Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương – Chương 8
Nguyên lai cái đầm này quá lớn, cắn nuốt vô số sinh linh, nhưng nói sao nó chính là cái lá chắn tự nhiên tiếp theo của Hắc Mộc Nhai. Ngày sau cho dù có kẻ nghĩ muốn từ chỗ này đột kích lên Hắc Mộc Nhai, cũng là không nổi.
Bất quá cái đầm này đồng dạng cũng sinh ra vô số sinh vật. Cân nhắc đong đếm các thứ trong khu đầm xong, chính xác là cả vùng rừng rậm nguyên thủy tối đen. Cánh rừng u thâm rộng lớn, mặt sau dựa vào một ngọn núi cao lớn hiểm trở. Mà kỳ dị hơn là, tại khu rừng này có một cái đầm lớn ở phía tây, ngoài ra những phía khác chỉ có trời và đất.
Có vẻ là một sơn cốc rất tốt. Một bên tiếp giáp nối với cái đầm khủng bố cùng một bộ phận của khu rừng, ba bên còn lại được bao quanh bởi núi. Trong đó một tòa núi, đúng là một bên sơn mạch của Hắc Mộc Nhai. Mà thời gian này, Dương Liên Đình phụng mệnh Đông Phương Bất Bại kiến tạo mật viên. Viện tử kia kỳ thật là ở tại một bên lưng chừng núi Hắc Mộc Nhai. Nếu như trong mật viên lại xây thêm một cái mật đạo, thì có thể dẫn thẳng xuống sơn cốc này.
Dương Liên Đình có ý muốn xem kỹ một chút. Bất quá hắn từ trên nhai hạ xuống, đã hao phí quá nhiều năng lượng, nán lại rồi lát nữa lại phải tự leo về trên nhai, lúc này liền có chút do dự. Suy nghĩ một chút, vẫn tạm thời bỏ cuộc, đợi năng lực hắn khôi phục toàn bộ xong đã, rồi mới lại đến sơn cốc xem sau.
Bất quá từ mật viên của Đông Phương Bất Bại xây một cái mật đạo đến sơn cốc này, cũng là cả một công trình lớn, bởi vì Hắc Mộc Nhai thực sự rất cao.
Dương Liên Đình chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng này, làm thế nào làm được, thì còn phải cân nhắc cân nhắc a.
Hắn thăm dò toàn bộ địa hình nhai xong, liền ngẩng đầu nhìn vách núi cao dựng đứng với vài dải mây uốn lượn, phát động năng lượng toàn thân, đột nhiên phi thân nhảy lên, kim quang bạo trướng, vịn theo vách đá, chậm rãi hướng phía trên leo lên.
Xuống núi thì dễ lên mới khó. Hắn hiện tại suy cho cùng chưa có khôi phục hoàn toàn sức lực, từ dưới nhai để trở lại trên nhai, hao phí không ít thời gian cùng năng lượng, đợi trở lại chỗ cũ thì, đã có chút thở hổn hển.
Không được, xem ra vẫn cần tăng cường rèn luyện độ dung hợp.
Dương Liên Đình trở lại viện tử của mình, tinh thần cùng nhục thể vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống giường liền ngủ mê mệt, kể cả lúc Tiểu Đào trở về cũng không biết.
Sáng sớm ngày tiếp theo tỉnh lại, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, trạng thái không chỉ trở lại tốt nhất, kể cả năng lực cũng mạnh hơn.
Dương Liên Đình ha hả cười, phát hiện rồi một cách hay, đó là thỉnh thoảng rèn luyện tự thân năng lực dung hợp. Mỗi lần chẳng những tiêu hao không nhiều năng lượng tinh thần, ngược lại có thể gia tăng năng lượng phóng ra, hơn nữa kinh mạch cũng có nơi mở rộng, nội lực bên trong cũng có chút thành tựu.
Nhưng hắn vẫn là lưu lại tại trên nhai, mỗi ngày cơ bản không có đại sự gì, không cần hắn háo phí năng lượng.
Đột nhiên trong đầu lóe lên cái gì, một đoạn chuyện hiển hiện lộ ra.
Chính là kịch tình!
Dương Liên Đình đột nhiên ý thức đến, bởi vì hôm qua năng lực mình đột nhiên phi tiến, vô tình trung phá vỡ ngăn cấm của cái pháp luật giăng sẵn kia, lộ ra một số ký ức về kịch tình câu chuyện.
Nước đi này bất ngờ nhưng cũng tất yếu, hắn đã chờ mong từ rất lâu rồi. Tiết lộ kịch tình sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, nhưng sẽ là căn cứ đưa ra một số gợi ý cho hắn, để hắn không phạm phải sai lầm trọng đại nào.
Kịch tình xuất hiện trước mắt chỉ là một bộ phân nhỏ. Khi cái tên Lệnh hồ Xung này nổi lên thì, Dương Liên Đình biết được hắn nguyên là diễn viên chính. Bất quá tại thế giới đang tồn tại hết sức chân thật này, không có cái gọi là diễn viên nào nữa.
Dương Liên Đình đối với Lệnh Hồ Xung này vô cùng hiếu kỳ. Bởi vì căn cứ vào phần kịch tình này, có thể thấy được hắn là một người có năng lực tinh thần tương đối cường hãn, đối mặt với sinh tử không hề sợ hãi, trong lòng tràn đầy chính nghĩa, vkhông lo sợ, hơn nữa không bị đạo đức trói buộc, trí tuệ rộng mở, vốn là một nhân tài khó tìm.
Bất quá thế nào mà cũng lại là một nam nhân a…
Dương Liên Đình có chút ưu sầu. Bởi vì chịu ảnh hưởng của linh hồn lúc đầu trên nhục thể này, hắn vẫn tương đối thiên về thích nữ nhân hơn một ít.
Đúng, không phải có cả Nhậm Doanh Doanh nữa sao!
Dương Liên Đình đột nhiên trước mắt sáng ngời, bỗng nhiên cảm thấy như mình tìm được cả một thế giới mới.
Là nữ nhi của tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành, Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, võ công cùng tài trí của nàng chắc hẳn cũng không yếu, không biết năng lực tinh thần thì như thế nào?
Dương Liên Đình thầm mắng mình ngu, vì sao đến bây giờ mới nghĩ đến một nhân vật trọng yếu như vậy.
Bất quá Nhậm Doanh Doanh từ hai năm trước đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai, chuyển đến Lạc Dương, hơn nữa năm nay nàng đại khái chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, không biết…
Dương Liên Đình càng thêm kỳ vọng, không thể đợi được mà muốn đi khảo sát một chút năng lực tinh thần của vị Nhậm đại thánh cô này.
“Cái gì? Xuống núi?”
Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc mà nhìn người trước mắt.
“Đúng vậy. Thuộc hạ muốn tự mình đi GiangNammột chuyến, tìm loại đá hoa tốt nhất cho mật viên của giáo chủ. Mặt khác thuộc hạ nghe nói mẫu đơn Lạc Dương đẹp bậc nhất thiên hạ, lại nghĩ muốn thuận đường đi Lạc Dương xem một chút, tìm cho giáo chủ một vài giống hoa mẫu đơn đẹp nhất trân quý nhất.”
Đông Phương Bất Bại nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, không cần ngươi tự mình đi. Trong giáo có nhiều người như thế, gọi vài đệ tử có khả năng đi là được.”
Dương Liên Đình nói lẽ phải chăng, trung thành tận tâm nói: “Chuyện Giáo chủ tự mình căn dặn, thuộc hạ không dám để người khác nhúng tay. Giáo chủ trong lòng thuộc hạ giống như thiên nhân trên đời, văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, vì giáo chủ làm việc vốn là vinh hạnh của thuộc hạ. Hơn nữa giao cho người khác ta cũng lo lắng.”
Đông Phương Bất Bại có chút trù trừ. Y không muốn để Dương Liên Đình rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng lại đành lòng dập tắt nhiệt tình của Dương Liên Đình. Hơn nữa y nhìn ra được, Dương Liên Đình tựa hồ vô cùng chờ mong được xuống núi. Cho dù lần này bắt hắn trở về, sau này nhất định vẫn sẽ tìm lý do khác để xuống núi.
Đông Phương Bất Bại trong lòng thở dài. Y biết Dương Liên Đình lúc này đúng là trẻ tuổi khí thịnh, ngày ngày phải đứng trên Hắc Mộc Nhai này sao có thể không buồn bực, nghĩ muốn xuống núi đi vòng quanh, cũng là chuyện thường tình.
“Được rồi. Vậy thì việc này liền giao cho ngươi.” Y cuối cùng cũng không cam lòng mà nói ra.
Dương Liên Đình mừng rỡ: “Đa tạ giáo chủ. Thuộc hạ lập tức chuẩn bị lên đường.”
Đang nói còn xoay người muốn đi, nhưng thấy Đông Phương Bất Bại suy sụp ngồi thụp xuống đất ở đó, ánh mắt còn có chút u oán mà nhìn mình, không khỏi trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cảm thấy không thể cứ thế bỏ quên y lại mà đi.
Hắn chần chờ một chút, không có chạy đi, ngược lại đến gần thêm hai bước, cúi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ lần này xuống núi, giáo chủ… Có muốn cái gì không? Thuộc hạ sẽ mua về cho.”
Đông Phương Bất Bại hôm nay mặc một kiện trường sam xanh biếc, thắt lưng bằng gấm đeo một ngọc bội màu mực, nguyên bản một tay chống đầu, một tay cầm theo bản sự vụ của giáo, nghiêng người dựa trên trường tháp trong thư phòng nhìn, y phục để tùy y buông lỏng, đẹp đến nói không nên lời.
Nhưng kể từ lúc nghe Dương Liên Đình nói muốn xuống núi, sắc mặt y liền trở nên khó coi, âm trầm. Vốn thấy thần sắc mừng rỡ không thôi của Dương Liên Đình, trong lòng càng thêm buồn phiền, chỉ hận nam nhân đáng giận này, bản sự vụ trong tay đều bị bóp vo thành một nắm. Ai ngờ nam nhân kia lại đột nhiên đến gần, hỏi mình có muốn cái gì …
Thần thái này, giọng điệu này, trông cứ như nam nhân sắp sửa đi xa, yêu thương hỏi vợ con mình có yêu thích cái gì thì sẽ mua về cho vậy.
Đông Phương Bất Bại vừa nghĩ như thế, lập tức tâm tình tốt đẹp, trên mặt cũng có chút phiếm hồng.
“Cũng… Cũng không có muốn cái gì đặc biệt…”
Y cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ xíu, giống như không dám nhìn thẳng vào hai mắt đối phương.
Dương Liên Đình ngây ngẩn nhìn y, đột nhiên trong trái tim chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được nghĩ muốn gần gũi gần gũi. Nhưng hắn bất luận cả trong nhục thể này nguyên thể mang thân tinh thần thể cao cấp, cũng không có tý xíu kinh nghiệm nào hơn, không khỏi nhất thời sững lại một chỗ, không biết có nên hay không lại tiến thêm một bước.