Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 47: Em họ bán đứng đồng đội


Đọc truyện Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ – Chương 47: Em họ bán đứng đồng đội

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tô Mộ Mộc gửi emotion hôn cho Lâm Trăn, cậu lập tức gửi lại một emotion vui vẻ xoay tròn.

Kết quả là một giây sau cô lại xóa mất emotion đó.

Đoán là do ở bên Lâm Trăn quá lâu nên Tô Mộ Mộc cũng lầy lội hơn trước kia nhiều.

Hứ, mình cưng biết xóa chắc.

Người đứng trước mặt cưng thì cưng không hôn, lên trên mạng lại đòi hôn hôn.

Cây Nhỏ Ánh Dương: …………….

Nụ hôn của mình đâu! Nụ hôn của mình bị xóa mất tiêu rồi!

Lâm Trăn tức giận nghĩ, Chim Cánh Cụt* vô tích sự này tạo ra tính năng gì không tạo, đi tạo tính năng xóa tin nhắn làm quái gì! Gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm của người dùng.

(*) Biểu tượng của QQ hình chim cánh cụt.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Em ghét Chim Cánh Cụt!

Năm chữ và một dấu chấm than chất chứa nỗi oán hờn của Lâm Trăn.

Tô Mộ Mộc: Đừng thế, Tencent ba ba chính là đại lý phát hành game đấy, chị đang trông chờ vào mức phí đại diện từ Tencent ba ba đấy!

Mức phí đại diện không hề nhỏ ấy quả là một miếng thịt béo bở hấp dẫn vô số lớp người đến tranh giành, đương nhiên với Tô Mộ Mộc thì cô đánh giá cao phạm vi người dùng của Tencent hơn, nếu được chọn làm đại diện thì hợp đồng đó sẽ rất có ích cho danh tiếng của cô.

Cây Nhỏ Ánh Dương: À mà chuyện hợp đồng đại diện của chị gái nhỏ thế nào rồi?

Tô Mộ Mộc: Vẫn đang bàn, đoán chừng ý của công ty game là sẽ chọn ra người cuối cùng sau giải đấu ngôi sao lần này.

Tô Mộ Mộc: Nhưng chị có nghe ngóng giúp em một tin tốt, Quan Hi bảo là cơ hội của em là trên 95% đấy.

Suy cho cùng thì chẳng ai có thể soi mói được hình tượng, kỹ thuật chơi game, đánh giá từ công chúng và thân phận của Lâm Trăn, cậu chính là lựa chọn tuyệt vời nhất cho vị trí đại diện nam. Ngược lại, bên nữ có rất nhiều lựa chọn để công ty game có thể cân nhắc nên cạnh tranh rất khốc liệt.

Quan Hi nghe ngóng được là nội bộ công ty game luôn lưỡng lự giữa cô và Cam Phỉ Đình.

Công ty Tô Mộ Mộc cũng đang triển khai hành động, tranh thủ nắm lấy hợp đồng này nhưng trong giới giải trí luôn có rất nhiều kết quả ngoài ý muốn, không phải bạn cứ cố gắng hết mình là gặt hái được kết quả tốt.

Đọc được ‘tin tốt’ Tô Mộ Mộc gửi tới, Lâm Trăn hời hợt bĩu môi.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Em không quan tâm tới bản hợp đồng đại diện đó lắm.


Cây Nhỏ Ánh Dương: Mấy cái khác không quan trọng, quan trọng là có chị ở bên cơ.

Ý Lâm Trăn là cậu chỉ để ý chuyện có được làm người đại diện cùng với Tô Mộ Mộc hay không chứ chẳng hề quan tâm đến chuyện làm người đại diện.

Tuy cách trả lời này rất ngông cuồng nhưng vẫn khiến tim Tô Mộ Mộc mềm nhũn, cô còn chưa tiêu hóa xong những lời ấy thì lại nhận được video Lâm Trăn gửi sang.

Đó chính là đoạn video được cắt ra từ livestream hôm nay của hai người họ, cả hai dừng xe trong vòng bo độc rồi dắt tay nhau thành hộp.

Ở hình ảnh cuối cùng, trên hộp Lâm Trăn hiện lên một hình vẽ, sau này em sẽ ở bên chị.

Một câu cực kì đơn giản nhưng lại như mặt trời chiếu sáng cả thế giới của cô.

Màu trắng của màn hình hắt lên mặt Tô Mộ Mộc, chiếu sáng nụ cười ngây ngô vui vẻ kia.

Sau đó, một tin nhắn thoại được gửi đến, đó là giọng nói ấm áp của Lâm Trăn.

“Ngủ ngon nhé chị gái nhỏ.”

Tô Mộ Mộc nhấn nút ghi âm giọng nói, dịu dàng trả lời: “Ngủ ngon, Cây Nhỏ.”

Lâm Trăn gửi đến tin nhắn thoại thứ hai, rất dài, tầm bảy tám giây.

Tô Mộ Mộc nhấn vào nghe thì cả đoạn đầu khá im ắng, chỉ thoáng nghe được tiếng cậu cúi đầu lấy hơi, khi cô tưởng cậu ấn nhầm nút thì giây cuối cùng chợt có âm thanh vang lên—— “MUA~”

Tiêng hôn ngọt ngào ấy như luồng điện lao thẳng vào tim cô khiến cả người Tô Mộ Mộc tê rần.

Gương mặt trắng noãn trở nên hồng hào như được nhuộm sắc đào tươi thắm, Tô Mộ Mộc thẹn thùng như cô gái nhỏ vừa mới biết yêu lăn lông lốc vào chăn.

Một lát sau, trong chăn lại vang lên câu chúc ngủ ngon và tiếng hôn, Tô Mộ Mộc đang nghe lại.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ sà xuống, màn đêm yên tĩnh che giấu hai con tim được ngâm trong bình mật xao động mãi không yên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thoáng đó mà giai đoạn ghi hình cho chương trình giải trí đã kết thúc, Tô Mộ Mộc lại tiếp tục thúc ngựa không ngừng vó đi ghi hình thêm vài chương trình nữa. Mặt khác, Quan Hi đã cố tình để trống khoảng thời gian giữa tháng sáu theo ý Tô Mộ Mộc, dành ra cho cô thời gian ba ngày

Trong khoảng thời gian đó, Tô Mộ Mộc liên tục ra Bắc vào Nam bận rộn ghi hình còn Lâm Trăn thì sắp tốt nghiệp nên cũng bề bộn công việc.

Nhưng dù có bận đến mức nào thì họ vẫn dành ra chút thời gian để liên lạc hay vào game chơi cùng nhau.

Vì khoảng thời gian được ở bên nhau cực kì quý giá nên cả hai rất trân trọng những khoảnh khắc thế này.

Gần đây hai người rất ít khi mở livestream khi chơi game với nhau, ngoài việc muốn được chơi thoải mái thì còn một mục đích khác nữa là giảm bớt thời gian lộ mặt trước giải đấu thể thao điện tử để tăng độ hào hứng của fan.


Mỗi lần lén lút chơi game mảnh với nhau, Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thường dùng tài khoảng phụ. Vì tài khoảng chính của họ rất nổi tiếng, thường bị fan bao vây nên hoàn toàn không thể chơi khiêm tốn được.

“Cây Nhỏ này, lát nữa chị thêm một người nữa vào đội nhé.”

Lâm Trăn nhíu mày, hơi bực bội hỏi khẽ: “Ai thế?”

Hừ hừ, cậu chẳng thể ưa nổi bất kì ai nhảy vào quấy rầy thế giới riêng của hai người.

“Em họ chị, chị từ chối mấy lần rồi nên bây giờ thằng bé đang cáu kỉnh đây.”

Lâm Trăn xác nhận lại: “Cậu em có kỹ thuật cực tốt ấy hả?”

“Đúng rồi.”

“Chị thêm vào đi.” Ngoài miệng thì hào phóng lắm nhưng trong lòng Lâm Trăn vẫn khá là khó chịu.

Cậu em trong truyền thuyết đây mà, dù sao cũng là em họ chị gái nhỏ nên cậu nhất quyết phải làm một người anh thân thiện và rộng rãi.

Kết quả là Lâm Trăn muốn bày tỏ sự thân thiện nhưng cậu em họ lại chẳng nghĩ thế tí nào.

Em họ vào đội, thấy ngoài Tô Mộ Mộc ra còn một ID xa lạ khác, chẳng hiểu sao giọng cậu chàng như có gai: “Chị, gã này là ai vậy?”

Giọng điệu khó chịu của em họ khiến cho gương mặt hòa nhã của Lâm Trăn xuất hiện vết nứt.

Tô Mộ Mộc đang định lên tiếng thì Lâm Trăn đã giành trước, cậu cười tủm tỉm nói: “Anh là bạn của chị em.”

Tuy Tô Mộ Mộc hơi khó hiểu khi Lâm Trăn không muốn để lộ thân phận nhưng cô vẫn không nói gì mà chỉ phối hợp với Lâm Trăn.

“Ừm, bạn chị.”

Giọng điệu của em họ lại càng khó chịu: “Gần đây chị hay chơi game với gã này nên mới không chơi với em hả? Thao tác của gã này ổn không đấy, em không thèm chơi với lũ gà đâu.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Sao Lâm Trăn đã là lạ rồi mà em họ cô cũng lạ nốt vậy?

Bên kia, Lâm Trăn nghe những lời em họ nói xong cũng thấy rất bực bội. Thằng khỉ này, thái độ thù địch quá nhỉ.

Lâm Trăn khiêu khích nói: “Đúng đó, tối tối anh chị hay chơi DUO với nhau, thao tác của chị gái nhỏ 6 lắm.”

Nghe tới chữ DUO, hai mắt em họ đỏ chót: “Hừ, đừng bảo là anh mặt dày xin chị tôi gánh anh nha?”


Nghe hai người gườm nhau như hai con gà chọi, mùi thuốc súng ngày một nồng, Tô Mộ Mộc vội vàng lên tiếng: “Không phải, cậu ấy……”

Lâm Trăn lại giành nói trước Tô Mộ Mộc, tiếp tục kích thích em họ: “Đúng đó, chị gái nhỏ tốt bụng lắm, ngày nào cũng chơi với anh.”

Nghe xong, Tô Mộ Mộc hết sức nghi ngờ chỉ số thông minh của chàng trai này đã tuột xuống mức nhà trẻ cùng với em họ.

Trong khi Lâm Trăn với em họ đang gườm nhau thì ba người đã leo lên máy bay, hai người lời qua tiếng lại cực kì hăng hái, Tô Mộ Mộc phải nhắc nhảy hai lần bọn họ mới chịu nhấc tay lên.

Sau khi đáp xuống, Lâm Trăn giả làm người không biết chơi, lúc nào cũng hỏi mấy câu cực kì ngây thơ như muốn chọc điên em họ.

Lâm Trăn: “Chị gái nhỏ, khẩu súng em cầm bắn ổn không?”

Em họ: “Đồ gà, mấy cái căn bản mà anh cũng không biết hả!”

Lâm Trăn: “Chị gái nhỏ, mau tới cứu em đi, chỗ em có người.”

Em họ: “Anh đừng có làm liên lụy tới bọn này! Chị, đừng cứu anh ta.”

Lâm Trăn dùng kỹ thuật của mình bắn chết kẻ địch rồi lại giả ngu: “Ồ, hình như bọn họ bị em bắn chết rồi.”

Em họ: “Xí, anh may thôi.”

“Chị gái nhỏ, bla bla bla…”

“Đồ gà, anh bla bla bla…”

Nhìn hai tên hề biểu diễn, Tô Mộ Mộc không biết nên vỗ tay cho ai.

Cuối cùng, sau hàng loạt màn tranh đấu, em họ đã bị ‘người mới ngốc nghếch’ Lâm Trăn chọc cho nổi điên, gào lên: “Chị, chị đừng có chơi game với loại gà này!”

Nghe em họ hở hổn hển bên kia, Lâm Trăn muốn vỗ đùi cười nắc nẻ. Chừa cái tội chĩa mũi nhọn vào anh nhá.

Tô Mộ Mộc khó xử khi bị kẹp giữa hai tên quỷ ngây thơ, mệt tim hết sức.

“Chị không đi chơi với anh rể mà ngày nào cũng chơi với con gà này làm chi, không sợ kỹ thuật của mình bị giảm sút à!”

Lâm Trăn đang cười thầm nghe thấy hai chữ ‘anh rể’ lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác: “Anh rể nào?”

Tô Mộ Mộc nói: “Không phải, em đừng nghe em họ chị nói bậy.”

Thấy Tô Mộ Mộc phủ nhận, Lâm Trăn lại càng đề phòng. Chẳng lẽ trong khi cậu vẫn chưa biết mô tê gì thì một gã tình địch đã xuất hiện?

“Em đâu có nói bậy! Thụ Ca là anh rể em đó thôi! Em có nghe thấy mà, hôm đó chị vui sướng gọi diện cho dì bảo chị có bạn trai lên là Lâm Trăn, đó là Thụ Ca đấy thôi!”

Bị em họ bán sạch sành sanh, Tô Mộ Mộc không thể kìm lòng nổi buông chuột ra ôm đầu, cô hỏng mất.

Lâm Trăn giật mình, đầu óc ngừng hoạt động, mất một giây sau mới chịu khởi động lại.

Cậu mừng như điên, mừng đến nỗi nói năng lắp bắp: “Thế, thế à?”


Chị gái nhỏ nhắc tới mình với người nhà? Lại còn vui sướng nữa?

Em họ nhanh mồm nhanh miệng hiểu lầm hành động cà lăm ấy, cậu chàng cứ tưởng Tô Mộ Mộc đang sợ hãi và đau lòng nên nhướng mày nói: “Hừ, biết sợ rồi hà! Còn dính lấy chị tôi nữa là tôi bảo anh rể tôi đánh anh đấy.”

Tô Mộ Mộc: “……”

“Ồ.” Lâm Trăn hiền lành như khúc gỗ, khóe miệng cười ngu ngu.

Em họ nghĩ cái gã mình lười nhớ ID kia đã ỉu xìu rồi nên thái độ cậu chàng cũng dịu xuống.

“Anh rể tôi giỏi lắm nhé, anh phải học hỏi anh ấy đó biết chưa. Chơi game gà không tìm được bạn gái đâu.”

Lâm Trăn: “Đúng!”

Tô Mộ Mộc biết rõ chân tướng sự thật: “……”

Sau đó em họ tung hô Lâm Trăn, tên Lâm Trăn mặt dày đi theo hỗ trợ thế là bầu không khí cực kì hài hòa và tươi đẹp.

Tô Mộ Mộc sức tàn lực kiệt nói: “Chị off trước đây, hai người tiếp tục đi.”

Sau khi Tô Mộ Mộc logout, tin nhắn WeChat đầy hối lỗi của em họ được gửi tới rất nhanh, đương nhiên tin nhắn của Lâm Trăn cũng được gửi đến. Tô Mộ Mộc đi an ủi em họ trước rồi mới tán gẫu với Lâm Trăn.

Tô Mộ Mộc: Em họ chị mới học cấp một thôi, em già đầu rồi mà còn đi gây chuyện với thằng bé.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Ò, do em thấy cậu bé đáng yêu quá nên kìm lòng không đặn ghẹo tí thôi.

Ai ngờ ghẹo tí lại có niềm vui bất ngờ rơi xuống đầu!

Cây Nhỏ Ánh Dương: Bây giờ ngẫm lại thấy có con trai cũng rất hay.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Chị gái nhỏ thấy sao?

Đọc được mấy chữ đấy, Tô Mộ Mộc suýt phun cả ngụm nước ra ngoài. Chàng trai này tính xa quá thể!

Nhưng Tô Mộ Mộc hiểu rõ, với độ tuổi của Lâm Trăn mà đã tính đến chuyện tương lai, hơn nữa trong tương lai đó có mình là đủ để chứng minh cậu thật lòng thật dạ với mối tình này cỡ nào.

Đầu mày cuối mắt chất chứa niềm vui ngọt ngào, Tô Mộ Mộc soạn tin gửi lại.

Tô Mộ Mộc: Không muốn.

Cây Nhỏ Ánh Dương hơi thất vọng: À…

Tô Mộ Mộc: Chị không muốn có hai đứa con trai trong nhà.

Trông thấy tin nhắn đó, cái cây nào đấy lại hào hứng lên, phiến lá nào cũng lắc lư về phía mặt trời.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Ò!

— Hết chương 47 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.