Đọc truyện Đồng Thoại Văn Lang – Chương 11: Hội ngộ đau lòng
Vẫn quay đầu dẫu cách xa
Hỏi ai hội ngộ, mà lòng ta đau…?
Trong ngoài thành Hòa An ngày hôm đó dậy lên một lời đồn: yêu thần đánh nhau trong Tây viện hoàng cung.
Vốn là sáng tinh mơ tỉnh dậy, bọn xảo xứng viện Tây đã hoảng sợ đến
muốn rơi tim ra ngoài trước cảnh vật trong vườn. Hoa nở rộ nơi nơi, cỏ
đâm chồi khắp chốn, thoáng chốc đã gần như rừng rậm. Như thế còn chưa đủ hay sao, ngay cả đất đá cũng nơi dâng lên thành đồi, nơi lỏm xuống
thành ao, qua một đêm vườn tược đã hoàn toàn thay đổi địa hình.
Bọn xảo xứng, triệu xứng* biết do trong viện có vị bán thần ở lại,
điều phi thường xảy ra là khó tránh, song chưa hề nghĩ sẽ đến mức độ
này, bèn đem chuyện báo lại cho sơn tướng Dao Sùng.
Dao Sùng nghe xong, mặt thoáng đỏ, sau chỉ biết ôm đầu than đau.
“Sơn thánh nhà nữ chủ cũng thật lợi hại, tâm động một chút đã khiến
Tây viện biến thành thế này,” ả xảo xứng yêu thầm vua Thục chu môi than
thở khi đang hầu hạ Lạc Cơ tắm rửa.
Lạc cơ nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn đang múc nước đổ vào thùng, trên làn da trắng muốt nay bỗng có những vết hằn đỏ thẫm, nhíu mày lên tiếng.
“Thanh Giang, sao tay cô bị thương vậy?”
Nàng xảo xứng tên Thanh Giang giật mình rút tay lại giấu ra sau, mắt
vương chút e dè. “Xảo xứng… không có gì, chỉ là vòng tay quá chặt…”
Lạc Cơ chớp mắt vài cái rồi cho qua chuyện, tiếp tục huyên thuyên
trên trời dưới đất cùng Thanh Giang. Lúc đưa tay lên cho nàng xối nước,
mắt trong veo bất chợt nhiu nhíu trước những hình họa xuất hiện trên da
thịt.
“Những hình này… từ lúc nào mà tôi lại có vậy?”
Vẫn đều đều giúp nàng xối nước, Thanh Giang bình thản đáp. “Bán thần
nào sau lễ giao hợp cùng bạn đời, cũng sẽ truyền văn thân trên người
sang bạn đời.”
“’Bạn đời’? ‘Giao hợp’?” mắt Lạc Cơ mở to.
“Đúng,” Thanh Giang gật đầu, ra chiều rất hiểu biết. “Bạn đời là kẻ sẽ suốt đời ở bên mình. Giao hợp là cùng bạn đời giã gạo.”
Toàn thân Lạc Cơ bất ngờ xoay về phía sau, suýt nữa là tạt nước lên cả mặt ả xảo xứng.
“Vậy hôm qua việc tôi và Nguyễn Tuấn làm chính là ‘giã gạo’?”
Mắt trong veo nhìn mắt trong veo, đầu gật gật.
“Thanh Giang từ nhỏ đã được bà mụ dạy bảo rất cẩn thận. Giao hợp chắc chắn là nam nữ cùng nhau giã gạo.”
Lạc Cơ trầm ngâm một lúc, nhớ lại hình ảnh người nào đó miệt mài
chuyển động phía trên mình đêm qua, đem đánh đồng với việc chầy giã
xuống cối quả rất hợp lý.
“Nhưng mà… thưa nữ chủ Lạc Cơ, xảo xứng có việc hỏi,” Thanh Giang
chống tay lên thành thùng, phồng má nhìn thiếu nữ nọ đầy hứng thú. “Giao hợp thật sự là cảm giác ra sao? Có thoải mái không?”
Lạc Cơ mắt nhìn trần nhà, môi hơi cong.
“Ừm… hơi đau, lúc sau có chút thoải mái, nhưng xong rồi thì nhức mỏi
hệt như giã gạo vậy! Đã vậy một đêm còn giã nhiều lần như vậy…”
Nói xong thì mặt không tự chủ được mà hơi hồng lên. “Nhưng rất ấm…”
Hoa cỏ trong phòng bắt đầu động đậy, chồi lộc nảy nở. Thanh Giang đột nhiên hơi xanh mặt, vội vã đứng lên chạy ra sau lưng nàng, miệng lắp
bắp. “Thế thì để xảo xứng đấm bóp cho cô bớt nhức mỏi.”
Tay nghề của Thanh Giang quả tuyệt vời, chẳng mấy chốc mà Lạc Cơ đã
chìm vào giấc ngủ, tâm trí bơi trong giấc mộng đêm xuân của tối qua…
Bàn tay trên vai nàng ngày càng chậm nhịp, cuối cùng sững lại, vuốt trên tay từ từ dài ra.
Chưa kịp biến dạng hoàn toàn, cả thân ả xảo xứng đã bị hất tung ngã
về sau, nước văng ra tung tóe. Trong cảnh hơi nước mù mịt, dần dần hiện
ra dáng người cao lớn ôm lấy thiếu nữ trần trụi trên tay, xung quanh
dường như dấy lên ánh lửa mờ ảo, không thực.
Hơi nước đột nhiên tản mác, trước ngực Thanh Giang như có luồng nhiệt xuyên thẳng qua, toàn thân va vào lư đồng phía sau.
Đôi mắt nhuốm màu âm u, Nguyễn Tuấn trầm giọng.
“Ra là một bán thần còn nhỏ, chẳng trách có thể ở trong kết giới của ta bao nhiêu ngày mà không bị phát hiện.”
Thanh Giang ôm bụng lồm cồm bò dậy, mặc kệ cho máu rỉ ra nơi khóe miệng, nàng dập đầu sát đất.
“Sơn thánh tha tội! Sơn thánh tha tội! Con thật không cố ý giấu ngài, cũng không có lòng hại bạn đời của ngài. Chỉ là… chỉ là… trái tim của
cô ta khiến con… không cưỡng lại được… Con thề! Con đã cố gắng hết sức!
Đêm qua con còn phải dùng xích tiên xiềng tay mình lại để không chạy đến phòng cô ấy…! Vốn nghĩ rằng sáng nay đã bình thường, không ngờ rằng tim cô ấy vừa nãy lại…”
“Đã không muốn hại người, sao ban đầu ngươi không tự ra đi?” Nguyễn Tuấn nheo mắt. “Ít nhất cũng phải đến trình diện với ta.”
“Oan quá thưa sơn thánh! Con đây vào làm xảo xứng nơi này vốn chỉ vì
cha già mang nợ của vua Thục, phận làm con phải thay cha đi trả, không
ngờ được vua Thục lại đưa con sang đây hầu hạ sơn thánh. Ơn còn chưa
trả, con sao dám bỏ đi? Lúc đi cha cũng đã dặn không được để lộ thân
phận với bất kỳ ai, con sao dám đến trình diện sơn thánh? Mong sơn thánh nể tình cha già mà tha thứ lần này.”
“Cha ngươi…” Nguyễn Tuấn quan sát từng đường nét trên gương mặt nhỏ
nhắn, bắt gặp sắc bạc loang loáng trong đôi mắt to tròn, mày hơi chau
lại. “Là Sứ Giả Thanh Giang?”
“Dạ đúng!”
Im lặng một chút, kẻ nọ ôn tồn.
“Nếu đã là con gái của lão rùa già, ta cũng không làm khó.”
Thanh Giang thở phào trong bụng. Quả nhiên lôi cha già ra vô cùng có
lợi, đến cả thánh Tản cũng phải nể mặt con gái cha. Xem ra hai người
đúng là bạn thân!
“Đa tạ sơn thánh! Vậy… vậy con xin lui trước.”
Áo lụa phấp phới vừa lui đến cửa thì chủ nhân của nó chợt lảo đảo,
lóe sáng một cái liền mất bóng, còn lại trên sàn là xống áo lụa cùng một con rùa xanh to bằng cái bát bồng.
“Ta không ép con rời hoàng cung, nhưng để lại đây sẽ không an toàn
cho Lạc Cơ. Dễ dàng nhất là con cứ tạm thời trong hình dạng này, dù có ở gần nàng cũng sẽ không có khả năng làm hại.”
Thanh Giang nếu còn cái cổ người thì đã ngửa ra trời hộc máu. Đây gọi là “không làm khó” của sơn thánh…? Sao ngài không trực tiếp ném nàng vô nồi canh ba ba luôn cho rồi?! Cha già ơi, cái kẻ này là bạn thân của
cha sao? Thân ai nấy lo thì có!
Bỏ mặc con rùa xanh tự nằm nói tiếng rùa với bản thân, Nguyễn Tuấn
đem Lạc Cơ về phòng, chờ hơn nửa ngày độc trong móng rùa được lọc sạch
trong máu, nàng mới tỉnh dậy. Chàng đem chuyện của Thanh Giang kể cho
nàng nghe, miệng nàng há hốc khi nghỉ đến cô bé xinh đẹp như sen đó
chính là con gái một lão rùa một ngàn tám trăm tuổi. Ngó mặt nào cũng
không thỏa đáng hết nha!
Tay đưa lên vuốt mái tóc dài của nàng, Nguyễn Tuấn khẽ thở dài.
“Lúc đó mơ thấy gì?”
Đến nỗi con gái của thần ở gần cũng bộc phát tính yêu.
“Giã gạo,” ai nấy hồn nhiên đáp.
“Giã gạo?”
“Là giao hợp cùng bạn đời.”
Con rùa xanh lúc ấy mới miệt mài bò lên thềm cửa, nghe đến đó liền
mất thăng bằng lăn cái vèo đến dưới gầm gường Lạc Cơ. Cả thân bị ngửa ra chới với, ngó xung quanh lại chỉ có một con gà lôi đen thui đang lim
dim mắt thư giãn, ả rùa Thanh Giang đành ngậm ngùi nằm yên trong tư thế
khiếm nhã này.
Đang lúc định lên tiếng cầu xin hai kẻ trên giường lật úp mình lại,
tức thì giọng nữ nỉ non đã tràn lan khắp phòng. Cái giường phía trên đầu rùa run lên bần bật. Con rùa cũng bần bật run lên.
Rùa Thanh Giang đoán chừng hai kẻ nọ chính là đang giao hợp, bởi nàng cảm nhận được loại linh khí làm nàng mất kiểm soát đang ồ ạt tuôn ra.
Cũng may đang bị giam trong thân rùa, nếu không nàng sẽ lại kiềm không
được mà muốn moi tim lạc nữ kia rồi.
Bốn chân chới với trên không, nàng thầm than với trời, giao hợp là cái trò khỉ gì mà làm hại nhân gian dữ vậy nè…
…
Sáng hôm sau, Lạc Cơ lục tìm con gà cưng trong đám tàn dư của cuộc
“giã gạo” đêm qua, lòng thầm trách Nguyễn Tuấn ba vạn tám nghìn lần, cứ
mỗi lần giã xong lại khiến cho giường ngủ thành ra bình địa, thiệt là
khó hiểu!
Tìm một lúc lâu chẳng thấy con gà đâu, lại chỉ có một cái mai rùa bị lật ngửa nằm trơ trọi.
Cầm cái mai rùa trên tay, nàng nhớ đến đêm qua Nguyễn Tuấn có nhắc
đến việc biến Thanh Giang thành rùa, bèn dùng tay gõ gõ lên mai rùa vài
cái gọi Thanh Giang. Một hồi cũng không thấy động tĩnh, nàng chán nản,
đinh ninh đấy không phải là ả xảo xứng mặt mũi đáng yêu kia rồi, bèn ném cho xảo xứng đem đi hầm.
Nghe đến từ “hầm”, cái đầu rùa nhỏ xíu mới chui ra, mắt rùa long lanh chảy nước. “Là xảo xứng, là xảo xứng đây nữ chủ Lạc Cơ!”
Bọn xảo xứng thế là quăng con rùa lại tháo chạy trối chết, miệng la yêu quái, yêu quái.
Lạc Cơ vui vẻ cầm con rùa lên cùng nói chuyện vài câu, chủ yếu xung quanh đề tài rùa thích ăn gì, mặc gì, chơi gì…
Mắt rùa lại long lanh chảy nước. “Lạc Cơ, người không định đem rùa
tiên về làm thú cưng đó chứ?! Không được đâu nha! Thanh Giang còn phải ở lại trả ơn cho vua Thục nữa…!”
Lát sau mới biết Thánh Tản đã quyết định rời khỏi Hòa An trở về Ba Vì trong ngày hôm nay, rùa ta mừng đến rơi nước miếng. Vì chàng đi rồi dĩ
nhiên sẽ trả lại hình người cho nàng, nàng sau đó lại có thể tiếp tục
công cuộc rình mò vua Thục muôn năm.
Ai mà ngờ, trước khi bọn họ rời khỏi Tây viện, thánh Tản mặt lạnh kia không những không giải phép cho nàng, còn điềm nhiên phán.
“Ta quen lão rùa già đã gần hai trăm năm, tính lão thế nào lại để con gái đi trả ơn thay mình? Nay nể tình lão, ta không chấp việc con lừa
gạt ta, hãy mau trở về thủy cung đi. Nếu không, con cứ việc ở lại nhân
gian chơi đùa dưới lốt con rùa.”
Nói rồi không đợi rùa con phản ứng, vị thánh mặt lạnh đã phất áo choàng rời khỏi.
Lạc Cơ thấy rùa con bất động nằm bẹp dí, bèn ngồi xổm xuống lấy tay chọt chọt.
Thế là bùng nổ.
“Hu hu hu, sơn thánh nhà ngươi mặt mũi đẹp đẽ thế kia mà sao ác độc
nhỏ nhen vậy nè!! Cào trúng bạn đời của ngươi có vài đường mà bây giờ
ngươi nỡ chặn con đường sống của ta sao…? Huhu giờ biến thành một cục
đen thui thế này thì quyến rũ nhà vua làm sao được nữa! Tản Thánh! Ngươi quay lại đây cho ta!!!”
Nhìn con rùa bốn chân lạch bạch quẫy đạp với tốc độ rề rề, Lạc Cơ bập môi nín cười. “Đã thế sao cô không nghe lời Nguyễn Tuấn đi? Quay về
thuỷ cung để cha cô biến cô lại hình người.”
“Tôi làm sao xa người tôi yêu cho được huhu…”
“Người cô nói là vua Thục sao?”
Mắt rùa ngân ngấn nước, rề rề gật đầu.
“Yêu là gì?”
“Yêu là rất rất rất thích, thích đến nỗi không muốn chia ly dù chỉ
một giờ, thích đến nỗi muốn ngày ngày cùng người đó giao hợp, thích đến
độ có thể móc tim ra cho người đó.”
Thấy cái đầu lạc nữ ngốc nghếch kia vẫn đang nghiêng ở một góc bất
bình thường, mắt chớp chớp không hiểu, rùa nhỏ thở dài một hơi.
“Chính là cái cách Thánh Tản yêu nữ chủ đó… Tim của nữ chủ mỗi lần
thăng hoa đến cả thần tiên còn không thể kháng cự mà muốn móc ra, vậy mà sơn thánh có thể kiềm hãm yêu tính để ở cạnh cô vào những lúc đó. Có
thể đối với nữ chủ như vậy, chỉ có thể là cha mẹ sinh thành ra cô, hoặc
kẻ yêu cô sâu đậm thôi.”
Giữa lúc đang tiêu hóa những gì rùa con nói, Nguyễn Tuấn cùng Dao
Sùng vừa lúc quay trở lại gọi nàng khởi hành. Thanh Giang nhác thấy bóng thánh Tản, e sợ chàng sẽ bày thêm trò hành hạ nàng, vội vã nhảy ùm
xuống hồ sen.
Lạc Cơ đứng trên bờ gọi mãi mà rùa nọ vẫn không thấy bóng, con gà
cưng nàng nuôi tìm nửa buổi cũng chẳng thấy đâu, Lạc Cơ vì thế đành bập
môi đầy tiếc hận đi theo Nguyễn Tuấn.
Để có thể thuận lợi độn địa một lần thành công về đến Ba Vì, Nguyễn
Tuấn cần phải lên một đỉnh núi cao gần thành Hòa An để dễ bề thi triển
pháp lực. Lên đến đỉnh, bất ngờ có đội quân vua Thục đuổi theo, bảo rằng nhà vua và Cao Lỗ muốn đích thân tiễn thánh Tản lên đường.
Nguyễn Tuấn biết lúc này không tiện từ chối vua Thục, lại thấy thiếu
nữ trong lòng vô cùng mừng rỡ khi nghe đến tên Cao Lỗ, chàng bèn gật đầu với tên lính, bản thân xuống ngựa chờ đoàn quân của vua đến.
Gỡ áo choàng của mình ra trùm kín đầu nàng chỉ để lộ đôi mắt, Nguyễn
Tuấn cúi đầu, mặt kề sát Lạc Cơ căn dặn. “Lát nữa vua Thục đến, làm sao
cũng phải giữ tầm mắt ở chân hắn, tuyệt đối không được nhìn mặt hắn,
cũng không được để hắn nhìn mặt nàng, biết không?”
“Tại sao vậy?”
“Vua Thục bị bệnh đau mắt, nhìn hắn sẽ bị lây, mắt liền lở loét rất đau đớn.”
Lạc Cơ nghe xong sợ đến rúm ró cả người, ngó sang Dao Sùng thấy chàng ta cũng vã mồ hôi lạnh, nàng gật đầu thương cảm.
“Dao Sùng cũng sợ đến vậy à? Không sao, chỉ cần chúng ta không nhìn vào mắt hắn.”
Dao Sùng lấy tay vuốt trán, miệng lẩm bẩm người chàng sợ chính là sơn thánh nhà mình kia…
Vua Thục đến nơi, xuống voi bái tiễn Tản Viên Sơn Thánh, phía sau là
cả đội quân quỳ rạp. Nói được vài câu thì dời tầm mắt đến thân hình nhỏ
nhắn được gói kín trong áo choàng màu đỏ, khóe miệng nhếch lên có chút
buồn cười, đoạn vươn tay vỗ vào lưng Cao Lỗ. Má phúng phính chỉ chờ có
bấy nhiêu, lập tức nghiêm chỉnh đi về phía Lạc Cơ, mắt không giấu nỗi
niềm vui mừng của trẻ nhỏ.
Lạc Cơ mắt ngấn nước ôm lấy cậu bé, không cam tâm mà hỏi lần nữa.
“Cao Lỗ đã suy nghĩ chưa? Quyết định không cùng Lạc Cơ và Nguyễn Tuấn về Ba Vì sao?”
Hai bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy vai nàng, Cao Lỗ mím môi gật đầu. “Vua Thục chính là khúc gỗ của Cao Lỗ.”
Không ai hiểu bé nói gì, chỉ riêng Lạc Cơ là càng rơi nước mắt ôm
chặt bé vào lòng. Bài học ngày nào về khúc gỗ và hòn đá được truyền khắp bản Lán, nay chỉ còn nàng và bé hiểu được, không khỏi cảm thấy xót xa
vô cùng.
Thấy mặt trời đã sắp lặn, Dao Sùng bước lên cúi đầu chắp tay tâu cùng vua quân Tây Âu.
“Thời điểm đã đến, xin Vương mau cùng quân xuống núi, lát nữa khi
thánh tôi thi triển phép này sẽ không tránh khỏi trời rung đất lở, Vương ở lại sẽ rất nguy hiểm.”
Vua Thục gật đầu, ngoắc Cao Lỗ quay về cúi mình bái biệt lần nữa, đoạn lên voi quay đầu xuống núi.
Nguyễn Tuấn nhìn trời, quay sang gật đầu với Dao Sùng, đoạn nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú.
Xung quanh ba người họ gió cát bay lên, từ ngoài nhìn vào chẳng khác nào một vòi rồng đất đá.
Nước mắt ngập tràn, Lạc Cơ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang cùng đoàn quân dần dần đi xa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Má phúng phính ngày nào khăng khăng phải nghe nàng ngâm nga mới chịu
nhắm mắt ngủ, qua một hồi sinh tử đã trở thành một Cao Lỗ đến khóc òa ào vào lòng nàng cũng không dám. Cái chết, rốt cục là đáng sợ như vậy sao, lấy mạng sống đã đành, lại cướp đi cả sự thơ ngây của một đứa bé lên
sáu…
Đồng dao mặt trời, hãy cứ để Lạc Cơ hát ru Đô Lỗ một lần cuối…
Dưới bầu trời nhuốm đỏ, đất đá mịt mù, tiếng hát cất lên như giọt tình rơi xuống lòng nhân thế.
Bài hát mà lời đã sớm chìm vào quên lãng.
“Lạc Cơ!”
Giữa trời đất cuồng phong, một bóng người xé gió xé bụi phóng ngựa về phía nàng, tay đưa ra như muốn bất chấp nắm lấy.
“Lạc Cơ! Là ta! Ta là Thục Phán!”