Đọc truyện Dragon World – Chương 13: Papa…….anh á?
*Crack*Crack*Crack* Một quả trứng xuất hiện, nó có màu cùng hoa văn khác với quả trứng màu hồng của Mị Nhi, nó có màu đỏ như lửa và toả ra một nhiệt lượng khá khủng xung quanh, dù biết nó là trứng hỏng nhưng mặc dù vậy nó vẫn là một quả trứng thần thú, không gì có thể phủ định được cả
Đang chìm đắm trong ảo tưởng thì bên tai Thiên vang lên một giọng nói trẻ con, nghe cũng chẳng được rõ mấy có lẽ giống đang trong giai đoạn tập nói thì đúng hơn
“Pơpa papa!” Một đứa nhóc khoảng chừng 7,8 tuổi trong trạng thái trần như nhộng, xung quanh là mấy miếng vỏ trứng vẫn còn nóng xung quanh, mái tóc màu đỏ như lửa cặp mắt to thể hiện rõ sự ngây thơ của trẻ con, khuôn mặt phúng phính trông rất đáng yêu và Thiên chỉ có 1 từ để dành cho sinh vật trước mắt cậu đó là……Loli, phải chính xác là một bé Loli chính hãng như vừa bước ra từ những câu chuyện Anime hay Manga, Thiên ngơ ra một lúc rồi cũng nhận ra từ mà cô nhóc này vừa gọi mình
“Hả papa…….gọi anh á?” Thiên khá là bất ngờ vì trông cậu cũng đâu đến nỗi nào mà lại bị cái con bé này gọi là ba cơ chứ
“Do anh là người đầu tiên nó nhìn thấy thôi!” Linh ở một bên giải thích cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ khi thấy Tiểu Anh đang ngồi trên lưng Thiên
“Mà cho nó dùng Trái ác quỷ đi!” Thiên nhớ tới cái cây ngày ấy
“Sử dụng Trái ác quỷ Lửa Nham cho Tiểu Anh” Giọng Linh vang lên rồi từ người Tiểu Anh có ánh lửa bao quanh người một lúc rồi biến mất như chưa có gì xảy ra tuy nhiên nhìn có vẻ như cô bé cũng lớn hơn một chút cùng cao hơn chút thì phải
“Woa, papa thiên phú con tăng lên cao chưa này!” Tiểu Anh có vẻ rất thích chí nói ra
“Đương nhiên con là con của ai chứ?” Thiên cũng vui vẻ nói theo
“Hì hì, papa tốt nhất!”
“À bây giờ con vào trong kia chơi với mọi người nha, Papa còn có việc cần làm nên chưa chơi với con được, để lúc khác nha!” Thiên quay ra rồi nói nhẹ nhàng với Tiểu Anh
Vì rất nghe lời nên Tiểu Anh cũng vui vẻ vào trong Không gian độc lập làm quen với mọi người
(Cùng lúc đó ở một nơi trong học viện SLK)
“Quái lạ sao lạ có cảm giác kì thế nhỉ?” Một cô gái với mái tóc đỏ rực ngồi lẩm bẩm
======================================================================
“Hình như là đến nơi rồi?” Thiên nghi hoặc nói trong khi nhìn khu rừng phía trước mặt
“Đã đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi chủ nhân ơi!” Linh vui vẻ hiện ra giới thiệu cho Thiên về xung quanh nơi này
“Anh định chọn Hồn Hoàn như nào vậy?” Bỗng Linh nghi hoặc hỏi lại Thiên
“10 vạn năm chắc là ổn nhỉ?” Thiên cũng suy đoán nói ra
Các cấp bậc nơi này là: Hồn sĩ (1->10), Hồn sư(11->19), Đại hồn sư(20->29), Hồn tôn(30->39), Hồn tông(40->49), Hồn vương(50->59), Hồn đế(60->69), Hồn thánh(70->79), Hồn Đấu La(80->89) và Phong hào đấu la(90->99)
“Tuy sức mạnh bị phong ấn 99,99% nhưng cơ thể anh thì đâu phải để trưng cho đẹp, phải không?” Thiên cười nói vì cậu khá tự tin vào cơ thể mình
“Phải rồi, so với nguyên bản thì anh mạnh hơn nhiều lắm nên cứ tìm được thì hấp thụ thôi, mà một ngày anh có 1 tiếng sử dụng toàn bộ sức mạnh đấy, dùng cẩn thận nha lúc nào nguy nhất hẵng bỏ ra sử dụng nếu hết thì nguy hiểm lắm!” Linh gật gù cẩn thận nhắc nhở Thiên
Nói chuyện một lát rồi Thiên thấy hơi đói, cậu quay ra gần con suối gần đây bắt cá để nướng, chuyện nấu ăn thì Thiên cũng khá là có nghề nhờ kinh nghiệm kiếp trước mà cậu tự học nên so với ngày trước thì giờ đây skill nấu nướng của cậu còn ảo hơn cả trước
“Có cách nào tách hai người Bối Bối cùng Đường Nhã ra được không nhỉ? Ca này khó thật! Mà lần đầu gặp hình như cũng ở nơi này hay sao ấy nhỉ?” Thiên bỗng giật mình nhận ra nơi cậu đang nướng cá có vẻ trông khá giống với nơi lần đầu HVH gặp mặt Đường Nhã cùng Bối Bối
*Ục* “Thôi kệ đi, gặp thì gặp mà không gặp thì thôi có gì vào SLK tính tiếp!” Thiên vừa nướng cá vừa nghĩ ngợi về các vấn đề mà cậu cần chuẩn bị đối mặt trong thời gian tới
“Chín rồi! Ăn thôi!” Thiên lật qua lật lại mấy con cá rồi cũng chuẩn bị ăn
*Vèo* con cá trên tay cậu không cánh mà bay, Thiên đang đơ ra đấy thì nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh mình
*ngoàm* “Nóng quá! Mà cũng ngon quá! Vừa giòn vừa thơm, sao nó có thể ngon như vậy được cơ chứ?” Một cô gái tóc hồng đang ngồi ăn cá mà Thiên vừa nướng xong ngay cạnh đó, nhìn cô nàng chẳng khác gì con mèo cả. Thiên bỗng tưởng tượng hình ảnh nàng đội cái tai mèo lên đầu thì bỗng nhận ra thân phận của người này là ai, đúng là vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, đây chẳng phải tông chủ Đường Môn bây giờ Đường Nhã sao
“Tiểu Nhã đợi tớ với!” Bỗng một giọng nữ lại vang lên, tiếp đó là sự xuất hiện của một cô gái đeo kính tóc xanh trông có vẻ khá là tri thức tuy nhiên thì Thiên lại hoá đá ngay sau câu nói tiếp theo
“Bối Bối lại đây ăn cùng này, cá nướng ngon lắm này!” Đường Nhã thản nhiên cầm con cá gặm ăn một cách ngon lành mà chẳng có chút đề phòng gì cả
“Sao cậu lấy thức ăn của người ta nữa hả? Đã xin phép chưa?” Cô gái được gọi là Bối Bối lại gần và mắng người bạn ngốc của mình
“Người ta ngay bên cạnh cậu chứ ở đâu!” Đường Nhã thoải mái rồi lại làm tiếp con cá nữa
“Hả……” Cô gái tóc xanh quay sang bên cạnh, giờ đây cô mới để ý đến bên cạnh đang có một tiểu soái ca bên cạnh há hốc mồm nhìn về phía mình
“Xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!” Cô nàng ngay lập tức cúi đầu khom người xuống nhìn khá là thuần thục
“Củ lạc giòn tan…….Linh, hỏi ngay hệ thống xem nó đưa anh tới đâu vậy, anh nghi nơi này không phải nơi anh đang nghĩ đến!” Thiên hoá đá nhìn truyền tin sang cho Linh
“Nơi đây chính xác là ĐẤU LA ĐẠI LỤC, chẳng qua là một thế giới song song mà thôi, tuy nhiên có thể một số hình tượng mà anh quen thuộc sẽ có thể làm anh shock toàn tập nhưng cốt truyện vẫn vậy thôi không phải lo đâu! Hệ thống cố tình làm điều này cho anh để bớt phải lo nghĩ cách chia tách các nhân vật đấy, quả là tâm lí mà!” Linh có vẻ giảo hoạt nói ra
“Thế lần nào cũng bị như này à? Thôi thế thì bỏ bu!” Bao nhiêu âm mưu suy tính của Thiên chết đuối trong trứng nước khi nghe Linh giải thích
“Do lần đầu tiên xuyên cùng với việc bị lỗi khi đi qua Cửa không gian thôi, chắc không có lần sau đâu!” Linh nghĩ nghĩ rồi cũng nói ra
“Thế thì cũng được, biết trước kịch bản thì vẫn là tốt nhất!” Thiên
“Xin lỗi?” Thiên giờ mới hoàn hồn nhìn về phía 2 cô gái trước mặt của cậu
“Thật sự xin lỗi về hành động tự ý của Đường Nhã!” Cô gái tóc xanh cúi đầu nói trong lúc bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Nhã
“Không sao đâu, vẫn còn nhiều lắm, hai người ăn cùng cũng được!” Thiên cũng giả vờ như không biết rồi cũng diễn như thường
“Nếu có ngày về Trái Đất chắc mình phải theo nghiệp diễn thôi! Mà không được, làm thế thì người khác kiếm ăn kiểu gì?” Thiên tự sướng nghĩ trong lòng
“Cảm ơn nha vậy tôi không khánh khí đâu!” Nói rồi Đường Nhã cũng lao vào đánh chén số cá còn lại trong ánh mắt ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ của hai người kia
Một lúc sau thì Thiên cùng hai người phụ nữ mang bầu ngồi nói chuyện với nhau, à không là ăn no nhìn như mang bầu
“Thế hai người là ai? Mà xin tự giới thiệu tôi tên Long Vũ Thiên, 11 tuổi, là một Hồn Sư lang bạt!” Thiên bắt đầu trước bằng màn giới thiệu, ghét nhất là kể tên, cứ phải chém, vì nói thật làm méo gì có ai tin( cái định mệnh)
“Xin chào tên tôi là Từ Bối Bối còn đây là Đường Nhã, đều 15 tuổi, là học sinh của học viện SLK!” Người nói là Bối Bối, nhìn nàng có vẻ cũng là người có học thức, từ cách nói chuyện đến cả khí chất phát ra
“Tiểu đệ đệ, ngươi có muốn thành đầu bếp cho ta không?” Bỗng nhiên Đường Nhã quay sang hỏi
“Ngươi có tiền không!” Thiên trả lời theo cốt truyện
“Sau này sẽ có mà” cô nàng ngốc nghếch này đỏ mặt nói
“Đúng là đồ tham ăn mà!” Bối Bối một bên cười nói
“Thế ai vừa nãy còn tranh miếng thịt cuối với ta đâu này?” Đường Nhã cũng chẳng chịu thua lập tức chém lại
“Cũng tại đồ ăn chứ sao lại tại ta, mà đúng hơn là tại người làm ra thức ăn chứ!” Bối Bối quay ra biện minh, nhưng dù nói thế nào thì cái bụng đó đúng là kiệt tác tác phẩm của Thiên tạo ra, không chối được
Thiên shock toàn tập với hai con người này, rồi cậu cũng chẳng nói gì vì, thay vào đó cậu đành cười bất đắc dĩ và quay ra suối tắm giửa lần nữa vì trông cậu khá bẩn do bị khói hun lúc không để ý
“Mà tiểu đệ đệ đâu rồi?” Chờ lúc hai người tạm dừng thì bỗng nhận ra Thiên đã biến mất, cả hai đều đỏ mặt nhìn nhau vì ngượng, cứ mải chém mà chẳng biết người ta đã đi tự lúc nào rồi
*Xột xoạt* Tiếng bước chân giẫm lá khô bước lại gần, cả hai đều vào tư thế chiến đấu vì tưởng là Hồn thú
“Hai người chém xong rồi à? Vậy thì xin phép tôi có việc đi trước!” Thiên quay ra nhìn nói hai người thì thấy cả hai đang đỏ mặt ngơ ngác nhìn mình
“Sao đấy? Sao lại đơ hết rồi? Chắc không sao đâu nhỉ? Tôi đi trước đây! Gặp lại ở SLK sau!” Thiên khoát tay rồi bước về hướng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm
“Là Vũ Thiên tiểu đệ đúng không? Sao nhìn còn soái hơn cả vừa nãy nữa vậy?” Cả hai người đều bị bắt làm tù binh mà chẳng hay biết
“Mà đi theo thôi có lẽ chúng ta giúp được đệ ấy cái gì thì sao?” Đường Nhã chính nghĩa ngôn từ phát biểu
“Tán thành! Mà cũng cùng đường mà!” Bối Bối ngay lập tức giơ tay đồng ý
“Chờ với, tiểu Thiên chờ bọn ta đã!” Nghi hoặc quay đầu lại Thiên thấy hai cô nàng đang chạy về phía mình
“Ta đi săn Hồn thú hai người đi theo làm gì?” Thiên có lẽ quên mất tình tiết này nên cậu cũng bình thường hỏi hai người vừa đến
“Tiện đường tiện việc nên đi cùng, phải không tiểu Nhã?” Bối Bối lập tức đưa ra lời giải thích
“Đúng đúng, tỷ cũng cần liệp sát hồn thú nữa nên có gì cũng có thể giúp ngươi một tay!” Đường Nhã vẫn nói dù nhìn Thiên chẳng có vẻ gì là cần sự giúp đỡ từ hai người họ cả
“Cũng được coi như đi cùng cho đỡ buồn đi!” Thiên cũng chẳng quan tâm lắm vì vụ giúp đỡ tuy nhiên thì có mỹ nhân bên cạnh cũng bớt nhàm chán hơn
“Mà đệ định liệp sát hồn thú gì đấy?” Đang đi thì Bối Bối quay sang hỏi, có lẽ giờ nàng mới để ý, còn Thiên sau một lúc chém gió cùng bị chém thì cuối cùng cũng bị khuất phục và phải gọi hai người là tỷ tỷ
“Hệ tinh thần, càng cao càng tốt! Mười vạn hay trăm vạn năm cũng là một lựa chọn không tồi
Thiên vừa nói xong thì nhận thấy hai người đang dùng ánh mắt ngớ ngẩn nhìn mình, mà cũng phải thôi, một thằng nhóc 11 tuổi đòi 10 với 100 vạn năm hồn hoàn, tin mới là lạ
Thiên cũng chẳng giải thích mà cứ tiếp tục đi sâu vào hướng khu rừng
*céc céc* bỗng một con khỉ từ trên cây lao xuống và quay ra tấn công Thiên
“Đoàng” tiếng nổ làm chim thú chạy toán loạn
“Cái….cái gì?” Cả hai người con gái đều bất ngờ trước tình huống vừa rồi, còn chưa kịp nhìn thấy động tác Thiên mà xác con thú đã nằm dưới đất kèm theo lỗ máu trên đầu, trên tay Thiên thì bỗng xuất hiện một thứ kì lạ
“Mười năm à? Chẳng nhẽ đến hồn thú 10 năm mà chúng cũng dám khiêu chiến mình? Bọn này giỏi, bọn mày nhớ lấy tao thấy đứa nào bắn đứa đấy!” Thiên vẫn ung dung nhìn kĩ con hồn thú đầu tiên do chính cậu giết. Cũng nhờ ý tưởng mới của Thiên về việc cất súng, cậu biến nó thành một chiếc nhẫn bạc rồi đeo ở ngón giữa tay phải, lúc nào dùng thì chỉ cần nắm tay như lúc cầm súng là nó sẽ tự động hiện ra, việc này nhằm giảm bớt việc phải rút súng làm mất thời gian
“Cái gì đấy Thiên?” Cả Bối Bối cùng Đường Nhã đều bất ngờ cùng tò mò trước vũ khí kì lạ của Thiên, dù đều biết các loại ám khí nhưng họ chưa thấy loại này trước đây
“Đây là súng, sản phẩm do đệ tạo ra!” Thiên cũng chẳng để ý hai người mà tiếp tục nhìn ngắm cái hồn hoàn màu trắng trên xác khỉ
“Lợi hại thật đấy! Nè nè, khi nào đệ dạy hai bọn ta đi mà!” Đường Nhã giở tuyệt chiêu ra với Thiên
“Lúc nào giảnh đã!” Thiên cũng chẳng đớp thính đâu
“Đi mà!” Có vẻ Đường Nhã vẫn chưa bỏ cuộc
“Ta cũng muốn học nữa!” Lần này thì cả Bối Bối cũng tham gia
“Được rồi, được rồi! Lúc nào giảnh sẽ dạy cả hai, được chưa?” Thiên bất đắc dĩ + bất lực trước hai con người này
“Vậy là được rồi!” Cả hai đều vui vẻ nhìn nhau cười
Kiểm tra một lúc rồi Thiên cũng đi tiếp vào trong rừng, bỗng trước mặt ba người là một con rắn khổng lồ, có vẻ nó cũng chỉ tình cờ đi ngang, tuy nhiên cả Bối Bối cùng Đường Nhã đều toát ra vẻ vui mừng khi thấy con này
“Có vẻ nó thích hợp với ngươi đấy tiểu Nhã lão sư” Bối Bối vui vẻ quay sang nhìn Đường Nhã
“Ừm…có vẻ là 1 nghìn 300 năm! Vậy là đạt yêu cầu rồi!” Đường Nhã nhìn con rắn với vẻ hài lòng
“Có lẽ đệ giúp được gì đó đấy!” Thiên quay ra nói với hai người
“Không được!” Cả hai đồng thanh nói
“Đây là thứ mà tiểu Nhã nàng cần, chỉ hai bọn ta cũng đủ rồi, mà đệ không được dùng thứ vũ khí nguy hiểm kia đâu đấy! Đây là trận đấu công bằng của tiểu Nhã với nó!” Bối Bối đứng giải thích trong khi Đường Nhã đã lao vào solo với con rắn
Trận đấu có vẻ khá gay cấn, chẳng bên nào chịu thua và cũng chẳng ai làm gì được đối phương, Đường Nhã sử dụng vũ hồn là Lam Ngân Thảo, giống với Đường Tam tuy nhiên chắc chắn là chẳng thể mạnh bằng rồi. Một lúc sau thì Bối Bối cũng vào trợ giúp, nhìn hai người ăn ý trông như đã từng chiến đấu cùng nhau rất nhiều lần vậy, lần này Thiên cũng không theo kịch bản mà chỉ đứng ngoài làm khán giả quan sát hai người, tình thế từ khi Bối Bối vào thì nghiêng hẳn về một bên tuy nhiên con rắn này cũng không phải loại vừa đâu, dù bất lợi nhưng nó vẫn chống chả cả hai hết sức quyết liệt
Bỗng con rắn há miệng ra nhả khói độc, cả Đường Nhã và Bối Bối đều hít phải và hơi hơi chậm đi một chút, một lúc sau thì con rắn cũng bị hạ, Đường Nhã là người kết thúc, nàng nhảy lên đâm vào chỗ hiểm của con rắn làm nó điên lên muốn đồng quy vu tận, cố lấy hết sức vung đuôi nhọn về phía sau Đường Nhã từ phía sau làm cô nàng chẳng kịp thoát, cả Bối Bối cùng Đường Nhã đều tuyệt vọng thì thấy Thiên bỗng xuất hiện phía sau cầm lấy cái đuôi nhọn đầy độc của con rắn, tay Thiên bị thủng làm máu chảy ra, có một ít độc cũng bị nhiễm vào đấy
“Tiểu Thiên!” Cả hai hoảng hốt chạy đến bên cạnh xem tình hình của cậu, còn Thiên cũng đành giả vờ nói một câu rồi ngồi đấy điều tức
Nghe lời Đường Nhã tuy lo lắng nhưng cũng đành quay ra hấp thu cái hồn hoàn màu tím trôi lơ lửng gần chỗ xác con rắn. Bối Bối đành canh chừng cho hai người rồi cũng kiếm thức ăn cùng dựng tạm một cái lều trong chỗ cây gần đấy vì sắc trời cũng bắt đầu tối
Vài tiếng sau thì Thiên cũng đành đứng dậy và giúp Bối Bối một số việc tuy nhiên cô nàng lo cho cậu nên cũng chẳng giao việc gì mà chỉ đưa thức ăn rồi đuổi đi nghỉ, gương mặt cô hơi hồng hồng nhưng do trời tối nên Thiên cũng để ý, cậu quay lại vào trong lều rồi ngủ, một lúc sau thì nghe thấy một số tiếng kì lạ phát ra từ bên ngoài, đoán là Đường Vũ tỉnh nên cậu cũng chẳng để ý. Thiên nằm một lúc lâu mãi chẳng ngủ được vì người cứ nóng nóng như lúc cậu làm việc ấy với Linh hay những người khác vậy, Thiên bỗng nhận ra một sự thật đáng chúc mừng…à lộn, đáng buồn. Đó là Thiên bị trúng xuân dược, vì nó không phải là một loại độc nên cậu chẳng thể kháng chúng được, đang nghĩ ngợi thì Thiên nghe thấy tiếng rên rỉ bên lều hàng xóm, ngay lập tức ngọn lửa của dục vọng cháy lên, tuy nhiên Thiên vẫn cố kìm chế lại. Bỗng hai thân ảnh lao vào trong lều, Thiên chưa kịp làm gì thì đã bị đẩy xuống, nói chuẩn thì là bị đè xuống bởi hai người, Thiên mất hai giây để phản ứng, do có vũ hồn về mắt nên cậu nhìn rõ ngay hai thân ảnh này là ai. Cả hai đều khỏa thân và bám lấy Thiên, đó là Đường Nhã và Bối Bối rồi, giờ phút này thì cả hai mặt đều đỏ ửng lên hết cả rồi, chẳng còn ngây thơ hay tri thức như sáng mà giờ đây cả hai đều mang một vẻ quyến rũ lạ thường, mùi hương cơ thể ngay lập tức làm Thiên mất tự chủ và tiểu Thiên Thiên cũng bị đánh thức
“Đệ đệ, ta muốn ngươi!” Đường Nhã quyến rũ nói
“Ta cũng vậy, xin hãy nhẹ nhàng vì ta còn….là đầu tiên” nói đến đây thì Bối Bối cũng ngượng chín mặt
“Chắc chắn chứ? Không thể hối hận đâu đấy!” Thiên cố gắng kìm chế thú tính trong người mà đào móc nốt số nhân tính còn lại để nhắc nhở hai người, cậu cũng chẳng muốn cảm giác như mình lợi dụng lúc khó khăn của người khác vậy
“Sau sự quan sát cả ngày thì cả hai chúng ta đều nghĩ ngươi là người đáng tin tưởng và có thể giao mình cho ngươi nên cứ yên tâm đi!” Đường Nhã trong giờ phút này thì khác hẳn với ấn tượng ngốc nghếch ngây thơ như ban đầu mà thay vào đó là sự trưởng thành cùng vẻ quyến rũ thành thục hơn bao giờ hết
“Ta tin Thiên sẽ không phải loại người đó đâu!” Bối Bối thì kiên quyết cộng thêm chút rụt rè
Nhìn hai người như vậy làm Thiên cũng chẳng nói nhiều nữa, trong lều cảnh xuân liên tục được tạo ra từ những thứ nguyên thủy và đơn giản nhất, tiếng hét, thở dài, thở dốc, thở như chưa bao giờ thở truyền ra liên tục. Trước đó khi sắp thịt xong hai người Thiên cũng đưa cả hai vào trong Không gian độc lập, cả ba cùng nằm trên giường trong căn nhà ở giữa không gian, Thiên còn kéo theo cả Linh, Tĩnh Như, Mị Nhi nữa, mấy khi bị trúng xuân dược mà, phải biết tận dụng chứ. Thế là Thiên bắt đầu công cuộc cày cấy của mình, phải mất tầm vài ngày thì Thiên mới mệt mỏi ngủ trong khi chúng nữ cũng thoải mái rã rời nằm quanh cậu, ai nấy đều chẳng còn đủ sức nói hay làm bất cứ thứ gì nữa, chỉ cần nghĩ và ngủ thôi
Một ngày nữa lại bắt đầu, Thiên bỗng nghe thấy tiếng hét vang vẳng bên tai, mở mắt ra một thân ảnh nhỏ nhắn xin xắn, khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu đang ôm mặt che đi trước mặt cậu, dù vậy như Thiên vẫn có thể thấy cái khe bé nhỏ giữa hai lòng bàn tay
“Papa no hentai (biến thái)” giọng nói non nớt vang lên làm mọi người bị kéo khỏi giấc ngủ
Tiểu Anh mặt đỏ đứng nhìn cảnh tượng quá sức tưởng tượng trước mắt, ngay lập tức cả đám con gái mặt ai cũng đỏ bừng rúc vào trong chăn chỉ để lại Thiên bơ vơ đối mặt với Tiểu ma nữ
“Nếu papa muốn nói với con cũng được mà! Sao lại không làm như thế với con? Thế là không công bằng còn gì nữa! Papa phải làm vậy với con nữa!” Tiểu Anh chẳng hề báo trước nhảy lên giường với gương mặt hoa lê đái vũ, sau đó là những câu nói gây shock chính Thiên cùng những người trong chăn
“Haiz! Đừng khóc mà! Chẳng qua là tại con chưa lớn thôi nên chờ con lớn rồi tính tiếp nha?” Thiên dụ dỗ nói trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người
“Thật không?” Tiểu Anh bỗng quay mặt lên hỏi lại, trông mặt vẫn còn ngập nước nhưng lại mang một niềm vui nho nhỏ
“Đương nhiên! Sao Papa lừa Tiểu Anh cho được!” Thiên vừa ngẫm vừa thấy phục mình quá, chờ nó lớn thì nó còn nhớ được cái gì nữa chứ
“Những người không hiểu thì nhìn Thiên với vẻ mặt khá là đặc sắc và cũng khiến Thiên và Linh phải tốn một buổi thời gian cùng vài lít nước bọt mới giải thích hết mọi chuyện, nghe xong thì chẳng còn ai ý kiến gì nữa tuy nhiên vấn đề mới lại đặt ra
*bùm* khói biến đi để lại một thân hình nóng bỏng, gợi cảm, gợi tình và cũng rất gợi…….dục
“Papa! Giờ thì trông con lớn rồi này! Papa muốn làm luôn không?” Tiểu Anh với giọng khác người khác lớn hơn đang ở trước mặt Thiên, chưa bao giờ cậu muốn đập cho mình một trận như hôm nay
Vậy là vì Tiểu Anh nên một cuộc chiến nữa lại được phát động với thêm một thành viên nữa!
==============================================================
Sáng sớm hôm sau, một ngày mới như bao ngày lại bắt đầu, Thiên mang Bối Bối cùng Đường Nhã ra ngoài, từ lúc bấy giờ đến lúc trở lại mới là lúc ngày mới khiến hai cô nàng khá là bất ngờ tuy nhiên cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên nữa, cả hai đều trao hết cho Thiên nên tinh thần cũng tốt và ổn định hơn so với trước
“Vậy gặp lại ở SLK học viện nha! Nhớ đến tìm chúng ta đó!” Cả Đường Nhã và Bối Bối vì cùng có việc nên phải quay lại trường trước dù chẳng hề muốn
“Ta sẽ sớm trở lại thôi nên không cần lo đâu, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi!” Thiên cũng dỗ hai người vì cậu cũng có việc cần làm bây giờ
“Ngươi mà không đến là biết tay bọn ta đó, tiểu đệ đệ!” Trước khi đi thì Đường Nhã và Bối Bối cũng làm một câu khiến Thiên khá lạnh người, cậu quyết định nhất định việc đầu tiên đến là phải kiếm hai người con gái nguy hiểm này nếu không thì sau này chắc chắn là khó sống rồi
“Họ đi rồi, em thử tìm xem Thiên Mộng Băng Tằm ở đâu đi Linh!” Thiên nhìn vào khu rừng và nói với Linh
“Ở phía trước, chắc là có thứ gì đuổi theo hay sao ý anh chạy nhanh lên, vậy nha em ngủ tiếp đây, đừng gọi em dậy nếu không quan trọng đấy!” Linh lười biếng nói, chắc nàng vẫn còn kiệt sức do buổi tối điên cuồng hôm trước
“À ờ, nghỉ đi, anh đi trước!” Thiên đành cười trừ rồi cũng chạy về phía trước hướng về thứ là một phần không thể thiếu trong câu truyện của cậu mà chẳng hề biết Linh đang vui vẻ kể cho những người khác về những điều mới lạ ở thế giới song song này