Đông Phương Thần Thám

Chương 245: Vị khách thần bí


Đọc truyện Đông Phương Thần Thám – Chương 245: Vị khách thần bí

Trang web “Liên minh Vi” ngày gần đây bỗng nhiên nhận được một tin nhắn xin giúp đỡ, người đó muốn nhờ một thám tử giúp anh ta điều tra về chuyện hội chủ sở hữu khu nhà có lén cấu kết với nhà đầu tư hay không, việc nhỏ này trông có vẻ rất bình thường nhưng trong điểm mấu chốt này lại khiến Thẩm Minh Nguyệt để ý, bởi vì khu nhà mà người xin giúp đỡ này nhắc tới đúng là nơi xảy ra vụ án chết người – khu Kim Hải Uyển, hơn nữa căn cứ vào sự hiểu biết của văn phòng thám tử Bắc Đình, Đồng Minh Hải đúng là Phó Chủ nhiệm Hội Chủ sở hữu khu Kim Hải Uyển. Một tin nhắn xin giúp đỡ trông có vẻ bình thường, nhưng lại lơ đãng liên quan đến hàng loạt vụ án chết người, Thẩm Minh Nguyệt lập tức cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp.

Vì thế, Thẩm Minh Nguyệt nổi lên hứng thú, trò chuyện với người xin giúp đỡ ở trên mạng. Cô hỏi người xin giúp đỡ có nắm giữ căn cứ chứng minh hội chủ sở hữu và nhà đầu tư cấu kết hay không, hay chỉ là phỏng đoán, nhưng đối phương có vẻ rất cẩn thận, không muốn làm lộ con bài chưa lật ra, chỉ nói cần nói chuyện vói người lãnh đạo có thể phụ trách.

Làm chủ quản “Liên minh Vi”, ít nhất thì trong trang web này và các nghiệp vụ liên quan hệ, Thẩm Minh Nguyệt có quyền lên tiếng tuyệt đối, cô nhấn mạnh với đối phương rằng mình có thể làm chủ, chỉ cần có chứng cứ và manh mối, bọn họ có thể thỏa mãn yêu cầu của người xin giúp đỡ, phái thám tử đi điều tra, nhưng cần người xin giúp đỡ phối hợp và tin tưởng. Thẩm Minh Nguyệt cuối cùng dứt khoát thừa nhận mình chính là tổng biên tập trang web, cô hơi nóng lòng bắt lấy tuyến đường này, cũng lo đối phương sẽ bởi vì băn khoăn mà không nhờ giúp đỡ nữa, khiến một manh mối có thể có giá trị vất vả lắm mới thấy đưa lên cửa lại bị bỏ lỡ.

Người xin giúp đỡ dường như vẫn còn cực kỳ băn khoăn, anh ta tỏ vẻ việc này liên lụy đến ích lợi của nhiều nơi, sự tình quan trọng, không thể nói với người mà mình không thể đánh giá cách màn hình được, nên đưa ra yêu cầu giáp mặt trao đổi. Điều kiện này, trong quá trình “Liên minh Vi” được đưa vào hoạt động cũng không thường xảy ra, hơn nữa trong tình huống không biết rõ chi tiết về đối phương, tùy tiện gặp mặt sẽ làm lộ thân phận, cực kỳ mạo hiểm, nhưng Thẩm Minh Nguyệt đã gần như sứt đầu mẻ trán về vụ án rồi, hơn nữa Liễu Tiểu Quyền càng ngày càng giống hung thủ, cô đã tới nỗi quan tâm sẽ bị loạn rồi, cho nên đối với người đang đề cập Đồng Minh Hải này, cô không thể bỏ qua được, vì thế cô nhận lời ngay.

Về địa điểm gặp mặt, đối phương nói vì bảo đảm bí mật, cũng vì bảo đảm bí mật về bản thân mình, cho nên cần lựa chọn một quán cà phê hẻo lánh ở vùng ngoại thành, hơn nữa còn nhấn mạnh chỉ gặp một mình tổng biên tập, nếu có ai khác xuất hiện, anh ta tuyệt đối không mở miệng.

Thẩm Minh Nguyệt vốn còn muốn kéo cả Lưu Tử Thần đi cùng, dù sao Tử Thần làm việc chín chắn hơn, có chị ở bên cạnh, Thẩm Minh Nguyệt cực kỳ yên tâm, nhưng người xin giúp đỡ lại đưa ra điều kiện này, thật sự xem như rất hà khắc. Không còn cách nào khác, để nắm chặt lấy tuyến đường này, Thẩm Minh Nguyệt đã sốt ruột không thể đợi được, hơn nữa mấy năm nay vào sinh ra tử cùng Bắc Đình, chuyện tự bảo vệ mình đã sớm không thành vấn đề, vì thế vui vẻ đặt hẹn. Cô đồng ý toàn bộ điều kiện mà người xin giúp đỡ đưa ra, thậm chí cũng không nói một tiếng nào với Lý Nhất Đình hoặc là Lưu Tử Thần đã rời khỏi chi nhánh Bắc Đình, một mình đi đến chỗ hẹn.

Địa điểm mà người xin giúp đỡ thật đúng là hẻo lánh, không chỉ ở vùng ngoại thành mà còn là ở một khu dân cư kiểu xưa và cũ nát, tường nhà nơi đó phòng đều bị bong tróc, cái gì mà dây điện, dây cáp mạng đều bị kéo ra bên ngoài, ngổn ngang cứ như mạng nhện vậy, làm người ta nhìn mà choáng váng. Ở bên con đường nhỏ của khu dân cư, quán cà phê kia chính là được mở ở chỗ này, bảng quảng cái chỉ tùy ý treo ảnh cà phê và trà, ai không biết thì căn bản rất khó nhìn ra nơi này là quán cà phê từ bề ngoài, cũng không biết mở quán ở nơi này có kiếm được tiền hay không.


Không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Minh Nguyệt, sau khi cô bước vào, liền ngửi thấy một mùi rất tệ, hình như quán này đã lâu không mở cửa thông gió rồi, khắp nơi đều tràn ngập mùi hôi của bàn ghế, làm người ta ngửi thôi cũng thấy rất không thoải mái rồi. Quán cà phê này rất nhỏ, khi liếc nhìn một loạt thì chỉ thấy có sáu chiếc bàn, hơn nữa, một người khách hàng cũng không có, chỉ có một cụ ông có chòm râu rất dài đang đứng trước quầy, hình như chính là ông chủ của nơi này.

Thẩm Minh Nguyệt do dự, cuối cùng vẫn đi vào, dù sao tình hình nơi này như thế nào đều không quan trọng, cô không tới đây để nhấm nháp cà phê mà là vì gặp người. Cô tìm đại một vị trí gần cửa sổ để ngồi xuống, sau đó, ông nội kia liền đi tới, đặt thực đơn sơ sài ở trên bàn, Thẩm Minh Nguyệt không để ý, chọn đại một cốc cà phê thêm đường, sau đó cùng đợi người xin giúp đỡ thần bí kia bước vào.

Cô ngồi ở đó, trong quán rất im lặng, khiến lòng cô hốt hoảng. Thẩm Minh Nguyệt là người thích náo nhiệt, loại không khí yên lặng này khiến cô cảm thấy rất khó thích ứng, cô chỉ có thể chờ mong người xin giúp đỡ thần bí kia nhanh chóng đến đây, nói hết chuyện liên quan đến Đồng Minh Hải cho mình, bây giờ cô không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào có khả năng liên quan đến vụ án.

Nhưng đợi một lúc lâu mà người kia vẫn không tới, không chỉ vậy mà cô cũng không thấy bất cứ khách hàng nào đến quán cà phê này. Suốt một giờ, quán cà phê vẫn chỉ có cô và ông lão kia trong quán, làm Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy liệu người xin giúp đỡ có phải đã cho cô leo cây hay không, hoặc là bản thân quán cà phê này vốn có vấn đề.

Bởi vì người xin giúp đỡ không chịu tiết lộ nửa phần về lai lịch của mình, lại không cho bất cứ phương thức liên hệ nào, ngoài việc ngốc nghếch chờ đợi trong quán cà phê kỳ quái này ra, Thẩm Minh Nguyệt không thể tưởng được cách nào khác. Lúc này, thật ra cô chú ý tới quán cà phê này ngoài bàn và quầy bar ra, cách trang hoàng ở các điểm khác đều rất cũ nát, lại không hề ăn nhập gì với cái bàn hay quầy bar. Thẩm Minh Nguyệt nghĩ thầm rằng có lẽ là quán cà phê này đã mở lâu năm rồi, các thứ trang hoàng đều đã xuống cấp, có thể ông chủ vừa thay bàn và quầy bar, nhưng không trang hoàng lại các thứ khác, hơn nữa, mối làm ăn ở nơi này ế ẩm như thế, dường như không tất yếu phải bỏ công trang trí.

Thẩm Minh Nguyệt đợi hồi lâu, đã hơn một giờ mà trong quán vẫn không có động tĩnh gì, cô phỏng chừng cái tên kia sợ bại lộ thân phận, hoặc là có nỗi băn khoăn nào khác, dù sao thì cũng sẽ không đến nữa, vì thế cô định tính tiền rồi về, rồi liên hệ với người ta sau vậy. Cô đi thanh toán cho ly cà phê rồi bước về phía cửa.

Nhưng cô vừa định đi thì ông lão đối diện đột nhiên vươn tay kéo lại cánh tay Thẩm Minh Nguyệt, Minh Nguyệt lắp bắp kinh hãi, muốn rút ra nhưng đối phương dùng sức rất mạnh, túm chặt cánh tay cô trong tay. Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy không ổn, ngay từ lúc cô vào cái quán này đã cảm thấy là lạ rồi, cô cố gắng muốn chạy trốn, nhưng ông lão vẫn kéo cánh tay cô, hơn nữa còn từ quầy bar lao thẳng đến bàn mà Thẩm Minh Nguyệt vừa ngồi.


“Ông muốn làm gì!” Thẩm Minh Nguyệt lớn tiếng quở trách, muốn tiếng hô khiến đối phương dừng lại.

Nhưng ông lão căn bản không hề để ý, tới chỗ ngồi, ông ta liền dùng tay kia gỡ chòm râu trên mặt xuống, sau đó, còn gỡ cả mũ trên đầu cùng với kính khuông trên mắt xuống. Thẩm Minh Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, thẳng đến khi đối phương bóc hết lông mi và nếp nhăn đang dán trên mặt xuống, mới hoàn toàn để lộ mặt mình ra.

Người đứng ở trước mắt mình đâu phải là ông lão tóc trắng xoá gì, không ngờ đây lại chính là người mất tích đã lâu – Liễu Tiểu Quyền!

Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc mà nhìn anh ta: “Tiểu Quyền, sao lại là cậu? Sao cậu lại giả trang thế này?”

Liễu Tiểu Quyền mỉm cười, vẫn sáng sủa lạc quan như ngày thường mà nói: “Thật có lỗi, Minh Nguyệt, mình đã làm cậu bị dọa rồi đúng không, mau ngồi đi! Mình ăn mặc như vậy là muốn quan sát xem có phải cậu đến đây một mình hay không thôi, nếu cậu không giữ lời hứa mà dẫn người đến, mình sẽ không để lộ thân phận đâu. Nhưng mà cũng may, mình chờ lâu như vậy mà vẫn không thấy còn có ai khác đến đây, quả nhiên cậu vẫn là Thẩm Minh Nguyệt nói luôn giữ lời mà mình quen biết, bây giờ mình hoàn toàn tin tưởng cậu rồi!”

“À, mình đã hiểu rồi!” Thẩm Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, thì ra người nhờ “Liên minh Vi” giúp đỡ là Liễu Tiểu Quyền, anh ta đã giấu thân phận để nói chuyện với mình, mục đích tự nhiên chính là mượn vụ án người chết để kích thích lòng hiếu kỳ của mình, do đó thuận lợi mà hẹn mình ra gặp.


Thẩm Minh Nguyệt thấy Liễu Tiểu Quyền vẫn bình yên vô sự xuất hiện ở đây, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn là hưng phấn chiếm nhiều nhất, dù sao anh ta đã mất tích mấy ngày rồi, hơn nữa văn phòng thám tử Bắc Đình đã coi anh ta là nghi phạm cuối cùng rồi, anh ta càng trốn tránh không xuất hiện, lại càng khó có thể rửa sạch hiềm nghi.

“Nói cách khác, chuyện cậu nhờ bọn mình trợ giúp điều tra chuyện Đồng Minh Hải của Hội Chủ sở hữu và nhà đầu tư cấu kết hoàn toàn là bịa đặt, căn bản là giả đúng không?” Thẩm Minh Nguyệt hỏi.

Liễu Tiểu Quyền ngồi phía đối diện, ngượng ngùng mà gật đầu: “Mình thực sự xin lỗi, khiến cậu mừng hụt một trận rồi, Hội Chủ sở hữu Kim Hải Uyển quả thực có chút vấn đề, nhưng chuyện này không liên quan gì nhiều đến mình, cho nên mình không có chứng cứ gì có thể cung cấp. Về chuyện tại sao lại làm như vậy, hy vọng cậu có thể hiểu cho mình, mình thật sự không còn biện pháp nào khác, bây giờ mình chỉ có thể tin tưởng cậu, những người khác đều không đáng tin cậy, cho nên mình chỉ có thể lén nghĩ biện pháp hẹn cậu ra đây, Minh Nguyệt, cậu chớ trách mình lừa cậu nhé!”

Thẩm Minh Nguyệt đúng thật là vẫn có một chút tiếc nuối vì lời xin giúp đỡ không tồn tại, dù sao thì cô đã cảm thấy mình có thể lấy được manh mối từ con đường này, nhưng mà cô không trách Liễu Tiểu Quyền, cô rất rõ rằng tình cảnh của đối phương cực kỳ xấu hổ, làm như vậy cũng bất đắc dĩ.

Liễu Tiểu Quyền thấy Thẩm Minh Nguyệt không trách cứ anh ta, liền tiếp tục nói: “Minh Nguyệt, mình muốn gặp riêng cậu là bởi vì tất cả mọi người đều không coi trọng lời tiên đoán của mình, chỉ có cậu là ủng hộ mình, mình thật sự rất cảm ơn cậu. Mấy ngày nay, mình vừa cẩn thận đẩy quá trình một phen, lời tiên đoán mà mình nói lúc trước quả thật tồn tại, nhưng trình tự lại có chút lệch lạc, cho nên nghe có vẻ không chuẩn xác, nhưng bây giờ mình đã thành công tìm được trình tự tử vong chính xác rồi!”

Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, cô vốn tin tưởng lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền, những chuyện xảy ra sau đó lại khiến cô sinh ra nghi ngờ, hiện giờ chính chủ xuất hiện, phải nghe xem anh ta tự bào chữa như thế nào mới được.

“Thật ra đúng là dựa theo trình tự các cáp treo đã gặp rủi ro ở đảo Khỉ lúc ấy, chẳng qua mỗi cáp đều phải có một người tránh khỏi cái chết, khi một người đã chết thì Thần Chết sẽ chuyển sang cáp treo tiếp theo, cho nên người trên cáp treo phía trước nếu chỉ chết một người mà những người khác tạm thời vẫn an toàn, bởi vì người nên chết trong cáp treo còn chưa tới nơi.” Liễu Tiểu Quyền nói sinh động như thật.


“Nếu đúng là như vậy thì dựa vào trình tự lúc đó, những người chết sẽ là ông lão trên cáp treo thứ nhất, Đồng Minh Hải trên cáp treo thứ hai, Hầu Hồng trên cáp treo thứ ba, Liễu Xương Thụ trên cáp treo thứ tư, thế thì trên cáp treo thứ năm…” Thẩm Minh Nguyệt dựa theo ý nghĩ của Liễu Tiểu Quyền để sắp xếp, đến cuối thì phát hiện ra một kết luận đáng sợ, chính cô cũng không dám nói thẳng ra.

“Đúng vậy, kế tiếp chính là trên cáp treo thứ năm, mà người ngồi trên đó có bốn người là Trịnh Tinh, Lưu Tử Thần, còn có cậu và mình, cho nên Thần Chết sẽ xuất hiện bên cạnh một trong bốn người chúng ta!” Liễu Tiểu Quyền nói ra kết luận khủng khiếp ấy thay Thẩm Minh Nguyệt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, cái gọi là lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền nghe có vẻ rất có lý, nhưng dựa vào lời nhắc nhở của Trần Thiên Vũ và những gì họ tìm hiểu được từ khi trở về từ đảo Khỉ, họ đã sớm suy đoán ra điều kiện tiên quyết cho lời tiên đoán này chính là chuyện cáp treo gặp rủi ro vốn không hề tồn tại, nhưng hôm nay, cách nói của Liễu Tiểu Quyền sau khi xuất hiện thật sự khiến Thẩm Minh Nguyệt hơi choáng váng, không biết nên nghiêng về phía nào cả.

Sau khi nói phân tích của mình xong, Liễu Tiểu Quyền đột nhiên kích động lên, hai tay cùng cầm lấy tay Thẩm Minh Nguyệt thật chặt: “Minh Nguyệt, việc đã đến nước này rồi, mình căn bản không hề sợ chết, nhưng điều duy nhất mình lo lắng chính là cậu, cậu cũng ở trong cáp treo ấy, cho nên mình nhất định phải cam đoan sự an toàn của cậu mới được. Khi nào nguy hiểm được giải trừ rồi, mình mới có thể để cậu tách khỏi mình, bằng không, mình phải ở cạnh cậu để trông chừng mới được. Cho dù tất cả mọi người đều không tin lời tiên đoán của mình, đều hiểu lầm mình, nhưng chỉ cần cậu an toàn, mình đều cam nguyện hết!”

Đột nhiên được nghe lời tỏ tình này, trong lòng Thẩm Minh Nguyệt rất ấm áp, đúng vậy, bất kể chân tướng như thế nào, cô đã rõ ràng cảm nhận được tấm lòng chân thành của Liễu Tiểu Quyền với mình rồi, trước kia có lẽ là mình không quá để ý đến cảm xúc của anh ta. Thế nhưng Minh Nguyệt cũng hiểu được, chỉ chân thành thôi vẫn chưa đủ, hồi đại học, Liễu Tiểu Quyền đã dốc lòng theo đuổi cô, thường xuyên làm ra hành động lãng mạn, nhưng những điều đó vẫn không thể che giấu vấn đề sẵn có ở bản thân Liễu Tiểu Quyền được, cô lại càng không thể chỉ vì cảm động mà mang lòng riêng trước một vụ án thế này nghiêm trọng được.

Thẩm Minh Nguyệt lần này không rút lại tay đang bị nắm lấy, cô muốn Liễu Tiểu Quyền có thể hiểu được mình, mình cũng là vì muốn tốt cho anh ta thôi, vì thế cô nói: “Tiểu Quyền, cậu theo mình quay về chi nhánh Bắc Đình đi, nếu chúng ta đều ở trong danh sách tử vong tiếp theo thì nên ở chỗ đông người, ở đó có anh Lý, có tứ ca, còn có chị Tử Thần nữa, đó mới là nơi an toàn trước mắt.”

Nhưng Liễu Tiểu Quyền lại không đồng ý, anh ta đưa ra dị nghị: “Minh Nguyệt, mình không thể trở về với cậu được. Mình đã chiếm được tin tức xác thực rồi, văn phòng thám tử các cậu bây giờ đang hoài nghi mình là hung thủ, ngoài cậu ra ra, không ai tin tưởng lời tiên đoán của mình cả, cho nên mình mới trốn đi, bởi vì nếu mình không trốn vào một nơi bí mật, bị người của các cậu bắt lại thì mình càng không thể bảo vệ sự an toàn của cậu được. Nếu mình đi theo cậu, chắc chắn những người đó sẽ lập tức hạn chế sự tự do của mình!”

Nói đến nói đi, mục đích duy nhất mà Liễu Tiểu Quyền làm như thế là vì bảo vệ mình, Thẩm Minh Nguyệt thật lòng cảm kích anh ta. Đối với tình cảm chân thành của Liễu Tiểu Quyền, thực sự khiến Thẩm Minh Nguyệt khó xử, cô do dự mà ngồi trên băng ghế, không biết nên quyết định như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.