấy đang ở đâu!”
Tiêu Cận nâng ly cafe trong tay, bình thản nói, “Tuỳ cậu.”
Nghiêm Ngộ lập tức gọi cho Tần Phái, ban đầu Tần Phái không nói gì cả, nhưng da mặt Nghiêm Ngộ rất dày, lì lợm la liếm hơn nửa ngày trời.

Buổi sáng Tần Phái nhìn thấy Kim Thị Thị bảo vệ Tiêu Cận như vậy, suy đoán hai người này nhất định đã hiểu lầm nhau cái gì, vì thế cũng nói chuyện Kim Thị Thị đang ở nhà mình cho Nghiêm Ngộ nghe.
Anh ta lập tức lấy công chuộc tội, “A Cận, Thị Thị đang ở chỗ Tần Phái!”
Sự căng thẳng trong lòng Tiêu Cận lập tức bay biến, mặc kệ nói thế nào thì ít nhất bây giờ cô cũng an toàn.

Anh gật đầu, thanh toán xong rồi chạy mất.
Nghiêm Ngộ bị người ta mời tới ăn cơm, kết quả một ngụm nước cũng chưa được uống, “…”
Cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.
*
Kim Thị Thị ở trong nhà Tần Phái cả ngày, lúc giữa trưa, Tần Phái có nói Nghiêm Ngộ gọi cho cô ấy hỏi thăm cô, có lẽ là Tiêu Cận đã nhờ Nghiêm Ngộ.
Cả chiều Kim Thị Thị đều thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một cái, thấy nó không hề có động tĩnh gì lại bực bội ném văng ra xa.
Chạng vạng, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

Kim Thị Thị vội vàng đứng dậy, cô ý thức được cái gì, bỗng nhiên dừng bước, trơ mắt nhìn điện thoại đổ chuông.
Nhưng khác với suy nghĩ của mình, điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.
Kim Thị Thị bĩu môi, nghi hoặc nghe máy.
Đối phương là một cô gái vô cùng lễ phép, “Xin chào, cô là cô Kim Thị Thị đúng không? Tôi là trợ lý của thầy Nghiêm Nặc, tôi họ Phương.

Tôi gọi tới để hỏi xem khi nào cô có thời gian, chúng tôi sẽ tới giúp cô đo kích cỡ.”- —Đọc FULL tại —
Kim Thị Thị biết Nghiêm Nặc, người này nổi tiếng trên chiến trường quốc tế về tranh sơn dầu và thiết kế trang phục.
Nhưng mà trợ lý của Nghiêm Nặc gọi cho cô làm gì? Còn đo kích cỡ gì nữa?
Cô do dự nhìn số điện thoại, hoang mang nói, “Nhưng tôi không đặt quần áo mà!”
Trợ lý Phương cười một tiếng, “Là thế này, Kim tiểu thư, khoảng thời gian trước vị hôn phu của cô là Tiêu tiên sinh cố ý tìm tới thầy Nghiêm, mời ông ấy thiết kế váy cưới riêng cho cô.

Vốn dĩ Tiêu tiên sinh muốn cho cô một bất ngờ, nhưng mà thầy Nghiêm nói nhất định phải đo kích cỡ thực tế mới có thể chế tác, vậy nên tôi mới gọi điện thoại cho cô.”
Đôi mắt Kim Thị Thị mở lớn, ngập ngừng hỏi, “Cô nói Tiêu tiên sinh… là Tiêu Cận sao?”
Trợ lý Phương, “Đúng vậy.”

Một lúc lâu sau Kim Thị Thị vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Người đàn ông kia… Vậy mà lại lặng lẽ đặt váy cưới cho cô.
Váy cưới đấy! Cuối cùng anh có ý gì?!
Trái tim cô đập thình thịch, đôi tay khẩn trương nắm chặt.
Trợ lý Phương nhỏ giọng kêu, “Kim tiểu thư?”
Kim Thị Thị ngượng ngùng đáp, “Tôi đây.”- —Đọc FULL tại —
Hai người hẹn thời gian, mấy ngày tới thầy Nghiêm sẽ tự mình đến đây đo kích cỡ cho cô.
Hai ngày sau, Kim Thị Thị cũng không nhận được cuộc điện thoại mình mong muốn.
Sáng sớm hôm nay, cố vấn học tập nhắn tin trong nhóm chat, thúc giục những sinh viên cuối cùng của lớp nhanh chóng nộp chứng nhận thực tập.
Lúc này Kim Thị Thị mới phản ứng lại, chứng nhận thực tập của cô còn chưa kịp lấy.
Cô thu thập một chút rồi chuẩn bị ra cửa, nghĩ tới việc phải đến Tiêu thị thì cô lại vòng vèo trở về, mở bao đựng đồ trang điểm ra rồi trang điểm tinh tế, lại lấy trong đống quần áo một chiếc áo khoác lông dê màu xanh đen mới mua, phối hợp cùng là một chiếc túi màu nâu nhạt và khăn quàng cổ.

Lúc ra cửa cũng đã là đầu giờ chiều.
Lễ tân tập đoàn mới đổi người, Kim Thị Thị đưa chứng minh thư ra rồi đi đến cửa thang máy, cô ấn tầng 18 nhưng lại không chú ý tới thang máy đang đi xuống.
Lúc cửa thang máy lần nữa mở ra, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Cận.
Hai người đều sửng sốt, ánh mắt Tiêu Cận lướt qua Kim Thị Thị, chậm rãi đi vào trong.

An Trình ôm một chồng văn kiện đuổi theo phía sau.
“Chuyện đó… Tiêu tổng, tôi hơi đau bụng.” An Trình nhìn hai người rồi nói.
Tiêu Cận lạnh lùng, “Cậu không đau.”
An Trình, “…” Anh ta bĩu môi, có chút xấu hổ đi vào thang máy, lại lễ phép gật đầu chào hỏi với Kim Thị Thị, “Thị Thị à, đã lâu không gặp, chương trình học bên kia kết thúc rồi sao?”
Kim Thị Thị nhẹ nhàng cười một cái, “Vẫn chưa, trợ lý An, tôi tới để lấy chứng nhận thực tập.”
Hai người hàn huyên mấy câu, thang máy đã tới tầng 18.
Sau khi Kim Thị Thị rời đi, An Trình thấy khóe miệng Tiêu tổng không tự giác mà nhếch lên, anh ta có chút khó hiểu, “Tiếu tổng, hai người… Hoà giải rồi?”
Tiêu Cận cong môi, “Vẫn chưa.”
An Trình không hiểu ra sao, chưa hoà giải mà sao lại vui như vậy?
Tiêu Cận cười mà không nói.- —Đọc FULL tại —
Cô gái nhỏ tới Tiêu Thị còn cố tình trang điểm.
Anh thật sự không tin cô trang điểm cho mấy người nhân viên đó nhìn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.