Đọc truyện Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách Làm Sao Đây – Chương 2: Trà Xanh
Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Buổi chiều tan học, Khương Hành về cửa sau nhưng không dám đi ra ngay.
Cô ngồi xổm góc tường đếm kiến một lúc, không biết Tạ Sầm có ở đây hay không.
Hôm nay Trần Tuyết trực nhật, không thể nhờ cô nàng giúp che che giấu giấu được.
Bình thường Khương Hành đều cùng Trần Tuyết và mấy bạn nữ cùng nhau ra cổng trường, nếu không cô cũng sẽ không cố ý nói xấu Tạ Sầm trước mặt các cô gái nhỏ.
Chớp mắt, Khương Hành không nghe được tiếng nói chuyện nữa, do dự đứng lên.
Đúng lúc lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang từ phía xa đi đến đây.
Nam sinh cao gầy, áo sơ mi màu lam do tẩy nhiều lần mà trắng bệch, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Hình như hắn cũng nhìn thấy người, bước chân dừng lại một chút.
Nhưng thật nhanh lại làm như không nhìn thấy ai, tiếp tục đi ra ngoài.
Khương Hành nghĩ một lát liền đi theo phía sau.
Đi ra khỏi cổng sắt mà không thấy tên kia, trong lòng Khương Hành nhẹ nhàng thở ra vài hơi.
Cô nhìn nam sinh đang bước nhanh phía trước tự nhiên có chút không thoải mái.
Lúc nãy cũng không thấy hắn đi nhanh như vậy, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú không bằng.
Hơi bực nên Khương Hành đi theo.
Cách một bước phía sau giơ tay chọc chọc cánh tay hắn, nhịn không được hỏi: “Này bạn Cố ơi, cậu ghét tớ hay sao thế?”
Thân thể nam sinh cứng đờ, lắc đầu.
“Vậy tại sao không nói chuyện với tớ?”
Người ta im lặng.
Khương Hành cười cười, lại chọc hắn hai cái.
Cô cố ý nói: “Kỳ lạ ha, làm gì mà tự nhiên không nói chuyện cơ chứ, muốn tớ chú ý mà không được chứ gì?”
Cố Tu Hạc đang đi phía trước giật khoé miệng, cảm thấy da mặt cô có chút dày.
Không đáp lại cô, bước chân càng lúc càng lớn.
Ở ngã rẽ của ngõ nhỏ, nam sinh liền rẽ trái.
Khương Hành nhướn mày nhìn hắn, sau đó nhếch môi nói: “Ngày mai không được không đáp lại tớ, nếu không tớ sẽ nói với người khác là cậu thích tớ.”
Cô đắc ý cười hiha, mặc kệ hắn rồi rẽ hướng bên kia.
“……”
Nghe tiếng bước chân đã xa, Cố Tu Hạc cau chặt mày quay đầu lại nhìn.
……
7 giờ tối, cha Khương mẹ Khương đã về.
Hôm nay còn xem là sớm vì đôi khi cha Khương nửa đêm mới về nhà.
Lúc ăn cơm, cha Khương âm dương quái khí nói: “Nhất Trung tốt vậy cơ?”
Khương Hành bới cơm, nghe cha nói cũng không ngẩng đầu lên: “Nói cha cũng không hiểu đâu.”
“Sao lão tử lại không hiểu? Nhớ năm đó ta thi đại học cũng là một quyển sách chứ mấy.
Mà đúng là có tiền đồ, dám tuyệt thực uy hiếp lão tử.”
Nói tới đây, cha Khương nhịn một bụng hỏa.
Ông không nghĩ tới con gái ngoan ngoãn ngoãn tự nhiên trở nên phản nghịch.
Mất công mỗi ngày ông còn khoác lác với đồng nghiệp rằng khuê nữ nhà ông là áo bông nhỏ tri kỷ.
Mẹ Khương bên cạnh tức giận gắp thịt bỏ vào bát cha Khương: “Ăn cơm của ông đi, lắm lời quá vậy?”
Cha Khương nghe xong liền bĩu môi, không nói nữa.
Khương Hành phần phật cơm nước: “Con ăn no rồi.”
Đẩy bát đến phía trước, phong thái như đại gia rồi đứng dậy rời đi.
Cha Khương nhìn mà ngứa mắt: “Cũng không phải là đại tiểu thư, đừng bảo là để bát đấy nhé?”
Khương Hành đã đến cửa phòng nghe thấy câu này cũng không quay đầu lại, chậm rì rì trả lời: “Con cho cha một cơ hội thể hiện đó.”
“Hả, nha đầu chết tiệt kia,” Cha Khương tức quá, xoay đầu nhìn mẹ Khương: “Bà nhìn nó đi, cái đức hạnh gì đây?”
Mẹ Khương trừng ông một cái: “Có khả năng thời kỳ phản nghịch của con bé tới chậm một chút, ông chớ chọc con bé.
Hiện tại đang là lớp 11, nhẫn nhịn đi.”
Cha Khương trừng mắt:” Lão tử nhìn không quen.
Vì để nó chuyển trường mà lần đầu tiên lão tử phải nhờ người ta, lại còn dám nổi giận với lão tử.”
Mẹ Khương nghe xong liền bật cười, đúng là cha nào con nấy, đều có tính xấu như nhau.
……
Sáng sớm hôm sau, Khương Hành đến trường học.
Hôm nay đến phiên Mục Cảnh Sơ trực cổng nên cô đi luôn cửa chính.
Cửa chính trường học đúng là có hai học sinh đang đứng, một nam một nữ mặc đồng phục đỏ đen của Nhất Trung.
Khương Hành không cần suy nghĩ liền đi sang trái.
Cô kẹp thẻ học sinh trong khoá kéo cặp sách, đi đến cạnh nam sinh sau đó giả vờ cúi đầu tìm kiếm.
“Tớ biết cậu.
Cậu là học sinh chuyển trường ở ban 2.” Bên cạnh truyền đến giọng nam ôn hòa, tuy rằng đang trong thời kỳ vỡ giọng mà hơi khàn nhưng cũng không khó nghe.
Khương Hành làm bộ làm tịch ngẩng đầu nhìn, cười thẹn thùng: “Đúng vậy, tớ tên Khương Hành, xin chào cậu.”
Nam sinh thanh nhã, trên mũi cao thẳng là một cái kính gọng vàng.
Tay nâng lên đẩy kính, nở nụ cười khiến người ta như tắm mình trong gió xuân: “Tớ cũng mới tới, tên là Mục Cảnh Sơ ở ban một.”
Xong rồi còn thêm một câu: “Chuyển tới vào học kỳ một, sớm hơn cậu nửa năm.”
Khương Hành cắn môi: “Đúng là có duyên, bạn học Mục.”
Không mang thẻ học sinh sẽ bị phạt, Khương Hành muốn nhân cơ hội tiếp cận Mục Cảnh Sơ, bày ra vẻ mặt ảo não.
Nào biết còn chưa kịp mở miệng, Mục Cảnh Sơ liền cho cô đi vào, thấp giọng nói: “Bạn học Khương vào đi, lần sau nhớ mang nhé.”
Nói xong còn nháy mắt với cô.
Mang theo một tia đáng yêu.
Khương Hành có chút không muốn, còn định nói gì đó.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu, dư quang liền nhìn được bên cạnh có một thân ảnh quen thuộc, lại nhìn Mục Cảnh Sơ.
Phát hiện cậu ta cũng nhìn qua, trong lòng cô liền cảnh giác.
Khương Hành đổi nội dung: “Tớ đi trước, cảm ơn bạn Mục nhé, lần sau tớ nhất định sẽ nhớ mang.”
“Ừ.”
Khương Hành đi sau Cố Tu Hạc.
Hai người cách nhau vài bước.
Cô cảm giác phía sau có người đang nhìn mình, không biết có phải Mục Cảnh Sơ hay không.
Khương Hành bước nhanh hơn, vô cùng tâm cơ đi song song với Cố Tu Hạc.
Dựa theo tình tiết trong sách, lúc này Mục Cảnh Sơ còn thưa thích Cố Tu Hạc.
Lúc này chắc chỉ xem như đang chú ý.
Khương Hành quyết định từ giờ trở đi cô chính là Khương · Nữu Cỗ Lộc · Chân Hoàn · Hành*, phải phá hỏng ngọn lửa tình yêu của hai người này mới được.
*Nữu Cỗ Lộc Chân Hoàn: nhân vật thái hậu mưu mô, phong vân trong hậu cung.
Cô chỉ còn hai năm, sau khi tốt nghiệp cao trung, Mục Cảnh Sơ sẽ trở lại Mục gia ở đế đô.
Cô hoàn toàn không cơ hội tiếp cận vị lão đại này.
Mà nghĩ đến đây liền tức nổ phổi, cha cô làm việc không đáng tin tí nào.
Cô bảo muốn đi ban một, cha lại đưa sang ban hai, thật đúng là đồng đội heo.
Không biết có phải Cố Tu Hạc không muốn đi cùng cô hay không, cảm giác hắn bước nhanh hơn.
Bước chân hắn dài, Khương Hành phải chạy chậm mới có thể đi đến bên cạnh.
Quay sang nhìn, thấy hắn không phản ứng cũng không thấy xấu hổ, ngược lại vô cùng kỹ nữ tâm cơ mà nhả một câu: “Bạn học Mục thật sự là quá tốt.
Tớ không mang thẻ học sinh, cậu ấy tha cho tớ vào, giọng nói còn rất dịu dàng luôn.”
Cứ như chợt nhận ra mình nói nhiều, Khương Hành đột nhiên che miệng lại, quay đầu hơi lấy lòng nói: “Bạn Cố, cậu ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho người khác nhé.
Tớ sợ người khác hiểu lầm bạn học Mục thích tớ.”
Nói xong còn e thẹn cúi đầu.
“……”
Cố Tu Hạc trầm mặc quay đầu, một lời khó nói hết nhìn cô một cái.
Giật giật khoé miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, bước nhanh hơn.
Tiết đầu của buổi sáng là môn toán của chủ nhiệm lớp, chưa học luôn mà phải đổi chỗ ngồi đã.
Nhất Trung là cao trung tốt nhất nội thành.
Còn đào tạo ra được mấy trạng nguyên của tỉnh, tất nhiên dạy học cũng vô cùng nghiêm khắc.
Sau khai giảng liền tiến hành khảo sát, thành tích đã đến tay, Khương Hành đứng thứ sáu toàn khối, đứng nhất là Cố Tu Hạc.
Thành tích học tập trước kia của cô rất tốt.
Học lại một lần, tất nhiên lợi thế hơn người khác nhiều.
“……”
Chỗ ngồi dựa theo thành tích.
Để công bằng thì toàn lớp đều phải đi ra ngoài, kêu đến tên ai thì tiến vào tự ngồi chỗ nào mình muốn.
Đầu tiên là Cố Tu Hạc.
Hắn ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ của tổ một.
Cả lớp có 56 người, bình quân ba người song song một tổ, hai bên trái phải là hai người song song một tổ, có vẻ trống trải.
Giờ thêm Khương Hành, giáo viên lại bố trí một chỗ bên bục giảng nữa.
Phía trước Khương Hành còn có hai người nhưng cả hai đều ngồi ở tổ giữa.
Khương Hành thích ngồi bàn ba giữa lớp, tầm nhìn tốt lại không ăn phải bụi phấn.
Khi cô đi vào, đôi mắt lơ đãng đảo một vòng, vừa lúc nhìn thấy Cố Tu Hạc tận cùng bên trong.
Hắn đang ngửa đầu uống nước, nhẹ giương cằm, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh cùng yết hầu.
Như nghe thấy giáo viên kêu tên Khương Hành, theo bản năng nhìn sang đây, đôi mắt hơi rũ.
Không ngờ hai tầm mắt gặp nhau, hắn dời đi rất nhanh.
Cứ như sợ bị cô theo dõi.
Khương Hành chớp chớp mắt, vốn định đến giữa lớp, sau đó không chút do dự liền đi đến vị trí bên cạnh nam sinh.
Không có cách quấn bên người Mục Cảnh Sơ thì quấy ở chỗ Cố Tu Hạc trước cũng được.
Trong lớp lúc này không có mấy người, lựa chọn của Khương Hành có chút chọc mù mắt.
Nhất Trung cấm yêu đương, giáo viên cũng theo dõi gắt gao.
Nam nữ đều khá xa lạ, trừ trường hợp bất đắc dĩ không có chỗ ngồi, bằng không rất ít có nam nữ sinh chọn ngồi với nhau.
Giáo viên nhìn sang đây ngay lập tức.
Khương Hành ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ.
Tầm mắt giáo viên chuyển sang Cố Tu Hạc bên cạnh, Cố Tu Hạc đang cúi đầu đọc sách, căn bản không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai.
Dừng một chút, không nói gì nữa, tiếp tục kêu tên.
Chọn chỗ ngồi xong thì đã sắp tan học, giáo viên dứt khoát nói hai câu cổ vũ bảo học sinh tự học.
Giáo viên rời đi, lớp trưởng cầm sách ngồi vào bàn trên bục giảng giữ trật tự lớp.
Lớp học yên tĩnh, chỉ có tiếng viết sột soạt trên giấy.
Khương Hành chọc chọc người bên cạnh.
Cố Tu Hạc không phản ứng, bị chọc tàn nhẫn liền giơ tay: “Lớp trưởng!”
Lớp học đột nhiên tĩnh lặng, rất nhiều người nhìn qua.
Khương Hành hoảng sợ, bịt tai trộm chuông cầm bút vẽ ba lăng nhăng trên vở, thân mình thẳng tắp.
“Làm sao vậy?” Lớp trưởng bên trên nghi hoặc nhìn.
Cố Tu Hạc không nhìn Khương Hành bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi đi WC.”
Lớp trưởng kỳ quái nhìn hắn một cái, gật đầu: “Đi đi.”
Học cùng lớp đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn chủ động nói chuyện.
Mặt Khương Hành 囧, cúi đầu giả chết, nhưng cô vẫn nhường đường cho hắn.
Các tiết tiếp theo Khương Hành ngay ngắn hẳn, không dám trêu chọc nữa.
Chủ yếu là cô phát hiện Cố Tu Hạc không dễ chọc cho lắm.
Hôm nay giáo viên sửa đề thi là chính, không dạy kiến thức mới.
Khương Hành vớ được sách luyện đề liền ra sức chép đáp án.
Cô cùng những người khác trong lớp không giống nhau, sách luyện đề cô mua trên mạng, đáp án còn chưa thèm nói với giáo viên.
Cứ chép được tí nào hay tí nấy.
Khương Hành để ý thấy Cố Tu Hạc liếc nhìn mình một cái, còn tưởng hắn cũng muốn biết đáp án.
Cô tự bổ não học sinh đều như vậy cả mà, có chút đắc ý thò lại gần nhỏ giọng nói: “Sao nào? Tớ cho cậu chép một xíu, đừng nói với giáo viên nha.”
Nam sinh mặt vô cảm nhìn cô một cái, dừng một chút.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, cứ như không nghe thấy, liền xoay đầu ra hướng ngoài cửa sổ.
“……”
Giỏi!
Có gì đặc biệt hơn người hả?
……
Khương Hành cảm thấy bản thân hình như có thuộc tính ngứa đòn.
Nhân gia càng không phản ứng, cô càng muốn thò lại gần trêu chọc.
Rõ ràng đối tượng nhiệm vụ của cô là Mục Cảnh Sơ.
Tiết cuối buổi chiều là thể dục.
Khương Hành từ WC ra, các bạn trong lớp đã đi hết.
Cố Tu Hạc còn chưa đi, ngồi tại chỗ vùi đầu làm đề.
Khương Hành do dự một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm cái cốc giả vờ uống nước, mắt thì trộm ngắm hắn.
Tóc có chút dài, đen nhánh mềm mại che khuất đôi mắt.
Ngũ quan chỉ có thể xem như thanh tú, an tĩnh, cả ngày có thể không nói một câu, quả thực y chang hũ nút.
Cô lại tò mò không biết Mục Cảnh Sơ thích hắn ở điểm nào, cảm giác người này cũng không đẹp trai quá mức.
Khương Hành thích nam sinh toả nắng dịu dàng, không phải Tạ Sầm chói mù mắt mà là kiểu như Mục Cảnh Sơ ấy.
Nam sinh vừa đẹp trai lại còn ấm áp.
Lúc mới tới Nhất Trung cô còn mơ mộng một phen, nhìn thấy Mục Cảnh Sơ còn tưởng mùa xuân của mình đến rồi.
Người này chỗ nào cũng thuộc dạng nam sinh vườn trường cô thích, không nghĩ tới còn chưa kịp yêu thầm thì đã thất tình.
Khương Hành nhìn Cố Tu Hạc loạn xì ngầu, vội lấy gương nhỏ trong hộp bút ra.
Cô soi tới soi lui đều cảm thấy mình còn đẹp hơn hắn nhiều.
Nhưng nghĩ đến mình giờ đang lén lút đào góc tường nhà người ta, đột nhiên có chút chột dạ.
Mặc kệ thế nào, ngòi nổ để Mục Cảnh Sơ hắc hóa là cái chết của Cố Tu Hạc.
Khương Hành không muốn đặt cả đời mình lên người hai tên này.
Cố Tu Hạc chết là chuyện nhiều năm sau, cô không thể lúc nào cũng đi theo sau bọn họ phòng này phòng kia, còn không bằng nhất lao vĩnh dật* cho xong.
*Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nghĩ đến đây lại thấy đúng lý hợp tình rồi đó.
Sắp vào tiết, Khương Hành gấp không chờ được chọc tay hắn: “Đi nào, phải đi học.”
Cố Tu Hạc trầm mặc một chút, sau đó thu bút đứng dậy, lúc đi trong tay còn cầm một quyển sách.
Khương Hành chạy ra cửa chờ hắn, thấy hắn đi ra ngoài cũng vui sướng đi theo.
Ra đến đầu cầu thang, lặng lẽ thò lại gần thủ thỉ: “Tớ nói cậu nghe, lúc nãy tớ vừa đi qua ban một, phát hiện bạn học Mục kia nhìn lén tớ, đây rõ là……”
“……” .