Bạn đang đọc Drama Nhà Giàu FULL – Chương 40: Tỉnh Rồi
Editor: Mây.
Beta: Jen.
Tiêu Dực ở trong phòng vệ sinh nôn đến mức trời đất như tối sầm lại.
Kim Thị Thị đã không gặp lại anh ta cho đến khi bữa tiệc sắp kết thúc.
Tâm tình cô vô cùng sung sướng đi theo Tiêu Cận lên xe.
Tiêu Cận liếc mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên.
Lúc trước thấy hai người thường xuyên tương tác, anh còn chua xót một trận.
Cho đến khi Tiêu Dực bị cô gọi đồ ăn đến mức vào phòng vệ sinh, anh mới phát hiện cô gái nhỏ này thế mà đang đùa giỡn với anh ta.
Có thể làm cho Tiêu Dực chịu thiệt cũng không dễ, huống chi còn đau khổ như vậy.
Tiêu Cận không khỏi cảm thấy vừa hả giận vừa mới lạ.
Cái liếc mắt này bị Kim Thị Thị nhạy bén bắt được, cô nhéo cổ họng chậm rãi nói: “Anh Tiêu Dực? Từ khi nào anh và Tiêu Dực có quan hệ tốt như vậy? Anh ta còn thân mật gọi món cho em à?”
Tiêu Cận tức giận mỉm cười, “Em nói lại một lần nữa thử xem?”
Cái đầu nhỏ của Kim Thị Thị lắc trái lắc phải, không chịu thua mà nhại lại một lần nữa, giọng điệu âm dương quái khí.
Tiêu Cận xoa xoa đầu cô, Kim Thị Thị không chịu thua, một tay giữ tóc mình, tay kia nắm đầu anh.
Nhưng sức lực của cô đâu phải là đối thủ của Tiêu Cận, cô vừa mới đưa tay, ngay cả một sợi tóc của người ta cũng chưa chạm vào đã bị Tiêu Cận dùng một tay giữ lấy cổ tay.
Nhưng không biết Kim Thị Thị lấy từ đâu ra ý chí chiến đấu, giống như tôm nhỏ cong người bắn lên, tiến đến trước mặt Tiêu Cận.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút xíu.
Kim Thị Thị có thể ngửi thấy mùi gỗ mộc mạc trong hơi thở của anh.
Cô bất an chớp chớp mắt, lông mi run rẩy như cánh bướm.
Tiêu Cận nắm chặt cổ tay tinh tế như bạch ngọc của cô, cô gái nhỏ trước mắt giống như một con nai con hoảng loạn.
Bỗng nhiên anh cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.- —Đọc FULL tại —
Khoảng cách kia càng thu hẹp càng ngắn, hai người chậm rãi tiến đến gần thăm dò nhau.
Chóp mũi chạm vào nhau, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên, bọn họ thoáng chốc mở mắt ra.
Kim Thị Thị nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, giống như chim nhỏ rụt vai lại.
Tiêu Cận ho nhẹ một tiếng buông cổ tay cô ra, khởi động xe nhường đường cho chiếc xe phía sau.
Bầu không khí trong xe trở nên quỷ dị lại ái muội, Kim Thị Thị cắn môi không dám nhìn về phía Tiêu Cận, mặt và lỗ tai đều nóng rát.
Tiêu Cận bình tĩnh lái xe, anh dùng đầu lưỡi chống sang bên má, tầm mắt trở nên mơ hồ bất định.
Nhiệt độ trong xe hình như càng ngày càng cao, Kim Thị Thị nghĩ có nên mở cửa sổ xe để hít thở không khí hay không, lúc này chuông điện thoại di động của Tiêu Cận vang lên.
Tiêu Cận vừa cầm vô lăng vừa nói: “Giúp anh xem một chút.”
“Hả?” Kim Thị Thị còn đỏ mặt, sững sờ lên tiếng.
Tiêu Cận mỉm cười nhìn cô, dùng cằm chỉ chỉ điện thoại di động của mình, nói: “Giúp anh xem là ai.”
Trải qua chuyện vừa rồi, lúc này Kim Thị Thị không dám náo loạn chút nào, ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại di động.
Là voice chat của Hàn Cao Vũ, Kim Thị Thị nhấn nút phát giọng nói.
Hàn Cao Vũ: A Cận, tôi mới mở một quán bar ở trung tâm thương mại phía bắc thành phố, cuối tuần này khai trương, cậu mang theo vị hôn thê nhỏ của cậu đến chơi nha!
Vị hôn thê nhỏ?
Kim Thị Thị nhìn Tiêu Cận, cúi đầu cười rộ lên.
Cô hỏi: “Anh có muốn trả lời không?”
Tiêu Cận suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Em muốn đi không? ”
Kim Thị Thị tính toán thời gian, “Chắc là em rảnh.”
Tiêu Cận hiểu, nói: “Vậy em bảo cậu ta gửi địa chỉ tới đây đi.”
Kim Thị Thị làm theo, ngón tay cô dừng lại nói: “WeChat của anh có một lời mời kết bạn!”
Tiêu Cận dành thời gian nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Là ai vậy?”
Kim Thị Thị nhíu mày nói: “Cô ấy nói cô ấy là… Tiểu Phàm?”
“Tiểu Phàm?” Vẻ mặt Tiêu Cận hoang mang, “Tiểu Phàm là ai?”
“WeChat của anh làm sao em biết được,” Kim Thị Thị ném điện thoại di động đến bên cạnh Tiêu Cận, bĩu môi nói: “Dù sao vừa nghe cũng biết không phải là tên của đàn ông.”
Tiêu Cận nhướng mày, cười nhìn cô, “Tức giận rồi sao?”
Kim Thị Thị nâng cằm nhỏ lên: “Ai tức giận người đó là chó!” Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động và hỏi: “Anh không xác nhận yêu cầu của người ta sao?”
“Được.” Tiêu Cận chậm rãi cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua.
Kim Thị Thị mím môi nhìn chằm chằm động tác của anh, không nói một lời.
Ngón tay Tiêu Cận trượt qua, từ chối yêu cầu thêm bạn, cười hỏi: “Vui vẻ chưa?”
Kim Thị Thị lập tức quay đầu ra cửa sổ, “Em vẫn luôn rất vui vẻ nha.”
Tiêu Cận: “…”
Được rồi, mình chọn vợ, đứng lộn ngược cũng phải cưng chiều.
**
Đêm đó, Tiêu Dực nôn đồ đạc trong dạ dày ra sạch sẽ mới coi như là tạm ổn.
Trợ lý đưa anh ta về nhà, anh ta nhớ đến thịt bò sống và bạch tuộc sống vẫn còn buồn nôn.
Tiêu Tiêu năm đó cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể biến thái như vậy.
Chơi rắn chơi thằn lằn, còn thích ăn thịt sống.
Không chừng chính là Kim Thị Thị thuận miệng nói để đùa giỡn anh ta.
Anh cũng vội vàng muốn nhanh có được lợi, mới để cho một con nhóc tranh thủ tìm được kẽ hở.
Tiêu Dực vừa không muốn thừa nhận mình tính toán sai lầm, vừa nổi trận lôi đình.
Sự kiên nhẫn của anh ta sắp cạn kiệt, gửi tin nhắn cho Kim Thị Thị hỏi cô có nhớ đến người bạn nhỏ năm đó hay không, kết quả Kim Thị Thị căn bản không trả lời anh ta.
Tiêu Dực căng mặt lại gọi điện thoại cho Kim Thị Thị, nhạc chờ vang lên hơn một phút vẫn không có ai bắt máy.
Anh ta tức giận đến nỗi ném luôn điện thoại di động của mình.
Trợ lý sợ đến mức trốn sang một bên, một câu cũng không dám nói.
Giám đốc luôn ôn hòa lễ độ trước mặt mọi người, rất ít khi để cảm xúc lộ ra ngoài.
Anh ta đi theo bên cạnh Tiêu Dực nhiều năm như nên mới biết, một khi Tiêu Dực nổi giận sẽ rất khó kết thúc.
Tiêu Dực lạnh lùng nói: “Tối mai tôi ở biệt thự bên bờ biển chờ cậu, dẫn Kim Thị Thị đến.”
Trợ lý không hiểu ra sao, dừng một lát rồi hỏi: “Vậy… Nếu Kim tiểu thư không chịu đến thì sao?”
Sắc mặt Tiêu Dực không đổi, nói: “Tay của cậu chỉ dùng để ăn cơm thôi sao?”- —Đọc FULL tại —
Trợ lý hoảng hốt, đây là muốn bắt cóc Kim tiểu thư? Việc này nếu làm loạn lên thật sự sẽ không có cách nào để kết thúc.
Huống hồ anh ta cũng không muốn rơi vào vũng nước đục lần này, vì thế trợ lý khuyên nhủ: “Giám đốc anh đừng xúc động, việc này nếu để ông cụ biết là sẽ hỏng hết.
Thật ra với năng lực của anh, cho dù không kết thông gia với người Kim gia, cũng không kém Tiêu Cận là bao, anh luôn có thể tìm được cách khác chứng minh bản thân, nhưng ngàn vạn lần đừng đi sai đường.”
“Chứng minh bản thân? Làm thế nào để chứng minh bản thân?” Tiêu Dực hừ lạnh, “Nhiều năm như vậy cậu còn chưa thấy rõ sao? Tôi chính là làm người giúp việc cho Tiêu gia.
Ông cụ cho tới bây giờ chưa từng để tôi trong mắt.
Lần này chính là muốn dạy cho Kim Thị Thị một bài học, có thể giúp cho chuyện liên hôn của hai nhà hỏng bét mới tốt.
Tất cả bọn họ đều khinh thường tôi, tôi không thể chịu đựng được, họ cũng không thể sống tốt!”
Trợ lý im lặng lắng nghe chỉ thị.
**
Trưa hôm sau, Kim Thị Thị đợi đến khi các bạn cùng lớp ăn cơm trưa gần hết mới ra khỏi thư viện.
Thời tiết trở nên mát mẻ và lạnh hơn nên cô mặc một chiếc áo khoác len.
Ngoài cổng trường có một chiếc xe công vụ, thấy Kim Thị Thị đi đến thì người bên trong mở cửa xe.
Người đến là trợ lý của Tiêu Dực, Kim Thị Thị đã gặp qua ở tập đoàn hai lần.
Trợ lý cười nói: “Kim tiểu thư, mời lên xe, giám đốc ở trên xe chờ cô.”
Kim Thị Thị dừng một chút, ngày hôm qua cô thấy tin nhắn và điện thoại của Tiêu Dực nhưng không nghe máy.
Sở dĩ đùa giỡn, quay vòng Tiêu Dực cũng là bởi vì anh ta tự mình tiến lên, nếu như anh ta không ôm ý nghĩ giả mạo Tiêu Tiêu trong đầu, cô cũng sẽ không động đến những chuyện nhỏ này.
Nếu đã trút giận xong rồi thì cô cũng không muốn liên quan gì đến Tiêu Dực nữa.
Ngay cả xe của Tiêu Dực cô cũng không muốn lên.
Trợ lý giống như nhìn ra sự do dự của Kim Thị Thị, chỉ chỉ trên xe lại nói: “Yên tâm đi, Kim tiểu thư, Tiêu tổng cũng ở trên xe.”
Tiêu Cận cũng ở đây?
Sắc mặt Kim Thị Thị thoáng thả lỏng, tò mò nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Trợ lý mở cửa xe nói: “Không tin thì cô nhìn xem.”
Kim Thị Thị hơi cảnh giác tiến lại gần, còn chưa đợi nhìn thấy tình hình trong xe đã cảm thấy phía sau bị người đẩy vào, cơ thể cô ngã về phía trước.
Trợ lý kéo cửa xe lại, nhanh chóng lên xe, tài xế xoay vô lăng, xe nhanh chóng rời khỏi Đại học Ngoại ngữ.
Trước mắt Kim Thị Thị tối sầm, lúc tỉnh lại đầu óc choáng váng, cô giãy dụa đứng dậy, phát hiện mình đang dựa vào một cái sô pha.
“Tỉnh rồi?” Cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc.- —Đọc FULL tại —
Kim Thị Thị híp mắt, thấy rõ Tiêu Dực ngồi trên sô pha đối diện cùng với trợ lý đứng bên cạnh anh ta.
Hiện tại, không muốn tin nhưng lại không thể không tin sự thật ở trước mặt cô —— Tiêu Dực trói cô đến nơi hoang vắng.
Cô giật giật, phát hiện điện thoại di động đã không còn trên người nữa.
Cô nín thở, nhìn xung quanh.
Đây là đại sảnh của một biệt thự, tầm nhìn thoáng, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn, nhưng chắc là cách xa trung tâm, bởi vì nơi này không nghe thấy tiếng xe cộ nào.
Biệt thự Dung Thành dựa vào biển lại cách xa đường cao tốc…
Kim Thị Thị nhanh chóng tìm kiếm trong đầu.
Tiêu Dực thấy cô không lên tiếng, cũng không vội, khom người kề sát Kim Thị Thị hỏi: “Thị Thị à, người bạn nhỏ khi còn bé của em còn có sở thích nào khác không?”
Kim Thị Thị mím môi, không nói gì.
Tiêu Dực cười, phất phất tay với trợ lý.
Trợ lý bưng lên một cái chậu sứ trắng nhỏ, đặt ở trên bàn trà trước mặt Kim Thị Thị.
Kim Thị Thị nhìn thoáng qua bên trong, dạ dày cuộn một trận sóng ngầm, suýt chút nữa nôn ra.
Trong chậu sứ trắng có một con rắn hoa mà Tiêu Dực chụp cùng lúc trước.
Thân rắn bị cắt thành bảy tám khúc, máu chảy mang theo mùi tanh khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Dực chỉ vào chậu nhỏ nói: “Thị Thị à, em và người bạn nhỏ của anh có sở thích giống nhau không? Anh Tiêu Dực chuẩn bị thịt rắn hoa, em nếm thử xem có thích hay không?”
Sắc mặt Kim Thị Thị trắng bệch, cố nén sự kích động ghê tởm rồi hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dực.
“Không ăn à?” Tiêu Dực chậm rãi đứng thẳng người lên, thu lại ý cười nhìn về phía Kim Thị Thị nói: “Không ăn thì đừng hòng đi ra ngoài.
Em không vui sao? Hãy chơi tất cả trò mà em thích.
Ngày mai để trợ lý của anh bắt mấy con chuột đến chơi với em, để anh suy nghĩ xem ngày mốt lại làm gì…” Anh ta vừa nói vừa cười rộ lên, hoàn toàn giống như một tên điên.
Không đợi Kim Thị Thị đáp lại, Tiêu Dực cùng trợ lý bước ra khỏi biệt thự.
Ngoài cửa biệt thự có mấy tên vệ sinh, Kim Thị Thị bị trói tay chân trói ngồi trên sô pha.
Nhìn thấy trời đã tối, qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài mây đen dày đặc trời, sấm sét xen lẫn tiếng tia chớp gào thét kéo đến.- —Đọc FULL tại —
Toàn bộ biệt thự chỉ còn lại Kim Thị Thị.
Xác rắn hoa trên bàn trà có mùi tanh nồng.
Cô cuộn mình trong góc, cực kỳ sợ hãi, cô cắn chặt môi vẫn không thể ngăn cản nước mắt tuôn ra từ hốc mắt.
Ngay khi Kim Thị Thị sắp tuyệt vọng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của một trận đánh nhau.
Một giây sau, cửa biệt thự bị phá ra..