Đọc truyện Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử – Chương 35
“Đông Phương.” Nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy y hờ hững vén màn xe, chăm chú đánh giá cảnh sắc bên ngoài, không thèm chú ý đến hắn, Âu Dương Minh Nhật có chút câm nín.
Chuyện là, khi hắn tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi mọi người khởi hành trở về đỉnh Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại cực kì cao hứng, ân cần hỏi han lo lắng cho hắn suốt hai ngày. Làm sao nghĩ đến, đợi đến khi xác định hắn hoàn toàn không còn vấn đề gì, y lại bắt đầu trở nên lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn.
Tuy vén màn xe nhìn ra ngoài, song Đông Phương Bất Bại lại chẳng có tâm tình đi ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp, khóe mắt không nhịn được cứ như có như không liếc về phía người còn lại ngồi trong xe. Thấy hắn khẽ gọi một tiếng, rồi trưng ra khuôn mặt có chút ngượng ngùng mà nhìn mình, tức giận trong lòng vì hành vi mấy ngày trước của hắn giảm bớt phần nào, thay vào đó là một chút buồn cười.
Hắn thay y giải cổ trùng mà cũng không chịu để lộ phương pháp, có lẽ nghĩ rằng phương pháp này có ít nhiều nguy hiểm, hắn biết y sẽ không đồng ý. Nhưng Đông Phương Bất Bại buồn bực chính là điều này, hắn giải cổ xong thấy y không còn việc gì liền an tâm, nhưng sao hắn không nghĩ đến tâm tìm của y khi tỉnh dậy lại thấy hắn lẳng lặng nằm đó, tựa như một thi thể?
Nếu hắn kiên trì muốn dùng loại phương pháp này để giải cổ, nói gì thì nói, mặc dù chắc chắn y sẽ không vui, nhưng rốt cuộc cũng đâu nỡ làm trái ý hắn!
Buông màn xe, liếc nhìn sắc mặt có chút trắng do chưa hoàn toàn khôi phục của hắn, Đông Phương Bất Bại lại có chút đau lòng, nghĩ thầm, hai ngày lạnh nhạt với hắn như vậy có phải đã đủ rồi không?
Nhưng ngay lập tức trong đầu y lại đột nhiên hiện ra bộ dạng người nọ hai ngày trước, gương mặt trắng bệch tái nhợt khi vừa mới tỉnh dậy, không biết hắn dã dùng bao nhiêu máu để bức con sâu chết tiệt kia ra! Đông Phương Bất Bại khẽ cắn môi, mỗi lần nhớ lại bộ dạng yếu ớt tái nhợt vì mất máu của hắn lại khiến y không vui, trừng mắt nhìn người kia một cái, sau đó lạnh lùng cầm quyển sách, dựa vào thùng xe.
Nhìn bộ dạng có thể gọi là ‘không được tự nhiên’ kia của y, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua một chút ý cười nhàn nhạt, nhưng cũng không quấy rầy y.
Cưỡi ngựa theo phía sau, ánh mắt Bình Nhất Chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thùng xe, trong lòng giống như có con gì đang cào cào đến ngứa ngáy, hận không thể xông vào lôi cái người kì lạ kia ra ngoài để giải đáp những nghi hoặc của mình.
Chỉ tiếc là, sau khi cái người tên Âu Dương Minh Nhật nọ tỉnh lại, không nói mấy ngày trước Đông Phương Bất Bại luôn túc trực bên cạnh chăm sóc lo lắng cho hắn. Ngay cả những ngày sau, khi thái độ trở nên hờ hững, song cũng không rời hắn nửa bước, khiến cho Bình Nhất Chỉ không có cơ hội tới gần.
“Khụ……”
Bên trong xe ngựa, Âu Dương Minh Nhật đột nhiên ho nhẹ một tiếng, vừa nâng mắt lên liền bắt gặp một chén trà nóng ấm áp được đưa tới trước mặt.
Mặc dù người nọ không nói tiếng nào, nhưng trong mắt lại không giấu nổi những cảm xúc quan tâm lo lắng, khóe môi Âu Dương Minh Nhật cong lên vẽ ra một nét cười, tiếp nhận chén trà, uống hai ngụm.
Buông chén xuống, hắn mấp máy môi muốn nói chuyện nhưng chợt thấy xe ngựa dừng lại.
“Giáo chủ, trước khi trời tối chỉ sợ không thể chạy đến được khách điếm tiếp theo, phía trước có một con sông nhỏ, không biết giáo chủ có thể ở ngoài trời một đêm không?” Nhìn thấy tia nắng yếu ớt cuối cùng biến mất khỏi bầu trời đang dần tối, xa phu xin chỉ thị.
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại nhíu mày nhìn về phía người bên cạnh.
“Ta không có chuyện gì đáng ngại.” Biết là y lại lo lắng cho thân thể của mình, Âu Dương Minh Nhật cảm thấy ấm áp, lắc đầu trấn an y.
Nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, Đông Phương Bất Bại xốc màn xe, trực tiếp bước xuống.
“Giáo chủ.” Thấy y ra khỏi xe, xa phu thi lễ, trước hết đốt một đống lửa cạnh xe ngựa, trải một tấm da thú lên mặt đất chỗ bên cạnh, sau đó liền bước sang một bên, tự giác đi chuẩn bị đồ ăn.
Mà Âu Dương Minh Nhật nhìn người kia xuống xe, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng theo đi xuống, ánh mắt dừng trên người đang đứng kia ngắm mặt sông, rồi ngồi xuống cạnh đống lửa.
Thấy Âu Dương Minh Nhật ngồi đó một mình, còn Đông Phương Bất Bại đứng cách hắn vài bước, đang đưa lưng về phía này, Bình Nhất Chỉ nhanh chóng xuống ngựa, sau đó ngồi xuống cạnh đống lửa, “Âu Dương công tử.”
“Bình tiên sinh.” Âu Dương Minh Nhật khẽ gật đầu với hắn.
Bình Nhất Chỉ cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề – bắt đầu hỏi ra nghi hoặc trong lòng hắn, “Không biết phương thuốc kia của công tử có trộn lẫn dược vật có khả năng hấp dẫn Phệ Tâm cổ không? Tại sao công tử lại biết những thảo dược này có tác dụng với Phệ Tâm cổ đã thất truyền đó?”
Âu Dương Minh Nhật biết người trước mặt này chính là đại danh y có y thuật tốt nhất trong chốn giang hồ, liền cũng rất nể tình mà đáp lại nghi hoặc của hắn, “Phương thuốc này quả thực có dược vật có khả năng hấp dẫn Phệ Tâm cổ, nhưng những dược vật này cũng không chỉ có tác dụng với riêng Phệ Tâm cổ, chỉ cần là cổ trùng thì nó liền có công hiệu thu hút.”
“Thì ra là thế!” Nghe hắn nói vậy Bình Nhất Chỉ kinh ngạc, lập tức ngửa đầu lên nhìn trời, bắt đầu nghĩ xem trong phương thuốc ấy có những loại thảo dược nào mang hiệu quả này.
Một lát sau, Bình Nhất Chỉ liên tiếp nêu ra sáu, bảy loại thảo dược, sau đó có chút kích động dò hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thấy hắn có thể nhanh chóng nêu ra đúng tên các loại dược vật có thể hấp dẫn cổ trùng, Âu Dương Minh Nhật cũng sinh ra vài phần tán thưởng với kẻ danh y có bộ dáng kì quái này, liền mở miệng nói thêm cho hắn một vài loại dược vật còn lại trong đơn thuốc. Sau đó liền đàm đạo cùng hắn về một vài loại dược nếu đặt cùng nhau sẽ có tác dụng hấp dẫn cổ trùng.
Lại nói với hắn về rất nhiều vấn đề gay go phức tạp của y thuật, nhưng với cái nào hắn cũng đều có thể đưa ra kiến giải của bản thân, Bình Nhất Chỉ không khỏi âm thầm thở dài một tiếng: đáng tiếc về phương diện y thuật mà nói, người này không hề thua kém chính mình, bằng không, trái lại có thể…
“Tiên sinh quả nhiên không hổ danh là ‘Sát nhân danh y’”. Cùng hắn thảo luận một hồi, trên mặt Âu Dương Minh Nhật cũng lộ ra một nụ cười đạm nhạt.
“Bình Nhất Chỉ, lại đây.” Nghe hai người bên kia tán gẫu vui vẻ, Đông Phương Bất Bại đột nhiên quát lên, sau đó bước chậm về phía xa xa.
“Dạ!” Tuy Bình Nhất Chỉ có chút kinh ngạc, nhưng cũng lập tức đáp lời.
Quay đầu nhìn hình bóng màu đỏ càng lúc càng xa kia, Âu Dương Minh Nhật nghi hoặc, “Có phải Bình tiên sinh vốn là người của Nhật Nguyệt thần giáo?”
Bình Nhất Chỉ đang chuẩn bị đứng dậy, nghe vậy liền lắc đầu, “Vài năm trước, khi Đông Phương Bất Bại còn là phó giáo chủ đã cứu ta một mạng, ta mới gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo.”
Tuy nói vậy, nhưng tính tình Bình Nhất Chỉ vốn cổ quái, đối với người của Nhật Nguyệt thần giáo cũng chẳng khác gì người ngoài, cũng chỉ có ở trước mặt Đông Phương Bất Bại hắn mới không dám làm càn.
“Vậy sao?” Đông Phương cũng không phải người nhiệt tình sốt sắng như vậy, Âu Dương Minh Nhật nhìn hắn, nghi hoặc.
Đại khái biết hắn vẫn còn nghi hoặc, Bình Nhất Chỉ quay nhìn thấy giáo chủ vẫn còn đang chờ mình, vì thế liền nhanh chóng giải thích một hơi, “Lúc trước giáo chủ cứu ta hình như vì muốn ta chữa bệnh cho một người, người nọ hẳn là có tật ở chân. Nhưng đã nhiều năm như vậy qua đi vẫn không thấy giáo chủ nhắc lại.” Nói xong liền đứng lên.
Rất nhiều năm trước, có tật ở chân……
Sau khi hỏi thời gian đại khái, Âu Dương Minh Nhật quả thực không thể diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này. Thì ra lúc trước, khi còn ở Thiên Sơn, hắn chán nản vì hết lần này đến lần khác không thể trị hết tật nguyền ở chân, ở nơi này cũng có một người lo lắng cho hắn.
Nhớ lại lúc trước người nọ cũng từng nói, đã không ngừng phái thuộc hạ đến Thiên Sơn tìm hắn, còn hắn lại đặt toàn bộ tâm tư vào những chuyện ân ân oán oán nơi Tứ Phương Thành, khi hắn mệt mỏi cô độc với những thị phi rắc rối, nơi này vẫn còn một người luôn nhớ đến hắn, tìm kiếm hắn.
Ngay cả với kẻ vốn có tâm tính lãnh đạm như Âu Dương Minh Nhật, lúc này cảm xúc cũng không khỏi có chút kích động.
“Vừa rồi giáo chủ trông có vẻ tức giận, ta đi trước.” Tuy trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng Bình Nhất Chỉ đã bắt đầu kêu khổ, không biết giáo chủ tìm hắn làm gì, không phải gọi đến để đánh cho một chưởng chứ?
Âu Dương Minh Nhật đứng lên, “Không cần, để ta qua.”
Mấy ngày nay hắn đã sớm nhìn ra giáo chủ đối xử với người trước mặt này thật sự rất đặc biệt, nghe hắn nói như vậy, Bình Nhất Chỉ không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý, sau đó lại ngồi xuống.
“Hiện tại thân thể hắn thế nào rồi?” Nghe tiếng bước chân sau lưng, Đông Phương chăm chú nhìn mặt sông, lên tiếng hỏi.
Một lát sau, không thấy ai trả lời, nhưng y lại rơi vào một vòng ôm ấm áp. Ngân châm vừa mới được đẩy ra nơi đầu ngón tay, song ngay khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, Đông Phương Bất Bại liền thu lại.
“Ta đã không còn gì đáng ngại rồi.” Tựa cái cằm đã có chút nhọn lên vai y, sườn mặt hai người dán sát lại với nhau, Âu Dương Minh Nhật ghé vào lỗ tai y, thủ thỉ.
Nghĩ lại, bất kể hắn làm chuyện gì, Đông Phương Bất Bại cũng chẳng bao giờ có thể thật sự tức giận với hắn.
Cảm nhận độ ấm cùng cảm giác an toàn truyền đến từ sau lưng, Đông Phương Bất Bại thả lỏng cơ thể, “Sau này, bất kể chuyện gì cũng phải bàn trước với ta.”
“Được.” Âu Dương Minh Nhật đáp ứng.
Quay đầu nhìn thẳng vào hắn cả nửa ngày, Đông Phương Bất Bại buồn bực: “Ngươi lần này dọa ta sợ……”
“Thật có lỗi.” Chạm nhẹ lên cánh môi y, bàn tay nắm lấy tay y của Âu Dương Minh Nhật hơi siết chặt.
“Trong chúng ta không bao giờ cần phải nói xin lỗi!”
Cầm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của hắn, Đông Phương Bất Bại dâng lên cánh môi của mình.
Trong mắt chứa chan nhu tình dịu dàng ấm áp, Âu Dương Minh Nhật mang theo chút rung động làm sâu thêm nụ hôn ấy.
Vầng trăng cong cong treo lơ lửng trên ngọn cây, mang một vẻ thơ ngây hồn nhiên đến khó tả, ánh trăng bàng bạc, lành lạnh mà sáng tỏ rơi xuống mặt đất, bao phủ lấy hai con người đứng sát nhau bên bờ sông kia, phủ lên người họ một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt ôn nhu.
Ngay từ đầu hắn không nên đến đây, nếu lúc đó hắn đến cùng lắm là bị giáo chủ vỗ một chưởng, bây giờ cũng sẽ không phải chứng kiến chuyện không nên biết.
Tầm mắt dừng trên hai người đang thân thiết ôm nhau trước dòng sông nhỏ kia, Bình Nhất Chỉ nghĩ.
Đợi đến khi hai người trở về, Bình Nhất Chỉ thức thời chạy tới ngồi cùng xa phu gần một đống lửa khác.
Qua loa ăn chút đồ ăn đơn giản, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía người bên cạnh, “Có muốn vào trong xe ngựa nghỉ ngơi không?”
Âu Dương Minh Nhật lắc lắc đầu, liếc thấy màn đêm đen như nhung lấp lánh ánh sáng của vô vàn những vì sao, hắn không khỏi ngẩng đầu lên. Hắn tìm kiếm ngôi sao tượng trưng cho số mệnh của người nọ, phát hiện nó đang tỏa sáng lấp lánh tựa châu ngọc, mà tai tinh bên cạnh vì sao ấy đã biến mất không thấy bóng dáng, hắn chậm rãi cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thấy hắn cười, Đông Phương Bất Bại nhìn theo tầm mắt của hắn, “Ngôi sao kia rất sáng.”
Gật đầu, Âu Dương Minh Nhật đáp lại, trong giọng nói mang theo chút vui vẻ, “Đó là vì sao mang tính mệnh của ngươi.”
“Vậy vì sao nào là của ngươi?” Đông Phương Bất Bại hiếu kỳ hỏi.
Thấy y chăm chú tìm kiếm trên bầu trời, Âu Dương Minh Nhật giải thích, “Ta vốn không thuộc về nơi này, cho nên bầu trời nơi đây không có mệnh tinh thuộc về ta.”
Trong lòng không thích cách giải thích này, Đông Phương Bất Bại cầm tay hắn, “Ta thuộc về nơi này, ngươi thuộc về ta, vậy mệnh tinh của ta cũng chính là của ngươi.”
Đồng tinh đồng mệnh sao? Âu Dương Minh Nhật nở nụ cười, “Được.”
Thấy hắn đồng ý, Đông Phương Bất Bại rất hài lòng, đưa tay rút cây tiêu bên hông hắn đưa qua, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mỉm cười tiếp nhận cây tiêu, Âu Dương Minh Nhật thổi lên một thủ khúc mới.
Không giống với giai điệu bi thương sầu nhớ vấn vương của những thủ khúc trước kia, khúc nhạc hắn thổi lúc này đây mang theo chút nhẹ nhàng, du dương, trầm bổng. Tiếng tiêu như tạo cho người ta một ảo giác đang đắm chìm giữa ngàn hoa nở rộ rực rỡ, những làn gió dịu dàng mang theo hương hoa thoang thoảng mà say lòng người phả vào mặt trong ngày xuân sắc vô cùng.
Tiếng tiêu của hắn, Đông Phương Bất Bại y đã nghe nhiều năm, lúc này tất nhiên sẽ nghe ra được tâm tình khác biệt với lúc trước.
Nghe xong, Đông Phương Bất Bại liền cong cong khóe môi, nằm xuống gối đầu trên đùi hắn.
Dưới bầu trời lấp lánh những ánh sao, nghe tiếng tiêu du dương, kề bên một trái tim ấm áp, Đông Phương Bất Bại mỉm cười, bước vào giấc mộng đẹp.