Bạn đang đọc Dòng Thơ Thứ Chín – Đệ Cửu Thành Thi – Chương 12: Người Trong Lòng
Diệp Già Lam sửng sốt một hồi lâu.
Sau đó cô nhớ ra Đường Ngộ không thích ngọt.
Hộp giữ nhiệt để ở trên bàn, cho dù có đậy nắp, cũng vẫn có thể cảm nhận vị ngọt nhè nhẹ truyền ra.
Diệp Già Lam vừa muốn hỏi anh có muốn ăn không, Hạ Chí đã xoay đầu qua, cô nàng không nhìn gương nữa, mà lại gõ một hàng chữ lên di động.
Nội dung không nhìn thấy, nhưng cô lại thấy cái tên phía trên: Tạ Cảnh Phi.
Giọng thiếu niên tùy ý vang lên, sạch sẽ, hiếm khi lại dịu dàng như thế: “Để đó đi, chút em uống.”
Hôm nay Đường Ngộ quả không bình thường, đến cả lời nói cũng nói với cô hơn mấy chữ đấy nhé.
Diệp Già Lam cảm thấy là lạ, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Cô đứng ở đó, nhìn chằm chằm sườn mặt Đường Ngộ.
Khuôn mặt kia vẫn đẹp, vẫn quen thuộc như thế, nhưng, nụ cười nơi khóe môi lại ôn hòa, anh cười với màn hình điện thoại một chút.
Lúc quay đầu lại, thấy Diệp Già Lam vẫn chưa đi, Ha Chí lại giương mắt hỏi cô một câu: “Lát nữa em sẽ đi ra sân bóng rổ với Tạ Cảnh Phi, chị có đi không?”
Anh vốn dĩ đã đẹp, lúc dịu dàng như thế lại càng đẹp hơn.
Diệp Già Lam thuận miệng hỏi câu: “Đánh bóng rổ sao?”
“Không đánh.”
Diệp già Lam nâng mắt, sau đó nghe thấy anh nói câu tiếp theo: “Xem.”
Loại vận động kịch liệt lại thô lỗ như đánh bóng rổ này thật không thích hợp cô*. (*Hạ Chí)
Hạ Chí thu điện thoại lại, “Đúng rồi chị gái, em không biết sân bóng rổ ở đâu cả.”
Ngay cả cách nói chuyện cũng không giống bình thường nữa rồi.
Nhưng Diệp Già Lam không có thời gian nghĩ lại, đã nghe anh lại nói: “Chị dẫn em đi có được không?”
“……”
“Không nói lời nào em coi như chị đồng ý rồi nhé!”
Giây tiếp theo, căn bản không kịp trả lời, Diệp Già Lam đã đồng ý đã bị kéo ra khỏi phòng.
(*Chú thích tại đây một chút: vì Hạ Chí gọi Lam Lam là chị nhưng Lam Lam lại không biết Hạ Chí là Hạ Chí mà coi là Ngộ Ngộ, nên chỗ không nhắc tên Hạ Chí, mình vẫn để là anh, như kiểu Lam Lam vẫn nghĩ đó là Ngộ Ngộ ý)
–
Trường trung học số 1 Nam thành là trường trung học trọng điểm trong thành phố, cũng là trường có truyền thống trăm năm ở Nam thành.
Diệp Già Lam từ sau khi lên trung học, Dư Thu Hoa giống như đã liệu định cô sẽ vào trường trung học số 1 Nam thành, nên lúc chuyển nhà cũng chọn chỗ gần trường.
Đi bộ năm sáu phút, đi xe càng nhanh hơn.
Sân vận động của trường ở ngoài khuôn viên, cách một cái cầu vượt, lại càng gần tiểu khu của bọn họ.
Diệp Già Lam cùng Đường Ngộ đi từ nhà đến sân vận động, tổng cộng mất ba phút.
Trong khuôn viên sân vận động có mấy sân bóng rổ loại nhỏ.
Vừa lúc chạng vạng lại là thời điểm náo nhiệt nhất, trên sân bóng rổ có không ít nam sinh sêm sêm tuổi bọn họ mồ hôi đổ như mưa, lại vẫn tựa cơn gió chạy tới chạy lui.
Diệp Già Lam duỗi tay chỉ chỉ bên cạnh khán đài, “Có thể sang bên kia ngồi.”
Dừng một chút, cô vẫn không dám chắc lắm hỏi: “Cậu thật sự không chơi sao?”
Một nam sinh ngồi đây xem người khác chơi bóng, hình như nhìn thế nào cũng thấy sai sai đó.
Người nọ liếc cô một cái, trực tiếp dùng hành động trả lời câu hỏi của cô.
Hạ Chí tìm vị trí để ngồi ở hàng ghế đầu rồi ngồi xuống, vị trí cùng góc độ đều tốt, nhưng lại có chút nguy hiểm.
Diệp Già Lam duỗi tay chỉ chỉ đám người đối diện ngay trước mặt đang chơi đến mức khí thế ngất trời, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Ngồi ở đây rất dễ bị bóng bay đến đập vào đó.”
Thiết kế này vốn dĩ không khoa học, nhưng sau nhà trường lại cảm thấy không có người ngốc đến nỗi ngồi ở chỗ này để bị bóng đập, nên cũng không bỏ chỗ này đi.
Đơn giản nói thì chính là ngại phiền toái.
Hạ Chí một tay nâng cằm, ánh mắt dừng trên một đám thân người chạy như bay trên sân bóng rổ, một chút cũng không thèm nhìn cô, “Chỗ này tầm nhìn tốt.”
“……”
Chờ lát nữa bị đập ngất xỉu thì tầm nhìn sẽ không còn tốt nữa đâu.
Diệp Già Lam không có cách nào, cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh
Mười mấy năm học thể dục của Diệp Già Lam đều là đồ bỏ đi, bóng rổ nửa điểm xem cũng không hiểu, nên cơ bản là bồi người bên cạnh an tĩnh ngồi thôi.
Ngồi nửa phút, cô nhắn tin cho Tô Cẩm Kha: 【 Tiểu ca ca của cậu hiện tại đang ở sân bóng rổ của trường, cậu có muốn qua đây tạo cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên không? 】
Đầu kia nhanh chóng rep: 【 không được không được, chờ cậu ấy quên mất chuyện ân ân a a yamete (đừng mà) rồi nói tiếp. 】
Diệp Già Lam thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Quay đầu lại thấy, tầm mắt người bên cạnh vẫn như cũ không chếch đi chút nào.
Tô Cẩm Kha lại hỏi: 【 mà sao cậu lại ra sân bóng rổ? 】
Lúc cô nhìn được tin này thì đã khá lâu sau, nhìn đến đã thấy đầu kia gửi tên một tin qua: 【 cậu đi xem Quý Nhiên? 】
Diệp Già Lam nâng mắt, vừa muốn rep “Không phải”, lại thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Cái này gọi là cái gì?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Có thể vì là học sinh lớp năng khiếu âm nhạc, thoạt nhìn Quý Nhiên mảnh khảnh hơn những người chung quanh một chút, diện mạo cũng thanh tú hơn, cậu đứng ở giữa đám người, lại có vẻ cô độc cùng khí chất của một nhà nghệ thuật.
Lúc ấy Diệp Già Lam cũng chính là bị loại khí chất này hấp dẫn.
Cô nhìn chằm chằm thân ảnh kia đến thất thần, bên cạnh an tĩnh vài phút có người đột nhiên nói một câu: “Thật đẹp trai quá đi!”
Diệp Già Lam đảo mắt, sau đó theo tầm mắt anh nhìn qua, mi giác nhẹ nhàng nhảy lên một cái.
Người Đường Ngộ nói chính là Quý Nhiên.
Thế giới này quả thực ảo diệu.
Một người cực kì đẹp trai lại đi nói một người không đẹp bằng mình là đẹp trai.
Diệp Già Lam mím môi, không biết phải đáp lại thế nào.
Lại qua nửa phút, Quý Nhiên bắt đầu tranh bóng.
Diệp Già Lam đứng dậy đi sang quán bán đồ ăn vặt bên cạnh mua hai chai nước, lúc trở về thì đưa qua một chai.
Hạ Chí vẫn say mê xem không thèm liếc cô một cái, nhận chai nước rồi đặt lên ghế.
Diệp Già Lam kinh ngạc: “Cậu không uống sao?”
Hỏi xong cô lại tự trầm mặc.
Hôm nay cũng không biết cô làm sao nữa đây.
Đường Ngộ không bình thường còn chưa tính, đến cô hình như cũng không được bình thường nữa rồi.
Hầu hạ trước hầu hạ sau, lải nhải y như mẹ người ta ý.
Diệp Già Lam vặn nắp chai nước, quyết định ngậm miệng không nói bậy bạ nữa.
Vừa uống được một ngụm, cô đã nghe thấy người bên cạnh nâng tay chỉ chỉ: “Để lại cho cậu ấy uống “
Cậu ấy chính là Quý Nhiên, đáy mắt tỏa sáng, khóe miệng như sắp nở ra cả hoa luôn rồi.
Diệp Già Lam sặc nước trong cổ họng, vì quay đầu trễ, một nửa đống nước phun lên đôi giày trắng.
Hôm nay Đường Ngộ lại đi một đôi giày trắng.
Diệp Già Lam hận không thể lập tức đào một cái động trên đất chui xuống, mặt cô lệch sang một bên, cúi đầu tinh tế khụ khụ mấy tiếng, giọng không lớn, nhưng lại liên tục.
Đường Ngộ vừa mở mắt, cái nhìn thấy Diệp Già Lam đang cong eo ho khan.
Anh không thể hiểu tại sao lại xuất hiện trên khán đài sân thể dục, trên giày còn không biết từ bao giờ lại bị phun nước.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt Hạ Chí làm.
Đường Ngộ hơi hơi nhíu mi, vừa cúi đầu, là có thể thấy cổ áo thiếu nữ vì khom lưng mà nghiêng ra, xương quai xanh lộ ra hơn phân nửa, phía dưới là da thịt tuyết trắng.
Có nam sinh nhìn qua.
Mày Đường Ngộ nhăn càng sâu, ngón trỏ tay phải câu lấy cổ áo cô, sau đó nhẹ nhàng kéo lên.
“……”
Diệp Già Lam phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy.
Cũng không biết là vì vừa rồi khụ qua nhiều, hô hấp không thông một thời gian dài, hay là vì động tác vừa rồi của Đường Ngộ, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng, vành tai xinh đẹp lại càng đỏ tợn, giống như muốn nhỏ ra máu vậy đó.
Cô bất giác xin lỗi: “Thật xin lỗi…… Tớ không phải cố ý đâu.”
Đường Ngộ cúi đầu liếc nhìn giày của mình một cái, không đáp.
Xong rồi.
Giận rồi.
Nếu như bị Dư Thu Hoa biết, sợ là sẽ lấy sinh hoạt phí của cô đi mua giày mới cho Đường Ngộ mất thôi.
Người này vừa thấy đã biết là nhà tư bản, một đôi giày sợ là đến cả vạn tệ.
Tính ra, cô ít nhất phải bị cắt phí sinh hoạt vài tháng mất.
Nếu tính luôn đôi bị kẹo mút của cô làm bẩn kia, có khả năng suốt quãng thời gian còn lại của năm nay cô sẽ phải sống trong khổ sở rồi.
Diệp Già Lam vặn vặn ngón tay, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, “Đường Ngộ……”
Cô vừa định nói có thể viết giấy nợ trước không, cách đó không xa đã có người hô một tiếng: “Cẩn thận!”
Tiếng gió càng ngày càng gần, Diệp Già Lam bị tiếng gọi làm giật mình, sau đó quay đầu, thấy một quả bóng rổ trực tiếp đập về phía cô.
Bên tai Diệp Già Lam hoàn toàn an tĩnh lại, còn chưa kịp phản ứng lại, eo cô đã bị người ta ôm lấy, giây tiếp theo, cả người cô đều ngã vào một lồng ngực.
Quả bóng rổ kia sượt qua cô tay áo cô, bay đi, nện lên tường phát ra tiếng vang không nhỏ.
Nếu vừa rồi nện ở trên người, sợ là cô sẽ bị đập đến ngất xỉu mất.
Diệp Già Lam kinh hồn vẫn chưa bình tĩnh lại, chôn đầu trong ngực Đường Ngộ không kịp phản ứng.
Tay Đường Ngộ bên hông cô đã nhanh chóng buông ra, hơi hơi cúi đầu nhìn cô: “Choáng rồi?”
Diệp Già Lam chớp chớp mắt, sắc mặt trắng bệch, không đáp.
Lực chống đỡ ở trên eo cô dời đi, vì không để bản thân ngã xuống, cô chỉ có thể bắt lấy cổ áo người trước mặt.
Xương quai xanh của Đường Ngộ rấy đẹp, anh cúi đầu, khóe môi hơi hơi nhấp, “Làm gì đó?”
Diệp Già Lam: “……”
So với vừa rồi, hiện tại Đường Ngộ quả thật quá dữ mà.
Cô còn không kịp mở miệng.
Bên cạnh đã có người nói trước một bước, trước một bước ra tiếng, đến từ phía chủ nhân của quả bóng: “Quý Nhiên, vừa rồi cậu dùng sức quá mạnh, không biết còn tưởng rằng cậu với tiểu mỹ nữ này có thù oán gì đấy?”
Đường Ngộ nâng mắt, giọng nhẹ nhàng, gằn từng chữ một: “Người trong lòng của cậu?”