Đọc truyện Đồng Tiền Kham Thế – Chương 94: Phát đường – 1
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tầng hai của trúc lâu tại khe núi Bá Ki, trong căn phòng nhỏ bài trí vô cùng đơn giản, đơn giản đến gần như không có hơi người. Chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường trúc, trông thế kia thì có vẻ chưa từng có người nào ngủ qua.
Nói đúng ra là, toàn bộ gian phòng trông như phòng ngủ này đều có vẻ rất hiếm khi có người tiến vào. Cũng không biết chủ nhân cũ của nó rốt cuộc sống kiểu gì, không ăn không uống không ngủ, làm như muốn thăng tiên vậy.
Song bất luận chủ nhân đó từng sinh sống ở đây ra sao, hiện giờ hắn lại lẳng lặng nằm trên giường trúc giống như người thường ——
Trên người Huyền Mẫn đắp một chiếc áo dài màu trắng, gương mặt vô huyết sắc, hiện màu xám trắng chẳng chút sinh khí, hai tay đan lỏng trước người, lạnh như băng, không mảy may nhúc nhích.
Hai ngày đầu, Tiết Nhàn còn xoay xở với hắn một hồi. Bởi có làm thế nào hắn cũng không nóng lên, cứ như một khối băng. Tiết Nhàn liền tạo một tầng nhiệt khí bọc quanh thân hắn, sưởi ấm cho hắn. Sau đó sờ thấy vẫn lành lạnh, liền muốn tìm vài thứ đắp cho hắn.
Y tìm kiếm trong trúc lâu một hồi lâu, ấy vậy mà ngay cả đệm chăn cũng chẳng thấy, liền trực tiếp đến huyện một chuyến, tiêu ít tiền mua chăn nệm và trường bào dày một chút.
Tiết Nhàn vốn định cởi ngoại bào của mình đắp cho Huyền Mẫn, nhưng hắc bào mà ngày thường vô cùng thuận mắt đắp lên người Huyền Mẫn, lại làm nổi lên sắc mặt nhuốm tử khí của hắn, trông kiểu gì cũng thấy chói mắt…..
Cho nên Tiết Nhàn xưa nay chẳng quan tâm hung cát, lại lần đầu tiên có chút kiêng kỵ hắc y.
Hai ngày này, Tiết Nhàn cứ lặp đi lặp lại, chốc chốc lại kéo chăn cho Huyền Mẫn. Rồi lại cảm thấy mấy thứ dày nặng này quả thực không hợp với Huyền Mẫn. Lại đổi thành ngoại bào màu khác, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên lắm……
Y lăn qua lộn lại bận bịu hồi lâu, cuối cùng vẫn tìm một bộ áo trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, đắp lên cho Huyền Mẫn.
Lo liệu y bào xong, y lại cảm thấy Huyền Mẫn nằm khoanh tay như vậy nhìn không quen lắm, kỳ thực, bản thân Huyền Mẫn nằm xuống đã là lạ lẫm rồi. Trong trí nhớ của Tiết Nhàn, Huyền Mẫn không phải đang đả tọa thì là đang trầm tĩnh làm chính sự gì đó.
Tiết Nhàn ngồi một lát liền không chịu yên, lại loay hoay đổi tư thế cho Huyền Mẫn. Cầm lấy cánh tay hắn, xếp hai tay đan xen ở trước người.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Huyền Mẫn xong, Tiết Nhàn lại một mình chạy tới động Bách Trùng một chuyến. Đi mãi đến phòng đá tận cùng, sao chép lại toàn bộ tự phù cổ quái dài dặc trên vách đá.
Có điều y không hiểu được những tự phù kia, chép về cũng chẳng giải được gì.
Y thậm chí còn tranh thủ đến thôn xóm trong núi để tìm Cù lão đầu, nhờ lão xem giúp mình nội dung chép được.
Nhưng rất tiếc rằng Cù lão đầu cũng không hiểu được, chỉ nói những chữ kỳ lạ này hơi giống chữ viết cũ của tộc bọn họ, lão từng thấy mấy cụ già viết một hai lần, nhưng từ trăm năm trước đã chẳng ai sử dụng nữa, hiện giờ những người già biết chữ này đã sớm biến thành một nắm đất vàng rồi.
Cho nên mấy bản chép mang về tạm thời không dùng được, Tiết Nhàn đành bất đắc dĩ cất đi.
Y tìm cho mình mấy việc nhỏ nhặt làm cũng được mà không làm cũng chả sao, quẩn quanh Huyền Mẫn bận rộn không ngừng, bởi vì y không dám để mình hoàn toàn rảnh rỗi, một khi an tĩnh lại, y sẽ cảm nhận rõ ràng được, trên người Huyền Mẫn chẳng sót lại nửa điểm hồn khí.
Tiết Nhàn thị lực phi thường, có thể thấy người, có thể thấy quỷ. Y từng thấy Giang Thế Ninh, từng thấy Lưu lão thái thái, từng thấy thương binh trong quân bài….. Y từng thấy rất nhiều rất nhiều thứ, người sống, hoặc là quỷ chết, duy chỉ không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài nhục thân của Huyền Mẫn.
Song, việc có thể khiến y bận rộn chung quy vẫn hữu hạn, sau khi bận bịu liên tục ba bốn ngày, y rốt cuộc vẫn không tránh khỏi yên tĩnh trở lại.
Một khi yên tĩnh, y có thể ngồi bên khung cửa sổ, không nhúc nhích mà nhìn Huyền Mẫn cả ngày, có khi là đơn thuần nhìn hắn, muốn phát hiện một chút biến hóa hoặc động tĩnh rất rất nhỏ. Có khi chỉ là nhìn Huyền Mẫn đến xuất thần.
Trong hõm vai y, nốt ruồi mà nhện Đồng Thọ lưu lại vẫn mờ nhạt chẳng chút ánh sáng, tựa như một vết máu đã khô lại từ lâu, cũng chẳng biết khi nào nó mới sống dậy lần nữa, mà cũng có lẽ sẽ chẳng sống dậy nổi……
Tiết Nhàn rõ ràng đã sống một mình cả trăm ngàn năm, đáng lẽ phải sớm quen với thanh tĩnh không người quấy rầy. Nhưng giờ đây, Huyền Mẫn chỉ nằm đó, không mở mắt, không nói chuyện, không hô hấp, y liền cảm thấy một nỗi cô độc miên man…..
May là y lại nhanh chóng tìm cho mình một việc khác để làm.
Lần này cũng không phải là mấy chuyện nhỏ nhặt đẩu đâu như thay áo hay sửa tư thế nữa —— Y tìm được một quyển sách cũ trong giá sách ở trúc lâu.
Quyển sách kia hẳn là người tự viết tự đóng, cũng chẳng biết đã từ bao nhiêu năm trước rồi, giấy bên trong trở nên mỏng manh, dường như chỉ sơ ý chút thôi liền xé rách. Nó bị đặt trong giá rất lâu rồi, trong núi ẩm thấp, trúc lâu lại hồi lâu không có người ở. Cho nên trang giấy chẳng hề phẳng phiu, có vài chữ cũng bị phai đi rất nhiều.
Nhưng điều đó cũng không cản trở tâm tình đọc sách của Tiết Nhàn —— Trong quyển sách này có một nửa toàn là mấy thứ Tiết Nhàn xem không hiểu.
Không phải thứ gì khác, chính là tự phù trên vách đá kia, mà nửa còn lại là dùng chữ thường giải thích hàm nghĩa của mớ tự phù cổ quái đó.
Nội dung quyển sách vô cùng tường tận, có thể thấy người viết ra nó có tính cách ổn trọng trầm tĩnh, cực kỳ kiên nhẫn.
Tiết Nhàn vội lật đến trang cuối, quả nhiên lạc khoản vẫn là hai chữ nằm trong dự liệu: Đồng Đăng.
Lúc y nhập ma trên núi Giang Tùng, bởi tiền đồng tạo ra liên hệ mà từng thấy phần ký ức cuối cùng được khôi phục của Huyền Mẫn. Sau này khi thanh tỉnh rồi, y lại theo những gì mình nhìn thấy mà đưa ra suy đoán, hiểu được đại khái nội tình và truyền thừa của cái tên quốc sư Đồng Đăng này.
Từ đó xem ra, Đồng Đăng tạo ra nhện Đồng Thọ trong động Bách Trùng, và Đồng Đăng viết quyển sách này, hẳn là cùng một người, chính là vị đời đầu tiên.
Tiết Nhàn chưa từng gặp vị Đồng Đăng này, nhưng từ quyển sách này xem ra, ông ta hẳn không phải ác nhân, chí ít cũng được coi như là lương sư.
Sau khi tìm được quyển sách nọ, Tiết Nhàn nửa khắc cũng không trì hoãn, lật ra tờ giấy chép tự phù, đối chiếu với nội dung trong sách, ghi chú từng câu từng chữ. Y không ngủ không nghỉ, mất bốn ngày mới hiểu hết được toàn bộ nội dung của tờ giấy kia.
Rồi sau đó y lẳng lặng ngồi ở bên bàn suốt cả một đêm……
Có một người, chẳng nói lời nào, gánh chịu hết thảy tai họa thống khổ của y trong đời đời kiếp kiếp vô cùng vô tận, mà ngay cả đáp lại cũng chẳng cầu.
Nếu không phải y cơ duyên xảo hợp đọc hiểu được nội dung trên vách đá, có lẽ cả đời này sẽ không biết đối phương rốt cuộc đã làm những gì……
Người như vậy, y làm sao có thể gạt qua không để ý chứ.
Nhập luân hồi cũng có thể tìm về, huống chi còn chưa nhập. Trời Nam biển Bắc, bất luận Huyền Mẫn ở nơi đâu, y đều phải kéo về.
——
Bầu trời mênh mông bỗng đổ tuyết rơi, không phải kiểu lạnh đến kinh tâm, mà là từng phiến từng phiến lớn, sạch sẽ không tì vết, thậm chí còn mang theo một loại hương vị gần như ôn nhu.
“Giao thừa rồi.” Đồng Đăng chắp tay đứng ở bên cửa, ngẩng đầu nhìn trận tuyết không ngừng rơi xuống từ trời cao, bỗng nhiên giống như quên mất gì đó, liền hỏi: “Ta nhớ không rõ lắm, giờ là năm nào?”
Huyền Mẫn vẫn ở trong phòng điều dưỡng, hắn chịu thương tổn thực sự quá lớn, không phải chỉ nhất thời nửa khắc là khôi phục được, ít nhất hiện tại hắn vẫn chưa thể dễ dàng dùng tay cầm đồ vật giống như Đồng Đăng.
Hắn trông như đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, thực tế là hơi hơi lơ lửng.
Dù là một cây châm mảnh nhẹ đặt lên tay hắn, hắn cũng không nâng nổi. Châm mảnh sẽ xuyên qua bàn tay hắn, rơi xuống đất.
Huyền Mẫn nghe Đồng Đăng hỏi, nhắm mắt thuận miệng đáp một câu: “Năm Thiên Hi thứ hai mươi ba, qua hôm nay, sẽ là hai mươi tư.”
Trong con ngươi đen láy của Đồng Đăng phản chiếu mưa tuyết lất phất, tựa một hồ nước sâu không thấy đáy, như thể thời gian trăm năm vội vàng lướt qua trong một cái chớp mắt. Hồi lâu sau, ông mới nhàn nhạt lên tiếng: “Ồ, Thiên Hi…..”
Giọng điệu của ông có vẻ còn vài lời chưa nói hết, nhưng hai chữ này vừa thốt ra, ông lại không nói nữa, cũng chẳng biết đang nghĩ điều gì, hay chỉ thuần túy cảm thán thời gian thấm thoát mà thôi.
“Tuyết này chắc sẽ rơi cả đêm, điềm báo không tệ.” Cuối cùng Đồng Đăng lại nói một câu, rồi định xoay người trở vào phòng tiếp tục trêu chọc đồ đệ, nhưng bước chân ông còn chưa chuyển, thì chợt nghe thấy trên chín tầng mây loáng thoáng truyền đến tiếng sấm.
Tiếng sấm này đến chẳng có điềm báo trước, hết sức đột ngột, không hề giống tự nhiên mà thành.
Vừa nghe thấy tiếng sấm, Huyền Mẫn điều dưỡng nhiều ngày không mở mắt lại đột nhiên mở mắt ra.
Khi Tiết Nhàn hóa rồng, bao giờ cũng kéo theo vân lôi, cho nên Huyền Mẫn đã tập thành thói quen, cứ mỗi khi nghe thấy tiếng sấm, liền bất giác cảm thấy như Tiết Nhàn sẽ theo tiếng sấm kia dừng ở trước mắt.
Song giờ thì ngược lại, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại. Hiện tại hắn chẳng phải quỷ chẳng phải chấp, theo lẽ thường mà nói, không ai có thể thấy được hắn, cũng không tính được hắn rốt cuộc đang ở đâu. Tiết Nhàn sao có thể tới đây được chứ.
Đồng Đăng lại bỗng kinh ngạc lên tiếng: “Sét này…..”
Ông còn chưa dứt lời, sấm sét vốn ẩn trong tầng mây bất chợt hiện hình, ánh sáng trắng xóa giống như một chiếc cành khô khúc khuỷu, bổ thẳng xuống dưới, điểm rơi rất rõ ràng, chính là Đại Trạch tự.
Đồng Đăng nhìn đạo huyền lôi quỷ dị kia nhắm thẳng nóc nhà chỗ bọn họ mà đến, khi sắp bổ tới nơi, lại vì thứ gì đó mà phanh lại sát sao.
Sét này đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ, giống như sợ làm bọn họ thất kinh, lại cũng giống như…..
Không biết có phải ông bị ảo giác hay không, huyền lôi này mang theo một luồng linh khí thần quỷ khó chắn, tuyệt đối không phải cờ gọi sét hay thủ đoạn nào khác có thể đưa tới, mà giống loại sét gặp phải khi lịch kiếp hơn. Nhưng đang yên đang lành, ở đâu ra người lịch kiếp?
Đồng Đăng lại chợt cảm thấy có lẽ mình nghĩ sai rồi.
“Đừng bảo là chân long của con nhé?” Ông quay đầu nhìn về phía Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn: “……”
“Chân long của con” là sao? Huyền Mẫn ngay cả mắt cũng chẳng buồn mở ra, không ôm bất cứ ảo tưởng hão huyền nào.
Tuy nhiên chẳng cần hắn phản ứng, Đồng Đăng đã có đáp án ——
Bởi vì ông vừa hỏi xong, đằng xa liền truyền đến một tiếng rồng ngâm mơ hồ, chỉ mấy giây sau, một thân ảnh áo đen được hơn mười đạo sấm chớp bao phủ, ầm ầm dừng ở trước cửa phòng.
Động tĩnh này thực sự quá lớn, lại quá quen thuộc. Dù là Huyền Mẫn cũng không thể thờ ơ, hắn mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa.
Bộ dáng Tiết Nhàn vẫn chẳng khác trước kia, làn da vẫn thuần trắng, tôn lên ngũ quan tuyệt đẹp. Nhưng Huyền Mẫn lại giống như rất lâu rất lâu rồi chưa gặp y, rõ ràng chỉ cách nhau hai trượng, lại bất giác sinh ra nỗi hoài niệm sinh tử cách biệt.
Ánh mắt Huyền Mẫn không nhúc nhích, vừa nhìn đến Tiết Nhàn liền không dời ra được nữa.
Dáng vẻ Tiết Nhàn có hơi nghi hoặc, y đứng ở trước cửa phòng, lại giống như không nhìn thấy hai người trong phòng. Y nhíu mi, hướng vào bên trong dò xét bốn phía một lượt, trong thần sắc lộ ra cảm xúc vừa nặng nề vừa phức tạp.
Y không nhìn thấy.
Y quả nhiên vẫn không nhìn thấy.
Ánh sáng trong mắt Huyền Mẫn mờ đi một chút, lại hàm chứa dịu dàng khôn cùng. Khiến người nhìn vào không khỏi khổ sở theo.
Nhưng ngay sau đó, khi tầm mắt Tiết Nhàn quét đến nơi hắn đang ngồi, thì bỗng dừng một chốc. Y hình như nhìn không rõ lắm, nhíu mày nheo mắt nhìn hồi lâu, mới thử gọi một tiếng: “Lừa trọc?”
Đồng Đăng: “Chậc.”
Tiết Nhàn lại hoàn toàn chẳng phát hiện Đồng Đăng, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua nơi Huyền Mẫn ngồi.
Huyền Mẫn nặng nề lên tiếng. “Ừ.”
Đồng Đăng: “Chậc.”
Song y không nghe được tiếng trả lời của Huyền Mẫn. Y chăm chú nhìn nơi đó, im lặng đợi một lát. Cuối cùng đợi không nổi nữa, y dứt khoát lấy ra một đoạn dây mảnh từ trong tay áo, quấn hai vòng quanh cổ tay, khi thắt xong, sợi dây kia chợt lóe sáng, như thể sống dậy.
“Nếu không lên tiếng trả lời, vậy thì không thể trách ta được.” Tiếng Nhàn buông mắt, vừa sờ sợi dây, vừa thì thầm. Nói xong rồi, y nắm một đầu khác của sợi dây trong tay, ngắm về hướng Huyền Mẫn, rồi sau đó vung tay lên.
Một đầu dây khác như sống dậy trong không trung, vọt tới chỗ Huyền Mẫn, sau đó chuẩn xác quấn lên cổ tay Huyền Mẫn, buộc hai vòng liên tiếp, thắt một nút thật chặt.
Khoảnh khắc thắt xong, sắc mặt đanh lại hồi lâu của Tiết Nhàn chợt buông lỏng, nhếch môi lặng lẽ cười một thoáng, nói: “Bắt được ngươi rồi.”