Đông Phương Bất Bại Chi Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương

Chương 16


Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương – Chương 16

Edit: Bi

Beta: BT (Bloody Tears)

Đông Phương Bất Bại yên lặng, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.

Trong lòng y rất rõ ràng mình đã chết. Nhưng mà hình ảnh trước mắt y cần phải giải thích thế nào? Ai có thể nói cho hắn biết, có phải tất cả mọi người sau khi chết cũng đều sẽ nhìn lại tất cả những chuyện mình đã trải qua khi còn sống?

Thân thể nhẹ nhàng, nhưng lại không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả xoay đầu cũng không được.

Y còn nhớ rõ một màn trước mắt này, chính là ngày trước khi cha mẹ y chết đi.

Cha mẹ Đông Phương Bất Bại là những nông dân hiền lành, bộ dạng cũng bình thường, là loại người nếu ném vào biển người thì sẽ không thể tìm ra. Khi đó, Hoàng bá bá hàng xóm từng véo má tiểu Đông Phương, nói đùa với cha y:

– Thằng nhóc này thật là xinh đẹp. Đông phương lão ca, không phải đứa nhỏ này là do ngươi và đại tẩu nhặt được chứ?

Khi Hoàng bá bá vừa nói xong, liền bị phụ thân cầm chổi đuổi đánh chạy quanh phòng.

Đúng vậy, khi đó y vẫn còn chưa đổi tên, tên đầy đủ là Đông Phương Vu.

Cho đến khi phụ mẫu y bị kẻ xấu giết ngay trước mặt y, trước khi chết, mẫu thân kéo tay y nói cho y biết, y thực sự không phải con của bọn họ. Lúc trước Hoàng bá bá chỉ nói đùa, nhưng lại thật sự đoán đúng.

Cảnh tượng trước mắt hiện tại, đúng là cảnh ngày ấy mẫu thân kéo tay y, nói cho y biết thân thế của mình.

Tiểu Đông Phương rơi nước mắt, sợ hãi vô cùng.

Y từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ, phụ thân và mẫu thân đều rất thương yêu y. Trong nhà rất nghèo, phụ thân lại là một nông dân hiền lành thật thà, nên trong nhà không có nhiều thịt để ăn. Phụ thân sợ y còn nhỏ không chịu được, nên thường nửa đêm ra ngoài bắt rắn và ếch, sau đó bảo mẫu thân ngày hôm sau làm cho y ăn. Mẫu thân thân thể không tốt, nhưng ngày thường bởi vì thường xuyên giúp đỡ những người trong thôn giặt y phục nên cuộc sống cũng không quá khổ. Ngoại trừ việc y không có nhiều đồ chơi, thì thời ấu thơ của tiểu Đông Phương có thể nói là hoàn mỹ.

Không có quần áo đẹp, không sao cả, khi tết đến mẫu thân sẽ làm cho y một bộ mới, tuy rằng vải đều lấy từ những bộ y phục người khác bỏ đi.

Không có đồ chơi, cũng không sao cả. Mỗi ngày đi câu cá cũng rất vui vẻ. Hơn nữa mỗi khi phụ thân và mẫu thân ăn cá do y bắt được, đều cười đến híp mắt hạnh phúc, tiểu Đông Phương rất thích nhìn thấy phụ thân và mẫu thân cười như vậy.

Nhưng, những ngày bình yên như vậy, vào một ngày nọ đã bị phá vỡ.

Tiểu Đông Phương vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, cảnh tượng sau khi y đi câu được cá trở về.

Ngực phụ thân đang chảy rất nhiều máu, mắt mở thật to, cảnh tượng này khiến tiểu Đông Phương nghĩ đến một từ mà những lão nhân trong thôn thường nói: chết không nhắm mắt.

Tiểu Đông Phương lúc ấy bị dọa đến mê muội. Vì sao y chỉ ra ngoài có một lúc, khi trở về phụ thân lại nằm im một chỗ không nói chuyện với y nữa?

Sau đó, trong phòng truyền đến mấy tiếng ho khan, tiểu Đông Phương vừa nghe liền biết ngay là tiếng mẫu thân. Được rồi, phụ thân hù dọa y, y phải tìm mẫu thân để mách, sau đó mẫu thân sẽ tức giận, không để ý đến phụ thân, sau đó phụ thân sẽ dỗ dành y, hứa sẽ không hù dọa y nữa.

Chạy thật nhanh vào trong nhà, miệng y còn hô lớn:

– Mẫu thân, mẫu thân, phụ thân bắt nạt tiểu Vu——

Những vừa vào phòng lại nhìn thấy bụng mẫu thân cũng đang chảy máu, tiểu Đông Phương đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trực giác nói cho y biết, cái gọi là sinh mệnh cực kỳ quan trọng gì đó, đang dần rời khỏi thân thể y… nó nói cho y biết, có lẽ, mẫu thân và phụ thân sẽ phải rời xa hắn, không, phụ thân có lẽ đã…..

– Tiểu Vu, con đã trở về… Khụ… Khụ…. Khụ…


Tiếng mẫu thân đánh thức tiểu Đông Phương, nước mắt bắt đầu rơi, oa một tiếng liền khóc lớn lên, sau đó vừa chạy về phía mẫu thân, vừa kêu gào:

– Mẫu thân, mẫu thân, người và phụ thân làm sao vậy?…. Mẫu thân… máu, rất nhiều máu…. Phụ thân nằm ở đằng kia cũng không cử động…

Y vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt bi thương của mẫu thân khi đó:

– Con ngoan, nghe mẫu thân nói… khụ khụ… khụ… Mẫu thân phải đi tìm phụ thân, con sau này cần phải nghĩ cách sống thật tốt. Đi tìm Hoàng bá bá đi… hắn sẽ giúp con…. Khụ.. khụ… khụ.. khụ

Máu nóng ấm chảy lên người tiểu Đông Phương, ấm áp, giống như khi mẫu thân lau mặt cho y, thế nhưng giờ đây khi nhìn thấy dòng máu kia, y lại sợ hãi đến tột cùng.

Tiểu Đông Phương luống cuống không nói được lời nào, miệng không ngừng hô: “Mẫu thân…. Mẫu thân…”

– Tiểu Vu, con phải nhớ kỹ, cố gắng sống sót! Khụ… khụ… Mẫu thân và phụ thân sẽ ở trên trời nhìn con, con sẽ tốt thôi… Còn nữa…

Nữ nhân đang chảy máu đột nhiên đẩy tiểu Đông Phương ra, run rẩy bò về phía giường, vết máu xiêu vẹo uốn lượn giống như con rắn đỏ xấu xí.

Nữ nhân dùng chút sức tàn nhấc một bên ván giường lên, tiểu Đông Phướng nhìn thấy dưới giường có một miếng vải thật đẹp. Trước kia y đã từng thấy một đứa trẻ nhà giàu trong thành mặc quần áo giống như loại vải này, nghe nói thứ này mặc lên người rất thoải mái, nhưng mà nó rất quý, cho dù y có tự bán mình cũng không mua được.

– Tiểu Vu, con nghe kỹ lời ta nói, thật ra, con chỉ là đứa bé trước đây ta và phụ thân con nhặt được bên bờ sông. Khi đó con được đặt trong một chiếc chậu, trên người cũng chỉ có mảnh lụa và khối ngọc này… Cho.. cho nên chúng ta mới…. khụ… khụ… gọi con là Tiểu Vu… khụ… khụ… khụ… khụ…

Nữ nhân ho ra máu liên tục, giống như sắp sửa ho ra cả phổi.

Tiểu Đông Phương sợ ngây người, căn bản không nghe thấy mẫu thân nói gì, thấy mẫu thân luôn ho không ngừng, y vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt lưng cho mẫu thân, hi vọng làm vậy có thể khiến nàng dễ chịu hơn.

Nhưng mà tất cả chỉ là hi vọng của y.

Cuối cùng mẫu thân y cũng chết.

Tiểu Vu thất thần nửa ngày, mới vội vàng để nguyên cả quần áo nhuốm đầy máu, hốt hoảng chạy sang nhà Hoàng bá bá. Nhưng lại không ngờ tới, nhà Hoàng bá bá cũng tràn ngập màu máu, mà Hoàng bá bá lại giống như phụ thân y, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mắt mở thật to. Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, hơn nữa lại còn phải nhìn nhiều lần, Tiểu Đông Phương rốt cục không nhịn được, lập tức hôn mê.

Từ đó, chỉ cần nhìn thấy máu đỏ, y liền không chịu được mà cảm thấy ghê tởm. Đó là ác cảm bị chôn ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng, vĩnh viễn cũng không cách nào trừ bỏ được.

Sau đó y lại nghĩ, nếu như y bướng bỉnh cố kéo phụ mẫu cùng đi câu cá với y, có lẽ bọn họ đã không chết. Bởi vì y không gọi bọn họ đi, cho nên bọn họ mới chết.

Chịu cú sốc thật lớn, tiểu Đông Phương rất cố chấp, không hề muốn biện hộ tội danh cho mình, cũng không hề đem tội ác này chuyển lên người khác, chỉ tự trách chính mình.

Chờ khi y tỉnh lại, cũng là lần đầu tiên gặp được Đồng Bách Hùng – người sau này trở thành thuộc hạ trung thành và tận tâm với y nhất.

Đồng Bách Hùng sau khi giúp y thu xếp tang sự cho phụ mẫu xong, liền hỏi y:

– Ngươi nguyện ý đi theo ta không?

Tiểu Đông Phương rụt rè:

– Có!

Đồng Bách Hùng nói tiếp:

– Có lẽ sau này ngươi sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở, ngươi đồng ý sao?

Đôi mắt trong vắt chớp chớp:


– Ta đồng ý!

Sau đó, Đồng Bách Hùng đem tiểu Đông Phương đến nơi mà sau đó y ở lại hai mươi mấy năm – Hắc Mộc Nhai.

Năm ấy, tiểu Đông Phương mới có sáu tuổi.

Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, Đông Phương Bất Bại đứng bên cạnh xem, sắc mặt cũng thay đổi.

Hoa rơi đầy trời, màu sắc rực rỡ.

Thiếu niên áo xanh dưới bầu trời hoa múa kiếm, từng cánh hoa tung bay, dường như đang phối hợp với từng chiêu kiếm của thiếu niên.

– R..ắ…c – Một tiếng vang giòn, là tiếng của cành khô bị gãy

Thiếu niên áo xanh kinh hãi:

– Ai?

Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lam gãi đầu, cười cười xấu hổ, đi ra từ phía sau bụi cây:

– Xin lỗi, thật ngại quá, quấy rầy ngươi luyện kiếm.

Thiếu niên áo xanh ánh mắt lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai? Vì sao lại trốn ở chỗ này?

Trên thực tế, khi đó trong lòng y rất hoảng loạn. Tập võ nhiều năm như vậy, nhưng người tới gần mà y lại không hề phát hiện. Nếu ở trên giang hồ, có lẽ đã sớm bị giết rồi.

Thiếu niên áo lam vội vàng giơ hai tay ra:

– Không phải, ta không cố ý nhìn lén ngươi… Ta… ta…

Thiếu niên áo xanh không kiên nhẫn:

– Nói mau, ngươi là ai? Đừng có nói nhảm.

– Ta là Dương Liên Đình, Ngươi là Đông Phương phải không? Ta nghe thấy Bảo trưởng lão gọi ngươi là Đông Phương…

Thiếu niên áo lam giới thiệu bản thân, sau đó vội vàng giải thích.

– Bảo trưởng lão? – thiếu niên áo xanh nhíu mày – Là Bảo Đại Sở Bảo trưởng lão sao?

– Đúng vậy, chính là ông ấy! – Thiếu niên áo lam dường như rất vui vẻ khi thấy đối phương tin tưởng mình, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại – Ngươi tin ta chứ?

Thật lâu sau, đợi đến khi thiếu niên áo lam bất an không biết nên làm gì, thiếu niên áo xanh mới nói:

– Ta tin ngươi!


Có gì đó lạnh lẽo xẹt qua trên mặt.

Đông Phương Bát Bại ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi Liên đệ không còn nói nhưng lời quan tâm như vậy với y?

Lúc đó, Đông Phương Bất Bại đã đổi tên, vừa tròn mười sáu tuổi.

Đã quên mất từ khi nào Liên đệ không còn biểu hiện chân thực ở trước mặt y nữa. Y vẫn còn nhớ rõ người kia khi mình bảo tin tưởng, liền lộ ra biểu tình vui mừng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười sáng lạn.

Đoạn thời gian đó là những ngày Đông Phương Bất Bại cảm thấy vui vẻ nhất từ sau khi phụ mẫu chết. Liên đệ đối với y rất tốt, lúc nào xuống núi cũng tìm thứ gì đó thú vị mang về cho y. Khi đó y bị quản chế rất nghiêm khắc, không thể một mình xuống núi, cho nên Dương Liên Đình luôn thừa dịp giúp phòng bếp xuống núi mua sắm, vụng trộm đem vài thứ đồ chơi về cho Đông Phương Bất Bại.

Nhưng bắt đầu từ lúc nào đây? Bắt đầu từ lúc nào Liên đệ không còn giống như trước kia quan tâm sủng ái y?

Đông Phương Bất Bại đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng không sao, trước kia Liên đệ đối tốt với y như vậy, hiện tại đổi thành y đối tốt với Liên đệ cũng được.

Vì thế, khi có được Quỳ Hoa Bảo điển, Đông Phương Bất Bại không chút suy nghĩ, một đao liền hạ xuống.

Y biết, nếu muốn bảo vệ người y muốn bảo vệ, y cần phải mạnh hơn người khác rất nhiều.

Nhưng mà, cũng bắt đầu từ khi đó, ánh mắt của Liên đệ hoàn toàn thay đổi. Có khi là né tránh, có khi là lấy cớ tránh y, thậm chí, càng về sau, y còn có thể thấy được trong mắt Liên đệ thứ gọi là chán ghét.

Y không rõ vì sao Liên đệ lại đột nhiên chán ghét y?

Sau đó, Liên đệ bắt đầu nuôi thê thiếp, ở trong giáo mượn danh nghĩa của y làm ra rất nhiều chuyện không tốt. Hừ, chuyện không tốt thì có sao? Chỉ cần là chuyện Liên đệ muốn làm, vậy thì có gì mà không được.

Đông Phương Bất Bại nghĩ có lẽ chính y làm không đủ, cho nên Liên đệ mới càng ngày càng ghét y.

Vì thế, Đông Phương Bất Bại đem tất cả quyền lực giao cho Dương Liên Đình. Y chờ mong, một ngày nào đó, Liên đệ có thể trở lại giống như thiếu niên trước kia.

Chỉ cần có thể như vậy, thì mọi chuyện đều thật quá tốt.

Nhưng mà, ước muốn đó ông trời dường như cũng không cho y thỏa mãn. Giống như rất nhiều năm về trước khi y khẩn cầu mẫu thân và phụ thân tỉnh lại. Vĩnh viễn chỉ có thể là ước muốn mà thôi.

Sau đó, khi hắn dẫn theo người đến giết những nữ nhân Dương Liên Đình nuôi, thì y lại nhìn thấy từng mảng từng mảng máu đỏ tươi.

Màu máu khiến người ta ghê tởm.

Khi đó, trong đầu y liền hiện lên lời của một vị thần côn ven đường từng nói: Đứa trẻ bị vứt bỏ, là yêu nhân dẫn tới huyết quang tai ương.

Từ sau lần đó, Liên đệ không còn dám công khai nuôi nữ nhân, chỉ có thể chuyển sang nuôi trộm. Rồi sau đó, Đông Phương Bất Bại đã chịu quá nhiều đả kích, dường như cũng đã chết lặng, đối với mọi chuyện gần như đều mắt nhắm mắt mở.

Liên đệ lừa y? Không sao cả, miễn là Liên đệ còn ở bên cạnh y

Liên đệ giết đi người huynh đệ từng cùng y vào sinh ra tử? Không sao cả! Liên đệ nói đáng chết, vậy đáng chết!

Hình ảnh đột nhiên biến đổi, xuất hiện một nam nhân ăn mặc quái dị.

Đôi mắt màu nâu nhạt luôn mang theo ý cười nhìn y, khóe môi hơi nhếch lên thành một độ cong rất đẹp.

Nam nhân tên là Vệ Tu Nghiêu

Không thể không nói, Vệ Tu Nghiêu là một nam nhân rất có sức hấp dẫn, nhất cử nhất động đều rất tao nhã, nói chuyện hay làm việc cũng chưa bao giờ dài dòng, rất gọn gàng linh hoạt.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, Vệ Tu Nghiêu đối với y rất tốt, nhưng thái độ đối với Liên đệ lại vô cùng khó chịu.

Hơn cả không thích, quả thật có thể dùng từ căm ghét để hình dung.

Đông Phương Bất Bại không rõ, vì sao người nam nhân kia lại nhắm vào Liên đệ? Rõ ràng trước đó hắn căn bản không hề quen biết Liên đệ.


Nói thật, cho dù Liên đệ phản bội y thế nào, trong tiềm thức y vẫn luôn mong sẽ tìm về được bóng dáng thiếu niên áo lam ngày đó. Cho nên, cho dù người khác nói gì, y cũng sẽ không hoài nghi Liên đệ.

Nhưng mà, nam nhân kia lại luôn đối chọi với Liên đệ, thậm chí có lúc còn đánh Liên đệ.

Y sao có thể khoan dung cho kẻ khi dễ Liên đệ như thế?

Tùy ý tìm một cái cớ, rồi đuổi người kia khỏi Hắc Mộc Nhai.

Hừ, chẳng qua chỉ là một tên tự đại ngang ngược mà thôi, hắn cho rằng y sợ võ công cao cường của hắn sao?

Nhưng mà tên kia lại trở lại!

Lần đánh nhau đó, Đông Phương Bất Bại lại gặp phải thứ máu mà y ghê tởm. Đó là lần đầu tiên sau bảy năm trước giết mấy người thê thiếp của Liên đệ, y lại nhìn thấy máu.

Nhưng vì sao người kia lại dùng ánh mắt giống như che chở báu vật gì đó, giúp y lau vết máu trên tay? Hơn nữa, khi đó Đông Phương Bất Bại cảm nhận thấy rõ lòng mình rung động, tim đập thật nhanh, giống như có ai đó đang gõ búa lên trái tim y vậy.

Y, đến tột cùng là bị làm sao?

Sau biến cố của Hắc Mộc Nhai, lại có người hạ độc y, khiến cho y tiêu tan hết nội lực. Trong lòng y biết rõ độc này là do ai hạ, nhưng vẫn còn sót lại một tia hi vọng nhỏ nhoi. Y nghĩ rằng sau khi y đem thần giáo giao cho Nhâm Ngã Hành, Liên đệ không còn biện pháp nào khác, sẽ đồng ý cùng y quy ẩn điền viên.

Như mà y đã đoán sai!

Khi y nhìn thấy một đám người xông tới, y cũng đã biết rõ

Nhưng có lẽ Liên đệ cũng không ngờ tới, những người gã đưa tới cũng sẽ quay lại cắn gã một ngụm. Hừ, người trong Ngũ Nhạc Kiếm phái quả nhiên đều là ngụy quân tử. đường đường chính chính không dám đấu, suốt ngày chỉ biết dùng âm mưu hạ độc.

Nhưng Đông Phương Bất Bại cũng đã đánh giá sai cảm tình của y đối với Dương Liên Đình.

Y nghĩ rằng khi thấy đám người kia xông tới, y đã triệt để thất vọng. Nhưng khi nhìn thấy Liên đệ bị người kia đánh một chưởng suýt chết, y lại không hề do dự đánh ra một chưởng, lúc đó, nội lực của y toàn bộ đều tiêu tan hết.

Trước khi ngất đi, y dường như nhìn thấy vị huynh đã đã vào sinh ra tử cùng mình rất nhiều lần, cũng là vị đại ca luôn chiếu cố hắn – Đồng Bách Hùng!

Khi ý thức sắp biến mất, y đã thì thầm gì đó?

Đông Phương Bất Bại đứng yên nhìn hình ảnh bản thân mình ngã vào lòng Đồng Bách Hùng, trong miệng khẽ gọi: “Tu Nghiêu….”

Thì ra, khi đó y đã gọi tên người nam nhân tự đại, ngang ngược, tao nhã, mà kiêu ngạo kia…

Phía sau đột nhiên truyền đến một lực hút cường đại, Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn thoáng qua bản thân đang nhắm nghiền mắt, rồi tùy ý để lực hút kéo mình đi.

Một gian phòng nhỏ hết sức bình thường, đồ vật đơn giản, trong buồng có một cái giường gỗ không quá lớn cũng không quá nhỏ, nằm trên giường là một nam tử tuyệt sắc. Có lẽ dùng từ tuyệt sắc để miêu tả một nam nhân thì hơi kỳ quái, nhưng nam tử nằm yên nhắm nghiền mắt khiến người ta khi nhìn thấy thì sẽ liên tưởng ngay đến hai chữ ấy.

Dung mạo tái nhợt yếu ớt, đã không còn phấn son trang điểm, y lúc này khiến cho người ta cảm thấy một loại hương vị thanh lệ vô song.

Nam tử trên giường giật giật mí mắt, thật lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên bị ánh sáng ngoài cửa sổ đâm thẳng vào mắt, liền vội vã nhắm mắt lại, rồi lại mở ra lần nữa.

Bên ngoài dường như có người đang sắc thuốc, bầu không khí yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc, cả thế giới dường như đã dừng lại.

Chậm rãi chuyển động đầu, nhìn thẳng vào cánh cửa đang mở.

Y vẫn còn sống sao?

—————————————————————————————-

(BT: Ta có thể coi là DLĐ đi r ko:)) Thật quá là tiếc hận nha, 1 thằng bé từg có tố chất thê nô, ôn nhu công thế mà sao lại lớn lên thành cái đống thế kia chứ?????????)

Bi: Đến chương này thì coi như bạn Dương đã hết đất diễ. Giờ là điềm điềm mật mật của vợ chồng mỹ nhân mà thôi!

@Tiểu Dạ: Nàng có nhìn thấy chi tiết mà ta bảo là thú vị không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.