Đọc truyện Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách Làm Sao Đây – Chương 5: Gặp Được
Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Trận chung kết cùng ngày, Khương Hành lấy lí do thân thể không khoẻ từ chối tham gia.
Cô không muốn phải chạy tới sân vận động thi đấu với trường khác thật.
Lỡ gặp phải Tạ Sầm lại kéo đến một đống chuyện phiền toái, nghĩ thôi đã đau đầu.
Khương Hành từ WC về ngồi cạnh Cố Tu Hạc.
Thời tiết có chút lạnh, hắn mặc áo khoác, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn cân xứng.
Tay nam sinh có chút gầy, khớp xương ở bàn tay nhô ra, cùng bàn tay tinh tế mượt mà của Khương Hành không giống nhau.
Khương Hành nhìn hắn một cái, sau đó duỗi tay chạm chạm khuỷu tay hắn.
Cố Tu Hạc không đáp, cứ như không có cảm giác nhưng lại lùi tay đang viết bài một chút, không cho cô chạm vào.
Từ sau lần đụng nhau ở cầu thang trước, người này không hiểu sao lại trở nên không thích nói chuyện.
Trước kia còn có thể đáp lại một hai câu, hiện tại ngay cả ánh mắt cũng không thèm động.
Làm cho tâm trạng Khương Hành không yên ổn theo.
Cô không xác định hiện tại cùng trong sách có phải có lệch lạc rồi hay không.
Nếu Mục Cảnh Sơ đã thích Cố Tu Hạc thì đây là một tin tức không hề tốt đẹp gì với cô.
Nhất Trung rất nghiêm khắc, cách một lớp tựa như cách một dặm.
Ngày thường cô không thể tiếp xúc với Mục Cảnh Sơ được.
Khương Hành cũng không dám làm bừa.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định quan hệ tốt với Cố Tu Hạc trước, sau đó phòng ngừa hai người câu kết làm bậy.
Khương Hành chủ động tìm lời hỏi han: “Cuối tuần này sinh nhật tớ, trưa ngày mai tớ mời lớp mình ăn cơm, cậu muốn đi hay không?”
Cố Tu Hạc không nói lời nào.
Trong lòng Khương Hành không vui cực kỳ.
Đây đã là lần thứ mấy rồi hả? Cô vươn tay đặt lên sách bài tập của hắn, không cho hắn viết tiếp.
Bút trong tay nam sinh dừng lại, giơ tay gạt đi, lạnh lùng trả lời: “Không đi.”
Khương Hành cũng không ngoài ý muốn nghe hắn trả lời, bĩu môi, cố gắng: “Vậy tớ có quà không?”
Nam sinh bị da mặt của cô đả động.
Mặt lạnh không nổi, khó tin quay đầu nhìn cô, trong mắt kinh ngạc.
Nhưng thấy ánh mắt đúng lý hợp tình của cô lại ba chấm.
Vứt lại hai từ: “Tôi nghèo.”
Hoàn toàn từ chối.
“……”
Trưa thứ sáu, Khương Hành mời các bạn nữ trong lớp học đến tiệm cơm thành phố ăn cơm.
Bởi trận bóng rổ vừa rồi nên cô mời cả chín người ăn lẩu.
Khương Hành mời khách nhưng mỗi người đều tặng cô quà.
Có bút máy, có notebook……
Khương Hành còn có một cái bánh kem.
Cô thích vị hạt dẻ.
Cha Khương mẹ Khương tuy rằng bận việc nhưng ở phương diện tiền tiêu vặt lại cho rất nhiều.
Bánh kem ăn không hết, Khương Hành lập tức cầm về trường học.
Khi trở lại trường đã là buổi chiều, Cố Tu Hạc ngủ sấp trên bàn, mặt xoay ra phía cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của hắn.
Lúc cô vào cửa động tác rất nhẹ nhưng vẫn là đánh thức hắn.
Nam sinh nâng đầu từ cánh tay lên, không cáu kỉnh khi bị quấy rầy, cũng không có mơ màng khi mới tỉnh ngủ.
Trái lại ánh mắt thanh tỉnh, chỉ tạm dừng một chút, sau đó liền cầm bút cúi đầu làm đề.
Khương Hành đã sớm chú ý, hắn không có tài liệu dư thừa nào ngoài sách luyện tập cùng bộ đề thi nhà trường phát.
Hơn nữa hắn đã xem tới sách lớp 12.
Sách rất cũ, chắc hẳn là đi mượn.
Khương Hành đi đến chỗ mình, nhét quà vào ngăn bàn sau đó mở bánh kem ra cắt hai miếng, đưa một miếng qua bên cạnh.
Cố Tu Hạc quay đầu nhìn.
Khương Hành bĩu môi, ý bảo hắn nhận, còn cười hì hì: “Thế nào? Tớ rất tốt với cậu đấy nhé?”
Đôi mắt nam sinh bình tĩnh nhìn cô, không nhận, cũng không nói chuyện, lập tức vươn tay đẩy ra, sau đó gục đầu xuống tiếp tục làm đề.
Hắn cũng không muốn cùng cô có bất kỳ giao thoa gì.
Chỉ là tay cầm bút có chút dùng sức, chữ viết trên giấy thô bạo hơn.
Khương Hành không thấy hắn nhận, bánh kem trên tay ngừng giữa không trung.
Đôi mắt nhìn sườn mặt Cố Tu Hạc.
Tuy cô vẫn luôn nói người này lớn lên đẹp trai, nhưng cô không thể không thừa nhận hắn thuộc về dạng dễ nhìn, ngũ quan không thể bắt bẻ.
Bất đồng với Mục Cảnh Sơ sáng sủa đẹp đẽ, vẻ đẹp hắn nội liễm ôn nhuận cùng tính tình hắn giống nhau như đúc, lạnh nhạt, không sơn không thủy nhưng mỗi một điểm đều gãi đúng chỗ ngứa, thậm chí nhìn lâu còn cảm thấy người này còn thuận mắt hơn Mục Cảnh Sơ vài phần.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy mắt mình mù rồi.
Nhấp miệng, để lại bánh kem lên bàn, quyết định tự mình ăn.
Đúng mệt tâm cô còn nhớ đến hắn.
Mẹ con rùa này!
Kết quả của tự mình ăn chính là ăn quá nhiều, dạ dày khó chịu.
Buổi trưa không ngủ, sau đó cũng không biết có phải ăn ngọt nhiều hay không mà bốn tiết buổi chiều Khương Hành đều ngủ gà ngủ gật, ngủ đến khi tan học.
Cố Tu Hạc ngồi bên cạnh lạnh nhạt.
Giáo viên trên bục giảng nói hết vấn đề này tới vấn đề kia.
Tiết văn chính là tiết học sinh yêu ngủ nhất, đừng nói là mới tiết đầu của buổi chiều, dù cho ban hai là lớp chọn thì hơn nửa lớp đều đã mệt rã rời, một đám híp mắt rung đùi đắc ý.
Sắc mặt giáo viên không được tốt lắm, một lần nữa lặp lại câu hỏi: “Câu thơ đầu với câu thứ hai sử dụng biện pháp nghệ thuật gì, có tác dụng gì?”
Tầm mắt đảo qua cả lớp, không ai đáp lại.
Cũng vào lúc này, trong một góc một người chủ động giơ tay, dư quang giáo viên ngắm đến, sắc mặt hoà hoãn.
Nhưng khi cô giáo quay đầu nhìn thấy Khương Hành cùng bàn đang trắng trợn ngủ o o, mặt đen lại.
Giọng nói trầm thấp: “Khương Hành, đứng lên trả lời.”
“……”
……
Tối thứ bảy, cha Khương mẹ Khương bỏ ít thời gian đi ăn sinh nhật Khương Hành.
Khương Hành muốn đi KTV hát hò, tuy rằng bị cha Khương dỗi một lúc nhưng cuối cùng vẫn đưa cô đi, lại uy hiếp cô lần thi thử này mà tụt lại phía sau thì sẽ cắt sạch tiền tiêu vặt.
Khương Hành cũng không sợ, mặc váy mẹ Khương mua, vô cùng vui vẻ đi theo bọn họ đến KTV gần đó.
Mấy KTV gần đây có chút nhỏ, phòng cách âm cũng không tốt, âm thanh gì cũng có.
Cha Khương tuy không vui khi Khương Hành muốn tới nơi này, nhưng khi ngồi vào ghế thì lập tức cầm microphone một cách thuần thục, còn hát bài tình ca già cỗi.
Khi Khương Hành đoạt mic còn tức giận mách lẻo với mẹ Khương: “Bà xem đi, nơi này tuyệt đối không nên tới.”
Mẹ Khương nhịn cười không nổi, cảm thấy hai cha con này đúng là hai kẻ dở hơi.
Nhưng điều Khương Hành không nghĩ tới chính là cô lại gặp Cố Tu Hạc ở chỗ này.
Khương Hành gọi trái cây thập cẩm cùng nước chanh.
Bọn họ mới vừa cơm nước xong cũng không đói bụng.
Đồ ăn rất nhanh liền đưa tới, thấy được bóng dáng nam sinh cao gầy, mặc đồ phục vụ đen.
Ánh đèn ở hàng ghế mờ mờ, chờ hắn đến gần Khương Hành mới nhận ra Cố Tu Hạc.
Cô biết hắn đi làm thêm.
Trong sách có viết nghỉ đông và nghỉ hè hắn làm thêm ở khách sạn gặp được Mục Cảnh Sơ, không nghĩ đến ngày thường hắn cũng đi.
Ngạc nhiên cực kỳ.
Đối phương cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng đối diện với ánh mắt Khương Hành lại bình tĩnh không gợn sóng, rồi lại có vẻ xa lạ lạnh lùng.
Hắn không có phản ứng gì mà đặt đồ xuống liền rời đi.
“Mời dùng.” Giọng nói trong trong, lành lạnh như người.
“Được”
Mẹ Khương khách sáo gật gật đầu, cũng không để ý, mắt nhìn về phía cha Khương cách đó không xa đang gào hát.
Đó là ca sĩ mẹ Khương thích, cha Khương hát không hay một tí nào, cũng không biết có phải cố ý hay không.
Ánh mắt Khương Hành đi theo Cố Tu Hạc.
Thân hình nam sinh cao dài, bóng dáng gầy ốm, phần eo treo khăn có vẻ tinh tế, cảm giác còn đẹp hơn cả cô.
Người đi ra ngoài rất nhanh.
Khương Hành nhớ tới nội dung trong sách, cảm giác của cô với Cố Tu Hạc rất phức tạp.
Cuốn đam mỹ kia miêu tả từ góc độ của Mục Cảnh Sơ, viết Mục Cảnh Sơ tình thâm, viết Mục Cảnh Sơ cố chấp, còn viết Mục Cảnh Sơ báo thù tuyệt vọng, cảm giác mối tình này từ đầu tới cuối đều một mình cậu ta trả giá.
Nếu không phải cuối cùng Cố Tu Hạc chết, chỉ sợ tình cảm của Mục Cảnh Sơ sẽ khó mà yên.
Trong sách không tốn nhiều bút mực Cố Tu Hạc khi ở với Mục Cảnh Sơ cho lắm, nhưng công lực tác giả thâm hậu, đôi câu vài lời liền khắc hoạ ra một thiếu niên trầm mặc nội liễm rất sống động.
Mỗi lần hắn xuất hiện đều an tĩnh, không khiến người khác chú ý, tựa như một người thông minh kín đáo, không ai để ý hắn màu đen hay màu trắng.
Nhưng hắn lại được khắc hoạ rất đầy đủ.
Về hắn, Khương Hành nhớ rõ có hai chuyện: Cố Tu Hạc sinh ra trong một gia đình kém cỏi, từ nhỏ bị chú thím ngược đãi mà lớn lên, đến khi học cao trung thì dọn ra ngoài ở mới thoát khỏi tình trạng này.
Nhưng khiến người khác ngoài ý muốn ở chỗ hắn điền nguyện vọng thi đại học là cảnh sát.
Rõ ràng hắn hận nhất chính là cảnh sát.
Chuyện thứ hai là Cố Tu Hạc luôn lạnh nhạt từ chối Mục Cảnh Sơ, cuối cùng vì cứu Mục Cảnh Sơ mà chết.
Đây là một người sinh ra trong bóng đêm lầy lội lại hướng tới ánh sáng ấm áp.
Hắn với vẻ bề ngoài không giống nhau, nội tâm thật ra rất nóng.
Hai quyển sách này, Mục Cảnh Sơ bá đạo cường thế nhưng so với Tạ Sầm lại văn nhã hơn một chút.
Nhưng rất nhiều người đọc đều nói trên người Tạ Sầm thấy được bóng dáng Mục Cảnh Sơ.
Tác giả chẳng sợ Mục Cảnh Sơ cùng Cố Tu Hạc nhảy ra ảnh hưởng, cố ý đắp nặn Tạ Sầm xấu xa, lại thêm chút hồn.
Còn viết về nữ phụ nhiều nữa, nhưng nếu xem xét từ một góc độ khác, chỉ sợ nội tâm tác giả cũng không yên nên mới ngược thảm “Khương Hành” như vậy.
Chỉ khi viết đến hướng đi cuối cùng của nhân vật, rất nhiều là tác giả đều không thể khống chế.
Bi kịch của Cố Tu Hạc thật ra đã được chú định ngay từ đầu rồi.
Dù sao cũng chỉ là sách, đọc thì thấy khó chịu, ngày hôm sau lại vui vẻ sinh hoạt thôi.
Nhưng hiện tại đối mặt với cô chính là người đang sống sờ sờ, không có vai chính vai phụ gì cả.
Tất cả đều không tốt, đối với Cố Tu Hạc mà nói, thật ra lại không công bằng tí nào.
Nghĩ đến đây, Khương Hành đột nhiên có chút mờ mịt.
Lúc gần đi, Khương Hành nương theo WC tìm được Cố Tu Hạc đứng cạnh cửa phòng bếp.
Người đứng trong góc, không để ý thì sẽ không dễ phát hiện hắn tồn tại.
Nhưng chỉ cần có tiếng kêu trong bếp là hắn có thể nghe được.
Ánh sáng tối tăm chiếu lên người hắn có vẻ mông lung mờ ảo.
Hắn nhìn đến cô đi lại đây, đứng yên không nhúc nhích nhưng đôi mắt đối diện với cô lại không rõ thần sắc.
Khương Hành do dự đi qua, nhét kẹo trong túi cho hắn.
Sợ hắn không nhận, lập tức nhét vào quần hắn.
Túi ở tít sau khăn tay bên hông, Khương Hành tìm một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu dùng cả hai tay.
Cố Tu Hạc cũng không bài xích động tác của cô, đứng yên không nhúc nhích.
Sau khi bỏ kẹo vào túi hắn, tay Khương Hành còn vỗ vỗ lên túi.
Vô xong mới nhận ra không tốt chút nào, đây là đùi hắn, ngẩng đầu xấu hổ cười cười: “Hôm nay sinh nhật tớ, cậu cũng dính phúc khí của tớ đi.”
Không đợi hắn đáp lại, mà cũng sẽ không đáp lại, lập tức phất phất tay: “Đi nha, cậu cũng về sớm một chút.”
Lần này đổi lại Cố Tu Hạc nhìn theo bóng dáng cô rời đi, khuôn mặt lạnh nhạt.
Sau khi người biến mất mới cong khóe miệng, cô đơn cười: “Tôi thì có thể có phúc khí gì?”
Giọng nói trầm thấp cùng không gian ầm ĩ hỗn loạn hoà vào nhau, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng qua một lúc lại duỗi tay lấy kẹo trong túi ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong kẹp một cái lắc tay màu bạc.
Lắc tay tinh tế, mặt trên gắn một viên ngọc màu đỏ hình trái tim không lớn.
Hắn nhớ rõ đây là cái lắc trên tay cô.
Cô yêu cái đẹp, nếu trường học không kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ sợ cô cũng muốn ngược gió gây án.
Trừ tiết chủ nhiệm lớp thì tháo ra, các tiết khác đều đeo hết.
Tầm mắt dừng trên viên ngọc đỏ hình trái tim, hơi ngẩn người.
.