Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương – Chương 68
Bụng co rút từng hồi, cứng rắn giống như khối đá, cơn đau bụng sinh mãnh liệt đến từng đợt mà không có cách nào ức chế được.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, cắn răng tựa ở phía sau thân cây.
Loại tình huống cùng đau đớn này, y đều đã từng gặp qua. Giống hệt như lần trước sinh Bảo Nhi.
Loại cảm giác này, rõ ràng là muốn sinh.
Nhưng mà……nhưng mà mới có hơn tám tháng a. Chẳng lẽ là muốn sinh non?
Đông Phương Bất Bại mắng to trong lòng, cái này sớm không sớm, muộn không muộn, hết lần này tới lần khác đến đúng vào thời khắc quan trọng.
Y dịch dung thành một người vạm vỡ thì trên núi lúc này cũng có ít nhất một hai trăm người, ẩn ở trong đám người giang hồ cũng không thấy rõ được. Hơn nữa y lựa chọn ẩn sau đại thụ ở trong rừng rậm, ở góc độ này vừa có thể giám thị Nhậm Doanh Doanh, lại có thể bao quát toàn bộ nhất cử nhất động trên đài.
Nguyên bản muốn chứng kiến Nhạc Bất Quần thượng đài, Đào Cốc Lục Tiên châm ngòi, đúng là thời cơ tốt để đi đên quấy rồi, nhưng là bây giờ……
Đông Phương Bất Bại tựa ở phía sau cây, nhẫn qua trận đau đớn này. Y nhìn vào trong đám người, trong đó có mấy cọc ngầm mà y đã chôn, đều đang chờ mệnh lệnh của y để làm việc. Bảo Nhi thì đi theo bên cạnh Vương bá, mặc một thân giống như kiếm đồng, hào hứng bừng bừng nhìn mọi người ở trên đài.
Vừa rồi trên đài luận võ máu tươi tung tóe, rất là hung hiểm.
Đông Phương Bất Bại vốn lo lắng con gái trông thấy việc như vậy trước mặt sẽ bị kinh hãi, trong tâm vốn có vài phần ảo não chính mình lo lắng không chu toàn, không nên mang theo con gái lên núi, ai ngờ đã thấy Dương Bảo Nhi nhìn thấy hiện trường máu tươi đầm đìa không có một chút khiếp sợ, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn, hai mắt tỏa sáng. Y vừa rồi thậm chí còn nghe thấy Đào Cốc Lục Tiên bắt lấy Ngọc Cơ Tử, tinh thần của Dương Bảo Nghi ở trong tâm tưởng còn nhỏ giọng nhắc:
“Kéo đi! Kéo đi!”
Cuối cùng Đào Cốc Lục Tiên còn chưa kịp xé nát Ngọc Cơ Tử, Ngọc Cơ Tử đã bị Tả Lãnh Thiền chém đứt hai tay cùng một chân, Dương Bảo Nhi còn tỏ ra có hơi chút thất vọng.
Đông Phương Bất Bại đối với việc này trong tâm chỉ cảm thấy tán thưởng, không chút nào cảm thấy con gái mình tâm tính lạnh lùng hay tàn nhẫn. Giang hồ chính đạo đều đã xem y là một đại ma đầu, vốn là do y nguyên bản tâm tính tự thân đã hướng tà, bởi vậy có thể thấy được cái danh xưng ‘Ma đầu’ này không phải là không có lý.
Nếu như hôm nay Dương Liên Đình ở đây, có lẽ sẽ rất lo lắng sau này con gái sẽ bị Đông Phương Bất Bại dạy dỗ thành một tiểu ma nữ thực thụ. Kể từ bây giờ xem ra, khả năng này rõ ràng là rất lớn.
Đông Phương Bất Bại lúc này thấy con gái ở bên kia không có việc gì, lại biết Vương bá võ công cao cường, trí kế hơn người, có hắn mang theo con gái, nhất định sẽ không có việc gì. Chính là ……
Đông Phương Bất Bại đỡ lấy cái bụng hình cầu nặng nề của mình, nhìn về phía đài.
Lúc này là Nhạc Linh San cùng Lệnh Hồ Xung đối chiêu. Mắt thấy hai người càng lớn càng thuần thục, đều là dùng chiêu thức của Hoa Sơn để so chiêu. Thần sắc Nhạc Linh San càng ngày càng nhu hòa, rõ ràng là đã quên chuyện vừa rồi Nhạc Bất Quần cho nàng một cái tát, trên mặt Lệnh Hồ Xung cũng lộ vẻ vui mừng.
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại già dặn kinh nghiệm, đã sớm nhìn ra hai người này đã hoàn toàn quên nhau.
Y liếc Nhậm Doanh Doanh, thấy Nhậm Doanh Doanh dịch dung thành một đại hán bộ dáng mập mạp có râu quai nón, trên mặt dường như không có biểu lộ gì, chỉ là trong ánh mắt đã có một tia thất thần cùng âm trầm bi thống, hai tay ẩn ở trong ống tay áo đã run nhè nhẹ.
Đông Phương Bất Bại thầm nghĩ: Nhậm Doanh Doanh, ta đã nói từ nay về sau sẽ không hâm mộ ngươi nữa, đến lượt ngươi hâm mộ ta. Có thể thấy được lời của ta đây đã đúng. Lệnh Hồ Xung đối với ngươi bất luận là yêu thương trìu mến như thế nào, trong tâm thủy chung vẫn có một bóng dáng không thể quên được, đâu có giống như Liên đệ của ta, đối với ta toàn tâm toàn ý, trọn đời không đổi.
Nghĩ đến Dương Liên Đình, trong tâm Đông Phương Bất Bại đau xót, tiếp đó lại là một cơn đau bụng sinh mãnh liệt đánh úp lại.
Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới cơn đau thứ hai lại đến nhanh như thế. Lấy kinh nghiệm lần thứ nhất của y, hẳn là nên chậm chút nữa……
Nhưng mà lần này y e rằng sẽ sinh non, tình huống tất nhiên sẽ không giống như lần trước. Vốn y còn muốn chống đỡ một thời gian ngắn nữa, nhìn xem cuối cùng trên lôi đài Nhạc Bất Quần có giở thủ đoạn gì không, nhưng hiện tại……
Ách –
Có lẽ là bởi vì song bào thai. Đông Phương Bất Bại không chỉ có phần bụng nặng nề đau đớn, lưng eo cũng bủn rủn không thôi, dưới chân từng đợt buồn đau.
Y cảm thấy như lưng eo của mình quả thật như sắp bị chặt đứt rồi, đau đến mức y khó có thể đứng thẳng.
Đúng lúc này, Nhạc Linh San chuyển tay đâm về phía Lệnh Hồ Xung, mà Lệnh Hồ Xung vì để cho nàng vui vẻ, lại nghênh tiếp thế kiếm, kêu lên:
“Kiếm pháp Hằng Sơn thực tốt!”
Làm như hết sức tránh né, thực ra thân thể lại lao thẳng về hướng mũi kiếm, chỉ nghe ‘phập’ một tiếng, trường kiếm đâm thẳng vào vai trái xuyên qua đằng sau.
Lệnh Hồ Xung bổ nhào về phía trước, trường kiếm càng cố định hắn ở dưới mặt đất.
Biến cố lần này tới đột ngột vô cùng, quần hùng phát ra một tiếng hô, đều bị kinh ngạc đến ngây người.
Nhạc Linh San cả kinh nói:
“Ngươi……Đại sư ca……”
Nhậm Doanh Doanh dịch dung thành hán tử râu quai nón rốt cuộc cũng không nhẫn được nữa, vọt lên đài, rút trường kiếm ra, ôm lấy Lệnh Hồ xung. Vết thương trên vai Lệnh Hồ Xung tuôn ra, mười nữ đệ tử của Hằng Sơn phái cũng xông lên vây quanh, một bên lấy thuốc trị thương ra bôi lên cho hắn.
Trên đài nhất thời có chút hỗn loạn, chỉ nghe Nhạc Bất Quần cười lớn một hồi, cao giọng nói:
“San nhi, con dùng kiếm pháp của ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, đánh bại chưởng môn ba phái, cũng coi như khó có được!”
Đông Phương Bất Bại mặc dù đang đau bụng sinh, nhưng vẫn luôn chú ý đến biến hóa của trận đấu, chứng kiến Nhạc Bất Quần nói ra lời này, trong tâm không khỏi thở dài, biết rõ hôm nay khó có thể thu hoạch được gì.
Nhạc Bất Quần tâm tư lọc lõi già dặn, mưu đồ quá sâu, nhìn an bài của hắn ngày hôm nay, không phải chỉ bày ra ngày một ngày hai. Hơn nữa Nhạc Linh San thật sự học được kiếm pháp của Ngũ Nhạc, khiến cho Đông Phương Bất Bại cũng có chút ngoài ý muốn.
Bất quá y suy đoán một phen, liền dự đoán trong Hoa Sơn tất có huyền cơ gì đó. Năm đó chính tà lưỡng đạo sống mái với nhau, hơn mười cao thủ của Ngũ Nhạc Kiếm phái cùng thập đại Trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần giáo cùng mất tích ở Hoa Sơn, nói không chừng đã để lại vật gì đó, bị Nhạc Bất Quần tìm được rồi cũng không chừng.
Chỉ là tuy Đông Phương Bất Bại có thể sơ lược dự đoán được chân tướng, lại hoàn toàn không nghĩ tới Lệnh Hồ Xung vô dụng như vậy, vì một Nhạc Linh San đã vứt bỏ hắn, lại cam nguyện buông tha cho vị trí Minh chủ của Ngũ Nhạc Kiếm phái, ngược lại còn uổng phí công lao mình cùng Nhậm Doanh Doanh bày mưu vì hắn.
Đông Phương Bất Bại biết rõ chuyện hôm nay không thể thành. Nếu không phải bệnh trạng của y đột nhiên xuất hiện, vừa rồi vốn định âm thầm giúp đỡ Lệnh Hồ Xung đánh bại Nhạc Linh San.
Mặc kệ trong tâm Lệnh Hồ Xung có nguyện ý hay không, đều không thể ngăn được dự định của Đông Phương Bất Bại.
Chính là đột nhiên cơn đau bụng sinh ập đến làm rối loạn kế hoạch của Đông Phương Bất Bại. Đừng nói âm thầm ra tay, lúc này y vận nội tức đều có chút miễn cưỡng, đành phải trơ mắt nhìn tên ngốc Lệnh Hồ Xung kia đưa mình treo lên thân kiếm, chỉ vì muốn sư muội hắn cười.
Thật đúng là ngu ngốc si tình. Xem ra đường tình tương lai của Nhậm đại tiểu thư rất không bằng phẳng a.
Đông Phương Bất Bại nhìn qua Nhậm Doanh Doanh dịch dung thành đại hán mập mạp ở bên người Lệnh Hồ Xung bận rộn đi tới đi lui. Chỉ là người ta mập mạp là ngụy trang, mà y là thật sự mập mạp.
Mấy ngày này Đông Phương Bất Bại suy nghĩ rất nhiều, dụng tâm quá độ, lại một đường từ Hắc Mộc Nhai chạy đến Tung Sơn, hôm nay lại phen vất vả lên núi, rốt cuộc tác động đến thai nhi trong bụng.
Y vốn đã xem qua một ít y thư, ngày đó ở trên Hắc Mộc Nhai cũng đã từng bàn luận qua với Bình Nhất Chỉ, biết rõ song bào thai ít nhiều gì cũng sẽ sinh non. Chỉ là lúc ấy Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho y, nói y thân cường thể kiện, hơi thở của thai nhi rất có quy luật, sinh sản ở vào khoảng trong chín tháng, sẽ không sinh non quá nhiều.
Chỉ là mọi sự trong kế hoạch không cản nổi biến hóa, hiện tại mới có tám tháng rưỡi, thai nhi đã muốn ra.
Đông Phương Bất Bại đã thấy lần này không thể chiếm được tiện nghi gì, hơn nữa ánh mắt y tinh tường, nhìn ra giữa Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Hành vi cử chỉ của Nhạc Bất Quần vẫn chưa có biến hóa gì quá lớn, nhưng theo hô hấp cùng tư thế đi đường của hắn, Đông Phương Bất Bại đã nhạy cảm phát hiện ra hắn luyện [Tịch Tà Kiếm Phổ]. Sau đó, trận chiến giữa hắn với Tả Lãnh Thiền ai thắng ai thua, cũng sẽ không xảy ra ngoài dự liệu của y, quả thực là không cần phải nhìn nữa.
Đông Phương Bất Bại cố tình rời đi trong lúc này, vội vàng tìm một nơi thích hợp tìm biện pháp sinh hạ hài nhi. Y vốn ra lệnh đem Bình Nhất Chỉ từ trong Hắc Mộc Nhai ra, thật sự để lão đỡ đẻ cho mình. Nhưng lúc này trở tay không kịp, tất nhiên cũng không thể trông cậy vào vị thần y giết người này được.
Đông Phương Bất Bại trong tâm chưa kịp chuẩn bị, khó tránh khỏi có chút bối rối, nhưng nhìn thoáng qua Dương Bảo Nhi ở trong đám người, liền hạ quyết tâm, nhất định phải bình an sinh hạ hai nhi tử ở trong bụng.
Y có ý muốn dặn dò vài câu, nhưng cơn đau trong bụng thật sự càng ngày càng kịch liệt, hai bên lại cách có chút xa, nếu như tùy tiện tiếp cận, có lẽ sẽ bị người khác phát hiện.
Đông Phương Bất Bại linh cơ khẽ động, tập trung kêu gọi Bảo Nhi.
Dương Bảo Nhi đang hào hứng bừng bừng nhìn lên võ đài, nói với Vương bá:
“Tỷ tỷ kia thật là lợi hại, đánh bại Lệnh Hồ Xung như thế nào vậy? Ta sao lại không thấy rõ? Thật là kỳ quái, vừa rồi rõ ràng là Lệnh Hồ Chưởng môn đánh bay kiếm của nàng không phải sao. Chẳng lẽ tỷ tỷ kia có ám chiêu gì?”
Vương bá vẫn luôn cảm thấy khiếp sợ việc Dương Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, lại rất thông thạo võ công. Nếu như biết thật sự bé chỉ mới hai tuổi rưỡi, e rằng là sẽ cả kinh đến thổ huyết.
Nhưng mà đoạn đường này hắn đã có chút chết lặng, bởi vậy cũng không cảm thấy kỳ quái mà bắt đầu giải thích:
“Không phải Nhạc Linh San có ám chiêu. Hẳn là Lệnh Hồ Chưởng môn tự mình đâm vào.”
“Tự mình đâm vào? Vì sao vậy?”
Dương Bảo Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên tâm thần khẽ động, trong đầu vang lên một thanh âm.
“Bảo Nhi.”
Mẫu thân?
Dương Bảo Nhi cảm thấy rất kỳ dị, nhịn không được nhìn xung quanh một chút.
“Bảo Nhi, không cần nhìn nữa, mẫu thân ở cách con hơn hai trăm trượng.”
Xa như vậy? Ta đây làm sao lại nghe được thanh âm của mẫu thân?
Trong tâm Dương Bảo Nhi cảm thấy kỳ quái.
Đông Phương Bất Bại nhất thời không có cách nào giải thích được với bé, chỉ nói:
“Bảo Nhi, hiện tại mẫu thân có việc gấp, phải rời đi một chút. Con theo Vương bá không được chạy loạn, cũng không được bướng bỉnh liều lĩnh, ngoan ngoãn chờ mẫu thân về.”
Dương Bảo Nhi không vui bĩu môi, trong tâm đáp lại nói:
“Con đâu có bướng bỉnh liều lĩnh, con là ngoan ngoãn nhất. Mẫu thân, người muốn đi đâu? Khi nào mới trở về?”
Trong tâm Đông Phương Bất Bại cười khổ. Hai vấn đề này chính y cũng không biết được.
“Bảo Nhi ngoan, nghe lời mẫu thân. Mẫu thân rất nhanh sẽ quay về. Nhớ kỹ phải theo sát Vương bá, ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung.”
“Mẫu thân…….”
Dương Bảo Nhi còn muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên phát hiện liên lạc trong đầu đã bị ngắt quãng, mẫu thân ở bên kia không có trả lời.
Chuyện gì xảy ra? Mẫu thân có chuyện gì mà phải vội vã như vậy?
Dương Bảo Nhi cảm thấy kỳ quái, tìm kiếm ở trong đám người một vòng, không có thấy bóng dáng của Đông Phương Bất Bại, liền có chút không yên lòng đứng ở bên cạnh Vương bá, cảm thấy khán đài náo nhiệt cũng không còn thú vị như vừa rồi nữa.
Mà vừa rồi Đông Phương Bất Bại ẩn thân sau cây đại thụ kia, đã không còn thấy bóng dáng.