Đọc truyện Dòng Sông Ly Biệt – Chương 19
Đúng như điều cha nói, con nhà họ Lục không thể nào bị bệnh quật ngã. Chỉ trong vòng ba, bốn hôm là tôi lại khỏe ngay như xưạ Một lần bệnh nặng, một lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thành, trầm tĩnh và thích phân tích hơn. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghĩ đến mọi diễn biến xảy tới trong gia đình. Tội lỗi bao giờ cũng được quy về đằng kiạ Tôi chợt phát giác ra một điều là mối thù của tôi thật thâm sâụ Mỗi lần nhắm mắt lại là mỗi lần hình ảnh của dì Tuyết, cha, Hảo, Như Bình và Kiệt lại hiện rạ Hình ảnh đêm tôi phát bệnh lại càng hiện rõ hơn. Mối thù cũ cộng thêm sự xúc động mới len vào máụ Tôi mong sẽ có cơ hội báo thù, sẽ có ngày rửa được nhục, ngày đó nhẹ nhàng biết baọ Nhưng trong ý chí báo thù kia hình như có một cái gì mới phát hiện trong đầu tôi, đó là một thứ tình cảm mâu thuẫn khó giải thích. Đột nhiên tôi thấy mình thông cảm chạ Không lẽ đồng tiền quả thật đã làm thay đổi lòng tôỉ Tôi bắt đầu thấy bực vì những tình cảm yếu đuối của mình. Để giữ vững ý định báo thù lúc nào tôi cũng cố gắng nhớ lại nỗi khổ đau trong quá khứ. Cha là một con người vô tình, những ngọn roi của cha, sự tàn nhẫn đối với me… Bao nhiêu xung đột làm tôi mệt mỏị
Thư Hoàn lúc gần đây hay ngồi tư lự suy nghĩ. Những lần như vậy là tôi lại cả đoán chàng đang nghĩ tới Như Bình. Sự ghen tị làm tim tôi nóng lên. Tôi không thể chấp nhận một sự phản bội dù đấy chỉ là một sự phản bội trong tư tưởng. Một lần mang bệnh không làm tôi quên trái lại còn khiến tôi căm thù hơn. Sự lo mất Hoàn khiến tôi trở thành cực đoan. Hoàn lành quá, chính vì lành mà lúc nào chàng cũng sợ lương tâm cắn rứt. Trong những lúc cận kề bên tôi, nghĩ đến chuyện bỏ ăn bỏ ngủ của Như Bình là chàng hối hận. Một hôm nhìn ra ngoài Hoàn nói:
– Có lẽ Như Bình giận anh lắm!
Lửa ghen nhen nhúm làm tôi khó chịu, xụ mặt xuống tôi nói:
– Anh cứ nhớ cô ta mãi, sao không đến thăm?
Chàng nhìn tôi rồi ôm tôi vào lòng, mắt chàng soi thẳng vào mắt tôi:
– Em xấu lắm, tàn nhẫn lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu em.
Sau đó, chàng hôn tôi, tình yêu cuồng nhiệt nóng bỏng khiến tôi lo ngạị Cái gì quá khích thì không bền.
Hoàn không nhắc đến việc xuất ngoại nữạ Chàng đi xin một chân biên tập trong một tờ báọ Hoàn thường nói:
– Chúng mình lấy nhau đi nhé Y Bình, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào em thấy thuận tiện.
Hoàn sợ gì? Phải chăng chàng sợ là không lấy nhau chàng sẽ mất tôi chăng? Tôi sẽ thay đổi ý kiến hay Như Bình sẽ làm chàng thay đổỉ “Đằng kia” lúc nào cũng ám ảnh tôị
Một hôm, Thư Hoàn chạy đến nói:
– Y Bình, bắt đầu ngày mai anh sẽ đi làm phóng viên tập sự.
– Em mừng cho anh!
– Có việc làm, anh sẽ không xuất ngoại nữạ Bây giờ anh bắt đầu sống tự lập. Chúng mình sẽ lấy nhaụ Saỏ Được không em?
– Được.
– Y Bình, lấy nhau rồi em thích sống chung với cha mẹ hay sống riêng?
– Hử?
Tôi đang nghĩ ngợi chuyện khác.
– Em thích ở riêng à?
– Hử?
Hoàn bước tới cạnh tôi:
– Y Bình, em đang nghĩ gì đấỷ
Tôi ngập ngừng:
– Em đang nghĩ… à, mà không có gì cả.
– Anh Hoàn, làm phóng viên có sướng không?
– Em muốn hỏi trên phương diện nàỏ
– Thí dụ như mình muốn điều tra một chiếc xe xem chủ nó là aỉ Em có số xe đây, anh có thể giúp em tìm tên và địa chỉ chủ nhân chiếc xe đó không?
Chàng nghi ngờ:
– Em, em định làm gì thế? Muốn làm trinh thám tư à?
Tôi cười, quay mặt lại tỉnh bơ:
– Phương Du nó nhờ em, chiếc xe đó là của một tên lưu manh đã cản đường nó, nên nó muốn biết tên chủ nhân chiếc xe thế thôị
Hoàn nhìn tôi dò xét:
– Có thật như vậy không? Lý do không vững, tốt nhất em nên cho anh biết sự thật.
Tôi hơi giận:
– Anh có thể điều tra được không, được thì làm hộ không thì thôi, mình em làm cũng được..
Hoàn lắc đầu:
– Nói thật, anh không làm sao điều tra được, nhưng bạn anh có lẽ giúp được việc nàỵ
– Thế thì anh giúp em đị
– Bộ quan trọng lắm saỏ
– Không quan trọng lắm, nhưng em muốn biết.
Tôi đem số chiếc xe trên cầu lớn ra đưa cho Hoàn. Chàng nhìn tôi một lúc nói:
– Mong rằng không phải chuyện xấụ
– Thế anh nghĩ em có thể làm chuyện bậy bạ được à?
– Ai làm sao biết được.
Ba hôm sau, Thư Hoàn đem kết quả đến cho tôi: Địa chỉ tên Ngụy Quang Hùng. Thư Hoàn bảo tôi:
– Xong rồi, bây giờ em cho anh biết mục đích của em.
Tôi cho tờ giấy vào túi:
– Không có mục đích gì cả.
– Không được, em phải cho anh biết mới được.
– Vậy thì, em đành nói anh hay vậy, đây là địa chỉ của người tình dì Tuyết.
Thư Hoàn nắm lấy tay tôi:
– Y Bình, em có bằng chứng gì không mà dám quả quyết như vậỷ
Tôi nói nhanh:
– Em chỉ đoán như thế!
– Y Bình! Tha cho họ đi em!
Tôi rút tay lại, nói nhanh:
– Hừ, anh lại lôi thôi nữa à? Tha cho họ? Nếu họ hành động chính danh thì làm gì lại sợ em? Có sức chơi có sức chịu chứ, em làm sao ngăn họ?
– Vậy thì em hứa với anh để kệ họ, em nhé?
Tôi giận lên:
– Sao anh quan tâm đến họ thế. Anh tội cho Như Bình à?
Thư Hoàn lắc đầu:
– Y Bình em!
– Thôi được rồi, bây giờ tôi định tới đằng kia đây này, anh có đi với tôi không?
Thư Hoàn lập tức trả lời:
– Không, anh không thể đi được!
– Anh ngại Như Bình à?
Thư Hoàn thành thật:
– Vâng, dù thế nào đi nữa, anh thấy anh cũng có lỗi với Như Bình.
Máu ghen lại nổi lên trong lòng tôi, tôi đứng bật dậỵ Lạ thật, tôi không ngờ ý niệm độc chiếm Thư Hoàn lại mạnh đến thế. Tôi độc tài không muốn thấy chàng lo lắng cho Như Bình vì như thế ít ra Như Bình cũng đã chiếm được một địa vị, một chỗ đứng trong trái tim chàng.
Khi tôi bước ra cửa, Hoàn gọi giật lại:
– Em đi đâu đó?
– Đến đằng kiạ
Hoàn đuổi theo:
– Em có định đem chuyện này ra nói với cha không?
Tôi quay lại trừng chàng:
– Không, em chỉ định đến thăm chạ Mà làm gì anh lại lo lắng cho họ dữ vậỷ Anh Hoàn, anh yên tâm đi, tôi chưa đủ sức để làm gì họ đâu, nếu anh không có ý gì cả thì đi với em lại đằng ấỵ
– Y Bình, em đừng có ích kỷ quá như vậy, tàn nhẫn quá không tốt.
– Em tàn nhẫn à?
Chàng vội xoa dịu:
– Thôi, thôi được rồi, cứ kể như anh nói bậy đi, đừng giận, đừng cãi nữa, anh xin lỗị
Đừng cãi nữạ Tôi còn định nói thêm mấy câu cay đắng nữa thì Hoàn vội vã vuốt ve làm tôi nín yên. Vâng, chúng tôi cãi nhau nhiều quá rồị Tôi yên lặng bỏ đi ra cửa mang giày vàọ Thư Hoàn bước tới ngồi bên tôi, nhìn tôi với nét mặt ưu tự Tôi chợt hối hận, tại sao tôi lại đối với chàng như vậỷ Tôi yêu chàng mà cứ làm chàng khổ. Không phải chỉ có một mình chàng khổ thôi, mà ngay chính tôi có khi còn khổ hơn, còn bị bứt rứt hơn. Đặt tay mình lên tay chàng tôi nói:
– Anh Hoàn, em sẽ trở lại ngaỵ
– Nhưng em đi làm gì? Cha có gọi đâủ
– Đã lâu không đến nên em muốn qua thăm cha, vả lại giam mình trong phòng mãi cũng chán.
– Anh biết không phải vì nhớ cha mà em sang thăm, nếu anh không lầm thì chắc chắn em phải có một ý gì đâỵ Y Bình em nên nhớ rằng cũng vì hận thù mà em suýt làm tan rã mối tình của chúng tạ Anh mong em không nên để thù hận tiếp diễn.
– Không cần anh làm thầy đời, tôi hiểu mà. Bây giờ không lẽ anh không cho tôi đến thăm cha tôi saỏ
Thư Hoàn có vẻ buồn:
– Có ai cản em đâủ
Nhìn chàng cười thoảng trên môi, tôi vỗ về.
– Thôi để em đi, anh ở nhà với mẹ, anh nhé, em về ngaỵ
Thư Hoàn vẫn buồn:
– Anh biết em định làm gì, em tính đến trêu chọc dì Tuyết, đến để cười vui trên chiến thắng của mình.
– Em có chiến thắng nào đâụ
– Em đã chiếm lại anh.
Tôi cười mũi:
– Đừng có tưởng mình cao giá đến độ ai cũng muốn “đoạt” muốn “chiếm” như thế. Ai chớ tôi thì đừng hòng.
Thư Hoàn ôm tôi vào lòng hôn:
– Thôi, thôi được rồi, tôi biết cô tự ái cao lắm mà! Nhớ về sớm nhé, anh mong!
Ra cửa, buổi trưa nắng như đốt. Tôi gọi xe xích lô đến đằng kiạ Đúng như sự tiên đoán của Hoàn, tôi đang bắt đầu một cuộc trả thù mớị Đã biết rõ sự bí mật của dì Tuyết thì còn đợi gì nữả Họ đã ức hiếp, đã nhục mạ, đã chèn ép tôi lắm điều thì làm sao tôi có thể quên được mối thù kia dễ dàng như vậỷ Đứng trong sân, mùi hoa hồng kích thích các mạch máu trong thân tôị
Phòng khách thật vắng, có lẽ vì giờ đây là giờ nghỉ nên tất cả mọi người còn đắm mình trong giấc ngủ trưa, chỉ có Hảo ngồi một mình nơi phòng khách, thật hiếm khi thấy được hắn ở nhà. Thấy tôi, mặt hắn xụ xuống ngaỵ Tôi bước vào, đặt xách tay xuống ghế, Hảo có vẻ khó chịu lên tiếng:
– Y Bình đấy à? Vậy mà tôi tưởng bệnh vật cô chết rồi chứ.
Tôi ngẩn người, nhưng bất chợt cười to vì tôi nhớ lại cảnh tối hôm ấy, Hảo là người nhạo báng tôi nhiều nhất. Bây giờ, tôi thấy vui hẳn lên. Thư Hoàn làm thế nào đi nữa rồi cũng phải trở về với tôị Nụ cười đắc thắng hiện lên môi, tôi nháy mắt:
– Tôi vẫn mạnh, ở đây chắc mọi người cũng vui vẻ chứ?
Hảo nhún vai:
– Dĩ nhiên, ở đây đâu có ai giả bệnh, giả chết đâủ
Tôi giận, nhưng vẫn giả vờ cười tươi:
– Có Như Bình ở nhà không? Tôi đến nhờ cô ấy đây, tụi này định tháng mười làm đám cưới, nghĩ đi nghĩ lại mãi không thấy ai xứng đáng vai phù dâu hơn Như Bình.
Đòn của tôi khá độc. Hảo đỏ mặt như chú gà trống lúc lâm trận. Một lúc thật lâu, lấy lại bình tĩnh, hắn bĩu môi:
– Nói mà không biết ngượng!
Tôi cười, mối thù kia làm tôi tàn nhẫn:
– Không biết ngượng à? Gia đình này chỉ có một người đáng ngượng thôi, nhưng cô ấy bận nằm ở bệnh viện để trục cái thai không cha rồi!
Mặt Hảo từ đỏ biến xanh, hắn đứng yên một lúc, nói:
– Tôi chịu thua, miệng cô độc thật, nhưng có điều tôi khuyên cô, cái gì cũng vừa phải thôị
Hảo bước ra cửa, tôi nhìn theo chợt hối hận, nhưng sợ hối hận đó chỉ lóe lên rồi tắt ngaỵ Tôi gọi vào trong:
– Cha ơi! Cha có nhà không? Con qua thăm cha này!
Cha bước ra, mùa hè cha mặc bộ đồ ở nhà bằng vải trắng mỏng, mái tóc bạc trắng, chiếc dọc tẩu trên môi trong cha nhàn nhã, thanh thản chi lạ. Trong những lúc không giận dữ la hét, gương mặt cha cũng hiền lành lắm, người nhìn tôi cười:
– Khá lắm, con lành bệnh nhanh thật.
Tôi ngồi trước mặt cha, lòng phân vân. Có nên đem chuyện làm mờ ám của dì Tuyết ra mách lại cho cha biết không? Hay nên thu nhập thêm tài liệu trước khi tôi xả láng? Hay bao nhiêu đó là đủ rồị Nhìn nếp nhăn trên trán cha, đột nhiên tôi xúc động. Cha là người thân hay kẻ thù của tôỉ Sự báo thù có làm cho sự thanh thản của người bị xáo trộn hay không? Dưới đôi mắt mệt mỏi, tôi tìm thấy một chút tình thân. Lúc này cha tốt với tôi quá. Nhưng trận đòn ngày nào vẫn không phai được trong đầu óc tôị
– Y Bình con thích chơi nhạc không?
– Gì hả chả
– Con có thích chơi nhạc hay không?
à! Thì ra cha đang tìm cách nói chuyện với tôi, tìm cách để gần gũi tôi đúng như Hoàn phân tích chăng? Trả thù một người nhất là một người lớn tuổi là một việc làm tàn nhẫn, dã man. Hãy học cách tha thứ cho ngườị Lời nói của Hoàn làm tôi phân vân. Cha hỏi:
– Con đang nghĩ gì đấỷ
– Dạ… Dạ…
Tôi vừa định nói thì dì Tuyết bước rạ Có lẽ bà ta nghe tiếng tôi nên bước vội ra, chưa kịp chải tóc. Giấc trưa của dì bị phá. Nhìn sắc mặt của dì tôi hiểu là sắp có to chuyện. Thật vậy đôi mắt nẩy lửa đang mở to nhìn về phía tôi:
– Y Bình, tôi vừa định đi tìm cô thì cô lại đến. Như Bình nó làm gì không phải với cô đâu mà cô lạị. Muốn tìm bạn trai ra đường mà tìm, thiếu gì, tại sao cô lại cướp vị hôn phu của người ta chứ? Sao tồi vậỷ Sao cô không biết đi tìm, lại đi đoạt người yêu của người ta, con người cô chỉ sống nhờ thói đó saỏ
Tôi ngẩn người ra nhìn dì Tuyết. Chính dì gây sự trước chớ không phải tôi đó nhé!
– Cô có tài quyến rũ người ta sao không biết thân mà đi tìm đỉ Đằng này thấy con Như Bình có bạn lại chạy lại quyến rũ. Nói cho cô biết con Như Bình nhà tôi là con nhà gia giáo, có dạy dỗ đàng hoàng, chúng tôi ở đây tính chuyện đàng hoàng chứ không đùa giỡn mất dạy như vậy đâu!
Cha bất bình cắt ngang:
– Bà lại muốn gì đâỷ
Dì Tuyết vẫn bất chấp lời cha, tiếp tục chỉ vào mặt tôi:
– Thật là thứ mặt chai mày đá, muốn lôi muốn kéo sao không ra đầu đường xó chợ mà lại đến đâỵ Thứ điếm giòng mà, mẹ sao con vậy!
Tôi đứng bật người dậy, sự giận dữ làm tôi mất cả lương tri, những câu nói hạ cấp kia (dù biết nơi xuất thân của dì Tuyết cũng không cao ráo gì) không ngờ lại được thốt ra ở đâỵ Tôi chưa kịp phản ứng thì cha đã quát:
– Tôi bảo bà câm đi, bà có nghe không?
Dì Tuyết quay sang cha, mũi dùi tấn công đã hướng về phía khác, dì vừa khóc vừa gào:
– Tôi biết mà, trước mắt ông bây giờ chỉ có con Y Bình thôi, còn mẹ con tôi đây có ra gì nữa đâụ ông cấm chúng tôi xài tiền, không cho chúng tôi mua sắm, trong khi đem tất cả đổ cho họ, Y Bình là con ruột, là cành vàng lá ngọc của ông, còn thằng Hảo thằng Kiệt, Như Bình, Mộng Bình đều là con rơi, con lượm của tôi mà..
Nghe mấy câu vừa rồi của dì Tuyết tôi thấy tự ái va chạm dữ dội, sự giận dữ đã sôi sục. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy buồn cười phần nàọ Tôi nghĩ con rơi à? ít ra cũng có một đứạ Cha đứng dậy, con báo đen đã tỉnh giấc! Cha tôi lườm dì Tuyết! Rồi đưa tay lên đấm mạnh xuống bàn, ly trà rơi xuống vỡ tan.