Đọc truyện Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách Làm Sao Đây – Chương 10: Không Thích
Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Vì không bị kẹt xe nên mười phút sau đã về đến nơi.
Sau khi xuống xe, Cố Tu Hạc lập tức đi thẳng.
Khương Hành vội giữ người lại, trừng mắt: “Cậu cứ đi thử xem?”
Đã lớn như vậy rồi mà còn bướng.
Cô vội mở ô sau đó giơ cao.
Cố Tu Hạc đứng im không nhúc nhích, rũ mắt nhìn cô.
Dáng người nam sinh cao gầy, Khương Hành vì che cho hắn mà không thể không nâng tay cao lên.
Như cảm thấy không tiện, cô kéo bàn tay hắn, đặt ô vào: “Cậu cầm.”
Khi bàn tay to kia cầm lấy cán ô, tay nhỏ của Khương Hành mới rút ra.
Xúc cảm mềm mại chợt loé lên rồi biến mất.
Cố Tu Hạc hơi giật mình.
Vừa đến nhà, Khương Hành liền đẩy mạnh Cố Tu Hạc vào phòng tắm, mở nước nóng: “Cậu gội đầu trước đi, đây là dầu gội đầu, tớ đi tìm quần áo cho cậu.”
Khương Hành tìm cho Cố Tu Hạc một cái áo màu trắng cùng quần vận động xám.
Hai thứ này cha Khương mặc không vừa nên nếu không thấy cũng không phát hiện được gì.
Cô cầm đến phòng tắm, ở bên ngoài nói vọng vào: “Khăn đỏ lau tóc, khăn xanh lau người, đều sạch cả đấy.”
“Ừ”
Nam sinh trong phòng tắm nhẹ giọng đáp lại.
Khương Hành đến phòng bếp nấu nước, mở tủ lạnh lấy đồ ăn ra, lại vo gạo nấu cơm.
Sắp bằng đầu bếp rồi đấy.
Cố Tu Hạc tắm rất nhanh, vò tóc đi ra.
Áo trắng mỏng trông được làn da trắng vô cùng, mặt còn vì hun hơi nóng lâu mà ửng đỏ, tóc lộn xộn trên đầu để lộ một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp.
Mắt phượng đen nhánh, bên trong hàm chứa thủy quang, trông như bóng trăng trên mặt hồ về đêm.
Khương Hành ngẩn người, sau đó bừng tỉnh vào phòng tắm lấy máy sấy: “Lau khô tóc đi chứ, để vậy dễ bị cảm lắm.”
Khom lưng cắm phích cắm vào ổ điện cạnh sô pha, mở máy.
Gió nóng thổi vù vù, sau đó chuẩn bị đưa máy sấy cho hắn.
Nào biết nam sinh nhìn cô một cái rồi ngồi xuống sô pha trước người cô.
Khương Hành thấy hắn như vậy, dừng động tác.
“……” Thật đúng là không khách khí mà.
Nhưng cô cũng không nói gì, cầm máy sấy sấy tóc cho hắn.
Tay vò loạn trên đầu hắn, tóc đen mềm mại, xúc cảm rất tốt.
Sấy tóc Cố Tu Hạc xong còn sớm chán.
Khương Hành đẩy hắn đến bếp nấu cơm, còn mình cũng đi tắm.
Cô tắm lâu, đến lúc đi ra thì Cố Tu Hạc cũng đã nấu xong rồi.
Hai người đang chuẩn bị ăn cơm, nào ngờ ngoài cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Khương Hành cứng đờ.
Ngay sau đó phản ứng lại, nhanh chóng đẩy Cố Tu Hạc, nhỏ giọng thúc giục: “Mau, mau đến phòng tớ, cha tớ về rồi.”
“……”
Sắc mặt Cố Tu Hạc có chút mất tự nhiên.
Khương Hành xoay người lấy cặp trên sô pha nhét vào ngực hắn, thấy hắn còn không động đậy liền đẩy nhanh người vào trong phòng.
Sau đó như nhớ tới cái gì, vội xoay người chạy đến cửa lấy giày của hắn.
Hai người trốn trong phòng, chỉ một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Là cha Khương, bên ngoài còn truyền đến tiếng ông nghi ngờ, hình như tìm không thấy dép lê.
Khương Hành dặn dò: “Cậu đừng đi ra ngoài, cũng đừng lên tiếng.”
Rồi cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó liền nghe được hai cha con nói chuyện trong phòng khách: “Ái chà, không ngờ đồ lười nhà ta hôm nay lại nấu cơm.
Trời sắp đổ mưa máu rồi.”
(Ơ bố mình vào trong truyện đấy à? =))))))
Giọng cha Khương to, trong phòng cũng có thể nghe rõ.
“Cha cho rằng ai cũng giống cha đấy.
Mắt mẹ năm đó rốt cuộc là có bao nhiêu mờ vậy nhỉ.”
“Con nhóc này……”
Cha con hai đấu võ mồm không ngừng.
Trong phòng, Cố Tu Hạc ngồi xuống bàn học của Khương Hành.
Không có người ở đây, dáng ngồi hắn có chút lười biếng, đôi mắt đảo qua bàn sách của cô.
Gương, đồ ăn vặt, tiểu thuyết……!Rất phù hợp với tính cách của cô.
Cuối cùng tầm mắt dừng ở một khung ảnh.
Một nhà ba người, hai vợ chồng ôm một bé gái trắng trẻo mũm mĩm.
Bé gái khoảng hai ba tuổi, tóc buộc sừng, cười rộ lên quen vô cùng.
Khung ảnh có thể chuyển động, Cố Tu Hạc không để ý vươn tay chuyển sang mặt khác.
Bức ảnh này chỉ có một mình cô, trông khoảng bảy tám tuổi, cũng không biết ai cho mặc một cái áo bông dày, tất phía dưới còn bọc quần thành một cục to.
Cả người trông tròn vo chẳng khác gì quả bóng, mặt ngốc nghếch.
Nhìn đến đây, khoé miệng Cố Tu Hạc cong lên.
Thật ngốc.
Cha Khương chỉ về tắm một cái: “Buổi tối cha không về đâu, mẹ con thì còn có ca phẫu thuật, sợ là cũng không về.
Con mang hộp cơm ra đây bỏ cơm với đồ ăn vào, tí cha đi đưa cho mẹ.”
“Buổi tối ở nhà một mình thì nhớ khoá cửa lại, ai gọi cũng không được mở.
Sáng mai xuống lầu mua đồ ăn sáng, đừng ngủ nướng.”
Cơm nước xong, cha Khương liền đi tắm.
Trước khi tắm còn về phòng ngủ tìm quần áo, tự hỏi kỳ lạ sao quần áo mình lại mất đâu rồi: “Con gái, có thấy quần áo cha không? Áo lông màu trắng, có mũ ấy.”
Khương Hành trộm ôm một bát đồ ăn về phòng, nghe được lời này liền chột dạ, nói vọng ra cửa: “Cha lại ném quần áo lung tung, con sẽ mách mẹ.”
Cố Tu Hạc: “……”
Cha Khương bên ngoài tức giận: “Con nhóc này, sao lúc nào cũng muốn mách mẹ thế hả.”
Cha Khương tùy tiện tìm một bộ quần áo, vội vàng tắm rửa xong liền ra ngoài.
……
Kết quả khảo sát theo tháng lại tới rồi.
Kết quả lần này của Khương Hành rất tốt, đứng thứ hai toàn khối.
Tiếng Anh, toán, hóa đều ăn tuyệt đối, ngữ văn và vật lý thì thiếu một chút.
Đệ nhất bất bại vẫn là Cố Tu Hạc, hắn chỉ có vật lý và toán học là tuyệt đối, nhưng môn nào cũng ổn định không chênh lệch, nhiều hơn Khương Hành hai mươi điểm.
Mà Khương Hành lại nhiều điểm hơn Mục Cảnh Sơ hạng ba, áp đảo hoàn toàn.
Tan học Mục Cảnh Sơ tới tìm Khương Hành, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.
Cậu ta đã tiếp nhận thành tích của Cố Tu Hạc tốt hơn cậu ta, nhưng không nghĩ tới cô gái này cũng áp đảo được mình.
Cậu ta mang theo notebook, cười hoàn mỹ vô khuyết: “Chúc mừng cậu, lần trước còn chưa cùng nhau ăn cơm, thứ sáu này thì sao?”
Khương Hành định trả lời, vừa nhấc mắt liền thấy Cố Tu Hạc đang đi đến bên này.
Nam sinh hẳn là từ WC ra, nước còn dính trên tay.
Sắc mặt hắn không tốt cho lắm.
Tuy bình thường cũng không có biểu cảm như vậy nhưng Khương Hành có thể cảm nhận được tâm tình hắn không ổn.
Khương Hành dựa vào khung cửa, chân dẫm lên vạch cửa thâm thấp.
Bởi vì Mục Cảnh Sơ cao lớn, như vậy cô sẽ không phải quá sức ngẩng đầu.
Cố Tu Hạc đi lại đây, mặt vô cảm nhìn Khương Hành: “Phiền nhường đường một chút.”
Khương Hành nhấp môi, không biết hắn phát điên cái gì, rõ ràng hắn có thể đi thẳng vào cơ mà.
Nhưng cô vẫn tránh ra, để hắn đi vào.
Bước xuống vạch cửa, Khương Hành lập tức lùn đi một đoạn.
“Ha”
Khi hắn đi qua cô còn nghe được tiếng cười nhạo.
Khương Hành mặt đen.
Cô nghi ngờ tên gia hỏa này có phải cố ý hay không.
Mục Cảnh Sơ cũng chú ý tới một màn này, tươi cười trên mặt khó giữ được.
Nói xong Khương Hành trở lại lớp học, nhìn người bên cạnh, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Thứ sáu này bạn học Mục muốn mời tớ đi ăn cơm, cậu nói xem có phải cậu ấy muốn tỏ tình với tớ hay không?”
Cố Tu Hạc đang viết bài, bút trong tay dừng lại, xoay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Cậu sẽ đi?”
Giấu sau đôi mắt tinh thuần là đồng tử đen như mực.
Khương Hành cảm thấy Cố Tu Hạc hiện tại có chút không dễ chọc, không dám tự tin nữa: “Sao……!Sao thế? Cậu ấy mời tớ mà.”
“Cậu ta mời thì cậu phải đi à?” Giọng nói trầm hơn nữa.
Khương Hành cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, cảnh giác nhìn hắn: “Không thể đi sao?”
Cố Tu Hạc nhìn cô không nói, hơn nửa ngày sau mới nhếch miệng: “Vậy cứ đi thôi, chơi vui vẻ.”
Tuy nói như vậy nhưng nghe thế nào cũng thấy âm dương quái khí, có cảm giác hắn đang trào phúng.
“……” Người này làm sao vậy, dì cả tới à?
Nhưng Khương Hành không vui được bao lâu, vì Tạ Sầm đột nhiên đến đây.
Đã lâu không gặp, cô sắp quên cậu ta rồi.
Sự việc lần trước còn để lại bóng ma trong lòng cô.
Nói thật, cả đời cô cũng không muốn nhìn thấy người này nữa.
Tạ Sầm ở cổng sau chờ cô.
Mấy ngày nay Khương Hành đều đi cửa chính, hôm nay không biết Cố Tu Hạc phát điên gì đột nhiên đi cổng sau mà không đợi cô, bước chân phi như bay, cô đuổi không kịp.
Sau khi ra khỏi cổng sắt liền bị người ta túm chặt, quay đầu thì thấy Tạ Sầm.
Cô nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Sắc mặt Tạ Sầm đen lại, hỏi: “Khương Hành, có phải nếu tớ không tới tìm cậu, cậu cũng sẽ không đi tìm tớ đúng không?”
Khương Hành còn nhớ chuyện lần trước nhé: “Chúng ta đã chia tay.”
Tạ Sầm biến sắc: “Tớ không đồng ý.”
“Có phải cậu thích tên tiểu bạch kiểm kia không? Tớ thấy hết rồi, vừa nãy người cậu đuổi theo là tên hắt rượu vào tớ lần trước……”
Khương Hành không chờ cậu ta nói xong liền vứt tay ra: “Cậu cho rằng tôi hoa tâm giống cậu ha? Tôi chỉ đang vội về nhà thôi.”
Nói tới đây liền ngẩng đầu, nhịn không được cười cười: “Tạ Sầm, cậu không cần giả vờ tình thâm.
Tôi tuy là một con mọt sách nhưng cũng không ngu đâu.
Nếu muốn chơi thì làm ơn đi tìm người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ấy, ví dụ như hoa khôi trường cậu kìa, tôi thấy cô ta khá tốt.
Nên là cầu xin mấy người đừng đến làm phiền tôi, tôi chỉ muốn yên lặng đọc sách thôi.”
“Tôi tưởng cậu hiểu rõ chúng ta không phải người cùng một đường chứ.”
Mặt Tạ Sầm trắng bệch: “Ý cậu là gì?”
“Chia tay.”
“Tớ không đồng ý.” Tạ Sầm không cần suy nghĩ liền cắn răng từ chối: “Khương Hành, cậu rốt cuộc có lương tâm hay không?”
Khương Hành nghe xong lời này lại muốn cười to, sau đó cười thật: “Tạ Sầm, thật ra cậu cũng không yêu tôi nhiều đâu.”
“Chuyện cậu cùng những nữ sinh khác tôi đều biết.
Cậu xem, chính cậu còn lo không xong, lại chạy tới trách tôi thay lòng đổi dạ, không cảm thấy buồn cười sao?”
Tạ Sầm đỏ mắt, cảm thấy mỗi câu nói của Khương Hành đều cắt vào ngực cậu ta.
Cậu ta duỗi tay ôm chặt người, cường ngạnh nói: “Khương Hành, tớ sẽ không chia tay.”
“Tớ chỉ có cậu, không có người khác.”
“……”
Cách đó không xa, Cố Tu Hạc nhìn một màn này, khoé môi giật nhẹ, sắc mặt âm trầm.
Mục Cảnh Sơ không biết khi nào đã đi đến bên người hắn, trong mắt mang theo vui sướng nói: “Đây là cô gái cậu thích đó, nhìn đi, cũng là kỹ nữ mà thôi.”
Cố Tu Hạc xoay người, lạnh nhạt nói một câu: “Không thích.”
Là không thích cô.
Hắn đã sớm tính kế xong, Mục Cảnh Sơ đối tốt với cô, Tạ Sầm phẫn nộ, sau này sẽ là chó cắn chó……
Có hàm ý cả.
Nghĩ đến hình ảnh kia, khoé miệng Cố Tu Hạc cong lên một độ cong, cười lạnh.
Cũng không biết vì cái gì, trong đầu luôn là hình ảnh hai người ôm nhau vừa nãy không xoá đi được.
Nơi lồng ngực nhộn nhạo thở ra một hơi, cảm giác này thật lạ lẫm, hắn chưa từng trải qua.
Hắn sẽ thích cô gái kia sao?
Không đâu.
Hắn sẽ không thích bất kỳ ai.
.