Đọc truyện Đồng Thoại Văn Lang – Chương 9: Sớm chiều càng rung động
Đất trời dẫu có đổi thay.
Lòng này nguyện chẳng mảy may quên người.
Cúi đầu nâng lấy nụ cười
Ngửa đầu hoa nở hứng mười lần thương.
Lạc Cơ trải qua đau thương, tự động cho rằng mình đã trưởng thành rất nhiều.
Đối với Nguyễn Tuấn, nàng lại cảm thấy quá trình hình như lại bị đảo ngược.
Vốn là, từ lúc đến ở cung của vua Thục đến giờ, chẳng biết có phải
chỗ này có nhiều gà để ăn hơn hay không mà vị thánh nào đó hành xử vô
cùng khác trước.
Nhớ lúc còn ở bản Lán, sơn thánh có một thói quen hằng ngày là ra
ruộng dạy dân cày cấy. Bây giờ cũng vậy, người thì vẫn cứ cày, lúa lại
đã chuyển thành nàng.
Hôm thì sơn thánh dạy nàng viết, cả buổi trời viết được bốn chữ, lúc
sau đem nan tre đi hỏi, Dao Sùng lại đọc thành tên nàng và tên Nguyễn
Tuấn nào đó. Việc này khiến cho nàng bất mãn hết sức.
Hôm thì sơn thánh vẽ một hình gà rất đẹp hệt văn thân của chàng lên
vải, bảo khi đến lễ tự động nàng cũng sẽ mang văn thân này. Nàng hỏi lễ
gì, chàng chỉ nở nụ cười nho nhỏ, má tự nhiên phớt hồng.
Hôm lại rảnh rỗi dắt nàng đi làm hoa nở khắp nơi.
Nói về việc thứ ba, phải nhắc đến có một lần nàng bắt gặp cả hàng tân lang chưa ra hoa ở một góc vườn trong cung, vô cùng háo hức về hỏi sơn
thánh cách làm hoa nở rộ như dạo trước. Sơn thánh ngẩn ra trong suy nghĩ một hồi, đoạn gật đầu.
Ráng chiều ấm áp, có người dắt nàng ra đứng dưới hàng cau, sau đó nhìn nàng thật lâu.
Rồi, khoan thai cúi đầu mút lấy môi nàng.
Chẳng biết lưỡi sơn thánh quậy phá cách nào trong miệng nàng, mà chỉ
được một lúc cả thân nàng liền mềm nhũn, nóng ran, cái mầm trong lòng
lại nhú lên thêm một đoạn.
Lát sau khi chàng ngẩng đầu lên, vô số hoa trắng đã nở bung chi chít, từ từ rơi xuống.
Má sơn thánh lại nhuộm hồng, mắt hơi lóe ánh vàng. Mặt nàng đỏ ửng, tim bỗng đập nhanh đến chóng mặt.
Nàng quay đầu ôm tim chạy trối chết.
Hóa ra… môi cứ mút lấy nhau thì hoa sẽ nở. Nàng cảm thấy bản thân vừa phát hiện ra một điều rất chi là vĩ đại!
Còn lại một mình, Nguyễn Tuấn đưa bàn tay đầy móng vuốt của mình lên nhìn, đôi mắt vàng kim khẽ nheo lại.
“Không lẽ là…”
Sau đó, thể như e ngại điều gì đó, sơn thánh không mút môi nàng lần nào nữa.
…
Cho đến một hôm trời oi bức, Lạc Cơ dìm mình xuống hồ nước trong
cung, cảm thấy vô cùng dễ chịu bèn ngủ quên dưới nước. Đến lúc cả thân
hình bị xốc lên một cách thô bạo, đập vào mắt là gương mặt khẩn trương
đến chết của người nào đó, nàng mới tỉnh ra, từ từ há miệng ngáp một
cái.
Kẻ nọ mặt mày đen thui, tự lẩm bẩm bản thân đúng ngu xuẩn, đã quên nàng mang thân bất tử rồi sao?
Đang lúc chìm trong tự trách, cảm giác ấm áp nơi môi ập đến khiến
chàng choàng tỉnh. Thân hình thiếu nữ mềm mại đột ngột dán vào thân, đôi tay trắng muốt choàng qua cổ chàng ghì xuống, môi răng đụng chạm theo
cách gần gũi nhất có thể.
Từ sâu thẳm trong con người trầm ổn ôn hòa của hai trăm năm nay, có điều gì đó dữ dội chợt bùng phát.
Móng vuốt mọc ra, văn thân trên người từ từ chuyển động, đôi mắt khi mở ra đã trùm một màu vàng kim óng ánh.
“A-”
Tiếng la bất chợt của nàng khiến chàng sực tỉnh, lúc nhìn lại đã thấy móng vuốt kia lún một chút vào da thịt trên ngực nàng, nơi trái tim ngự trị.
Trái tim của Xương Cuồng.
Mắt vàng mở to, chàng rụt tay về như chạm phải lửa, người lùi dần về phía sau toan bỏ chạy.
“Đừng!” những ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay chàng, thiếu nữ tóc
đen đôi mắt ướt đẫm liên tục phóng về phía chàng ánh nhìn tha thiết.
“Lạc Cơ chỉ còn chàng, chàng đừng bỏ Lạc Cơ!”
Bàn tay nắm chặt lại, sơn thánh sững ra đôi chút, đoạn xoay lưng lại
ngửa đầu ổn định tâm trí cùng dục vọng thầm kín đáng nguyền rủa kia. Đến khi cơ thể đã trở lại bình thường, chàng mới chậm rãi quay người đối
mặt với đôi mắt mở to đầy mong chờ nọ, đưa tay kéo nàng vào lòng.
“Ta xin lỗi, có đau không?”
Nàng lắc đầu. “Chỉ là chảy máu một chút, chớp mắt đã lành lại rồi.”
Nguyễn Tuấn không nói gì, chỉ lặng lẽ bọc nàng lại trong vòng tay của mình, leo ra khỏi hồ nước bước băng băng về phòng, mặc kệ những cái
nhìn kinh ngạc của đám xảo xứng* vô tình đụng phải trên đường.
Đặt nàng lên giường trút bỏ hết y phục ướt, chàng lôi từ thạp đồng ra một cái khăn gói nàng thành cục vải, lại dùng cái khác lau tóc cho
nàng, đoạn đứng dậy bỏ qua phòng kế bên một lúc, khi quay lại đã thay
vào đồ khô.
Lạc Cơ vỗ vỗ lên giường, mắt nhìn chàng đầy hy vọng.
Thở dài khuất phục, sơn thánh nằm xuống cạnh nàng, động tác thận
trọng. Song cũng vô ích, bởi thiếu nữ ngốc kia đã bất chấp sự dè chừng
lao vào ôm chặt chàng mất rồi.
“Ta không muốn hại nàng.”
Cọ cọ má vào lồng ngực ấm áp, nàng ngáp nhẹ. “Lạc Cơ biết.”
Đợi đến khi hơi thở nàng trở nên đều đặn, chàng ngồi dậy, vén rèm bước ra ngoài sân, mắt nhắm ngửa đầu chờ đợi.
Có bóng người từ đất chui lên, toàn thân quỳ rạp đầy kính cẩn.
“Bẩm thánh chủ, hồn tôi đã đến Tú Khê tìm cái đầu còn lưu lại của
Hoàng Xuy, đem vuốt của Lang Xuy thử làm lễ lạc kết. Quả nhiên hệt như
ngài đoán,” mắt Dao Sùng lóe lên trong chốc lát, dường như vẫn còn bất
ngờ với chính phát hiện của bản thân. “Lang Xuy không phải là con của
thủy thánh Hoàng Xuy.”
Tay vẫn chắp sau lưng, Nguyễn Tuấn điềm đạm tiếp lời.
“Ta biết rồi.”
Thật ra từ rất lâu, khi nhận ra Lang Xuy mang thân thể bất hoại,
chàng nghi ngờ gã thủy thần đã đạt được trái tim Xương Cuồng. Song thời
điểm gặp Lạc Cơ đã khiến chàng phải dẹp bỏ ý nghĩ này. Trên thế gian
trái tim mộc quỷ chỉ có một, mà Lạc Cơ chính là người được Xương Cuồng
chọn để gửi gắm.
Vậy thì rốt cục Lang Xuy là cái gì?
Cò lẽ nào, là thần?
Song là thần, lại có thể mang trên người yêu tính nồng đậm như vậy, sợ rằng còn tà dị hơn yêu quái.
Huống hồ, thủy thánh Lang Xuy lại không có tim.
Trên đời này, bất kể thần thánh, ma quỷ, thậm chí tấm thân bất tử như Lạc Cơ, một khi trái tim bị móc ra, chắc chắn chỉ có một con đường:
chết.
Vậy mà thủy thánh Lang Xuy, hốc tim hoàn toàn trống rỗng!
Dao Sùng thấy sơn thánh của chàng không ngừng nhíu mày, biết được suy nghĩ đã đến ngõ cụt. Trên đời này chỉ sợ duy nhất những kẻ cao cao tại
thượng núp trên trời cao kia mới biết rõ sự tình.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, chàng lại chắp tay. “Bẩm sơn thánh, hồn
tôi trên đường về đây có trông thấy một việc kỳ lạ. Chung quanh Hòa An
cả trăm dặm nhan nhản yêu ma quỷ quái, nếu không có hàng nêu trừ tà chắn giữ e rằng chúng đã tràn cả vào đây. Có lẽ nào chúng đến vì Lạc Cơ…?”
“Trái tim mộc quỷ vốn mang linh khí, khó tránh dẫn dụ yêu ma.” Nguyễn Tuấn gật đầu.
“Nhưng… nhiều đến vậy, trước giờ hồn tôi chưa hề nghe thấy.”
Ánh mắt phức tạp, nửa vui nửa buồn phóng về phía căn phòng có người thiếu nữ đang say ngủ, Nguyễn Tuấn trầm giọng.
“Tim mộc quỷ khi rung động vì tình, linh khí càng nồng đượm.”
Dao Sùng nhìn chàng đầy sợ hãi. “Sơn thánh, ngài… ngài khiến Lạc Cơ…?”
“Đúng vậy, ta khiến nàng yêu ta.”
Hai chân gã sơn tướng dường như nhũn ra. Vốn chàng đã có nghi ngờ,
song tận tai nghe thấy lại kinh hãi như vậy. Thánh chủ của chàng… cứ thế mà từ bỏ cơ hội thành thần?
“Nhưng thánh chủ… Ngài làm sao có thể? Lẽ nào bản thân ngài không bị
quyến dụ bởi con tim kia? Chẳng phải cả loài người, yêu ma hay thánh
thần đều có khả năng bị Xương Cuồng ảnh hưởng…?”
Mắt nhắm lại rồi lại mở ra, vị sơn thánh thở dài.
“Ta có thể chịu được.”
“Có thể sao?” Dao Sùng bàng hoàng.
Truyền rằng Bạch Hạc ngày xưa, dẫu là một tiên tử vô dục vô cầu, cũng đã khó lòng kiềm hãm mà xuống tay cùng Mộc Thánh Xương Cuồng. Tản Viên
Sơn Thánh dẫu gì cũng chỉ là một bán thần, làm thế nào cưỡng lại ý định
của trời đất?
“Ta không biết.” Nguyễn Tuấn đưa bàn tay ra nhìn, giọng mông lung. “Đã hai lần, ta suýt nữa đã ra tay với nàng.”
“Thánh chủ…”
“Không sao. Việc gì cũng có thể từ từ luyện tập.”
Miệng gã sơn tướng há hốc. Luyện tập? Thánh chủ của chàng điên rồi! Đối với ý trời có thể luyện tập sao?
“Ngươi hãy ra viện Bắc mà ở. Tuy nói là con người thân không mang
linh khí, do đó khó bị ảnh hưởng bởi Xương Cuồng. Song ngươi có luyện
tập phép thuật nên cũng rất khó nói, cẩn thận vẫn là hơn.”
“Thánh chủ, nhưng hiện giờ ngoài thành yêu quái vây kín, ngài lại ở cùng với Lạc Cơ, hồn tôi lo cho sự an toàn của ngài!”
“Ta đã lập một kết giới xung quanh viện Tây, yêu quái dẫu có thể ngửi ra hương vị Xương Cuồng, lại không có khả năng dò ra phương hướng. Vả
lại đây lại là đất của con người, sẽ không sao.”
“Nhưng…”
Nguyễn Tuấn thở hắt ra.
“Đi nghỉ đi, Dao Sùng. Đêm cũng đã khuya rồi.”
Buông một hơi thở dài bất lực, Dao Sùng lắc đầu cúi lạy, đoạn bỏ đi.
Chỉ còn lại bản thân, sơn thánh ngước đầu nhìn chằm chằm mặt trăng trên cao, trong lòng ưu phiền không ngừng quẫy đạp.
Chàng có thể lập ra một kết giới ngăn cách nàng với cả thế giới, nhưng lại không thể ngăn bản thân đến với nàng.
Chàng, Nguyễn Tuấn, rốt cục là đã tự đặt bản thân vào trong biển lửa.
Đêm dài, tâm hồn nhộn nhạo…
…
Đến sáng tinh mơ, bỗng nhận ra lửa đúng đã bén lên mặt mất rồi!
Vốn là, Tản Thánh ngủ không được, bèn châm dầu thắp đèn đọc văn thư
suốt đêm. Đến khi ánh sáng đầu tiên lọt qua khe cửa làm người trên
giường trở mình, chàng mới tạm thời dời mắt khỏi những nan tre ngập chữ.
Ngoài cửa sổ, vàng anh buông tiếng hát.
Ở trên giường, một mảnh trắng nõn mịn màng.
Nguyễn Tuấn gấp lại văn thư, dán ánh mắt lên thân hình thiếu nữ trần trụi. Rất lâu.
Cho đến khi nhiệt tỏa ra khắp thân, lấn lên cả gương mặt tuấn tú
những vệt hồng mờ ám, chàng mới bất giác quay mặt đi, tâm tình đột nhiên trở nên rối rắm.
Sơn nữ khỏa thân chàng không phải chưa từng nhìn qua, lúc ban đầu
nàng cũng không mảnh vải che thân xuất hiện trước mặt chàng, song lại
chưa bao giờ khiến trái tim chàng nhảy lên như vậy.
Có lẽ nào, tâm động rồi, lại sinh ra cái dạng phản ứng oái oăm này?
Muốn chạm vào nàng, muốn hôn nàng, muốn ôm siết nàng trong ngực. Đâu
đó sâu thẳm trong bản năng nguyên thủy, nhen nhóm lên một ngọn lửa lạ
lùng.
Thở dài.
Thói đời thật trớ trêu, khiến Tản Thánh chàng vừa muốn giết, lại vừa muốn yêu nàng.
…
Viện phía Tây là vua Thục đặc cách cho Tản Thánh nghỉ ngơi, dĩ nhiên
không có nhiều người ra vào. Ngoại trừ Dao Sùng và một số xảo xứng hầu
hạ Lạc Cơ, vị sơn thánh chẳng cho ai khác bén mảng.
Ở ngoài vào không được, bên trong cũng khó ra.
Chàng suốt ngày quấn quít lấy thiếu nữ nhỏ kia, mục đích chính là
tránh cho nàng buồn chán chạy lung tung, không may sẽ gặp phải người
không nên gặp.
Mà cái người không nên gặp kia thỉnh thoảng lại có ý muốn gặp nàng.
Nguyễn Tuấn nhớ lại cách đây không lâu khi đang dùng bữa cùng vua Thục,
vua đột ngột hỏi về Lạc Cơ khiến chàng trong lòng giật lên một cái. Song nghĩ đi nghĩ lại, xem chừng Thục Phán cũng chỉ là tò mò trước tin đồn
lan truyền quanh đây về thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên mà thôi.
Sơn thánh lúc đó lãnh đạm từ chối, bảo rằng Lạc Cơ chỉ là một xảo
xứng chàng đem theo để hầu hạ mình, không xứng đáng cùng vua Tây Âu giáp mặt.
Vua Thục thấy chàng không thiết tha với chủ đề này lắm bèn cho qua.
Vua vốn tò mò với Lạc Cơ vì ngoài thái độ bảo bọc của vị sơn thánh làm
hắn băn khoăn, còn có một ký ức xưa cũ khiến lòng vua chua xót mỗi lần
nghe đến cái tên này. Song vua tự nhủ vốn là không thể, con người kia
chắc bây giờ đã không còn là người nữa rồi. Huống hồ lạc nữ mang tên Lạc Cơ trên mặt đất này đếm nhiều không xuể, há có thể để chàng dễ dàng gặp trúng người xưa? Không nhiều thì ít, vua còn cảm nhận ra Tản Viên Sơn
Thánh vô cùng nâng niu nàng xảo xứng này. Có lẽ vị sơn thánh e sợ hở ra
một tý sẽ bị người cướp đi, mới đem giấu nàng kỹ như vậy.
Ai nói thần tiên lại không có khả năng sinh tình? Bây giờ đến cả một
đấng sơn thánh hơn trăm năm nay nổi danh lãnh đạm cũng đã sa lầy tình
ái, lại có thể để Thục Phán chàng chứng kiến, xem như kiếp này sống
không uổng.
Sau khi Đô Lỗ từ đá nở ra, Thục Phán đem cậu bé về ban cho cái tên
Cao Lỗ, một phần tưởng niệm người anh em đã chết dưới tay thủy thánh,
một phần ghi nhớ nguồn gốc từ đá của nó. Chàng không ngờ vị bán thần lại có loại sức mạnh hồi sinh một con người, sự nể phục trong tâm cũng tăng lên một bậc.
Đem chuyện của Đô Lăng và chàng vốn là anh em kết nghĩa từ nhỏ kể cho Cao Lỗ nghe, Thục Phán ôm cậu bé vào lòng bảo nó, muốn trả thù cho cha
mẹ thì ở lại cạnh chàng. Cao Lỗ chấp nhận.
Vài ngày sau, biết được Nguyễn Tuấn đã ra ngoài, chàng dắt tay Cao Lỗ đến viện Tây, mượn cớ để Cao Lỗ đa tạ người ơn, thật ra cũng là tò mò
muốn xem mặt lạc nữ kia một lần.
Từ xa đã thấy hình dáng nhỏ nhắn khoác trên người áo lụa trắng tinh,
tóc đen dài tung bay trong gió. Cao Lỗ rút ra khỏi tay chàng chạy ào về
phía thiếu nữ nọ, miệng không ngừng kêu lớn cái tên Lạc Cơ.
Nàng quay đầu, khoảng cách quá xa khiến chàng không thể trông rõ mặt. Có thể bước lên vài bước nữa-
“Vua Thục!”
Thục Phán giật mình, cố dứt mình ra khỏi lạc nữ kia, đầu quay lại.
Trước mặt đã là vị sơn thánh cao cao tại thượng, mi mục như vẽ. Sơn
thánh bề ngoài có vẻ điềm đạm, Thục Phán lại nhìn ra trong lòng chàng ta có chút căng thẳng, bàn tay hơi nắm lại bên hông.
“Vua Thục đến tìm ta?”
Thục Phán cúi đầu hành lễ. “Vốn dĩ Phán tôi muốn đích thân đưa Cao Lỗ đến quỳ lạy tạ ơn sơn thánh.”
Phía sau truyền đến giọng nữ bật cười xúc động, Thục Phán toan quay đầu.
“Vua Thục!” giọng nam gần như gầm rít ngăn cản hành động của chàng.
“Cao Lỗ rất quyến luyến Lạc Cơ, tạm thời ngài cứ để nó ở đây. Lát sau ta sẽ đưa nó về. Vua Thục thân bận nhiều công vụ, Tản ta không muốn phiền, xin ngài hãy trở về trước.”
Thục Phán cúi đầu vâng lệnh, trong lòng có chút băn khoăn. Song nhận
ra sự kiên quyết pha lẫn đe dọa toát ra từ vị sơn thánh cao ngạo kia,
chàng tự nghĩ không nên đắc tội, bèn chắp tay cáo từ.
Đi được đã xa, khi quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy cái bóng trắng mờ mờ ảo ảo.
Từ tận đáy lòng chàng, không hiểu tại sao lại hơi nhói, thể như vừa bỏ lỡ cái gì đó rất quan trọng.
Đã từng có, phút chốc hóa hư không
Như đã không, chắc chi từng đã có…?