Bạn đang đọc Drama Nhà Giàu FULL – Chương 17: Lo Lắng Cho Tôi Đến Vậy Sao
Editor: Meiji.
Beta: Jen.
Kim Thị Thị quay mặt về phía Tra Nam làm động tác cắt cổ, Tra Nam không hề có chút dao động nào.
Kim Thị Thị nhân lúc nó chưa chuẩn bị, bắt lấy nó nhét vào lồng chim.
Vì phòng ngừa Tra Nam gọi bậy, cô còn đem lồng chim xách vào phòng ngủ.
“Tốt,” Cô vỗ vỗ tay trở về phòng khách, hướng di động nói: “Đã nhốt trong lồng sắt.”
Tiêu Cận sặc một chút, “…… Đừng xúc động, đừng làm gì phạm pháp.
Gặp khó khăn thì có thể tìm cảnh sát, tìm tôi cũng được nữa.”
Kim Thị Thị cười, “Không cần đâu không cần đâu, em có thể một tay bóp chết nó.”
Tiêu Cận: “……”
Cậy mạnh!
“Thật sự không cần hỗ trợ?” Anh hỏi.
Kim Thị Thị: “Thật sự không cần.
Tra Nam thực ra rất đáng yêu, hôm nào em mang nó đi gặp anh nha!”
Tiêu Cận cau mày, “Em nói…… Em đang hẹn hò cùng với một tên trai đểu (tra nam) sao??”
“……” Kim Thị Thị vỗ trán, “Ai nha! Hiểu lầm hiểu lầm rồi, quên nói với anh, là con vẹt em nuôi, tên là Tra Nam! Vừa rồi nó đang cùng em học nói, em ngại nó quậy phá, liền nhốt nó vào lồng sắt.”
Bên kia một lúc lâu cũng không trả lời.- —Đọc FULL tại —
Tiêu Cận nhớ tới lần đó với Uất Trì, mặt bất giác đỏ lên.
Nguyên lai là cô ấy có một con “Chim thật”……
Tiêu thiếu gia một tay che mặt lại, đời này anh chưa từng xấu hổ như vậy bao giờ.
“Tiêu Cận?” Kim Thị Thị nhẹ giọng gọi anh.
“Ách, khá tốt.” Tiêu Cận ho nhẹ một tiếng, “Em an toàn về đến nhà thì tôi an tâm rồi.
Đúng rồi, An Trình đã tìm được xe taxi hôm đó chở em, ví của em cũng lấy lại được rồi, ngày mai đi làm tôi bảo anh ta đưa cho em.”
Khóe miệng Kim Thị Thị cong lên, “Được được, cảm ơn!” Cô nghĩ đến cái gì đó hai tay đan vào nhau, do dự nửa ngày nói: “Cái kia…… Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Tiêu Cận nhướng mày “Ừm” một tiếng.
Kim Thị Thị: “Anh cảm thấy em có tố chất làm giám đốc Quan hệ công chúng không?”
Tiêu Cận nghi hoặc: “Em không muốn làm phiên dịch, muốn làm ở ban Quan hệ sao?”
Kim Thị Thị chu chu môi, “Cũng không phải.
Anh phải trả lời vấn đề của em!”
Tiêu Cận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em quả thực rất thông minh, nếu như thật sự chịu khó, tôi thấy không phải là không có khả năng.”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Thị Thị cười tươi nở mày nở mặt.
Cô đã nói mà, giám đốc Quan hệ công chúng có gì đặc biệt hơn người chứ! Nếu cô muốn làm, nhất định cũng có thể làm tốt!
Dục vọng thắng thua ấu trĩ của cô nàng nào đó đã được thỏa mãn.
Giống như khi thi được điểm cao hơn người bạn cách vách của học sinh tiểu học, thế giới đều trở nên sáng lạn hẳn.
Tiêu Cận cách ống nghe cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của cô, “Hạnh phúc như vậy sao?”
“Vẫn ổn,” Kim Thị Thị không nhịn được cười, sợ tâm tư nhỏ của mình bị phát hiện, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ai, giọng nói của anh sao nghe có chút khàn khàn vậy?”
“Có sao?” Tiêu Cận hỏi, “Có thể do mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt cho lắm.”
Ngày mưa lớn đó anh đi tìm Kim Thị Thị thì bị mắc mưa, lúc sau liền ngày đêm làm việc liên tiếp nên lúc này cơ thể đại khái có chút chịu không nổi.
Cúp điện thoại, Kim Thị Thị ở di động trái gõ phải gõ, sau đó liên tiếp gửi cho Tiêu Cận mấy cái tin nhắn.- —Đọc FULL tại —
“Mười tín hiệu cầu cứu của thân thể, nếu có dấu hiệu, nên cẩn thận!”
“Người trẻ tuổi đột tử giữa đêm, bác sĩ nhắc nhở những người này……”
“Một trăm việc không nên làm khi cảm lạnh, 99% người đều cất giữ bí quyết này.”
Tiêu Cận: “……”
**
Chiều tối ngày hôm sau, Kim Thị Thị mang một phần quà lưu niệm trở về Thanh Giang Sơn Thủy.
Kim Mãn Tùng dường như tâm tình đang rất tốt, lôi kéo Kim Thị Thị nói chuyện phiếm: “Thị Thị, cháu làm việc ở Tiêu thị có quen không?”
Kim Thị Thị mang ý cười ôn hòa gật đầu, “Con đã quen, ông nội.”
Kim Mãn Tùng vỗ vỗ bả vai cô, “Quen là tốt quen là tốt.
Con ở Tiêu thị có gặp được A Cận không? Hai nhà chúng ta là thế giao, con có cơ hội để tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn.”
Kim Thị Thị mặt đầy tươi cười: “Tốt, con đã biết ông nội.”
Kim Mãn Tùng cảm thấy vừa ý liền gật đầu, chỉ chỉ Kim Tư Thần nói: “Tiểu Thần, nhớ rõ đem mấy cái cửa hàng ở trung tâm thương mại sang tên cho Thị Thị.
Con gái cần có tài sản trên người, mới không bị người khác xem thường.”
Kim Tư Thần và Kim Thị Thị nhìn nhau, đồng thanh đồng ý.
Kim Mãn Tùng phất phất tay, “Được rồi, anh em hai đứa đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Ông nội đi rồi, Kim Thị Thị hướng anh họ thè lưỡi, “Em lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cảm nhận được ông nội công khai thể hiện tình thương với em.”
Kim Tư Thần xoa đầu cô.
Nếu không phải Kim Thị Thị đang làm việc ở tập đoàn Tiêu thị, lão gia tử dù có nửa cọng lông cũng không chia cho cô.
Trong lòng hai anh em đều biết rõ, không nói ra khỏi miệng mà thôi.
Kim Tư Thần đau lòng cho em gái, lẩm bẩm một câu: “Cô bé ngốc.”
Kim Thị Thị cười đến mi mắt cong cong.
Cô đem quà đưa cho Kim Tư Thần, lại hỏi: “Anh, cô nhỏ lại không ở nhà à? Em còn mang theo lễ vật cho cô nhỏ mà!”
Kim Tư Thần gật đầu, “Cô nhỏ gần đây hình như rất bận,” Anh ấy nhìn quanh một vòng rồi ghé sát vào Kim Thị Thị nói: “Ngày đó trợ lý của anh nói thấy cô nhỏ cùng chú Bắc Duyên đi cùng nhau.”
Kim Thị Thị mở to hai mắt, “Bọn họ đi cùng nhau làm cái gì?”- —Đọc FULL tại —
Kim Tư Thần: “Chú Bắc Duyên vẫn luôn quay phim làm tài liệu phóng sự, nhỏ lợi dụng sự ảnh hưởng của các nhãn hàng do cô đứng tên hỗ trợ làm tuyên truyền.
Ngày đó trợ lý của anh ở hiện trường buổi diễn nhìn thấy sau khi hoạt động kết thúc, hình như chú Bắc Duyên còn mời cô nhỏ đi ăn.
Hai người vừa nói vừa cười, giống như quan hệ của họ rất tốt.”
Kim Thị Thị ngửi được mùi dưa, quyết định có thời gian sẽ chính miệng hỏi Kim Thục Đường.
Cô đem quà tặng Kim Thục Đường giao cho Kim Tư Thần, nhờ anh ấy chuyển qua hộ.
Từ Thanh Giang Sơn Thủy trở lại Tây Tử Loan, Kim Thị Thị phát hiện mình đã để quên một quyển từ điển rất quan trọng ở phòng làm việc, cô liền quay đầu đến công ty.
Hơn 10 giờ tối, tầng cao nhất của cao ốc tập đoàn Tiêu thị còn sáng đèn, Tiêu Cận hẳn là còn tăng ca.
Kim Thị Thị thở dài, cô thấy “Sổ bảo quản sức khỏe” đều không có tác dụng.
Sau khi lấy được từ điển, Kim Thị Thị đã gửi cho Tiêu Cận một tin nhắn, hỏi hắn có phải hay không còn làm việc.
Qua hơn mười phút mà vẫn không có tin nhắn trả lời.
Cô buông di động rồi đi pha một bình trà, lúc quay lại không nhịn được mà gọi cho Tiêu Cận, tiếng chuông vang lên suốt một phút mới được bắt máy.
Kim Thị Thị: “Alo, Tiêu Cận?”
Bên kia không có ai nói chuyện, chỉ truyền đến tiếng thở dốc mỏng manh.
Kim Thị Thị hơi lo lắng, vội vàng mà kêu thêm hai tiếng, nhưng mà bên kia hoàn toàn không có tiếng động nào.
Tim cô đều nghẹn lên đến cổ họng, cầm theo di động chạy đến cửa thang máy, nhưng mà thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất cần quẹt thẻ.
Cô đành leo cầu thang bộ đi lên.
Hơn hai mươi phút sau, Kim Thị Thị đẩy cửa thoát hiểm của tầng cao nhất.
Cô một tay xoa eo không ngừng thở hổn hển, một bên nhìn xung quanh.
Toàn bộ tầng lầu đều rất yên tĩnh, nói chung là các nhóm trợ lý đều đã tan tầm, đến một bóng người cũng không có.
Kim Thị Thị dựa theo trí nhớ đi tới phòng tổng giám đốc.
Tiêu Cận nửa người dựa trên sofa, một tay che lại dạ dày.
Sắc mặt anh tái nhợt, trên trán dính một tầng mồ hôi mỏng.
Kim Thị Thị bước nhanh đi qua, ngồi xổm trước mặt anh: “Tiêu Cận, anh không thoải mái chỗ nào?”
Tiêu Cận nghe thấy giọng nói của cô miễn cưỡng mở mắt ra, anh chỉ chỉ bàn làm việc, âm thanh suy yếu: “Lấy thuốc dạ dày giúp tôi.”
Kim Thị Thị làm theo, lại giúp anh rót một ly nước ấm.
Hơn mười phút sau, sắc mặt của Tiêu Cận vẫn không có chuyển biến tốt, lông mày lại càng nhăn càng sâu.
Kim Thị Thị vừa gấp vừa sợ, giọng cô run lên, trên tay đều là mồ hôi lạnh.- —Đọc FULL tại —
“Như vậy không được, em đưa anh đi bệnh viện.” Cô kéo tay anh đặt trên vai mình, ngón tay chạm vào làn da nóng rực của anh.
Cô không dám chậm trễ, đỡ Tiêu Cận nghiêng ngả lảo đảo đi đến đại sảnh tầng một.
Bảo an thấy thế liền tiến tới giúp đỡ, Kim Thị Thị kêu anh ta gọi giúp một chiếc xe, trực tiếp đem Tiêu Cận đưa đến bệnh viện khám gấp.
Bác sĩ tra toàn diện cho anh, khẩn cấp khám từng chỗ, lạnh mặt quở trách Kim Thị Thị, “Người bệnh bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, không phải uống thuốc là có thể giảm bớt, lại đưa đi viện muộn, không cần dạ dày nữa à! Hơn nữa người còn phát sốt, các người cũng quá không để ý rồi!”
Trên trán Kim Thị Thị chảy đầy mồ hôi, cô mím môi liên tục gật đầu, “Xin lỗi bác sĩ, lần sau sẽ không như vậy.
Vậy anh ấy khi nào mới khoẻ lại?”
Bác sĩ thấy cô là một cô gái nhỏ, cũng không đành lòng nhiều lời, thở dài trấn an nói: “Không có chuyện gì chắc đến sáng mai là có thể tỉnh lại, buổi tối để ý nhiều hơn một chút, có chuyện gì thì kịp thời báo với chúng tôi.”
Kim Thị Thị liên tục gật đầu.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ sắc trời nhập nhèm, ánh sáng loang lổ xuyên thấu qua khe hở của bức rèm chiếu vào phòng bệnh.
Tiêu Cận nhíu mày, cả người mệt mỏi, cơn đau dạ dày đã giảm đi một chút.
Anh chậm rãi mở mắt ra, thấy đầu nhỏ của Kim Thị Thị đang nằm ở mép giường của anh, tư thế mười phần khó khăn để ngủ.
Anh di chuyển tay một chút, chống giường bệnh chậm rãi ngồi dậy.
Kim Thị Thị nghe thấy tiếng động liền ngồi thẳng người, “A, anh tỉnh rồi sao?” Cô thật cẩn thận đánh giá anh, “Anh còn khó chịu chỗ nào nữa không? Dạ dày đã đau chưa?” Cô vừa nói vừa dùng mu bàn tay mình dán lên trán anh.
“May là không còn sốt nữa!” Cô thả lỏng người, khóe môi lộ ra ý cười.
Cô gái nhỏ mặt đầy mệt mỏi, tóc tai rối bời, trong ánh mắt còn mang theo tơ máu.
Rõ ràng đây là cô không được nghỉ ngơi tốt.
Tiêu Cận kéo kéo khóe miệng, thanh âm khàn khàn, “Lo lắng cho tôi đến vậy sao?” Anh nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ rưỡi.”
Anh nghe vậy liền muốn đứng dậy.
Kim Thị Thị sửng sốt, vội vàng đè anh lại hỏi: “Anh định làm gì?”
Tiêu Cận: “7 giờ sáng có một cuộc họp rất quan trọng, tôi đi rửa mặt một lát rồi phải quay về.”
Kim Thị Thị: “Anh điên à? Bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi đâu, bác sĩ nói anh cần phải nhập viện để quan sát.”- —Đọc FULL tại —
Tiêu Cận cười an ủi, “Không sao cả, trước kia tôi cũng thường xuyên bị như vậy, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi.
Em không cần lo lắng, tôi bảo đảm sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
Kim Thị Thị khá bực bội, “Gì mà không có vấn đề chứ! Bác sĩ nói bệnh dạ dày của anh rất nghiêm trọng, còn tiếp tục như vậy thì thân thể anh sẽ suy sụp!” Cô kéo ống tay áo anh, trong giọng nói cũng mang theo nức nở.
“Anh thật sự vô trách nhiệm với cơ thể mình.” Kim Thị Thị cố gắng tìm lý do khuyên bảo anh: “Công việc không phải trong một ngày là có thể hoàn thành, anh như vậy người trong nhà sẽ rất đau lòng đó!”
Động tác của Tiêu Cận dừng lại.
Kể từ khi cha mẹ anh qua đời lúc anh mới 5 tuổi, đã không còn ai “đau lòng” cho anh nữa.
Ông nội nuôi anh lớn lên, nhưng là dùng phương thức nghiêm khắc nhất để dạy dỗ anh, cũng chỉ quan tâm anh có đạt được thành tựu vẻ vang gì hay không, nhưng không hề hỏi anh một câu có mệt hay không.
Ở trong mắt người khác, anh lúc nào cũng là học bá luôn dẫn đầu, là thanh niên thiên tài sáng tạo ra kỳ tích thương nghiệp.
Nhưng không ai quan tâm hằng ngày anh đọc sách đến nửa đêm có vất vả không.
Cũng chẳng có người biết, anh từng nghĩ mọi cách để cải thiện thành tích ở thị trường nước ngoài, nhưng lại bị đối thủ cạnh tranh đánh gãy tay.
Nhiều năm qua anh vẫn luôn liều mạng mà chạy về phía trước, mỗi ngày đều thức dậy lúc 5 giờ, bận bịu đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Anh làm việc quanh năm, không có lấy một ngày nghỉ ngơi.
Ngay chính bản thân anh cũng quên mất một điều rằng, anh không phải trời sinh mình đồng da sắt, anh cũng sẽ mệt mỏi và trải qua ốm đau.
Không có ai quan tâm anh, bao gồm cả chính mình.
Kim Thị Thị thấy anh không nói lời nào, dường như cũng đoán được điều gì đó.
Cô đỡ anh nằm xuống, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ người khác có như thế nào, cha mẹ anh sẽ luôn luôn quan tâm anh.
Dù bọn họ không còn nữa, anh cũng vẫn là đứa con bé bỏng của họ.
Bọn họ nhìn thấy anh liều mạng làm việc như vậy sẽ đau lòng biết bao.”
Âm thanh cô êm dịu, như gió xuân thoảng qua, “Hôm nay anh đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây, hãy ở bệnh viện điều dưỡng hẳn hoi đi, có được không?”
Trong đầu Tiêu Cận mơ hồ hiện lên khuôn mặt từ ái của ba mẹ, còn có hình ảnh bọn họ bên nhau cười cười nói nói.
Mẹ anh sẽ dịu dàng kể chuyện xưa cho anh nghe, ba anh thường xuyên cõng anh lên vai……- —Đọc FULL tại —
Anh thuận thế nằm xuống, khóe mắt rưng rưng..