Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương – Chương 16: Hạ 1
Hai người ‘vật lộn’ đến quá nửa đêm, nháy mắt trời đã sáng.
Lúc này Dương Liên Đình cũng có chút khó xử. Đáng ra thì hắn trúng thuốc mê, còn lâu mới tỉnh được, tính ra thì cũng phải đến khoảng giữa trưa mới tỉnh. Nhưng là lần này tinh thần Đông Phương Bất Bại háo lực rất lớn, nếu không được hắn giúp thì sáng ra có thế nào đi nữa cũng không tỉnh nổi.
Hai người vẫn còn ở Thanh Lam các, thân phận của Hồng Liễu kia ở phân đà Dương Châu chắc chắn không thấp, hơn nữa còn là tâm phúc củaĐông Phương Bất Bại. Dương Liên Đình cũng không chắc nếu hai người bọn hắn tiếp tiếp tục ở trong phòng ngủ li bì thì liệu Hồng Liễu kia có thể nào vì lo sợ giáo chủ xảy ra chuyện mà xông vào xem không. Nếu nàng thật sự tiến vào, chứng kiến toàn bộ cảnh này, Đông Phương Bất Bại nhất định sẽ diệt khẩu.
Dương Liên Đình tiến thoái lưỡng nan, suy tư một lát, quyết định đứng dậy.
Trải qua hoan hảo đêm qua, cảm tình của hắn đối Đông Phương Bất Bại đã tiến thêm một bước, đối với việc y có thể thừa nhận tác cầu tinh thần lực của mình lại càng lại hài lòng, hơn nữa tình căn của y đối với mình vô cùng sâu đậm, không chỉ nguyện ý lấy thân thể hầu hạ, thậm chí còn dùng cả miệng để khẩu giao cho mình, trong lúc hoan hảo cũng không hề che dấu tình cảm cùng luyến ái, khiến cho hắn thật nhớ mãi không quên.
Đã như vậy, thì chính là y đi. Biển người mênh mông, muốn tìm thấy một Đông Phương Bất Bại thứ hai là không có khả năng.
Trải qua đêm qua địa nhục thể tiếp xúc, cái hy vọng chấp nhất xa vời muốn cùng với nữ tử của Dương Liên Đình đã bị ném lên tít chín tầng mây. Cơ thể trung tính cũng có ưu điểm của nó, trước đây bị ký ức và tính cách nguyên bản của Dương Liên Đình ảnh hưởng, khiến hắn có chút chấp niệm, hiện tại trở về bản tính vốn có thì không cẩn để ý nữa.
Lúc này sắc trời bắt đầu dần sáng rõ, Dương Liên Đình quay sang nhìn Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang say ngủ, thấy y thần sắc mệt mỏi, rốt cuộc không đành lòng để tinh thần y phải chịu suy yếu ba ngày, liền bao phủ lấy đôi môi của y, truyền sang cho y một tia tinh thần khí.
Cơ mà truyền qua truyền lại, cái ‘xung động’ mỗi buổi sáng của nam nhân lại không ức chế được mà bừng bừng trỗi lên~.
Dương Liên Đình trước đây từng dùng qua nhục thể, tiến hóa thành nhục thể nhân loại vạn năm, đối với mấy cái xung động nguyên thủy sớm đã đạm bạc đi nhiều. Nhưng mà hiện tại toàn bộ cơ thể hắn chính xác chân chính là 『động vật nguyên thủy 』, cho nên không thể bắt bẻ, lý trí đã bị dục vọng tấn công. [R: =.= ngụy biện ~ tất cả chỉ là ngụy biện ~]
Đông Phương Bất Bại chưa từng thể nghiệm qua cái loại hoan ái kích thích lại điên cuồng như đêm qua, ngủ rất sâu, cả người chìm sâu trong một loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc không ngôn ngữ nào tả xiết.
Vốn tinh lực y đã háo tận, lẽ ra buổi sáng căn bản thanh tỉnh không nổi, nhưng một tia tinh thần khí đột nhiên xâm nhập vào cửa miệng, chầm chậm lan tỏa toàn thân, dần dần bổ khuyết phần tinh thần bị hư háo, giúp y dần tỉnh táo lại.
Y vừa lờ mờ mở được mắt, liền cảm giác có cái gì không đúng thì phải. Có người đang ở trên người y quấy nhiễu không thôi, bắp đùi lúc đó tức thì bị một đỉnh vật cứng rắn bài khai, cái hung khí kia còn ngo ngoe muốn động mà theo bắp đùi đụng vảo bụng dưới y.
Y nhất thời vẫn còn mông lung, trong đầu còn đang hỗn loạn, không phân biệt nổi là chuyện gì đang diễn ra. Người phía trên cảm thấy y tỉnh dậy, lại càng dán sát vào, hôn hôn khóe miệng của y, vừa thân mật vừa tự nhiên nỉ non nói: “Chúng ta lại làm một lần đi.”
“Ừ…” [R: ~ thôi xong ~ =))]
Đông Phương Bất Bại còn đang mê mang, nhưng tiềm thức vẫn ý thức được đối với người phía trên có cầu tất ứng [R:nôm na là chiều anh Dương], liền hồ đồ mà đáp một tiếng ừ.
Người nọ càng thêm hưng phấn, hung hăng gặm một cái lên cằm y, nói: “Ngươi thật tốt.” Vừa nói vừa bề bộn bận rộn sờ sờ vuốt vuốt.
Đông Phương Bất Bại oạch một cái, lập tức thanh tỉnh lại. Ngẩng đầu chỉ thấy Dương Liên Đình nằm bò trên người y, đang tập trung toàn bộ tinh thần phân khai hai bắp đùi của y, đỡ theo cái hung khí của mình dò xét chuẩn bị đi vào. Một bàn tay khác còn đang nâng lấy mông mình, còn không lưu tình chút nào mà vừa vân vê vừa niết, tựa hồ cảm giác thoải mái lắm.
“Liên Đệ, ngươi…”
Y thất mình quá độ, không khỏi thốt ra xưng hô nỉ non thân mật vốn chỉ giữ trong lòng.
Dương Liên Đình một bên cực kỳ tự nhiên ra sức vận động, một bên thân mật ôm lấy thân thể y đứng lên, nam căn dụng lực ra vào, cười nham nhở nói: “Giáo chủ đại nhân có gì phân phó?”
Đông Phương Bất Bại có chút vô thố ngả vào cổ hắn, cơ thể tùy theo trừu sáp của hắn mà vận động lên xuống. Tư thế hai người rất giống Phật hoan hỉ trong miếu* [R: =.=# cái này thú zdị], nhĩ bàn trứ ngã ngã bàn nhĩ, nhĩ gian hữu ngã, ngã gian hữu nhĩ, thân mật vô gian. [R: nôm na là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, nhìn chú thích hiểu liền! >DD