Bạn đang đọc Drahar Gặp Lại Nhau Ở 7 Năm Trước Again – P1 FULL – Chương 4: Bắt Tay Trước Thời Hạn
Còn một tháng ở nhờ nhà Dursley nữa thôi là tới ngày nhập học, trong bốn tuần tựa như người vô hình này, Harry quyết định mở ra đọc một chút sách môn Ma dược.
“Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?”
“Nếu ta muốn ngươi cho ta tìm một khối Ngưu Hoàng, ngươi sẽ chạy đi đâu tìm?”
“Cây mũ thầy tu với cây bả sói khác nhau chỗ nào?”
Harry cảm thấy ít nhất mình cần đem đáp án ba câu hỏi này nhớ thật kỹ.
Ít nhất nên làm vậy —— hắn nghĩ đến toàn bộ sáu năm học cùng Severus · Snape ở chung không có gì vui sướng, cùng với toàn bộ kí ức nhìn thấy trong Chậu Tưởng ký.
Ma dược giáo thụ vẫn luôn dùng cách của hắn đi bảo vệ Harry Potter, cuối cùng bồi cả tính mạng chính mình vào……
Hắn gian nan mà hồi ức lại chuyện quá khứ, cảm thấy ngực truyền đến từng trận nhói đau.
Chờ đến lúc hắn giật mình nhìn lại, mới phát hiện tay mình đang bấu chặt quyển sách ma dược, khiến trang sách đọc nửa chừng bị nhăn dúm dó.
Harry nhanh chóng vuốt phẳng trang sách, để tránh sách vở trở thành cái cớ cho Snape trừ điểm —— mà dù sao, trừ thì trừ thôi, điểm cũng không phải không thêm lại được.
Hắn nhìn đi nhìn lại lại cụm từ sinh tử thủy, nhẩm thầm trong đầu đây là một loại thuốc ngủ cực mạnh.
Lúc này, Hedwig giương cánh từ ngoài cửa sổ bay vút vào, mỏ ngậm một con chuột chết thả xuống đất.
Harry từ trên giường bò dậy, ngồi xuống sàn vuốt đầu Hedwig.
“Chúng ta có ưu thế, ta biết sẽ phát sinh cái gì.” Harry nói, đem bản thân từ cảm xúc bi thương cùng thống khổ kéo ra ngoài, “Cho nên hết thảy đều sẽ không lặp lại, ngươi nói có phải hay không?”
Hedwig mổ lông chim trên thân, nhẹ nhàng kêu hai tiếng.
Ngày 31 tháng 8, thực may mắn, dượng Vernon vẫn đồng ý lấy xe chở Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua.
Nhưng là nguyên nhân không mấy gì vui vẻ, dượng Vernon thẳng thừng nói Dudley bị doạ sợ mà vẫn luôn gặp ác mộng.
Vì thế hôm đó muốn dẫn hắn ra ngoài chơi, tiện đường mà mang Harry ra sân ga thôi.
Tốt thôi, có thể cho ta đi nhờ là tốt rồi.
Harry nhún nhún vai, trở về phòng ngủ của mình, quyết tâm đêm nay ngủ ngon, để tinh thần no đủ đem bản thân đưa đến —— hoặc là nói, trở về Hogwarts.
Nhưng mà hắn thất bại, tối nay, Harry bị ác mộng tra tấn suốt một đêm.
Trong mộng, từng gương mặt quen thuộc thoáng hiện ra, lúc đến gần lại biến mất —— là những sinh mệnh đã tử vong, hắn ở ngay đó, tận mắt chứng kiến lại không giúp được gì.
Đâu đó là rất nhiều tiếng khóc than, phảng phất như ở ngay bên tai —— là tiếng khóc của những người còn sống, ai điếu cho thân nhân cùng bằng hữu vừa bỏ mạng trong trận chiến ở Hogwarts.
Harry bừng tỉnh dậy, nhìn thoáng qua cửa sổ cạnh giường.
Bên ngoài vẫn là màn đêm đen như mực.
Hắn há miệng thở dốc hồi lâu, cơ hồ hoài nghi quyết định của mình —— trở lại Hogwarts.
Nếu hắn không trở về, có phải những chuyện kia sẽ không xảy ra, sẽ không có chiến tranh, không ai phải chết?
Vào lúc tư tưởng hắn đang kịch liệt đấu tranh, Harry nghe thấy tiếng cú mèo kêu ngoài cửa sổ, bèn nhìn sang.
Hedwig lúc này đang bậu vào thành ô cửa, nghiêng đầu nhìn hắn kêu hai tiếng.
Có lẽ tiểu cô nương cảm giác được tâm trạng bất ổn của hắn nên lên tiếng hỏi thăm a.
Harry lúc này đã bình tĩnh lại, nhích về phía mép giường, duỗi tay chải vuốt lông cho tuyết kiêu, sau đó ôm lấy sủng vật của mình.
“Đúng vậy, ta sẽ trở về.” Hắn kiên định mà nói, “Chuyện này ngay từ đầu liền đã định, ai cũng không thay đổi được, bao gồm chính bản thân ta.”
Lúc sau Harry liền rất khó ngủ tiếp, gần đến hừng đông mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến gần thời gian xuất phát, trên mặt hắn đã treo hai cái quầng thâm dưới mắt, rước lấy dượng Vernon cười nhạo.
10 giờ rưỡi, cách thời gian tàu tốc hành Hogwarts lăn bánh còn nửa tiếng, bọn họ đã tới trước nhà ga Ngã Tư Vua.
Dượng Vernon tốt tính lấy cho hắn xe đẩy hành lý, trước lúc đi lại hảo hảo cười nhạo Harry một phen.
( Xem nào, ga số 9, số 10…..!Ga của bọn bây chắc đâu đó ở giữa, nhưng có vẻ chưa xây xong hả? )
Harry vịn xe đẩy chất rương hành lý cùng lồng cú, đứng thẳng tắp, chờ đợi.
“—— đương nhiên toàn là Muggle ——”
Trong đám người đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, Harry xoay đầu tìm kiếm, liếc mắt một cái thấy được Weasley phu nhân, hắn đẩy xe hành lý nhanh chóng đi qua.
“Thực xin lỗi, phu nhân.” Hắn nói, “Xin phép hỏi ngài ——”
Weasley phu nhân liền cùng trong ấn tượng giống nhau, thân thiết hỏi hắn: “Nga, ngươi lần đầu đi Hogwarts sao, thân ái? Ron nhà ta cũng là năm nhất đây.”
Harry nhìn về phía Ron, đối với lão bằng hữu của mình — lúc này hãy còn nhỏ xíu — lộ ra một cái mỉm cười.
Thuận lợi mà tiến vào sân ga, Harry thấy được Neville · Longbottom mếu máo vì đánh mất thiềm thừ, cùng nãi nãi của hắn.
Sau đó, ở toa xe lát nữa sẽ ngồi cùng Ron, Harry nhìn đến George (hắn không chắc lắm), thò đầu vào dò hỏi có cần trợ giúp gì không.
“Nga, đúng vậy, cảm ơn trước.” Harry lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói.
“Uy, Fred, mau tới đây hỗ trợ!” George hô một tiếng, song bào thai huynh đệ của hắn lập tức liền tới đây.
Harry nhìn trước mắt hai người sóng vai đứng thẳng, đột nhiên tiến lên cho Fred một cái ôm.
“Hắc, đây là ——”
“Nếu muốn tỏ vẻ cảm tạ ——”
“Chỉ ôm một người nhưng không tốt lắm nha!”
Fred hai tay đè lại Harry bả vai, Harry thở dài một cái, buông hắn ra.
“Xin lỗi.” Harry nói nhỏ.
“Không sao cả.” Hai giọng nói y đúc nhau cùng hô lên.
Song bào thai huynh đệ bắt đầu ngươi một lời ta một câu.
“Rốt cuộc ta như vậy hòa ái dễ gần ——”
“Đương nhiên nguyện ý làm học đệ đáng yêu ôm một cái.”
“Bất quá ngươi có phải hay không cảm thấy ——”
“Chúng ta vẫn là nên trước giúp ngươi đem hành lý dọn xong?”
“Đương nhiên.” Harry có điểm ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi.
Hắn xác thật quá kích động, không có thể hảo hảo khống chế được.
Bất quá, hắn cho là về tình cảm có thể tha thứ……!Rốt cuộc, Fred · Weasley là người đầu tiên Harry gặp lại kể từ lúc trọng sinh đến nay — chết đi sống lại người — hiện đang đứng trước mặt hắn, sao có thể không kích động nha.
“Hắc, từ từ.” Một trong hai người đột nhiên nhìn thẳng vào trán Harry.
“Trời ạ, cái này, có phải ngươi là ——?”
“Là gì?” Harry buồn cười mà lặp lại cùng câu hỏi với đời trước.
“Harry Potter!”
Song bào thai trăm miệng một lời trả lời khiến cho Harry bật cười, hắn thật sự cực kỳ vui vẻ có thể nhìn thấy lại bộ dạng lúc hai huynh đệ này kẻ xướng người hoạ.
“Đúng vậy, là ta.” Harry nói xong, nghênh đón hai cặp mắt nhìn chăm chú hắn lâu thật lâu.
Cứ việc Harry đã trải qua một lần, hắn cũng sớm hiểu biết hai người kia, nhưng bị nhìn chăm chú thời gian dài vẫn như cũ làm hắn thấy ngại ngùng mà đỏ mặt.
May mắn, Weasley phu nhân thanh âm vang lên, đem Fred cùng George kêu đi ra ngoài.
Harry dựa vào bên cửa sổ nhìn một nhà Weasley nói chuyện, nghe bọn hắn nhắc đến mình —— nghĩ đến lát nữa Ron sẽ đến cùng hắn ngồi ở toa xe này, Harry vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.
Hắn cẩn thận mà nhìn qua từng thành viên nhà Weasley, toàn bộ đều chưa kinh qua chiến tranh, mỗi người đều vui vẻ suиɠ sướиɠ.
Nét mặt họ lúc này cũng giống màu tóc của mình —— rực rỡ cùng tràn đầy sức sống.
Harry dừng lại ở Ginny vài giây, đây là bạn gái tương lai của hắn, khi chiến tranh sắp nổ ra chính mình đã nói lời chia tay.
Khi đó hắn không muốn những người quan trọng phải chịu nguy hiểm vì hắn, tựa như Sirius, tựa như Cedric năm đó.
Hiện tại, Harry rất rõ ràng biết mình muốn làm gì, sẽ đối mặt những gì, thậm chí sẽ gặp được kết quả gì.
Phong ba còn chưa bắt đầu, nhưng nếu tựa như đời trước cũng là chưa định ra kết cục.
Hắn không biết mình nên hay không dựa theo lộ tuyến mà đi, lại một lần cùng Ginny kết giao.
Đối với hắn, chiến tranh còn không có kết thúc, hơn nữa, lần này hắn sẽ ngay từ lúc này bắt đầu khai hoả, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh.
Vì vậy hắn cùng Ginny có phải hay không vẫn là nên ——
Xe lửa khởi động, Harry thôi không nhìn ngoài cửa sổ nữa, tay mân mê ma trượng.
Lúc này có người đẩy cửa mở ra, Ron · Weasley đi đến.
“Nơi này có ai ngồi không, đồng học?” Ron hỏi, “Mấy toa khác đều kín chỗ rồi.”
Harry đương nhiên lắc đầu, hoan nghênh hắn tiến vào ngồi xuống.
Hắn chú ý tới ánh mắt Ron cẩn thận nhìn mình, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Song bào thai lại tới một lần, Harry lần này biết bọn họ nhắc đến con nhện để trêu đùa Ron.
Ron hiển nhiên đối Harry có cực đại tò mò, chờ đến song bào thai đi rồi, hắn do dự trong chốc lát, có thể nói là gấp không chờ nổi hỏi ra vấn đề hắn nhịn đã lâu.
“Ngươi thật là Harry Potter sao?”
Harry vén lên chính mình tóc mái cho hắn xem vết sẹo.
“Có lẽ cái này có thể chứng minh ta?” Harry nói, “Bất quá, nếu ngươi muốn biết càng nhiều sự tình, chỉ sợ ta vô pháp nói cho ngươi.
Rốt cuộc ta lúc ấy vẫn là trẻ con, trừ bỏ tia lục quang chói mắt thì cái gì đều không nhớ rõ.”
Ron lại nhìn chằm chằm kia vết sẹo nhìn trong chốc lát, không có hỏi thêm gì nữa.
“Danh sách đồ dùng nói có thể mang một con sủng vật.” Harry đột nhiên nói, ” Ngươi cả nhà toàn bộ đều là Vu sư sao? Ngươi mang theo con gì?”
“Đúng vậy, nhà ta toàn bộ đều là Vu sư.” Ron nói, từ trong túi áo mình lấy ra một con chuột, “Nó gọi là Loang Lổ, trước kia thuộc về Percy……!Trong nhà mua không nổi —— ý ta là, Percy năm nay được làm Huynh Trưởng, được thưởng một con cú mèo, Loang Lổ liền đưa cho ta.”
“Ta có thể nhìn xem nó sao?” Harry hỏi.
“Nga, đương nhiên.” Ron đem còn đang ngủ Loang Lổ đưa cho Harry.
Harry hai tay cầm lấy, ánh mắt khoá chặt lão chuột trong tay, thật lâu không lên tiếng.
Đây là tên phản bội đáng chết đã tiết lộ bí mật, làm hại Sirius bị lưu đày ở Azkaban, chính mình trốn đi sống chui nhủi trong hình dạng Animagus, lại được thế nhân xưng là anh hùng……
—— Peter Pettigrew, hay còn gọi là Đuôi Trùn.
Lúc này Harry gần như chỉ muốn đem hắn bóp chết.
Nhưng mà đương nhiên, hắn sẽ không làm như vậy……Đem tên phản bội này đưa vào Azkaban là lựa chọn tốt nhất.
Sự tình không có trôi qua bao lâu, Harry tất nhiên nhớ rõ —— năm 3 hắn ngăn cản Sirius gϊếŧ chết Đuôi Trùn, cuối cùng đổi lấy vài giây chần chờ từ kẻ phản bội, giúp hắn thoát chết khi bị bắt ở Malfoy trang viên.
“Ngươi mang theo sủng vật gì?” Lúc này Ron dò hỏi, “Nghe nói ngươi sau đó sinh hoạt tại Muggle giới, ta còn chưa có đi qua đó đâu.”
“Ta mang theo một con cú mèo.” Harry nói, đem Loang Lổ trả lại Ron, “Không có gì thú vị, dượng Vernon cùng dì Petunia đối Vu sư cũng không hữu hảo……!Cho nên anh họ ta cũng như thế.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy.”
Harry nói qua loa một chút, liền đổi đề tài, “Ngươi có rất nhiều huynh đệ, thật làm người hâm mộ.”
Ron nghe xong lời này bắt đầu lải nhải chính mình cũng không thích này đó, bọn họ tiếp tục trò chuyện, không bao lâu xe bán đồ ăn vặt đẩy tới, Harry hứng thú bừng bừng mà mua thật nhiều, phân một nửa cho Ron.
Tấm thẻ trong sôcôla Ếch Nhái vẫn như cũ là chân dung thu nhỏ của cụ Dumbledore, Harry lật tấm thẻ lại, ngón tay chậm rãi lướt qua dòng chữ Grindelwald .
“Ngươi đang xem cái gì? Nga, là cụ Dumbledore?” Ron thò qua tới nhìn.
“Đúng vậy, Albus · Dumbledore.” Harry nói, “Hiệu trưởng của chúng ta, đúng không?”
“Đúng nha.” Ron đáp, lại hướng trong miệng nhét một con nhái.
Harry một ngụm lại một ngụm ăn kẹo dẻo đủ vị, nghĩ đến có phải tiếp theo là Neville đến tìm thiềm thừ ——
“Thực xin lỗi.” Neville nức nở dò hỏi, “Ta muốn hỏi một chút, các ngươi thấy một con thiềm thừ sao?”
“Chỉ cần ngươi đem nó mang lên xe, liền sẽ không đánh mất.” Harry thân thiện mà nói.
“Hảo đi, hy vọng như vậy……” Neville thương tâm đáp lời, “Nếu các ngươi thấy, thỉnh nói cho ta.”
“Đương nhiên.” Harry đáp ứng hắn, thấy có vẻ Hermione sắp tới rồi, liền hỏi Ron, “Ngươi biết được chú ngữ gì rồi? Ngươi biết, ta hiện tại đối với cái này dốt đặc cán mai.”
“Có lẽ.” Ron rút ra ma trượng, nhắm ngay Loang Lổ, “Ta có một cái chú ngữ, có thể đem nó đổi sang màu vàng.”
Harry vẻ mặt chờ mong mà nhìn, khoé mắt vẫn chú ý phía cửa toa xe.
“Các ngươi có ai nhìn thấy một con thiềm thừ không?” Hermione · Granger, mười một tuổi, mang theo vẻ tự cao tự đại cùng không coi ai ra gì đi đến, “Neville mất một con thiềm thừ.”
Harry thật cao hứng lão bằng hữu của mình đều đến đông đủ.
Loang Lổ cuối cùng vẫn không đổi sang màu vàng được.
Hermione rời đi sau khi thao thao bất tuyệt, tiếp tục đi giúp Neville tìm thiềm thừ.
Harry nhìn bộ dạng oán giận của Ron, cười trộm, thầm nói ngươi hiện tại cứ việc ghét bỏ nàng nha, về sau ngươi vẫn sẽ thích thôi.
Harry nghĩ đến người tiếp theo sẽ đi vào toa xe này —— Draco · Malfoy.
Nói thực ra, sau lần chạm mặt ở tiệm trường bào của Markin phu nhân, hắn hiện tại không xác định rõ lắm mình nên có thái độ gì với Malfoy.
Đời trước, hắn chán ghét Malfoy là từ tiệm trường bào bắt đầu, nhưng mà hiện tại cái ban đầu này đã thay đổi, hơn nữa nếu xem xét thái độ Draco · Malfoy lúc đó……
Harry gãi gãi đầu, thật sự không hiểu được hiện tại Malfoy đời này là tình huống như thế nào, thế cho nên vốn là một lần chính thức gặp mặt không ra gì, giờ lại làm hắn có chút chờ mong.
Ron bắt đầu nói liên hồi về Quidditch, Harry cảm thấy hứng thú mà góp lời, cố biểu hiện chính mình không biết quá nhiều, đồng thời lại bắt đầu chú ý cửa toa.
Cho tới lúc hai người đang thảo luận cao trào, cửa toa xe rốt cuộc mở ra.
Harry thực kinh ngạc nhìn thấy chỉ có một mình Draco · Malfoy đứng đó, phía sau hắn không có Crabbe cùng Goyle.
“Vậy ra ngươi chính là Harry Potter?” Malfoy dựa vào khung cửa hỏi, “Chúng ta đã gặp qua, ở tiệm trường bào.”
Harry chớp đôi mắt, nhất thời không có trả lời.
“Ta là Draco · Malfoy.” Malfoy chủ động tự giới thiệu.
Harry kinh ngạc phát hiện hắn không có cường điệu dòng họ mình.
Ron nghe xong tên này phát ra một tiếng cười nhạo, Harry cơ hồ là đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn Malfoy, chờ hắn nói ra mấy lời tức chết người như đời trước.
Malfoy không chút để ý mà nhìn Ron liếc mắt một cái.
“Tóc đỏ, ta đoán ngươi là Weasley?” Hắn như vậy ngắn gọn mà nói một câu, liền quay đầu đối với Harry nói, “Tuy rằng ta không quá thích, nhưng là ngươi đương nhiên là có lựa chọn của mình.”
Nói xong, hắn vươn tay ra, thoạt nhìn có một chút chần chờ.
Harry nghĩ hắn đang ước lượng xem bằng hữu của Weasley có đủ tư cách làm bằng hữu với một Malfoy hay không.
“Nhưng là.” Malfoy chìa tay trước mặt Harry, “Có lẽ ngươi nguyện ý có thêm một bằng hữu.” Hắn tạm dừng một chút, bổ sung thêm, “Có thể là càng tốt.”
Malfoy giả !!!
Harry trong nội tâm rít gào.
Hắn nhìn trước mắt cái tay kia, nghĩ Malfoy này cũng không chán ghét như vậy, chậm rãi mở miệng.
“Ta nên cảm ơn ngươi tôn trọng lựa chọn của người khác?” Harry thói quen mà châm chọc một câu, chú ý tới Malfoy nhíu nhíu mày, “Thật cao hứng cùng ngươi trở thành bằng hữu, nhưng có lẽ, ngươi hẳn là học được cho bằng hữu càng nhiều tôn trọng?”
Sau đó hắn vươn tay, cầm lấy tay Draco · Malfoy.
Dù sao năm lớp bảy cũng sẽ cứu hắn, cái tay này sớm muộn gì cũng nắm, coi như trước thời hạn đi.
Harry nghĩ như vậy, định đem tay buông lỏng ra, chính là Malfoy càng nhanh hơn.
Draco · Malfoy gần giống như bị lửa đốt mà nhanh chóng buông tay ra, trong mắt cảm xúc phức tạp, không thể nói là cao hứng vẫn là khiếp sợ.
Hắn đem tay vừa mới cùng Harry bắt tay nắm chặt lại, áp sát vào bên người, mím môi, phun ra một câu Trường học gặp lại —— sau đó, giống như trốn mà chạy mất.
Tên Malfoy giả này mẹ nó là chuyện như thế nào?
Harry tay còn ngừng ở giữa không trung, hắn hoang mang mà chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Ron.
“Hắn làm sao vậy?”
“Ta như thế nào biết.” Ron cũng hoang mang mà chớp chớp mắt, “Bất quá, ngươi như thế nào cùng hắn làm bằng hữu? Nga, đúng rồi, ngươi không biết……!Malfoy gia trước kia làm tùy tùng cho Kẻ Thần Bí, bọn họ tùy thời đều khả năng phản chiến ——”
“Nhưng hắn cho người ta cảm giác……!còn không xấu, không phải sao?” Harry chần chờ mà nói ra những lời này.
“Có lẽ đi.” Ron nhăn mặt, không có phản bác, “Nhưng hắn câu kia có thể là càng tốt là có ý gì? Cái gì gọi là ta không quá thích ?”
“Ngươi giống như không có đặc biệt sinh khí.” Harry một lần nữa ngồi xuống, cùng lúc đó, hắn chú ý tới Hermione đi đến.
“Malfoy.” Ron bĩu môi, “Bọn họ một nhà đều là cái dạng này.
Ba ba ta ở Bộ Pháp Thuật cùng lão Malfoy chạm trán qua vài lần, nói thực ra, Malfoy vừa rồi cùng ta nghe về ba hắn, thái độ thật khác quá nhiều.”
Đương nhiên, bởi vì đây là Malfoy giả.
Harry ở trong lòng nói, cảm thấy đầu chất đầy nghi vấn.
Lúc này Ron xoay qua nhìn Hermione, hỏi: “Yêu cầu chúng ta hỗ trợ gì sao?”
“Yêu cầu các ngươi nhanh lên thay trường bào.” Hermione nói, “Vừa nãy đó là ai? Ta xem hắn đi thực hoảng loạn, các ngươi làm cái gì?”
Harry giơ lên một bàn tay lắc lắc.
“Bắt tay.” Hắn nói, đón Hermione khó hiểu ánh mắt cùng nhăn lại lông mày.
Chẳng lẽ lần này Voldemort là trực tiếp bám vào Draco · Malfoy trên người, hắn vừa rồi là bị ta làm bỏng?
Dạng này nghi vấn quanh quẩn trong đầu hắn, cho đến khi đoàn tàu chậm rãi ngừng lại.
Tâm tình kích động ít nhiều xoá đi trong lòng hoang mang, Harry hít sâu một hơi, đi xuống xe.
Hogwarts, hắn đến rồi, một lần nữa.
———————————
Đã edit ^_^
???????? = ⭐️
❤️ = ⭐️ + ????