Bạn đang đọc Dòng Thơ Thứ Chín – Đệ Cửu Thành Thi – Chương 5: Ai Là Vương Bát Đản Cơ?
“….. “
Bước chân Diệp Già Lam cứng lại, trong lúc nhất thời tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Ánh mắt sắc bén của Chủ Nhiệm Giáo Dục đảo qua, đèn pin chuyển đến, chiếu trên dưới cô một lượt, hiển nhiên đã coi người đang đứng ở khu vực ngồi xem coi thành kẻ trong cuộc mất rồi.
Hai nữ một nam.
Chủ nhiệm sống đến tuổi này, đã gặp đủ loại yêu sớm, nhưng thể loại tình tay ba giống hôm nay thì vẫn chưa từng đụng phải.
Tay cầm đèn pin của ông vừa thu lại, “Đều vào văn phòng cùng tôi ngay!”
“Tôi thật muốn xem xem ba người các cô các cậu lại làm cái bài tập gì!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, quẩn quanh khắp trốn.
Chủ nhiệm xoay người đi ở phía trước hỏi: “Học lớp mấy hả?”
Nữ sinh kia lên tiếng trước, giọng yếu ớt, giống như đã bị dọa khóc đến nơi rồi: “Lớp 17 năm hai ạ…….”
Năm hai, từ lớp 17 đến lớp 20 đều là học sinh lớp năng khiếu, yêu sớm là điều tối kị.
Như trong dự kiến.
Nữ sinh không chỉ có giọng không lớn, đến tiếng bước chân cũng nhỏ, y như liễu rủ trong gió nhìn thấy mà thương.
Diệp Già Lam không khỏi quay đầu nhìn đương sự bị cáo trạng kia.
Ánh sáng mờ ảo, cô chỉ có thể miễn cưỡng thấy khuôn mặt anh, không lạnh lùng cũng chẳng dịu dàng, giống như có phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt ẩn giữa bóng tối, nhìn không rõ lắm.
Đường Ngộ không nhìn cô, chân dài vẫn nhấc cất bước.
Diệp Già Lam thấy phong thư vừa rồi bị anh đè đôi giày màu trắng đế lên, tinh tế nhỏ xinh, phía trên còn dán một trái tim siêu siêu lớn.
Màu hồng phấn.
Là cách thiếu nữ chuyên dùng để thổ lộ.
Ánh mắt Diệp Già Lam ngừng vài giây, còn chưa thu lại, người đằng trước đột nhiên dừng lại bước chân, Đường Ngộ quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi: “Lớp mấy ấy nhỉ?”
Chủ nhiệm: “……”
Không biết mình lớp mấy, đây cũng là lần đầu tiên ông thấy đó.
Diệp Già Lam vội vàng thu lại tầm mắt: “Lớp 1 năm hai,” dừng một chút, cô lại giải thích một câu: “Chủ nhiệm, cậu ấy mới chuyển đến hôm nay.”
Chủ Nhiệm Giáo Dục đột nhiên dừng lại, “……”
Đây là chuyện gì đây, vừa tới ngày đầu tiên đã chơi trò yêu đương sớm rồi?
Không khí cứng đờ, sau một lúc lâu, chủ nhiệm mới xoay người tiếp tục đi về phía trước, phẫn nộ mắng một tiếng.
“Lá gan của học sinh bây giờ đúng là càng lúc càng lớn!”
Không ai tiếp lời.
Từ rừng cây nhỏ đến văn phòng chủ nhiệm, Chủ Nhiệm Giáo Dục đã giáo dục ba người bọn họ một chặp trên đường.
Mãi đến khi tới văn phòng, lửa giận của chủ nhiệm mới hạ xuống một ít, ống uống trước chén trà nhuận giọng, đỡ khát, sau đó mới lại xoay người nhìn về phía ba bạn học phía sau.
Vừa rồi ánh sáng không tốt, ông lại đang nổi nóng, nên chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện tại ánh đèn trên đầu sáng tỏ, chiếu rõ lên diện mạo của ba người.
Rõ ràng, hơn nữa rất đẹp mắt.
Đặc biệt là bạn học nam kia, khuôn mặt và vóc dáng đều hoàn mỹ, vượt cả tiêu chuẩn.
Càng giống như tiết mục tình tay ba hai nàng tranh một anh vậy đó.
Hỏa khí mới vừa hạ xuống của Chủ nhiệm lại bắt đầu rục rịch phát ra, đặt chén trà lên bàn một cái, có mấy giọt trà bắn ra, ông trầm giọng hỏi: “Nói xem vừa rồi mấy cô cậu làm bài gì?”
Ông liếc nhìn học sinh khoa nghệ thuật trước.
Nữ sinh cúi đầu thấp thấp, mái tóc dài phía sau buông xõa, cô nàng cắn môi đáp: “Số…… Toán học ạ.”
Chủ nhiệm đưa giấy bút qua: “Viết lại đề bài xem nào.”
Tim Diệp Già Lam nhảy loạn
Quay đầu lại thấy, bạn học mới hơi nhíu mi, đáy mắt mông lung, có vẻ mệt mỏi.
Anh không dao động, giống như hôm nay người bị bắt chỉ có cô với nữ sinh khoa nghệ thuật kia vậy.
Nữ sinh kia run không biết làm sao nhận bút, trên chóp mũi của cô nàng đổ ra một lớp mồ hôi, cúi đầu, viết một đề bài mà mất mười phút.
Chủ nhiệm cũng không nóng nảy, lại nhấp một ngụm nước trà: “Hiện tại nói thật cũng không muộn.”
Không ai đáp.
Lại qua vài phút, nữ sinh rốt cuộc cũng viết xong đề bài.
Chủ nhiệm chính là giáo viên toán học, liếc mắt nhìn đề toán trên giấy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Bạn học học nghệ thuật kia thì thành tích văn hóa có khả năng không quá tốt, muốn tìm bạn học để xin giảng giải vấn đề thì tôi có thể hiểu được,” ông đem vở hướng tới trước mặt hai người, giọng đột nhiên chuyển, “Nếu là làm bài, vậy giữa hai người cô cậu dù sao cũng phải có một người làm được chứ nhỉ?”
Lời này của ông còn có thâm ý khác.
“Ai tới nói cho bạn học này một chút đây?”
“……”
“Giải thích đúng thì tôi sẽ tin ba người các cô các cậu ở đó làm bài.”
Căn bản không thể giải nổi, Diệp Già Lam nhìn thoáng qua, đề nữ sinh kia viết ra còn bị sai cả.
Hai người đều đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Chủ nhiệm: “Không ai làm được sao?”
Vừa dứt lời, nữ sinh kia lập tức hít hít cái mũi, tố chất tâm lý của cô nàng rõ ràng không quá tốt, trực tiếp bị Chủ Nhiệm Giáo Dục dọa khóc: “Chủ nhiệm…… Là em tỏ tình với bạn học Đường Ngộ……”
Chủ Nhiệm Giáo Dục nhìn về phía nam sinh duy nhất.
“Nhưng cậu ấy không chấp nhận em……”
Tỏ tình thất bại, còn bị Chủ Nhiệm Giáo Dục bắt tại trận.
Nữ sinh vừa ủy khuất vừa mất mặt, mắt chớp chớp, từng chuỗi hạt châu thi nhau rơi xuống, rất nhanh đã khóc đến mức thở hổn hển.
Nữ sinh kia lớn lên xinh đẹp, lúc khóc càng làm người ta không đành lòng nói nặng lời, con gái Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng sêm sêm tuổi này, sau khi nhíu mày nhìn cô nàng một lúc lâu, mới thở dài: “Chỉ còn hai tháng nữa là các em chính thức lên năm ba rồi, chuyện thế này để sau khi tốt nghiệp mới nói không phải tốt hơn sao?”
Nữ sinh kia khóc càng lợi hại hơn.
“Chuyện thế này thầy không hy vọng gặp lại lần hai nữa,” Chủ Nhiệm Giáo Dục đưa điện thoại qua, “Lưu số người lớn nhà em vào đây, nếu có lần sau thì sẽ trực tiếp gọi người nhà đến.”
Ông vẫn còn tính là thông tình đạt lý.
Nói đến cùng vẫn là vì hai người này còn chưa đến nỗi ván đã đóng thuyền.
Nữ sinh hít mũi ấn mấy chữ số, rất mau đưa điện thoại về.
Chủ Nhiệm Giáo Dục lúc này mới vẫy vẫy tay, “Về đi, dốc hết tâm tư đặt vào việc học, cũng không đến nỗi viết sai một cái đề.”
Ông rất nhanh đã lại nhìn về phía hai người kia, “Hai người thì ở lại.”
“……”
Nữ sinh kia đáp lại ỉu xìu, mãi đến khi ra cửa cũng chưa dám liếc Đường Ngộ lấy một cái.
Cửa nhanh chóng lại khép lại, văn phòng một lần nữa khôi phục an tĩnh.
Chủ nhiệm lấy bút điểm điểm lên bàn: “Nói xem hai người các trò sao lại thế này?”
Hai người này thật ra rất ăn ý, ai cũng không nói lời nào.
“Kì thi tháng trước đứng thứ bao nhiêu?”
Lời này của ông chính là hỏi Diệp Già Lam.
Diệp Già Lam: “Thứ nhất ạ.”
“……”
Đường Ngộ bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Chủ nhiệm tùy ý lật lật phiếu điểm, thấy cái tên đứng thứ nhất: “Bạn học Diệp Già Lam?”
Vẻ mặt của ông tốt hơn không ít, nháy mắt đã chuyển sang trạng thái nhiều mây: “Buổi tối em tới rừng cây nhỏ làm gì?”
Diệp Già Lam ăn ngay nói thật: “Đi ngang qua ạ.”
Ai biết lại bị người kia đánh úp bất ngờ thế.
Chủ Nhiệm Giáo Dục chỉ vào Đường Ngộ khụ một tiếng, “Vậy lúc trò ấy nói em thấy hai người bọn họ….. Khụ…… làm bài, sao em không giải thích?”
Diệp Già Lam cúi thấp đầu, không đáp.
Cô với Đường Ngộ học cùng một lớp, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra bên ngoài, cô vạch trần thì không tốt lắm đâu.
Cô gái nhỏ cúi đầu, cả người đều có vẻ sợ hãi.
Chủ Nhiệm Giáo Dục không biết cô nghĩ cái gì, còn tưởng rằng cô sợ nên không dám phản kháng, tầm mắt vừa chuyển, trừng mắt nhìn nam sinh bên cạnh cô một cái: “Có phải cậu bắt nạt bạn học nữ không hả?”
Đường Ngộ xốc xốc mí mắt.
Mấy ngày nay anh ngủ không ngon, nên không nghe vào.
“Bạn học nữ đáng yêu như vậy là để chăm sóc cẩn thận.”
Đặc biệt là nữ sinh lớp khoa học tự nhiên học tốt như thế, quả thật là bảo vật trân quý giữa chốn nhân gian.
Những lời này anh lại nghe rất rõ.
Đường Ngộ nghiêng mắt liếc Diệp Già Lam một cái, cô rũ đầu đứng bên quy quy củ củ, đôi tay đặt phía trước túm lại với nhau.
Trước kia cũng không thấy cô ngoan quá mức như thế.
Vài giây sau, anh không mặn không nhạt “Vâng” một tiếng.
Chủ Nhiệm Giáo Dục lại nói vài câu, tất cả đều là dặn dò bọn họ đặt tâm tư vào học tập.
Không quá vài phút, lúc chuông báo tiết thứ ba kết thúc, ông cuối cùng cũng thả hai người đi.
Tất cả các tiết tự học buổi tối kết thúc, đã là gần 10 giờ.
Lúc Diệp Già Lam đi theo phía sau Đường Ngộ ra khỏi tòa nhà văn phòng, có trộm liếc di động, tin nhắn của Tô Cẩm Kha có mấy cái_____
【 Loan Loan, sao nửa đường lại không tìm thấy cậu thế? 】
【 lão Ngô nói cậu bị Chủ Nhiệm Giáo Dục gọi đi? Lão ấy gọi cậu làm gì? Mơ ước sắc đẹp của cậu sao? 】
Mơ ước sắc đẹp cũng không tới phiên cô.
Đằng trước có một bạn nam còn đẹp hơn cô mấy lần kìa.
Diệp Già Lam rep: 【 không có việc gì. 】
【Tiết 3 anh giai kia cũng không ở lớp. 】
Ngón tay Diệp Già Lam cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào, Tô Cẩm Kha đã gửi thêm một tin qua: 【 Nhưng Tạ Cảnh Phi cũng không ở lớp, chắc là trốn học cùng cậu ta rồi. 】
Tô Cẩm Kha: 【 Tạ Cảnh Phi là cái tên đại ngốc, lại dám đi dạy hư bạn học mới! 】
Diệp Già Lam: “……”
Còn dạy hư bạn học mới nữa chứ.
Nói giỡn.
Tự bạn học mới đã chẳng phải cái dạng tốt đẹp gì rồi, ngay vừa nãy thôi, còn kéo một nhân sĩ vô tội như cô vào hố lửa kia kìa.
Diệp Già Lam không rep lại Tô Cẩm Kha, bỏ điện thoại vào túi.
Thời gian đã không còn sớm, khu dạy học đèn tắt không còn mấy cái, ngẩng đầu nhìn lên, lầu sáu toàn bộ đều tối đen.
Cô định trực tiếp về nhà.
Cũng chỉ thất thần có mấy giây không nhìn đường, lúc thu tầm mắt lại, Diệp Già Lam không chú ý một chút, dưới chân không biết bị vướng cái gì, cô đè tiếng mắng chửi người sắp phun ra ở cổ họng, nhỏ giọng oán giận nói ba chữ____
“Vương bát đản.”
Vận số năm nay đúng là không tốt.
Không hiểu sao bị giáo huấn một trận thì không nói, lúc này đến nhánh cây cũng muốn đối nghịch với cô, không vướng chân cái người làm chuyện xấu phía trước lại cố tình vướng vào cô.
Diệp Già Lam không nói không sao, vừa dứt lời, thì giống như người nói bậy phải chịu báo ứng, trọng tâm cô không vững, lúc nhào lên phía trước theo bản năng túm lấy vạt áo T-shirt trắng của nam sinh trước mặt.
Lúc này mới không ngã xuống.
Tuy sợ nhưng không nguy hiểm gì, Diệp Già Lam nhẹ nhàng thở ra.
Giây tiếp theo, người nọ đang đi đằng trước dừng lại, nghiêng đầu rũ mắt nhìn cô một cái.
Diệp Già Lam một hơi lại nín lại.
Ánh mắt của Đường Ngộ dừng trên mặt cô nửa giây, sau đó rời di, rơi xuống bàn tay đang túm áo anh của cô.
Diệp Già Lam lúc này mới phản ứng lại, từ sau khi lên trung học cô rất ít khi tiếp xúc với nam sinh, lúc này bị Đường Ngộ nhìn như thế, bên tai không tự giác nóng lên một chút.
Vừa muốn thu tay lại, đầu ngón tay còn chưa buông ra, động tác của người nọ còn nhanh hơn, nhẹ nắm cổ tay cô, hơi hơi dùng sức, kéo cô lên nửa bước.
Cô đang ở phía sau lại bị anh kéo đến bên cạnh người.
Tay Đường Ngộ nhanh chóng buông ra.
Trên cổ tay Diệp Già Lam vẫn còn lưu lại độ ấm trên ngón tay Đường Ngộ, dần dần lan ra, thẳng lên mặt rồi tới bên tai.
Bên tai thổi đến luồng hơi nóng, không biết do cơn gió khô nóng giữa đêm hè hay là do hô hấp ấm áp của thiếu niên bên cạnh nữa.
Bên cạnh có mấy bạn học đi ngang qua, Đường Ngộ cúi đầu, giọng anh ép xuống rất thấp, mang theo chút nhẹ nhàng hỏi: “Ai là vương bát đản cơ?”