Đọc truyện Đông Phương Thần Thám – Chương 29: Thám tử bắc đình đáng yêu
Văn phòng thám tử Bắc Đình, nói trắng ra thì hiện giờ cũng chỉ là một tổ chức tư nhân có thủ tục hợp pháp. Mặc dù hiện giờ được trao phạm vi quyền lợi chính thức có hạn nhưng dù sao vẫn chỉ là tổ chức tư nhân.
Chí ít thì vấn đề an toàn, mấy thám tử chỉ có thể tự mình lo cho mình.
Đây chính là tình cảnh khó khăn lớn nhất của bọn họ hiện giờ, hoặc là nói, nhược điểm.
Hiển nhiên là đối thủ đã phát hiện ra bí mật ấy, thế nên đã ra tay vào điểm chết người này. Chỉ cần bọn họ bất ngờ gặp chuyện không may ở một góc nào đó, vậy là chân tướng sẽ vĩnh viễn bị chôn giấu dưới lòng đất, không ai biết đến.
Mà những bàn tay gây ra tội ác đang ẩn nấp trong bóng tối, rốt cuộc bộ mặt thật của bọn chúng như thế nào? Nói không chừng là vẻ mặt thân thiện, dễ gần, biết đâu còn là cả người nghiêm chỉnh, nếu không khác gì người bình thường thì cũng không phải là điều kỳ lạ.
Không ai lại tự khắc hai chữ hung thủ ở trên trán. Thậm chí có những kẻ gây ra tội ác tày trời vẫn không hề cho rằng bản thân mình đã làm sai việc gì. Mà công bố những thứ đáng ghê tởm này chính là chức trách của các thám tử Bắc Đình.
Ài, quần thể đáng kính, đáng khen, lại vừa đáng yêu này!
***
Lý Nhất Đình đang cười.
Tuy rằng vết thương khắp người nhâm nhẩm đau đớn, ấy thế nhưng nụ cười của ông xuất phát từ tận đáy lòng.
“Anh què này, xem ra lúc này, đuôi cáo đã bắt đầu lộ ra rồi, có phải chúng ta nên chặt xuống cho chó ăn trước không?”
Trần Thiên Vũ tức giận cười: “Cậu phải tự xem lại cái đuôi của mình trước, xem có phải sắp bị chặt xuống hay không đã, lại còn nhớ tới cáo nữa chứ…”
Lý Nhất Đình lắc đầu: “Em sắp không đợi kịp nữa rồi, anh thật sự cho rằng mấy vết thương trên người em không đau chắc? Không bắt bọn chúng trả giá một chút thì bọn họ còn không biết sao trời lại xanh.” Ông căm hận nói.
“Phải chờ một thời gian.” Trần Thiên Vũ bình tĩnh nói: “Tuy chúng ta muốn nhanh như chớp, thế nhưng chuẩn bị trước không bao giờ là thừa cả, cậu phải hiểu đạo lý này chứ.”
Lý Nhất Đình nghi ngờ, nói: “Anh sợ em gặp nguy hiểm sao?”
“Đừng có tưởng bở, cậu có thể dễ dàng bị quật ngã như vậy à? Những người này không suy nghĩ thử xem cậu là cái loại gì đầu thai đến?” Trần Thiên Vũ đột nhiên nghĩ tới một từ rất chuẩn xác: “Tôi cảm thấy hiện giờ bọn chúng đang chửi mẹ nó… cái con gián đánh mãi không chết này!”
Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên cười ha hả.
Cuối cùng, Trần Thiên Vũ vẫn tới nhìn vết thương trên người Lý Nhất Đình, Lý Nhất Đình nói: “Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại cả.”
Cuối cùng, Trần Thiên Vũ cũng coi như yên tâm mà gật đầu, đúng là vết thương không nghiêm trọng, chí ít không tổn thương tới xương.
“Cậu cứ nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày đi, chuyện còn lại cứ để tôi.” Ông quyết đoán nói.
Lý Nhất Đình vội vàng: “Như thế sao được, cướp công lao của em à? Hơn nữa, anh chỉ là một gã què, bản thân hành động đã bất tiện rồi, lại còn muốn học em bay lên trời à.”
Trần Thiên Vũ không nhịn được cười, nói: “Bay lên trời? Bay cái khỉ gì, cậu thật sự coi mình là thần tiên xuống trần à… Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực, chí ít về chuyện an toàn thì không thành vấn đề.”
Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, ông cũng biết Trần Thiên Vũ vô cùng quật cường, chỉ có thể khẽ thở dài: “Vậy cũng được, em cứ ngủ một giấc thật ngon đã, ngày mai chắc sẽ không sao. Mọi người tự bảo trọng!”
Nói xong, ông về phòng mình, nằm lên giường.
Trần Thiên Vũ nhìn bóng lưng của người đã bốn mươi tuổi rồi mà còn không biết sợ hãi, viền mắt chợt ẩm ướt.
Cái gì mới gọi là cùng sống cùng chết, sánh vai ngăn địch?
Chẳng qua là ông cũng đang suy nghĩ, kẻ địch còn ẩn nấp trong bóng tối, liệu có phái ra nhóm sát thủ thứ hai hay không. Nhưng với bản lĩnh võ nghệ của mình và Nhất Đình, nếu không phải “cao thủ tuyệt đỉnh” thì sợ rằng muốn tới gần cũng khó, hay là những người này không hề biết?
***
Cuối cùng, Hứa Kinh Nam vẫn “phóng thích vì vô tội” đối với Chu Văn Cảng, anh cầm cự tới phút thứ 59 của giờ thứ 23 mới từ từ mở còng tay của Chu Văn Cảng ra.
“Cậu đi đi.” Hứa Kinh Nam thản nhiên nói.
Chu Văn Cảng có hơi ngơ ngác, thế này là sao, sẽ không phải là giả vờ tha để bắt thật đấy chứ.
Thế nên cậu ta chần chừ không đứng dậy.
Hứa Kinh Nam lạnh lùng nói: “Bảo cậu đi mà cậu còn không đi, lẽ nào còn muốn tôi còng tay cậu à?”
Chu Văn Cảng vẫn không hiểu gì, nói: “Cảnh sát Hứa, nói thật, anh đúng là đã hiểu nhầm em rồi, em không hề làm chuyện xấu gì cả… Hay là, em thề với trời nhé?”
Hiện giờ, tâm trạng của Hứa Kinh Nam rất xấu, anh có hơi không kiên nhẫn, nói: “Có phải cậu thật sự cho rằng tôi không nghi ngờ cậu nữa không? Đừng có đắc ý, tôi nhất định có thể tìm được chứng cứ rằng cậu phạm tội.”
Lúc này, Chu Văn Cảng coi như đã hiểu rõ người này, trong nóng, ngoài lạnh, không hổ là một cảnh sát giỏi.
Cậu ta không nói thêm gì mà chỉ yên lặng ngồi trên ghế.
Hứa Kinh Nam ngạc nhiên nói: “Cậu còn muốn làm cái gì?”
Chu Văn Cảng lộ ra vẻ mặt chân thành, nói: “Nói ra thì anh không tin, nhưng thật ra em muốn giúp đỡ anh.”
Lúc này, Hứa Kinh Nam thật sự ngây người, anh cũng không phải là kẻ ngu, chỉ là có hơi sốt sắng muốn lập công nên cân nhắc mọi chuyện không kín kẽ mà thôi. Lẽ nào thầy nói đúng, người này chỉ là một nhân chứng có lòng nhiệt tình mà không phải là hung thủ?
Anh dùng ánh mắt rất kỳ lạ để đánh giá người đồng lứa gầy gò như sậy này, lúc này, cậu ta không chỉ không hề run rẩy mà trái lại còn tự nhiên sinh ra mấy phần khí thế hùng hồn muốn đấu tranh vì chính nghĩa, giống như đã trưởng thành lên trong nháy mắt vậy.
Sắc mặt Hứa Kinh Nam hơi hòa hoãn một chút, anh hỏi: “Cậu muốn giúp tôi thế nào? Không phải lại còn bí mật gì lừa tôi đấy chứ.”
Chu Văn Cảng khẽ thở dài: “Bị anh dọa như thế, sắp tè cả ra quần rồi, làm sao còn có bí mật gì được… Nhưng em đột nhiên nghĩ rõ ràng một chuyện, có lẽ sẽ hữu ích cho anh đấy.”
Hứa Kinh Nam vội nói: “Nhanh nói tôi nghe thử xem.” Lúc này, anh cũng không gây căng thẳng nữa.
Chu Văn Cảng suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy từ đầu đến cuối, em chính là một quân cờ… Từ đầu tới cuối, em đều đóng vai một nhân vật không hề vẻ vang gì…”
Hứa Kinh Nam không lên tiếng, lúc này Chu Văn Cảng cũng không dừng lại, cậu ta không muốn cố ý làm ra vẻ thần bí gì, bởi vì sự thật chứng minh, làm như vậy, cuối cùng người bị hại chính là mình.
“Em cảm thấy ngay từ đầu đã có người cố ý nói dối em. Đầu tiên, người này khẳng định hiểu em rất rõ, biết em bình thường ưa hư vinh, thích ảo tưởng, thích những thứ kích thích, không có bất cứ kinh nghiệm xã hội gì thế nhưng lại có lòng hiếu kỳ mãnh liệt mà người bình thường không hề có.”
Hứa Kinh Nam gật đầu, anh cảm thấy kính nể vì Chu Văn Cảng đã tự chửi bản thân đau như vậy, bảo anh làm thế thì sợ là không làm được.
“Thế nên, đầu tiên người này nói với em rằng anh ta rất buồn bực, không được lãnh đạo coi trọng, làm cho em có cảm giác đồng cảm, nhờ vào đó rút ngắn khoảng cách tâm lý giữa hai người. Tiếp đó, anh ta cố ý lấy ra một trăm nghìn, nói là đi tặng quà cho lãnh đạo, kết quả đương nhiên là không đi tặng. Nhưng một trăm nghìn đối với em chính là một con số rất lớn. Thứ sâu sắc này một khi đã cấy vào ký ức thì anh có thể sẽ không hiểu… Em đã nỗ lực làm việc hai, ba năm, cũng chưa chắc đã tiết kiệm được một trăm nghìn.”
Hiếm khi Hứa Kinh Nam tỏ vẻ mình hiểu, anh cũng chỉ là một nhân viên thực tập.
“Tiếp đó, người này lại đột nhiên mất tích. Anh ta biết em nhất định sẽ báo cáo chuyện này với lãnh đạo, anh ta còn biết chắc chắn lãnh đạo sẽ không hỏi em những chi tiết nhỏ, bởi vì anh ta rất hiểu, từ trước tới nay vị lãnh đạo cao nhất này không thích em. Nhưng cuối cùng, nhất định sẽ vì bất đắc dĩ mà báo cảnh sát. Mà điều anh ta muốn chính là kết quả này…”
Hứa Kinh Nam lắc đầu: “Anh ta muốn báo cảnh sát thì hà cớ gì phải phiền phức như thế, lại còn muốn mượn danh nghĩa của cậu để ra tay nữa?”
Chu Văn Cảng than thở: “Em cũng không biết. Nhưng nếu như anh ta muốn hãm hại em thì sao?… Em tuyệt đối không có ý nghĩ viển vông, tự cảm thấy mình giỏi.”
Hứa Kinh Nam không ngắt lời cậu ta.
“Tạm thời thì chúng ta giả định người này muốn hãm hại em, như vậy anh ta phải tiếp tục dẫn em mắc câu. Thế nên anh ta đã bày ra rất nhiều trò trước khi mình mất tích, ví dụ như cách mấy ngày lại đứng ngây người bên cạnh hồ cá, sau đó còn làm những chuyện kỳ quái, khó hiểu, làm em nảy sinh lòng tò mò. Em không phủ nhận, em đã thật sự bị mắc câu. Đến nỗi sau khi anh ta thả cái bè nhỏ ở cạnh biển thì em sẽ lập tức chèo về phía biển cả nguy hiểm, đi tới cái xưởng sửa chữa mà không biết nó làm cái gì.”
“Em cảm thấy mình chính là thám tử Conan, muốn phá một vụ án lớn, gây náo loạn toàn bộ viện nghiên cứu.” Chu Văn Cảng nói tới đây, chính cậu ta cũng không nhịn được mà bật cười, bây giờ nghĩ lại, thấy hành vi của mình trẻ con ngu ngốc tới mức nào.
Hứa Kinh Nam không cười, đổi lại là anh thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ như thế. Bắt Chu Văn Cảng, không phải cũng là do người khác lừa hay sao?
“Em nói cho anh biết, nơi đó không hề có thứ gì cả, chỉ có một đống gỗ mục, thế mà đang đêm hôm, em cứ suy ngẫm, còn điều tra từng căn phòng một.”
Hứa Kinh Nam đột nhiên ngắt lời: “Chuyện đó không đúng, xưởng sửa chữa kia luôn có người quản lý hai mươi tư tiếng mỗi ngày, sao bọn họ lại không phát hiện ra cậu được,… Lẽ nào, bọn họ nói dối?” Lúc này, anh sẽ không suy đoán mù quáng nữa, nhưng chuyện này thật sự làm người ta thấy khó hiểu.
Chu Văn Cảng lắc đầu bày tỏ mình không biết.
“Dù sao thì em không cảm thấy có ai cả… Cuối cùng, nhìn sắc trời như sắp mưa, lòng tò mò đã sớm không còn gì, dần dần lại sợ, thế nên em xám xịt quay về.”
Hứa Kinh Nam không dùng giọng điệu nghi ngờ, mà bình tĩnh hỏi: “Cậu xác định mình chỉ đến một lần?”
Chu Văn Cảng nghiêm túc nói: “Nơi kỳ quái như thế, sao em lại tới lần thứ hai làm gì? Em chưa có lá gan lớn như thế đâu.”
Hứa Kinh Nam suy nghĩ, không nói gì thêm.
“Chuyện sau đó thì anh đều biết cả rồi. Người này chơi trò mất tích, sau đó lại tự quay về, sau đó lại đột ngột chết ở trong hồ cá.” Chu Văn Cảng trình bày xong câu chuyện thực sự của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Kinh Nam không cẩn thận nghe tổng kết của cậu ta, mà đưa ra một nghi vấn.
“Làm như thế, ít nhất phải có mục đích gì đó mới đúng, lẽ nào chỉ vì muốn lôi kéo sự chú ý của người khác? Cuối cùng còn sợ người ta không xem trọng nên đã ném cả mạng của mình vào? Như thế hơi vô lý đúng không?”
Chu Văn Cảng nói: “Vốn dĩ em cũng không nghĩ ra, nhưng sau đó lại vớt được một bộ hài cốt trong hồ cá. Em liền nghi ngờ phải chăng người này không phải muốn lôi kéo sự chú ý của em mà là muốn lôi kéo sự chú ý của cảnh sát, giúp anh ta tìm ra thi thể này… Em đoán, đây chính là một người vô cùng quan trọng với anh ta.”
“Còn về phần tại sao anh ta mất cả mạng mình vào đó, có lẽ là chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải thì thật sự không còn cách nào để giải thích cả.” Cuối cùng, Chu Văn Cảng đã nói hết.
Hai người rơi vào sự im lặng rất lâu.
Sự thật quả thực chỉ như vậy thôi sao? Nhưng hiển nhiên, điểm đáng nghi vẫn còn rất nhiều.