Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương – Chương 57
Dựa theo nội dung bản gốc, hiện tại Nhậm Doanh Doanh vì Lệnh hồ Xung lên Thiếu Lâm Tự cầu《 dịch cân kinh 》, Dương Liên Đình lấy danh nghĩa Đông Phương Bất Bại giả phái đám người Cổ Bố và Thượng Quan Vân đi thanh trừ. Lúc này mới gặp Nhậm Ngã Hành.
Sau đó Cổ Bố bị giết, Thượng Quan Vân phản bội, mang Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, cùng Nhậm Doanh và Lệnh Hồ Xung cải trang đưa lên Hắc Mộc Nhai, bắt gặp Đổng Bách Hùng đang bị Dương Liên Đình bắt trói. Một đám làm loạn ở Thành Đức Điện bắt được Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại giả, bẻ gãy hai đùi của Dương Liên Đình, buộc gã dẫn đường đến chỗ của Đông Phương Bất Bại thật.
Mà Dương Liên Đình kia cũng thật là kẻ ngu xuẩn, cư nhiên không hề bố trí hay ám thị gì, cứ thế thành thật dẫn bọn lão đi. Phỏng chừng gã thật sự cho rằng Đông Phương Bất Bại võ công thiên hạ đệ nhất, dễ dàng giết hết mấy người đó để bảo vệ gã.
Chuyện về sau thì không cần nói nữa.
Đông Phương Bất Bại đang thêu hoa lộ mặt, vừa thấy Dương Liên Đình bị thương suy yếu, lấy sức một người địch lại cả đám người, giết Đổng Bách Hùng cùng Thượng Quan Vân, còn chọc mù một bên mắt của Nhậm Ngã Hành, nếu không phải Nhậm Doanh Doanh lấy kiếm đâm Dương Liên Đình khiến y phân tâm, nói không chừng y còn có thể giết thêm mấy người. Nhưng tóm lại, cuối cùng thì Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình đều bị giết.
Nhưng hiện tại tình tiết nguyên gốc đã bị thay đổi, Dương Liên Đình không phái người đến bao vây Thiếu Lâm Tự, khiến cho Nhậm Ngã Hành ít đi một cơ hội lung lạc Thượng Quan Vân, lỡ mất thời cơ lẻn lên Hắc Mộc Nhai của bọn lão. Về sau đám người Nhậm Ngã Hành mất tăm mất tích, Dương Liên Đình phái người đi tìm nhưng không thu hoạch được gì, đành phải tạm thời bỏ cuộc, cùng Đông Phương Bất Bại chuẩn bị ẩn cư.
Chỉ là khi không còn gợi ý từ kịch bản gốc, Dương Liên Đình không thể biết được những động thái về sau của Nhậm Ngã Hành. Hiện tại bụng Đông Phương Bất Bại càng lúc càng lớn, Nhậm Ngã Hành lại không biết lúc nào sẽ chạy lên đến Hắc Mộc Nhai, nên Dương Liên Đình liền nghĩ trước mắt cứ để Đông Phương Bất Bại mang Bảo Nhi đến Hinh Viên đã. Chờ hắn xử lý xong mọi chuyện trong giáo thì lại một nhà đoàn tụ.
Nhưng mà cái ý kiến này vừa nêu ra đã bị Đông Phương Bất Bại kiên định bác bỏ rồi.
“Liên đệ, ngươi ở đâu thì ta ở đó. Phải đi thì cả nhà chúng ta cùng nhau đi, nếu không ta cùng Bảo Nhi cũng ở lại đây với ngươi.”
Dương Liên Đình nói: “Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy. Ở Hinh Viên cũng không xa, ngươi cùng Bảo Nhi đi trước, chờ ta xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở đây thì sẽ đến, cũng chẳng tốn bao nhiêu lâu.”
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, đáp: “Nếu đã chả tốn bao lâu thì sao ngươi không để ta và Bảo Nhi cùng đi?”
Dương Liên Đình hết cách. Kỳ thực tận đáy lòng hắn ẩn ẩn có một cảm giác không lành, nhưng hắn không thể nói chính xác là gì, luôn cảm thấy bất an mấy ngày nay.
Hắn cứng rắn ra mệnh lệnh, để toàn bộ võ sĩ trên dưới Hắc Mộc Nhai bảo vệ nghiêm ngặt, bất cứ kẻ lạ mặt nào đều không được ra vào. Lại ‘chăm sóc’ kỹ lưỡng các vị trưởng lão trong giáo thêm một lần, xác nhận đảm bảo sẽ không có người cấu kết cùng Nhậm Ngã Hành.
Nhưng cho dù đã làm tất cả những chuyện này, hắn vẫn cảm thấy có chút bất an khó mà hình dung nổi. Nghĩ lại, có khi nào gần đây hắn lo chuyện “hậu sự” nhiều quá, lao lực quá độ, thành ra loạn trí?
Không khuyên được Đông Phương Bất Bại đi trước, Dương Liên Đình hết cách, đành đẩy nhanh tiến độ xử lý sự vụ trong giáo.
Những ngày này hắn xử lý hết những chuyện quan trọng, những chuyện cần bàn giao trong giáo, xong một văn kiện cuối cùng cần con dấu của giáo chủ của Đông Phương Bất Bại nữa là hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau hôm nay, hắn đã có thể an tâm cùng lão bà cùng hài tử ẩn cư rồi. Mọi sự phát sinh về sau, tương lai đã không còn can dự đến hắn. Ha ha ha…
Dương Liên Đình duỗi thắt lưng, không nhịn được cười lớn.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Dương Liên Đình nhận ra là tiếng bước chân của Tiểu Đào, liền mời vào.
Tiểu Đào bưng khay trà tiến vào, mỉm cười nói: “Dương đại ca, vất vả rồi, uống chút trà thôi.”
Những ngày này Tiểu Đào vẫn tự mình chiếu cố mọi chuyện tại tưh phòng của Dương Liên Đình, còn thỉnh thoảng tự làm chút điểm tâm.
Dương Liên Đình dùng sóng tinh thần dò xét, phát hiện nàng là có cảm giác hắn sắp rời đi, cho nên cố gắng trong những lúc cuối cùng đối với mình thật tốt.
Vì thế Dương Liên Đình thấy áy náy.
Đối với Tiểu Đào, hắn vẫn cảm thấy giống như là muội muội cùng một nhà. Nhưng hiện tại vì cùng lão bà và hài tử ẩn cư, không thể mang theo nàng, cũng không có ý đó. Nếu Tiểu Đào đã cảm giác được ý định của mình, vậy để nàng tiếp cận một đoạn thời gian, cũng là để hai người lưu lại cho nhau chút hồi ức tốt đẹp.
Dương Liên Đình đáp: “Được. Ngươi cứ để đó.”
Tiểu Đào châm một ly trà, thổi qua rồi đưa hắn: “Dương đại ca.”
Dương Liên Đình thấy Tiểu Đào cũng đã đưa trà tới tận tay mình rồi, liền mỉm cười, nhận lấy uống, rồi khen nói: “Tiểu Đào pha trà lúc nào cũng ngon như vậy.”
Tiểu Đào che miệng cười: “Dương đại ca quá khen, trà và nước đều vậy, nào có chuyện ta pha thì lại ngon hơn chứ.”
Dương Liên Đình mỉm cười, không nói tiếp.
Tiểu Đào hỏi: “Chuyện trong giáo Dương đại ca xử lý xong rồi.”
“Đúng vậy.” Dương Liên Đình nhìn thoáng qua trên bàn, nói: “Sau này sẽ không còn việc gì nữa.”
Tiểu Đào cười: “Lời này của Dương đại ca, giống như sau này không còn ở đây nữa. Ngài là Tổng quản của thần giáo chúng ta, Đông Phương giáo chủ coi trọng ngài như vậy, trọng trách lớn của giáo ta còn đặt trên vai ngài đây.”
Dương Liên Đình cười cười, ý vị thâm trường nói: “Cũng không hẳn.”
Tiểu Đào thấy hắn không muốn nói nhiều, liền cung kính khom người, nói: “Dương đại ca cũng nên trở về thôi. Tiểu Đào xin lui trước.”
“Ân. Ngươi lui đi.”
Dương Liên Đình nhìn Tiểu Đào rời đi, chậm rãi đặt chén trà trong tay lên bàn.
Mặc dù đã bế quan đại bộ phận mẫn cảm của giác quan, nhưng hắn vẫn linh mẫn hơn người bình thường. Chén trà này đầu lưỡi còn chưa chạm đến, hắn đã phát giác trong đó có điều không đúng. Theo phán đoán của hắn, bên trong hẳn là có thả dược liệu* khiến người uống phải toàn thân tê dại, hơn nữa dược lực thuốc mạnh, đủ để một cao thủ như hắn bất động trong một nén nhang.
Hắn phát hiện điều lạ, mặc dù đã uống xong chén trà, nhưng chân khí và tinh thần lực vận chuyển cực tốc, đã nhanh chóng tản mác hiệu lực của dược liệu. Dược kia không hề có tác dụng với hắn.
Hắn nhíu mày, không biết Tiểu Đào muốn làm gì, trong lòng có dự cảm cực kỳ không tốt.
Hắn nhắm mắt phóng ra tinh thần lực, phát hiện Tiểu Đào đã không còn ở khu vực phụ cận, không rõ đã đi đâu, đã xuất ra đại khái tinh thần lực mà không thấy, đi cũng thật nhanh. Bất quá hắn giật mình phát hiện võ sĩ xung quanh thư trai cũng bị điều đi hết. Lập tức phóng đại tinh thần lực, phát hiện ra một người khiến hắn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nhậm Ngã Hành!
Tinh thần lực của hắn rõ rõ ràng ràng nhìn thấy Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên, cải trang thành hình dạng của võ sĩ trong giáo, đã lên đến Hắc Mộc Nhai. Không chỉ vậy, bọn lão còn tìm được mật đạo trong thạch ốc ở hậu hoa viên, phá hỏng cổng, đi vào.
Dương Liên Đình quá sợ hãi, bất chấp tất cả vọt ra khỏi phòng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến hậu hoa viên.
Hắn vừa đi tới hoa viên, liền thấy hai người cũng cải trang trang phục của võ sĩ, đang lén lút ở cửa thạch ốc.
Dương Liên Đình khai mở sóng tinh thần, không cần nhìn mặt người, liền biết hai kẻ kia là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh. Bọn gã đại khái chia thành hai nhóm với Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai, lúc này đang đứng ở cửa thạch ốc, có vẻ cũng muốn tìm đường vào.
“Đứng lại!”
Dương Liên Đình hét to một tiếng, song chưởng đánh ra, đánh về phía hai người kia.
Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh cả kinh, lập tức phi thân tách ra.
Nhậm Doanh Doanh thất rõ thân ảnh hắn, mắng một tiếng: “Ngươi là Dương Liên Đình!” Vừa nói vừa rút kiếm tiến lên.
Trước kia nàng lên Hắc Mộc Nhai có từng thấy qua Dương Liên Đình, chỉ là hai người có thân phận khác biệt, quen biết không sâu, lại đã qua nhiều năm như vậy, cũng không còn bao nhiêu ấn tượng. Nhưng lúc này, tại đây Dương Liên Đình đột nhiên xuất hiện, một khuôn mặt lo lắng, Nhậm Doanh Doanh cũng là kẻ thông minh, lập tức đoán ra thân phận của hắn.
Dương Liên Đình đâu muốn cùng nàng nói chuyện. Kể từ khi hắn biết nàng từng thầm yêu Đông Phương Bất Bại, hắn đối với nữ nhân này đã hoàn toàn chẳng còn chút hảo cảm nào rồi.
Giờ có tình nhân mới, liền quên ngay “mối tình đầu”, chĩa mũi kiếm về phía Đông Phương thúc thúc từ nhỏ quan tâm chiếu cố nàng, nữ nhân vong ân phụ nghĩa như thế thật sự đáng giận!
Bất quá hắn hoàn toàn quên mất sự thực Đông Phương Bất Bại đã nhốt giam phụ thân nhà người ta hơn mười năm, mà Nhậm Doanh Doanh cũng chỉ là tình cảm bồng bột thở nhỏ thôi, hiện tại cũng không đến nỗi nói nàng “phản bội”. Chỉ là Dương Liên Đình hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi tình cảm chủ quan, nên xuống tay với Nhậm Doanh Doanh không lưu tình chút nào.
Đây vẫn là lần đầu tiên Dương Liên Đình sử dụng võ công được Đông Phương Bất Bại chỉ điểm, cộng thêm tình thế cấp bách khiến uy lực tăng vọt, một chiêu liền đẩy lùi công kích của Nhậm Doanh Doanh, đánh một chưởng vào vai trái nàng.
Nhậm Doanh Doanh kinh hô một tiếng, ngã ra sau.
Dương Liên Đình đang muốn bỏ qua nàng chạy về phía mật đạo, đột nhiên bị một thân kiếm sắc bén đánh tới, lại đánh đúng vào nhược điểm trong chiêu thức của hắn, khiến hắn không thể không quay lại tự cứu.
Không cần xem cũng biết ra một kiếm cao minh thế này là ai, hét lớn một tiếng: “Lệnh Hồ Xung, ngươi còn nhận ra ta không?”
Lệnh Hồ Xung thấy hắn đả thương Nhậm Doanh Doanh, trong lòng lo lắng, lập tức vung kiếm đánh đến, đột nhiên nghe hắn nói vậy liền sửng sốt.
Dương Liên Đình nói: “Lệnh Hồ huynh, năm ấy ở Khánh Dương, ngươi đã từng nói muốn mời ta uống rượu.”
Lệnh Hồ Tung tập trung nhìn lại, không khỏi bật thốt: “Là ngươi.” Đang nói, thế kiếm trong tay cũng dừng lại.
Dương Liên Đình thấy gã nhận ra mình, vội nói: “Không tệ, chính là ta.”
Lệnh Hồ Xung chần chờ nói: “Ngươi là Dương Liên Đình? Vậy, vậy y…”
Dương Liên Đình đáp: “Không sai, người ngày đó ra tay tương trợ, cứu hai người sư huynh muội các ngươi, chính là giáo chủ giáo ta Đông Phương Bất Bại.”
Sắc mặt Lệnh Hồ Xung biến đỗi, nhìn Nhậm Doanh Doanh đang đứng bên cạnh gã, lại quay lại nhìn Dương Liên Đình, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Dương huynh, ngươi đi đi, ta không cản ngươi.”
Nhậm Doanh Doanh nghe bọn gã nói chuyện, đã đoán được Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại đại khái đã từng có ân với Lệnh Hồ Xung, lúc này vội la lên: “Lệnh Hồ đại ca, phụ thân ta thì sao? Không có ngươi tương trợ, ông cùng Hướng thúc thúc không phải là đối thủ của Đông Phương Bất Bại a!”
Lệnh Hồ Xung cười khổ, nói: “Doanh Doanh, lúc đó Dương huynh cùng… sư huynh của hắn, từng cứu tính mạng của ta và sư muội, chỉ việc này ta đã không thể giúp muội rồi.”
Dương Liên Đình nghe vậy mừng rỡ, ôm quyền nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi quả nhiên có nghĩa khí. Đạ tạ.” Hắn vốn nghĩ khi ấy Lệnh Hồ Xung đáp ứng vì hắn làm một chuyện chỉ là nói suông, không ngờ Lệnh Hồ Xung thống khoái như vậy, không cần hắn lên tiếng đã chủ động rút lui.
Lệnh Hồ Xung để hắn đi, hắn lập tức phi thân, thần tốc tiến vào mật đạo.
Nhậm Doanh Doanh giậm chân, đối Lệnh Hồ Xung nheo hai mắt nói: “Hảo, không khó xử ngươi, nhưng ta cũng không thể mặc kệ phụ thân ta, ta muốn đi giúp ông. Ngươi… Ngươi đã muốn ở lại đây thì cứ ở lại, không cần đi vào.” Vừa nói vừa đuổi theo Dương Liên Đình, phi thân tiến vào mật đạo.
Lệnh Hồ Xung ngây ngốc một chút, rốt cuộc cũng không mặc kệ Nhậm Doanh Doanh được, đành cũng tiến vào.
Hết chương 56.
R’s: *Chương sau sẽ máu lửa lắm đó:v *
Chú thích:
*Dược liệu: vị thuốc